Tái Kiến Lan Lăng


"Ngươi!" Kỳ Lạc trừng mắt nhìn Linh Ca, "Thì ra...!Thì ra ngươi lại đang diễn trò!"Vũ Văn Linh Ca, ta không còn muốn tin tưởng ngươi! Không còn muốn!Thân thể Linh Ca kinh hãi, không dám tin nhìn Vũ Văn Lăng Vân nói: "Đại ca ngươi sao tới nơi này?""Không phải ngươi dùng bồ câu đưa tin gọi ta mang binh đến đây tróc nã bọn họ sao?" Vũ Văn Lăng Vân ngẩn ra, phất phất tay, nói, "Muội muội, ngươi yên tâm, hai người bọn họ hôm nay là tuyệt đối không chạy được!Ta?" Linh Ca đột nhiên cười lạnh một tiếng, "Thì ra ta lại thua rồi...""Ngươi còn muốn diễn kịch tới khi nào?" Kỳ Lạc nhịn không được run giọng hỏi, ngươi đáng sợ, thật đáng sợ!"Linh Ca nhìn Kỳ Lạc thật sâu, chỉ lắc đầu, giơ tay lên đặt lên tim mình, "Ngươi ở chỗ này có từng yêu ta sao?"Ta không muốn vì ngươi lại đau!" Kỳ Lạc quay mặt đi, quát lên về phía Vũ Văn Lăng Vân: "Chúng ta tựu tại nơi này, ngươi muốn bắt ta, thì chỉ có thể mang thi thể của ta rời khỏi nơi này thôi!"Ngươi nghĩ rằng ta không dám?" Vũ Văn Lăng Vân vung tay lên, cung tiến thủ phía sau đã kéo căng trường cung, "Cung tiến thủ chuẩn bị!""Dừng tay!" Linh Ca động thân chắn trước người Kỳ Lạc cùng Đậu Ảnh, rưng rưng nhìn Vũ Văn Lăng Vân, "Đại ca, chuyện của ta, ta muốn tự mình giải quyết! Ngươi nếu còn coi ta là muội muội, thì để ta tự tay giết nàng!""Ngươi..." Vũ Văn Lăng Vân không nhịn được xua tay, "Phiền phức như vậy có ích lợi gì?"Ngươi nếu không chuẩn, thì bắn chết ngay cả ta luôn đi!! giọng của Linh Ca không giảm một chút nghiêm túc, "Phụ thân nếu như biết ngươi giết ta, ngươi phải biết ngươi sẽ mất cái gì?""Ngươi dám uy hiếp ta?" Vũ Văn Lăng Vân Vũ Văn Lăng Vân hít một hơi, "Ta là đại ca của ngươi!" Thì thế nào?" Linh Ca nghiêm túc phản vấn."Tốt! Nói hay lắm! Vũ Văn Lăng Vân phất tay ý bảo cung tiến thủ lui xuống, "Ngươi nghĩ rằng ta thích quản ngươi lắm sao!?"Đã như vậy, xin mời đại ca mang binh rời khỏi núi Cổ Đãng!"Đi thì đi!" Vũ Văn Lăng Vân phẫn nộ mắng, quay đầu mang theo quan binh thối lui xuống núi.Linh Ca thấy Vũ Văn Lăng Vân biến mất trong tầm mắt, xoay người lại, bình tĩnh nhìn Kỳ Lạc, "Ta biết bây giờ bất luận ta nói cái gì, ở trong lòng ngươi, ta đã là không có thuốc nào cứu nổi..." Nói xong, Linh Ca quay đầu nhìn phù vân dưới núi lo lắng, "Nhưng ta rõ ràng chưa làm qua, ngươi vì sao thà rằng tin người khác, cũng không tin ta?"Viền mắt Kỳ Lạc ẩm ướt, không biết làm sao đáp lời nói của Linh Ca.Đậu Ảnh chỉ cảm thấy lòng tràn đầy hỗn loạn, hôm nay thích khách tới trước, lại tới Vũ Văn Lăng Vân, đây hết thảy tất cả, rốt cuộc Linh Ca ở trước mắt giả bộ làm người tốt, là nàng thật đúng là vô tội?"Ha ha ha..." Thân thể Linh Ca đột nhiên run rẩy mãnh liệt, "Kỳ Lạc, ta đã từng nói, những gì ta nợ ngươi, sẽ dùng cả đời của ta bồi thường lại cho ngươi! Linh Ca quay mặt đi, nước mắt đã đầy mặt."Quận chúa!" Đậu Ảnh luống cuống thở mạnh, một bước lao ra, Linh Ca cũng đã bước đến thành gỗ của sơn đình."Ngươi muốn làm gì?" Kỳ Lạc nhịn không được đi về phía trước mấy bước, "Ngươi đến tột cùng muốn ta phải làm sao?"Ta không kêu người giết các ngươi, càng không truyền thư kêu đại ca tới vây giết các ngươi! Linh Ca buồn bã quát, "Chỉ là ngươi đã không tha cho ta, ta tự nhiên cũng không tiết quấn ở bên cạnh ngươi, cho nên, những gì ta nợ ngươi, bây giờ sẽ trả lại cho ngươi!"Ngươi!"Đừng --!"Linh Ca mỉm cười, "Ngươi theo ta, nhất định phải đi bước này..." Chỉ thấy Linh Ca thả người nhảy, rơi xuống ngọn núi bên dưới đình.Kỳ Lạc nhào tới thành lan can, đưa ra tay lại không kịp bắt lấy Linh Ca."Không phải --!" Tuyệt vọng mãnh liệt hơn xông lên tâm Kỳ Lạc, "Ta không muốn ngươi chết! Ta không muốn ngươi chết mà!Thấy trên mặt Linh Ca trước khi rơi xuống toát ra một nụ cười thư thái, tâm Kỳ Lạc trong nháy mắt vỡ vụn, hàng vạn hàng nghìn hối hận bị dồn nén cùng nhau, biến thành một tiếng rống thê lương, "Linh Ca --!"Hận sâu đậm, yêu thì có bao sâu..."Đời này, vì ngươi cười, vì ngươi khóc, vì ngươi đau, lòng ta cam tình nguyện...""Đồ ngốc, ta đần như vậy, đáng sao?"Không hỏi đáng giá, chỉ cầu gần nhau."Chuyện cũ hiện về, Kỳ Lạc mãnh liệt ôm đầu của mình, "Ta đang làm cái gì? Ta đến tột cùng hận gì ngươi?"Linh Ca, ta yêu ngươi.""Yêu bao lâu đây?""Cả cuộc đời."Toàn thân Kỳ Lạc run rẩy, đời này kiếp này ngắn ngủi như vậy, "Ta có tư cách gì nói yêu ngươi? Ta vẫn là Kỳ Lạc không có não kia,, ngay cả chân tướng là cái gì cũng không biết!"Ta là thê tử của ngươi, đời này kiếp đều như vậy...""Ngươi...!Không cần như vậy...""Vì ngươi, cam tâm tình nguyện."Kỳ Lạc chỉ cảm thấy lòng bị thứ gì đó nghiền nát.Sau khi hận ngươi, những điểm tốt của ngươi, toàn bộ đều bị cừu hận lấn áp; Khi ngươi biến mất, thì những điểm tốt của ngươi, lại giống như hồng thủy hiện về bên ta, mọi thứ đều thật như vậy, nào có chút hư tình giả ý nào?"Kỳ công tử..." Đậu Ảnh tiến lên nắm tay Kỳ Lạc thật chặc, "Ngươi đừng như vậy, đừng như vậy..."Kỳ Lạc tuyệt vọng nở nụ cười, "Thì ra, ta là đệ nhất thiên hạ đại ngốc, ngay cả yêu và không yêu đều không phân rõ! Ăn đoạn dận tán thì thế nào? Ta cùng với Linh Ca ở cùng nhau, đã định trước chỉ có thể cả cuộc đời phải là một đôi! Đã từng gạt ta thì thế nào? Chí ít nàng từ đầu đến cuối đều tin ta...!Nhưng ta...!Ta lại bức tử nàng!""Đoạn dận tán?" Đậu Ảnh cả kinh, giơ tay lên bắt mạch của Kỳ Lạc, "Ngươi...!Ngươi nguyên lai là...""Phải! Ta là nữ tử!" Kỳ Lạc trào phúng cười, "Linh Ca không để bụng, nàng chưa từng quan tâm tới!""Ngươi..." Đậu Ảnh lùi lại phía sau, mất mác mãnh liệt xông, "Các ngươi...!Các ngươi dĩ nhiên..."Kỳ Lạc có chút điên cuồng mà nở nụ cười, "Chúng ta là phu thê...!Là phu thê cả cuộc đời...""Ngươi...!Ngươi điên rồi!" Đậu Ảnh hoàn toàn không biết có thể nói cái gì, thấy Kỳ Lạc đứng thẳng người, chính mình lại lui về sau một bước."Ngươi dựa vào mạch kiểm chứng thanh bạch, ta dựa vào mệnh nhận biết thâm tình.



Trên đường xuống hoàng tuyền, Linh Ca, ngươi sẽ không chờ quá lâu." Kỳ Lạc bỗng nhiên lau nước mắt trên mặt, cũng giống Linh Ca, thả người nhảy ra khỏi đình."Kỳ Lạc!" Đậu Ảnh theo bản năng đưa tay ra, nhưng đã có một người còn nhanh hơn nàng, xuất thủ bắt được cánh tay Kỳ Lạc, khiến nàng treo ở không trung."Đại sư huynh!" Đậu Ảnh cả kinh, thấy bên cạnh không biết từ nơi này đã xuất hiện sư huynh Tôn Ninh, "Ngươi..."Tôn Ninh mỉm cười, nhìn Đậu Ảnh thật sâu, một tay từ từ móc ra một cây chủy thủ, "Đại sư huynh lần này không đi, công danh lợi lộc gì, đại sư huynh cũng không cần.""Ngươi..." Đậu Ảnh ngẩn ra, tất cả những chuyện xảy ra hôm nay, quá loạn quá loạn, khiến nàng trong chốc lát không phản ứng kịp.Tôn Ninh cúi đầu nhìn tay kia nắm chặt Kỳ Lạc, ánh mắt chăm chú vào nhẫn hắc ngọc trên ngón tay Kỳ Lạc, "Có cái này, chúng ta liền có thể rời đi nơi này, sống cuộc sống mình muốn!"Ngươi muốn làm cái gì?" Đậu Ảnh luống cuống nắm thật chặc tay Tôn Ninh, "Ngươi muốn giết nàng?""Ta chỉ muốn chiếc nhẫn kia!" Tôn Ninh âm lãnh cười, nhìn Kỳ Lạc ở giữa không trung, "Ta cho ngươi biết một việc, sử dụng đoạn dận tán ở trên thân thể ngươi, nhưng thật ra là đề nghị của ta."Kỳ Lạc cả kinh, nhìn Tôn Ninh trước mắt, "Là ngươi...""Phái người ở thành Trường An đánh lén các ngươi, cũng là ta..." Dao găm của Tôn Ninh rơi lên trên ngón tay của Kỳ Lạc, "Hôm nay bày cuộc để cho ngươi tự tay bức tử Vũ Văn Linh Ca, thật là đại khoái nhân tâm a!""Là ngươi!" Kỳ Lạc hận quát, tay kia bắt được tay Tôn Ninh, "Ngươi trả Linh Ca cho ta!"Đại sư huynh, ngươi có thể nào đê tiện như vậy?" Đậu Ảnh nhịn không được quát tháo một tiếng.Tôn Ninh lạnh lùng nói: "Ban đầu là ai muốn giết ta? Thất sư muội, ngươi cũng biết.


Ta bất quá là vì tự bảo vệ mình, chỉ có thể ra hạ sách này! Nói xong, Tôn Ninh nhìn Đậu Ảnh liếc mắt, "Ngươi không phải muốn ta quay đầu sao? Sư huynh hôm nay liền đáp ứng ngươi, chỉ cần lấy được chiếc nhẫn này, ta liền mang ngươi đi, đi tới thế giới kia!"Ngươi điên rồi, đại sư huynh! Mau kéo Kỳ Lạc lên! Đậu Ảnh luống cuống lắc đầu, cúi người nắm thật chặc xiêm y Kỳ Lạc, muốn kéo nàng lên."Ngươi mới là điên rồi! Động tâm với nữ nhân này! Tôn Ninh giận dữ hô, "Giá trị của nàng đến hồi cuối rồi, nàng nên chết rồi! Nói xong, dao găm của Tôn Ninh hung hăng nhắm vào ngón tay của Kỳ Lạc.Đừng! Đậu Ảnh bi thiết kêu.Chỉ thấy hắc ngọc nhẫn bỗng nhiên nhấp nhoáng một cường quang nhức mắt, bắn dao găm trong tay Tôn Ninh ra."Ta sẽ không để cho ngươi được đạt thành!" Kỳ Lạc nhân cơ hội bấm một cái vào mu bàn tay Tôn Ninh, đau nhức khiến Tôn Ninh buông lỏng tay ra trong nháy mắt, thân thể Kỳ Lạc chợt rớt xuống khoảng không phía dưới.Thân thể Đậu Ảnh mất thăng bằng, suýt nữa cũng bị kéo theo, nếu không phải thân thể đụng phải trụ cột bị mắc lại, chỉ sợ Đậu Ảnh cũng rơi xuống chân núi luôn."Nắm chặt nàng!" Tôn Ninh hét lớn một tiếng, liền muốn bắt Kỳ Lạc lại."Ngươi mơ tưởng!" Thân thể Kỳ Lạc dùng sức ngăn, vô tình kéo một phần thân thể Đậu Ảnh ra khỏi lan can, làm cho Tôn Ninh hoảng sợ không thể không nắm chặt thân thể Đậu Ảnh lại."Buông tay!" Kỳ Lạc giận dữ thở mạnh, hai tay dứt khoát giải khai vạt áo.Đừng! Kỳ Lạc!" Đậu Ảnh vội vàng kêu, "Ta không muốn ngươi chết!""Ta không muốn sống!" Kỳ Lạc lòng như tro tàn, cho dù có xuống hoàng tuyền, e rằng nàng cũng thấy thẹn với Linh Ca."Thất sư muội, kéo nàng lên!"Lần này ai cũng không có được ta! thân thể Kỳ Lạc lại rung động, thân thể từ trong xiêm y tuột ra, rơi xuống..."Không!!!" Hai mắt Đậu Ảnh nhịn không được ẩm ướt, trong tay vẫn nắm thật chặc xiêm y Kỳ Lạc.Giờ khắc này, nàng rốt cục có thể lĩnh hội, mới vừa Kỳ Lạc đã tê tâm liệt phế ra sao."Ai! Đáng tiếc!" Tôn Ninh nhào tới lan can, nhìn Kỳ Lạc biến mất, "Vô luận như thế nào, đều phải tìm được thi thể nó!"Ba!" Đậu Ảnh đột nhiên đánh vào mặt của Tôn Ninh một bạt tai, làm cho Tôn Ninh trong nháy mắt phải choáng váng."Ngươi đến tột cùng muốn bao nhiêu thứ? Đậu Ảnh không ngừng rơi lệ lắc đầu, "Ngươi còn là đại sư huynh năm xưa sao?Tôn Ninh giơ tay lên xoa gương mặt, trong mắt lóe lên một chút hận ý, "Không phải ta thay đổi, là ngươi thay đổi, Thất sư muội." Nói xong, Tôn Ninh đi về phía trước một bước, tới gần Đậu Ảnh, "Thất sư muội, ở trong lòng ngươi, có còn xem ta là đại sư huynh hay không?"Ta không có đại sư huynh như ngươi vậy! Đậu Ảnh lùi lại phía sau, đột nhiên cảm giác được mình cũng đang gặp nguy hiểm.Ha ha, ta sẽ khiến ngươi phải biết thế nào là xem trọng đại sư huynh." Giọng Tôn Ninh trầm xuống, làm cho tâm đồng Đậu Ảnh cũng trầm xuống."Ngươi muốn làm cái gì?" Đậu Ảnh lắc đầu lui lại, phía sau đã là tuyệt lộ.Tôn Ninh lấn người đến gần Đậu Ảnh, "Ngươi biết nhiều chuyện của ta như vậy, nếu không phải là người của ta, ta sao có thể an tâm?Nơi này chính là Cổ Đãng núi, sư phụ đang ở đây! Đậu Ảnh lớn tiếng hét lớn, "Đại sư huynh, ngươi đừng buộc ta xuất thủ!""Sư phụ?" Trên mặt Tôn Ninh hiện ra một nụ cười càng âm lãnh hơn, "Chỉ sợ hắn lúc này cũng không rảnh bận tâm ngươi đi?" Nói xong, ánh mắt Tôn Ninh nhìn lên đỉnh núi Cổ Đãng, "Ngươi xem, nơi đó đang bốc cháy...!Binh mã Triều đình chỉ sợ đã san bằng Y Tiên Môn rồi.""Ngươi...!Ngươi thậm chí ngay cả đồng môn cũng không chịu tha! Đậu Ảnh hoảng sợ không dám tin nhìn Tôn Ninh."Ta cho rằng sư phụ sẽ giấu nhẫn ở trong Y Tiên Môn, nhưng không nghĩ hắn lại lại ở chỗ này chờ các ngươi để tặng nhẫn!" Tôn Ninh cười lạnh một tiếng, "Nhưng thứ ta muốn làm, ai cũng không ngăn được! Tôn Ninh hơi dừng lại một chút, thần sắc làm cho Đậu Ảnh hoảng sợ, "Cũng bao gồm cả ngươi..."Đậu Ảnh bi phẫn nhảy dựng, bỗng nhiên khẽ cắn môi, "Ác giả ác báo, ngươi thiếu trên dưới Y Tiên Môn những gì, ta cho dù thành quỷ cũng sẽ trở về đòi ngươi! Nói xong, Đậu Ảnh, bay ra khỏi đình, cũng rơi xuống vực sâu phía dưới đình..."Thất sư muội!" Tôn Ninh cất tiếng đau buồn gọi, đưa tay ra, bắt được cuối cùng chỉ là không khí..



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui