Tai Họa Thành Nạn Yêu Thành Hoạ

Hàng xóm: “Thị trưởng Hoàng, đi tản bộ sao, u, đây là chim gì vậy?”

Thị trưởng Hoàng: “Ha hả, đây là chim sáo đá con tôi nuôi.”

Hàng xóm: “Chim sáo đá sao? Nói được không?”

Chim sáo đá, khinh thường: “Lời vô ích!”

Hàng xóm, kinh hỉ: “A! Thật đúng là có thể nói!”

loading...

Chim sáo đá, hèn mọn: “Đồ ngốc.”

Hàng xóm, càng thêm kinh hỉ: “Oa! Thực sự là lợi hại!”

Chim sáo đá, không nhịn được: “Cút đi!”

Thị trưởng Hoàng, xoa một mảng mồ hôi lạnh, cười gượng: “Hắc hắc, con chim này không biết cái gì nên nói, chê cười rồi.”

Hàng xóm, hô bằng gọi hữu: “Ai, mọi người đến xem, chim nhà thị trưởng Hoàng biết nói này! Thú vị lắm!”

Mọi người vây lại, mồm năm miệng mười: “Có thể nói gì? Nói lại xem xem ~ ”

Chim sáo đá, chậm rì rì: “Muốn thao hả?”

Mọi người:...

Thị trưởng Hoàng: 〒_〒... Hình tượng của tôi ơi!!!

================================

Nhà thị trưởng Hoàng hơn 2h sáng bị người điên cuồng gõ cửa, loại phương thức gõ cửa thổ phỉ này khiến Hoàng Cửu Cửu vừa nghe liền sởn tóc gáy! Anh tức giận đến mờ hai mắt, mở cửa bạo rống: “Mạch Đào! Anh không tin ông đây dám báo cảnh sát hả?”

Mạch Đào đứng ở cửa, vẻ mặt nghiêm túc, mở miệng đã nói: “Tôi không để em đi.”

Đây là gì vậy? Gà gáy nửa đêm?!! Hoàng Cửu Cửu nghiến răng nghiến lợi: “Mạch Đào! Xã hội đen giỏi lắm hả! Có còn vương pháp không hả!”

Mạch Đào vươn tay kéo anh, vẻ mặt uể oải: “Tiểu Cửu, tôi biết tôi nói gì cũng muộn rồi, tôi yêu em, thực sự nghiêm túc, em cho tôi thêm một cơ hội!”

Hoàng Cửu Cửu im lặng trong chốc lát, còn chưa kịp nói cái gì, thị trưởng Hoàng cũng bị đánh thức, ở trong phòng hỏi: “Tiểu Cửu, ai vậy?”

“Không có ai ạ!” Hoàng Cửu Cửu kinh hoảng lên tiếng trả lời: “Ba ngủ đi, không có việc gì.” Quay đầu lại tàn bạo nói với Mạch Đào: “Rốt cuộc anh muốn làm gì? Muốn ba mẹ tôi tới chế giễu sao? Coi như tôi xin anh, mau biến đi!”

“Tiểu Cửu!” Mạch Đào cầu nói: “Tôi sai rồi! Tôi hối hận, em hãy tin tôi!”

Hoàng Cửu Cửu dùng sức đẩy anh đi, “Cút!”

Mạch Đào chắn ở trước cửa, không chịu di động nửa bước, Hoàng Cửu Cửu không đẩy được, cửa cũng không đóng được, phân cao thấp nửa ngày, không thể làm gì khác hơn là thở hắt ra, cuối cùng lấy di động, “Được lắm, anh nghĩ tôi không dám gọi cảnh sát đúng không? Dù sao ngày mai tôi đi, mất mặt thì mất mặt đi!”


Hoàng Cửu Cửu ấn phím, đắc ý cười nhạt, “Đừng cho là tôi sợ anh! Dù sao ba mẹ tôi sớm đã biết tôi là đồng tính luyến ái, tôi cũng chẳng còn gì để mất! Anh cứ đứng đi, có bản lĩnh đứng đến khi cảnh sát tới...” Còn chưa dứt lời, giương mắt phát hiện Mạch Đào vành mắt đỏ bừng, trên khuôn mặt tràn đầy nước mắt.

Điện thoại kết nối, cảnh sát phía bên kia hỏi: “Xin chào...”

Hoàng Cửu Cửu lại hé miệng, bị nước mắt cá sấu làm cho khiếp sợ nói không ra lời.

Đầu bên kia điện thoại còn đang nói: “Xin chào, mời nói...”

Không thể tin được! Đại sói xám khóc? Kinh thiên địa quỷ thần khiếp! Hoàng Cửu Cửu hò hét trong lòng: hiện tượng thần quái!

Mạch Đào rút lấy điện thoại, ấn tắt, Hoàng Cửu Cửu vô ý thức lui về phía sau một bước, bị Mạch Đào kéo về ôm vào trong ngực, Hoàng Cửu Cửu mắng: “Biến thái chết tiệt! Anh nhỏ thuốc nhỏ mắt hả? Đừng tưởng rằng bộ dạng này có thể dọa được ông đây!”

“Anh yêu em, thực sự, xin em hãy tin anh...”

“...”

“Tiểu Cửu, xin em, cho anh thêm một cơ hội.”

Tiếng nói Mạch Đào trầm thấp có từ tính, còn mang theo khóc nức nở đáng thương, mê hoặc khiến người ta không có cách nào không tin. Phòng ngự dưới đáy lòng Hoàng Cửu Cửu tan vỡ, anh không hề cự tuyệt Mạch Đào ôm, cảm động nước mắt rơi đầy. Không muốn làm con nhím cả đời cô quạnh, có thể có người ở bên yêu thương, trước đây nghĩ cũng không dám nghĩ. Mạch Đào xoa đi nước mắt của Hoàng Cửu Cửu, ở trên môi anh dè dặt hôn một cái, sau đó nghiêm túc nhìn vào hai mắt đẫm lệ của anh, “Tiểu Cửu, em không yêu anh cũng không sao, chúng ta làm lại lần nữa, chúng ta hẹn hò một lần nữa, anh sẽ khiến em lại yêu anh, tiểu Cửu, tin anh...”

Hoàng Cửu Cửu khụt khịt, trừng Mạch Đào, “Đổi kiểu hả? Ngày đó em cầu xin anh thế nào? Anh bảo tin thì em sẽ tin sao?”

“Tiểu Cửu! Anh thực sự rất nghiêm túc!” Mạch Đào rất sợ Hoàng Cửu Cửu đóng cửa lại, mau chóng chen vào trong cửa, song song từ trong túi áo móc ra hai vật sáng long lanh.

Hoàng Cửu Cửu dụi mắt, gì? Nhẫn? Không cần khôi hài như thế chứ?

“Thời gian quá ít, anh không tìm được hai cái nhẫn dành cho nam giống hệt nhau, đành mua tạm, kiểu dáng xấu em đừng để ý.” Mạch Đào đeo một cái lên tay mình, sau đó cúi đầu kéo tay Hoàng Cửu Cửu, trong giọng nói mang theo một chút tình cảm nhảy nhót.

Hoàng Cửu Cửu khẩn trương rụt tay về, nắm chặt nắm tay trốn ra, “Sao anh buồn nôn vậy?”

“Tiểu Cửu, em coi như chúng ta đã kết hôn, như vậy em có thể tin anh không?” Mạch Đào dùng sức kéo mở ngón tay anh, Hoàng Cửu Cửu càng nắm càng chặt, Mạch Đào sắc mặt nghiêm túc, quỳ xuống một gối.

Hoàng Cửu Cửu bị dọa sợ, lúc này cho Mạch Đào một cước, “Biến thái! Anh làm gì?”

Mạch Đào thuận thế ôm cổ chân anh, khẩn cầu nói: “Tiểu Cửu, tuy rằng anh ham chơi, nhưng không phải người không có nguyên tắc, nếu cho em lời hứa này, anh nhất định sẽ học cách yêu em.”

Đại sói xám quỳ trên mặt đất, đuôi to vẫy nha vẫy, một đôi mắt đẫm lệ lóe ra tia sáng ~~

Oa đệt! Trước đây sao không nhìn ra con sói này có thể lời ngon tiếng ngọt như thế?

Mạch Đào thấy Hoàng Cửu Cửu do dự không ngừng, vội ôm sát cầu xin: “Em vẫn không tin anh sao? Anh thực sự yêu em, thật đấy! Anh vừa rồi còn tưởng rằng sẽ vĩnh viễn mất em, trái tim cũng lạnh, tiểu Cửu, anh hối hận rồi! Sau đó anh nhất định sẽ quý trọng em! Em muốn anh làm như thế nào? Mặc kệ em yêu cầu cái gì, anh nhất định đáp ứng em!”

Ặc? Hoàng Cửu Cửu trong lòng mừng như điên, “Thực sự?”

“Đương nhiên là thật! Em có yêu cầu gì, cứ nói!”

Hoàng Cửu Cửu nghẹn ngào nói thầm: “Ờ... Anh cho em thượng anh?”


 ̄▽ ̄ |||| nhớ mãi không quên nha, sắc tâm không đổi nha!

Mạch Đào nước mắt đầy mặt, khóe môi lại nhếch lên vui vẻ, “Được, được, chỉ cần em tha thứ cho anh, em muốn thượng thế nào cũng được.”

Ồ zê!!! Hoàng Cửu Cửu khó có thể che giấu cười lên, nở nụ cười một nửa, rút chân khẽ trách: “Còn không mau buông tay!”

Mạch Đào khẩn cấp túm lấy tay Hoàng Cửu Cửu, thay anh đeo nhẫn vào ngón áp út.

Thị trưởng Hoàng và mẹ Hoàng đều từ phòng ngủ đi ra, bộ dạng chết cứng, hồi lâu thị trưởng Hoàng tan rã trước, “Cái kia, tiểu Cửu, cái kia...”

Mạch Đào lau đi nước mắt trên mặt, lăn lông lốc đứng lên, lập tức biến thành bộ mặt khác, cười y như đóa hoa, buồn nôn kêu lên, “Bố, mẹ!”

Hoàng Cửu Cửu xanh mặt đỡ khung cửa nôn khan.

Mạch Đào ôm lấy bảo bối mất mà được lại không buông tay, “Trong khoảng thời gian này tiểu Cửu đã quấy rầy hai người, con hiện tại sẽ đưa cậu ấy về.”

Hoàng Cửu Cửu: “Chim của em...”

Mạch Đào giày cũng không cởi, chạy vào phòng khách, xách chim sáo đá lên, tận khả năng cười đến ôn hòa với hai vị trưởng bối, bỏ lại một câu: “Bố, mẹ, bọn con sẽ về thăm sau!” Không để người ta mở lời, ngang tàng túm Hoàng Cửu Cửu vui vui vẻ vẻ chạy vội đi.

Thị trưởng Hoàng: “Tiểu Cửu, con định đi đâu? Ngày mai phải lên máy bay...”

Mẹ Hoàng: “Bố nó ơi, tiểu Cửu bị lưu manh bắt cóc, mau gọi cảnh sát!”

Thị trưởng Hoàng: “Bà xác định là bắt cóc?”

Mẹ Hoàng: “Đương nhiên! Tuy rằng tiểu Cửu là đồng tính luyến ái, nhưng tôi thấy đàn ông trước đây nó tìm về bộ dạng đều rất ngoan hiền, không phải loại mặt thổ phỉ này...”

Thị trưởng Hoàng: “Bắt cóc thì bắt cóc đi! Tốt nhất là giết luôn con tin! Đừng để tôi gặp lại thằng con này!”

Hoàng Cửu Cửu bị cưỡng ép quay về nhà trọ cao tầng kia, Mạch Đào vừa đóng cửa liền lộ nguyên hình, đem anh đẩy ngã lên giường, vừa lột da sói vừa cười (Vũ: da sói là quần áo của sói nhoa!!!): “Hừ hừ, ông đây tịch mịch một đoạn thời gian dài, đều tại em ăn ngon như vậy, khiến ông đây thấy ai cũng không thèm! Bồi thường cho anh!” Một chiêu nhanh như hổ đói vồ mồi, thuần thục đem Hoàng Cửu Cửu lột sạch.

Hoàng Cửu Cửu hô to: “Dừng tay! Nửa giờ trước anh còn đáp ứng cho em thượng! Em giận! Em giận thật đấy! Anh đồng ý rồi... Dừng tay... Mạch Đào! Em giận rồi đấy!!!”

Mạch Đào giật mình, không thể làm gì khác hơn là thu tay.

Hoàng Cửu Cửu đẩy anh ra cả giận nói: “Mỗi lần đều lừa em! Con mẹ anh! Một chút thành ý cũng không có.” Đứng lên vừa cởi nhẫn trên ngón tay vừa mắng: “Ông đây không làm hòa với tên vô liêm sỉ như anh nữa! Đồ con rùa!”

Mạch Đào nóng nảy, biến thành bạch tuộc ôm anh, ô ô: “Tiểu Cửu, anh sai rồi, là anh quá vui vẻ, em đừng giận, đến đến, cho em thượng là được!” Chui lên giường, cái bụng hướng lên trời, kiêu ngạo mở chân.

Ồ zê! Hoàng Cửu Cửu lại đeo nhẫn lại, mừng rỡ miệng không khép lại được, “Vậy, là anh tự nguyện đấy nhé!”

“Ừ!”


“Thực sự?”

Mạch Đào đại nghĩa lăng nhiên, “Thực sự!”

“Thực sự?”

“Còn chưa xong hả?” Mạch Đào không nhịn được, “Anh nói thật là thật, đến đây.”

Hoàng Cửu Cửu liếm liếm môi, lại hỏi một lần: “Thực sự?”

Mạch Đào dở khóc dở cười, “Bảo bối, em đang sợ cái gì?”

Sợ cái gì? Này còn phải hỏi sao? Hoàng Cửu Cửu mắt trợn trắng, chỉ thấy tiểu tướng quân của Mạch Đào ngẩng đầu ưỡn ngực mà đứng, mơ hồ còn giương cao lá cờ, mặt trên viết: “Dám khiêu khích ta? Tìm X!”

Cậu em của bác sĩ Hoàng đối mặt với cường địch, rất không không chịu thua kém héo rũ.

Oa đệt! Đúng vào thời cơ tốt ngàn năm có một này lại héo?

Mạch Đào nhổm dậy nửa người, nhìn chằm chằm con sâu thịt mềm nhũn của Hoàng Cửu Cửu, xấu xa nở nụ cười, “Cho em 10 giây làm nóng người.”

Hoàng Cửu Cửu kháng nghị: “10 giây quá ít!”

Mạch Đào gật đầu: “30 giây đủ không?”

“Không đủ!”

Mạch Đào nhân nhượng: “Vậy 3 phút được chưa?”

“Được được được!” Hoàng Cửu Cửu gấp đến độ mồ hôi đầy đầu: “Anh mau giúp em một chút!”

Mạch Đào ngáp: “Hình như em chưa từng giúp anh?”

Hoàng Cửu Cửu khẩn trương: “Lần sau, lần sau em nhất định sẽ giúp anh! Mau!”

Mạch Đào đứng dậy ôm lấy anh, hôn hôn môi anh, trượt đến nơi nho nhỏ bả vai cắn một ngụm, từ phía sau ôm anh, ngón tay vẽ vài vòng trên rốn anh, chậm rãi di xuống, ở nơi nguy hiểm dịu nhẹ lại thành thạo vuốt ve an ủi. Hoàng Cửu Cửu toàn thân khô nóng, mùi thuốc lá quen thuộc trên người Mạch Đào khiến anh say sưa đến hầu như hòa tan, anh nhẹ kêu: “Mạch Đào, được rồi...”

Động tác trên tay Mạch Đào liên tục, ở trên tai trên cổ anh hôn đến vong tình, “Tiểu Cửu, anh yêu em, anh yêu em...”

3 phút sau, Hoàng Cửu Cửu tiết trong tay Mạch Đào, anh hoãn lại tinh thần, biết mình bị lừa.

Mạch Đào cạc cạc cười quái dị, Hoàng Cửu Cửu tức đến yếu ớt phun ra ba chữ: “Tử vô lại!”

Mạch Đào vẻ mặt vô tội: “Là em nói 3 phút.”

Hoàng Cửu Cửu cắn răng: “Vậy hiện tại làm sao đây?”

Mạch Đào chỉa chỉa dã thú mặt mũi dữ tợn dưới thân mình, chân thành tha thiết: “Nhịn nữa, anh sẽ tàn phế.”

Hoàng Cửu Cửu: “Vậy anh tàn phế đi!”

Mạch Đào vẻ mặt đau khổ: “Đừng vậy mà...”

Oa ha ha ha ~~~ chơi thật vui ~~ Hoàng Cửu Cửu trong bụng cười đến rút gân, ngáp một cái, “Muộn rồi, mệt quá, ngủ ngủ.”

Mạch Đào vội la lên: “Vậy anh làm sao bây giờ?”


Hoàng Cửu Cửu chỉ một ngón tay vào phòng tắm: “Tự đi đánh máy bay.”

Mạch Đào câm nín ba giây, không thể làm gì khác hơn là gật đầu, dùng ánh mắt tình ý kéo dài mà đem Hoàng Cửu Cửu ý dâm N lần N phương thức, ngàn không cam vạn không muốn bò xuống giường.

Hoàng Cửu Cửu chưa từng thấy đại sói xám dịu ngoan như thế, nhất thời không còn cách nào khác, kéo anh nói: “Được rồi, em không phải muốn làm khó dễ anh...”

Đại sói xám hai mắt “Tăng tăng” chiếu ra lục quang, thuần hóa tốt đẹp chuẩn bị, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Đại sói xám thuận theo như thế, Hoàng Cửu Cửu ngược lại không quen, nửa ngày, thốt ra một câu: “Mấy ngày anh không cạo râu rồi, đâm tới em...”

Đại sói xám bốn vó chấm đất, y như cơn lốc ào vào phòng tắm, lúc trở về mặt mũi cạo râu sạch sẽ, trên mặt có thêm hai vết sẹo mới, hưng phấn đến tạm thời mất đi năng lực ngôn ngữ.

Chuẩn bị —-

Hoàng Cửu Cửu không nói gì, kinh ra một thân mồ hôi lạnh.

Trong cổ họng đại sói xám phát sinh thanh âm ừng ực, nôn nóng chép chép miệng.

Chuẩn bị —-

Hoàng Cửu Cửu lắp bắp: “Anh, anh còn bình thường không?”

Đại sói xám nuốt nước miếng một cái, chân thật đáng tin mạnh gật đầu.

Chuẩn bị —-

Hoàng Cửu Cửu rụt lui ra sau, kinh hồn táng đảm: “Anh, anh phải dịu dàng chút...”

Thả!!!

Mạch Đào y như chó điên bị nhốt mười năm đột nhiên được thả ra, một chiêu lợn rừng tông cây, vui vẻ ấn ngã Hoàng Cửu Cửu, hự hự cưỡi lên...

Hoàng Cửu Cửu: “Chó điên!! Không phải bảo anh nhẹ nhàng chút sao... Anh dừng lại cho em!! Ai nha... Chậm một chút... Ư... Tên cặn bã chết tiệt...”

Xem ra trọn đời cũng không xoay người nổi.

Nhân thú X, quá đồi trụy quá bạo lực, không thích hợp tham quan, che đậy...

Yên tĩnh sau bão táp, Hoàng Cửu Cửu toàn thân rời rạc, nằm úp sấp ô ô mắng: “Đồ con rùa!!”

Đại sói xám đuôi sói vẫy kêu phần phật, vui y như bắt được vàng, miệng sói thấu tới ở trên vai anh gặm gặm gặm, “Bảo bối nhi, anh rất yêu em, mau quay qua đây cho anh hôn, cho anh hôn, bảo bối nhi hôn hôn hôn hôn...” Cọ cọ cọ, đem Hoàng Cửu Cửu cọ đến quay người lại, chỉ thấy trên trán ai đó ấn dấu nanh sói, mặt trên viết hai chữ “Ăn no” thật to.

Hoàng Cửu Cửu căm ghét liếc xéo đại sói xám, chỉ thấy đại sói xám vẻ mặt trầm mê thưởng thức anh, y như nhìn thấy một cục xương thơm ngon, quý giá không biết xuống miệng từ đâu.

Con mẹ nó quả thật là súc sinh! Hoàng Cửu Cửu cảm thấy toàn thân đều thấm mồ hôi, buồn nôn, cứng người nghiêng đi, đại sói xám liền “Ngao ngô” một tiếng phục xuống không đầu không đuôi loạn hôn, y như thằng nhóc con chảy nước mũi liếm kẹo que, ở trên mặt Hoàng Cửu Cửu vừa mút vừa cắn, không dứt, liếm liếm liếm, liếm đến anh đầy mặt nước bọt.

Hoàng Cửu Cửu co giật khóe miệng, đẩy ra đầu sói, “Con rùa này, để em yên tĩnh chút!” Nói nỗ lực dịch tới nơi xa nửa thước.

Đại sói xám không nghe theo không buông tha cọ tới, quấn chặt lấy Hoàng Cửu Cửu, còn thiếu nước dùng nước tiểu đánh dấu lãnh thổ trên người anh.

Hoàng Cửu Cửu không thể nhịn được nữa, “Đủ chưa? Ngủ!”

Đại soi xám lộ ra răng cửa lóng lánh hung quang, grừ grừ dính lên mặt Hoàng Cửu Cửu, vẫn không nhúc nhích, nhắm mắt lại buồn ngủ, một lúc sau bắt đầu ngáy.

Hoàng Cửu Cửu quay qua: tôi muốn tiêm phòng dại! Con chó này điên rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui