Tại Hạ Không Phải Là Nữ

Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

“Chu thống lĩnh vừa tới bên trong trại, cứ việc vừa nãy đi một lượt, tất nhiên rất nhiều nơi không quá quen thuộc. Các ngươi theo Chu thống lĩnh cùng đi, hỏa đầu binh nhưng có không quen biết, liền nhất nhất giới thiệu đi qua.” Khâu nữ tướng sắp xếp hai tên nữ thị vệ bản thân bồi tiếp Ngô Minh đi lại ở trong doanh trại.

Khâu nữ tướng bồi tiếp Tình công chúa ở bên trong chủ trướng kiểm tra công văn ghi chép, Ngô Minh tự mình động thủ đi nấu ăn rồi.

“Dê đâu? Vừa nãy trước lều lớn đầu dê trốn thoát được kia đâu.” Ngô Minh vừa ra đến liền hỏi.

Nàng đã sớm đối với con dê kia hiếu kỳ cực.

“Ai, nói đến kỳ quái. Chúng ta làm sao cũng không tìm tới.” Có mấy cái binh sĩ vuốt sau gáy không hiểu chút nào.

Ngô Minh cúi đầu ở trên mặt đất quân doanh tìm kiếm dấu vết.

Hả? Không có vết tích móng dê? Ngô Minh kinh ngạc phát hiện, trên nơi đóng quân tuy rằng không phải đường đất, nhưng dấu chân người tình cờ còn muốn có thể nhìn thấy, nhưng vết tích móng dê cư nhiên nửa điểm đều không nhìn thấy.

Lẽ nào vẻn vẹn là vết chân người nắm bắt dê trùng hợp đè lên?

“Cần vụ binh sĩ đầu mục ở đâu?” Ngô Minh gọi chưởng quản cung cấp thức ăn cho binh lính.

Nàng cảm thấy tất yếu điều tra một phen.

“Tiểu nhân gặp qua Chu thống lĩnh!” Cần vụ binh sĩ đầu mục thân thể run rẩy đi gặp Ngô Minh.

Hắn cảm thấy tất nhiên là bởi vì thịt dê chạy khắp nơi náo động, quấy nhiễu tâm tình thống lĩnh mới nhậm chức.


Ngô Minh nói: “Ngươi mang theo hết thảy hỏa đầu binh, lập tức đối với hết thảy thịt dê trong doanh tiến hành hạch điểm*.” (*đối chiếu điểm danh)

“Tuân lệnh!” Cần vụ binh sĩ đầu mục mau mau theo đó đi làm.

Một phen tra tìm đối chiếu sau, cần vụ binh sĩ một con đại mồ hôi trả lời: “Hồi Chu thống lĩnh, con số thịt dê trong doanh trại một con cũng không thiếu.”

Ngô Minh nghe xong trong lòng càng thêm kỳ quái.

Ngô Minh gọi mấy binh sĩ vừa nãy truy dê: “Vừa nãy con dê kia, là từ nơi nào chạy?”

“Là bên kia.”

“Từ chuồng ngựa bên kia chạy tới.”

Mọi người đồng thời chỉ về một chỗ chuồng ngựa.

Bọn họ đều nói là nhìn thấy có con dê chạy khắp nơi, đều cho rằng là thịt dê từ dưới đồ đao chạy trốn, mới đuổi theo muốn bắt lại. Nhưng không ngờ đầu dê kia chạy cực kỳ mau lẹ giảo hoạt, rõ ràng bốn, năm cái cường tráng binh sĩ đều không có bắt được.

Đến chu vi chuồng ngựa kiểm tra. Trên mặt đất cũng không có nửa điểm dấu vết móng dê. Lại hồi tưởng trước đó đi dạo doanh trại nhìn thấy chuồng ngựa cùng chuồng dê khoảng cách, trong lòng Ngô Minh thấy kỳ lạ.

Trong đó cách rất nhiều nơi, cũng có không ít thủ doanh binh sĩ gác, làm sao liền ở ngay đây mới bị phát hiện?

Việc này tất có điểm kỳ lạ. Trong lòng Ngô Minh nổi lên nghi ngờ.

Nàng thậm chí vận dụng tiến hóa khung máy móc sức quan sát, chậm rãi đi dạo không ngừng cẩn thận kiểm tra mặt đất. Nỗ lực tìm tới một ít lông dê rơi ra các loại manh mối.


Thế nhưng Ngô Minh kinh ngạc, dĩ nhiên một điểm vết tích đều không có. Đầu dê kia đi tới liền như đột nhiên xuất hiện, lại biến mất không còn tăm hơi.

Nó là vị cao thủ nào đó hoá hình? Không đúng, vậy không phù hợp thế giới quan.

Nơi này không phải Ngả Trạch Lạp Tư* đại lục, vừa không có mãnh cầm đức lỗ y**… Không phải, nên nói là không có manh dê đức lỗ y. (*đại lục Azeroth trong World of Warcraft gọi tắt là WoW) (**đức lỗ y – druid là một lớp nhân vật đặc biệt có khả năng hóa thú trong WoW, còn mãnh cầm hay manh dê là khả năng biến hóa thành con vật khác nhau)

Mặc dù là tông chủ cùng chúng đông đảo cao thủ, đều không có ai đề cập loại hoá hình này. Hơn nữa bản thân đọc nhiều sách vở. Cũng chưa từng có nhìn thấy văn bản ghi chép như vậy, thậm chí ngay cả khái niệm tương tự đều không có.

Ngô Minh nghĩ đến một lát, vẫn cứ không có manh mối.

Nhìn binh sĩ chu vi vẻ mặt căng thẳng, Ngô Minh quyết định tạm thời thả xuống cái vấn đề này.

Ngô Minh phủi phủi tay: “Được rồi, ta muốn động thủ làm món ăn. Mang ta đi nhà bếp.”

Nàng không cần đối với sự tình tìm dê làm ra giải thích. Dù sao hiện tại là thân phận thống lĩnh, căn bản không cần hướng về sĩ tốt phụ trách.

Ngô Minh đến nhà bếp.

Nhà bếp là nơi có kết cấu phòng gạch ngói hiếm thấy bên trong chỗ đóng quân. Dù sao vì phòng ngừa cháy. Lại muốn làm ra cơm nước ngon miệng, không thích hợp ở trong lều hoặc lộ thiên tiến hành hoạt động bếp núc.

Nơi này đại đa số binh lính là huyền vũ binh sĩ, đãi ngộ phi thường cao, trên khẩu phần thức ăn đã không thua kém một cái tiểu giáo úy nào.

Nhà bếp chuẩn bị thức ăn cho chín trăm tên huyền vũ binh sĩ, tự nhiên vô cùng lớn. Ngô Minh chọn kệ bếp chuyên môn làm cơm cho Sở nữ tướng, bắt đầu chọn lựa tìm kiếm các loại nguyên liệu nấu ăn.

“Đi chuẩn bị cho ta những dược liệu này.” Ngô Minh liệt ra danh sách quả ớt, đại hồi các loại gia vị nguyên liệu.


Cảm tạ hệ thống điệp báo nước Vũ, Ngô Minh có thể quang minh chính đại sử dụng kỹ năng làm món cay Tứ Xuyên từng dùng tới ở nước Tề. Mà không cần phải lo lắng thủ nghệ của chính mình cùng Tiêu Nhược Dao xấp xỉ mà bị hoài nghi.

Khi Ngô Minh dùng các loại gậy trúc nung cơm lam thời điểm, vài tên hậu cần binh sĩ liều mạng thúc ngựa mà đi.

Đi mua dược liệu cho Chu thống lĩnh! Tuy rằng không hiểu tại sao mua, thế nhưng vài tên binh sĩ trước đó cảm giác đã cấp cho thủ trưởng lưu lại ấn tượng không tốt nhất tự nhiên cố gắng mau chóng hoàn thành nhiệm vụ để xoay chuyển đánh giá.

Rất nhanh, nguyên liệu làm món cay Tứ Xuyên được chở tới.

Ngựa cùng người đều là mồ hôi đầm đìa.

Hai túi lớn được coi là dược liệu gia vị, chất đống ở trước Ngô Minh.

Mấy cái tên binh sĩ này cũng không biết nên mua bao nhiêu, đơn giản đem hết thảy hàng tồn trữ trong một gian cửa hàng đều cho đưa đến.

“Cực khổ rồi! Các ngươi phi thường tận chức, ta đều nhìn ở trong mắt. Trong thời gian ngắn như thế liền có thể mua về, khiến cho ta rất kinh ngạc.” Ngô Minh thuận miệng nói một câu, nhường mấy cái tên binh sĩ này nhất thời trong lòng như ăn mật ong đường vậy ngọt lịm.

Câu nói này tuy rằng quen tai thậm chí có chút máu chó. Nhưng bọn họ cảm thụ vẫn đúng là như vậy.

Được thủ trưởng khích lệ, rõ ràng là xoay chuyển ấn tượng bất lợi trước đó. Chủ yếu hơn chính là, được một vị mỹ nữ như vậy tán thưởng, bất kỳ người đàn ông nào đều cảm thấy rất hạnh phúc.

Bọn họ chính trong tâm đang ăn mật ong đường đây, đột nhiên chỉ cảm thấy yên vụ lúc thì màu đỏ lúc thì màu đen kéo tới.

“Khặc khặc khặc ———— “

Một đám binh lính còn muốn chưa kịp phản ứng. Cũng đã ho khan cái liên tục, nước mắt nước mũi giàn giụa.

Ngô Minh sang chảo* bước thứ nhất, liền thả thêm nhiều gia vị. (*phi thơm gia vi)

Trong phòng bếp khác nào ném vào một viên độc khí đạn, vài tên huyền vũ binh sĩ bao gồm nữ thị vệ khác nào người đui mù vậy sờ loạn tìm đường rút lui đi ra, một lát mới mở mắt ra được.


Ngô Minh cuối cùng cũng lui ra nhà bếp, nàng ho khan so với người bình thường cường một ít.

Ở đây thể chất thân đều không kém. Nghỉ ngơi một thoáng, mọi người dần dần bình ổn trở lại.

“Không nghĩ tới Tiêu Nhược Dao nấu ăn là muốn bốc lên nguy hiểm đến tính mạng a.” Ngô Minh cố ý nói một câu.

Ta ngất, Chu cô nương sẽ không phải là học tập Tiêu Nhược Dao nấu ăn thất bại chứ? Cả đám trong lòng hô to xui xẻo.

“Lại đến thử xem, vừa nãy có thể do khống chế nhiệt độ dầu không đúng, ta hẳn là đốt nóng dầu thêm một lúc nữa.” Ngô Minh vén tay áo một cái, một lần nữa tiến vào nhà bếp.

“Chu thống lĩnh, quá nguy hiểm ——” Nữ thị vệ nỗ lực ngăn.

“Không cho phép vào đến, đây là mệnh lệnh!” Ngô Minh thanh âm đại nghĩa lẫm nhiên truyền tới.

Nữ hầu vệ liền không tiện tiến lên trước. Một người trong đó cơ linh, nhanh chân liền đi tìm Khâu nữ tướng cùng Tình thống lĩnh.

Tình công chúa cùng Khâu nữ tướng nghe nói nhà bếp bên kia có tình huống, vội vàng đi qua.

Chưa kịp đến gần, liền nghe được “Oành ———— “

Một đóa đám mây hình nấm từ phương hướng phòng bếp bay lên.

“Chỉ Nhược!” Tình công chúa cũng không còn cách nào duy trì dáng vẻ lãnh ngạo cao quý, kinh ngạc thốt lên một tiếng vận dụng hết huyền khí vọt tới.

Khâu nữ tướng mang theo một đám người cũng gấp gáp đuổi tới.

Đến phụ cận, chỉ thấy nhà bếp không ngừng bốc lên yên vụ màu đỏ phả ra bên ngoài.

Song cửa sổ phá nát một ít, ở trong đám khói cuồn cuộn dày đặc, cửa phòng bếp đã sai lệch nửa bên bị đẩy ra, Ngô Minh chật vật đi ra.

Nàng đầu tóc rối loạn, hầu như mất sạch phong phạm thục nữ, một bên ho khan một bên ai oán nói: “Khục khục khục, sao làm cái bữa cơm còn muốn giống như thả pháo vậy?” (chưa xong còn tiếp…)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui