Chuyển ngữ: hongtuananh
Edit: Bồng Bồng
Ngô Minh cùng Tình công chúa hợp xướng đạt được hiệu quả tốt đẹp. Người ở đây nghe cái náo nhiệt chiếm đại đa số, nhưng biết hàng cũng tuyệt đối không ít.
Các loại thanh âm khen hay nổi lên bốn phía.
“Chu cô nương xướng hảo!”
“Cái tiểu cô nương bên cạnh kia xướng cũng không sai.”
“Hình như là thiếp thân nha hoàn của Chu cô nương?”
“Trang điểm được lên, cũng đúng là cái mỹ nhân a.”
Cũng có người nhìn nhan sắc các nàng, thấp giọng nói giỡn: “Hai người bọn họ hợp xướng, nếu là ở đầu đường làm xiếc, chỉ sợ sẽ bị quý công tử nhà ai vừa ý, thậm chí khả năng gặp ác thiếu đoạt về phủ a.”
“Cũng không phải sao. Chuyện như vậy nhất định sẽ phát sinh. Nếu là ta cũng muốn đem cô nương xinh đẹp như vậy lôi về trong nhà đi. Chỉ là Chu cô nương là thân phận cỡ nào, lại há có thể lưu lạc tới trên đường hát rong như chúng ta vậy…”
Bên cạnh có một cái mãng phu tráng hán cả giận nói: “Hai người các ngươi ở đây nói nhăng gì đó? Chu cô nương là cô nương tốt tâm địa Bồ Tát cỡ nào, càng dám thêu dệt nàng như thế?”
“Ai nha, ca ca ư, chúng ta sai rồi.
“Sớm có vì Chu Chỉ Nhược mà ra tay đánh nhau dẫm vào vết xe đổ, hai người thuận miệng nói lung tung này vội vàng nhận sai. Bọn họ là kẻ hát hí khúc thân thể yếu nhược, làm sao có thể cùng cái vai võ phụ tráng hán này đánh nhau? Ở giang hồ phiêu người tối giỏi về mượn gió bẻ măng, thẳng thắn trên đầu môi nhận lỗi tựa là.
“Coi như các ngươi nhận biết tốt xấu.” Tráng hán gật đầu nói: “Nghĩ đến chúng ta lần này xuất hành đều là dựa vào Chu cô nương chăm sóc nhiều hơn. Đến bước chân cũng không cần chúng ta đến bước, còn có trà chiều mà chỉ có người nhàn nhã mới được hưởng, đây là đãi ngộ dùng để đối đãi khách quý a, các ngươi liền không ngại đặt điều thêu dệt Chu cô nương như thế?”
Hai cái người miệng nợ trước vẫn đúng là xấu hổ khó đối. Cái thời đại này giọng hát chính không phải là tiền tài chí thượng. Mà là cọc tiêu đạo đức. Mọi người đều biết cái gì là đúng, cái gì là sai. Mà không phải đạo mạo đầy dẫy mang tên danh tiếng cái loại đồ vật kia, mà trên thực tế mọi người đều biết tình cảm chân thật.
Đầu lấy đào. Báo lấy lý là hành vi chuẩn tắc của tất cả mọi người. Một cô nương gia gia đối xử người như thế, ngươi còn muốn ở bên kia nói cái gì hoa bên đường lời vô lý? Bất kể là ai đều muốn xem thường.
Loại sự tình này phát sinh ở nhiều chỗ. Bất quá đại đa số người sẽ không nói đến chẳng chịu nổi, mà là thoả đáng loạn nghĩ một hồi. Vì lẽ đó Ngô Minh dựa vào thính lực siêu phàm đem âm thanh truyền nhét vào trong tai, cũng còn muốn có năng lực tiếp thu.
Hoặc là nói là nàng đã dần dần thói quen?
Từ mới đầu cái trán còn mạo gân xanh, không thể nhịn được nữa cái gì, đến hiện tại coi như gió thổi bên tai. Ngô Minh đã sản sinh đối lưu ngôn chuyện nhảm đầy đủ sức đề kháng.
Trước ở cửa cung điện Huyền Vũ Hoàng còn muốn đã từng gặp lời đồn đãi chuyện nhảm qua, còn không là coi như quá khứ mà bỏ qua sau đầu? Trong đó cũng có duyên cớ thân là nằm vùng bất hảo quản nhiều như vậy.
Hiện tại ý nghĩ chủ yếu của nàng đều tập trung ở trên người Tình công chúa.
Ngô Minh hoàn toàn không nghĩ tới khởi điểm Tình công chúa không có đáp ứng làm hợp xướng trước mặt công chúng. Làm sao đột nhiên thay đổi chủ ý đồng thời triển khai giọng hát.
Độc Cô Mặc, Báo lão mọi người nhưng không giống Ngô Minh không hiểu ra sao như vậy, vẻn vẹn cảm thấy Tình công chúa cũng thật là nghĩ thoáng ra. Rõ ràng có tâm tình biểu diễn tài nghệ.
Tình công chúa ở trong xe ngựa do dự là có đạo lý, nhưng là quá lo.
Nàng là ái nữ Huyền Vũ Hoàng đương triều, ngày gần đây là hồng nhân. Hơn nữa không đơn thuần là Huyền Vũ Hoàng cảm thấy mắc nợ nữ nhi này, mà là còn thấy vừa ý năng lực giống như cố vấn này của nàng.
Huyền Vũ Hoàng chư tử. Tuy rằng có các loại kế thừa tính cách tương tự, tỷ như Độc Cô Mặc liền mang theo đặc tính tàn nhẫn dũng cảm hung đoạn, thế nhưng chỉ có Tình công chúa là hoàn toàn kế thừa trí mưu. Lại thêm Tình công chúa làm việc tuy rằng hơi thiên vị nhưng không quái đản, Huyền Vũ Hoàng đối với Tình công chúa yêu thích nhất là đặc thù mà bền vững.
Ai nhìn thấy nàng biểu diễn tài nghệ, đều sẽ cảm thấy là nhất thời yêu thích, người trẻ tuổi mưu cầu vui vẻ mà thôi. Cũng là không có ai cảm thấy cái này làm hỏng giá trị cao quý của bản thân, dù sao rất nhiều quý tộc cũng coi đây là niềm vui.
Tình công chúa xuất thân võ lâm thế gia, đối với phương diện này hơi hơi mẫn cảm.
Bởi vì thân phận của người ngoài là dựa vào chính mình duy trì, mà thân phận Tình công chúa nhưng là phi thường trực tiếp bắt nguồn từ sự thương yêu của Huyền Vũ Hoàng.
Vì lẽ đó mặc kệ Tình công chúa chính mình dằn vặt làm sao. Chỉ cần nàng không làm ra sự tình yêu thiêu thân quá mức, tỷ như không ở trước mặt mọi người đánh giết nha hoàn cái gì, tuyệt đối sẽ không có người hạch tội nàng tật xấu.
Bởi vì mở miệng lung tung chẳng khác nào đánh mặt Huyền Vũ Hoàng. Tương đương với đang nói Huyền Vũ Hoàng không nhãn lực, cư nhiên sẽ thương yêu một cái nhi nữ không có gốc gác quý tộc gì? Hành vi bới lông tìm vết như thế tuyệt đối là đang làm trò gian tự đi tìm đường chết.
Nếu cái nhìn của Huyền Vũ Hoàng đối với Tình công chúa là bất biến, nàng liền vững như núi thái sơn có thể làm đệ nhất hoàng thất người tâm phúc. Nếu không phải vì nàng là công chúa mà không phải vương tử hoặc là nói hoàng tử, chỉ sợ danh tiếng của Độc Cô Mặc khả năng cũng phải bị cướp đi.
Đương nhiên Tình công chúa cũng là đối tượng mà biết bao hoàng thất quý tộc ước ao ghen tị.
Rất nhiều hoàng thất nữ tử ở bề ngoài khách khí, thực chất trong lòng còn là vui mừng khi nhìn thấy một vị công chúa đoạt sủng như thế đột nhiên xảy ra chuyện.
Giả sử Tình công chúa rơi đài, các nàng tất nhiên sôi nổi nhảy lên trước. Các loại yêu diễm vũ động, đồng thời kêu to: “Quả nhiên nàng tựa là cái tiểu yêu tinh. Ta đã sớm nhìn thấu cái tiểu đề tử* kia mang một tấm họa bì**…” (*chân giò lợn – đồ đĩ) (**mặt nạ da người)
Trong hoàng cung dù sao cũng là nơi tối dơ bẩn trong truyền thuyết, tình thân ở chỗ này bị đạp lên còn không bằng sòng bạc câu lan*. (*nơi hát múa và diễn kịch thời Tống; Nguyên ở Trung Quốc)
Cũng còn tốt Tình công chúa trong ngày thường làm việc cũng là trang trọng nghiêm cẩn, nửa điểm kẽ hở cũng khó để cho người bắt được. Chỉ là sau khi gặp phải Ngô Minh, chính là phương tâm nảy mầm đã xảy ra là không thể ngăn cản, nàng mới sẽ có phát sinh hành vi phối hợp ca xướng ở trước mặt mọi người…
Bài hát này là đưa cho ta, là Chỉ Nhược đưa cho ta. Tình công chúa phương tâm cuồng khiếu.
Khi Ngô Minh đi ra ngoài xe ngựa cùng cả đám chậm rãi mà giảng thư, nàng ở trong xe ngựa không ngừng đọc lời nhạc 《 thiết huyết đan tâm 》.
Chưa từng nghĩ tới có câu khảm liên hoàn ca từ như thế. Ca từ nam nữ phân xướng không giống, người trước chưa xướng kết thúc, người sau dĩ nhiên nối liền. Quả thật như là chém chưa dứt ý còn muốn loạn ca.
Bài hát này nếu để cho Chỉ Nhược một người biểu diễn, liền lãng phí ca khúc tốt như vậy.
Tình công chúa nhìn Ngô Minh giảng cố sự xong rồi, thời điểm bắt đầu thôi thúc nguyên khí, trong lòng bắt đầu do dự.
Là cử chỉ liều lĩnh không thoả đáng không màng nguy hiểm đến giúp đỡ Chỉ Nhược, hay là căn cứ thái độ đoan trang cẩn thận đến ngồi trên bích quan*? (*ngồi cách vách nhìn xem)
Loại do dự này ở lúc Ngô Minh xướng ra tiếng ca thứ nhất đã tan thành mây khói.
Nàng ở xướng vì ta làm ca a! Là ở trước mặt ta nhất bút nhất hoạ hình thành nhạc khúc, lẽ nào ta còn muốn để kiệt tác một đời lần đầu xuất hiện trên thế gian, liền không phải trạng thái hoàn mỹ?
Tình công chúa tin tưởng, nếu để Chỉ Nhược một mình xướng bài hát này, không chỉ sẽ bôi đen hảo ca khúc như vậy, càng là sẽ hình thành hối hận mà chính mình ngày sau không cách nào cứu lại.
Liền sau đó, nàng thúc nổi lên huyền khí, đi xuống xe ngựa, cùng Ngô Minh cộng hát một bài 《 thiết huyết đan tâm 》.
Hiệu quả tốt vô cùng, huyền khí tiếng ca Tình công chúa cùng Ngô Minh nguyên khí tiếng ca quấn lấy nhau tương nhiễu, hai loại khí lực tuyệt nhiên không giống nhưng trăm sông đổ về một biển vừa vặn khoảng bằng lưỡng cực âm dương.
Ca từ như đằng thụ liên kết, Tình công chúa cùng Ngô Minh thanh âm tương hỗ là bổ sung, tăng thêm lẫn nhau, đem nam nữ phối hợp hỗn âm phát huy được gần như hoàn mỹ.
Tình công chúa cùng Ngô Minh cách nhau chừng mười bộ hai mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy trong mắt đối phương một loại tình ý.
Không cần ngôn ngữ, đây là một loại người thông minh có thể lý giải.
Đối phương thưởng thức chính mình, chính mình thưởng thức đối phương.
Kỳ thực Ngô Minh là trước tiên tiếp xúc nước Tề, mới đầu tiên cùng Mục Thanh Nhã mọi người giao hảo. Nếu là đi tới đến nước Vũ, không chỉ có thể dựa vào trí tuệ cùng năng lực bốc thẳng lên, càng vẫn cứ sẽ cùng Tình công chúa trở thành bạn tri kỉ.
Hoàn cảnh để nàng phát huy ở nước Vũ, so với nước Tề chỉ cường không kém. Mà Tình công chúa cùng Ngô Minh phù hợp, đặc biệt đối với quyết sách quốc gia phù hợp, càng cách xa ở bên trên Mục Thanh Nhã cùng Ngô Minh.
Bất quá cảm tình cùng vận may, thứ này một mực muốn nói là một loại duyên phận.
Mặc kệ như thế nào, Mục Thanh Nhã đều là cái thứ nhất cùng Ngô Minh đặt dưới, Tình công chúa như thế nào đi nữa liền nhị nãi khả năng cũng không tính, mà là muốn xếp hạng ở sau Hỗ Vân Kiều trở thành tiểu tam cấp bậc.
Nếu là Tình công chúa biết ngọn nguồn, chỉ sợ muốn hận hận nói một câu: Hận bất tương phùng vị bách hợp thì…
Càng kéo càng xa, nói về hiện trường Ngô Minh đang hát.
Ngô Minh sức cuốn hút tiếng ca tiến hóa khung máy móc thiên hạ vô song, hiện tại đã là hết sức hạ thấp trình độ phát huy.
Nhưng ở cùng Tình công chúa phối hợp, càng có 《 thiết huyết đan tâm 》 hảo từ khúc phối hợp xuống dưới như vậy, tiếng ca cả hai tạo nên hiệu quả kinh người.
Không cần thiết nói người toàn trường đều giống như đặt mình trong mặt đất bao la, nhìn về hoành đồ bao la dư vị nhu tình, liền ngay cả Tình công chúa chính mình cũng càng xướng càng động tình, bất tri giác thì có chút khóe mắt ướt át.
“Cảm tạ mọi người cổ động.” Ngô Minh ở nổi lên bốn phía vô số tiếng ca ngợi bên trong hướng về mọi phất tay hỏi thăm: “Ngàn vạn lần đừng muốn quên còn có hành trình, mọi người đừng chậm trễ kế hoạch.”
Mọi người dồn dập đồng ý, ôm chưa cảm giác hết thòm thèm tất cả về cương vị của mình.
Ngô Minh lúc này mới nhìn về phía Tình công chúa ở vài bước ngoài.
Tuy rằng trong lúc đang ca, hai người xuất phát từ phương thức giao lưu ca khúc mà có đối diện qua, nhưng sau khi ca xong mới thật sự là thời gian riêng tư.
Tình công chúa hướng về Ngô Minh làm ra dáng vẻ có chút hoang mang: “Nha đầu xướng không được, kính xin tiểu thư trách phạt.”
“Xướng không sai, rảnh rỗi tăng tiền lương tháng cho ngươi.” Ngô Minh cố ý lấy thái độ chủ nhân làm lời bình.
“Tiểu thư ngài yêu thích chính là niềm vui mừng to lớn nhất của nha đầu. Khà khà, nhỏ giọng hỏi tiểu thư một tiếng, có thể tăng cao lên tới bao nhiêu nha?” Tình công chúa giả vờ dáng vẻ vô cùng phấn khởi.
Ngô Minh đi qua giơ ra khuỷu tay quơ quơ: “Thời điểm rảnh rỗi lại nghĩ.”
“Nha đầu tựa là sợ tiểu thư không rảnh.” Tình công chúa ngoan ngoãn đỡ lấy khuỷu tay Ngô Minh, làm ra động tác thiếp thân nha hoàn thường thấy nhất nâng đỡ tiểu thư.
“Không rảnh liền không thưởng chứ.” Ngô Minh đầy đủ bại lộ bản sắc Chu bóc lột.
“Nha đầu kiếm không nhiều lắm, mong rằng tiểu thư suy nghĩ nhiều thêm sự tình muốn tăng bạc tiền tháng rồi.” Tình công chúa ngoài miệng cầu xin.
Khi Ngô Minh được Tình công chúa đỡ khuỷu tay hướng về xe ngựa đi đến, có một tên nghệ nhân tới hỏi: “Chu cô nương, có thể còn có cơ hội nghe được ngươi tiếng ca sao?”
“Có a, đương nhiên là có.” Ngô Minh nói: “Không thể mỗi lần nghỉ ngơi cũng đều nghe được. Nhưng ta sẽ tận lực phối hợp tình tiết cố sự đến phối khúc phối ca.”
Cái nghệ nhân này nghe ra điểm manh mối: “Chẳng lẽ những từ khúc này tựa là xuất từ tác phẩm Chu cô nương?”
“Ồ lần sau nói cho ngươi biết nga, chuẩn bị tiếp tục khởi hành.” Ngô Minh đẹp đẽ nở nụ cười, không có đưa ra đáp án.
Này cũng khiến tất cả mọi người chung quanh đều nhấc lên lòng hiếu kỳ.
Độc Cô Mặc cùng Bao lão đi tới, người trước nói: “Chu cô nương đại tài, cái từ khúc này chưa từng có nghe qua, chắc chắn là xuất từ tay cô nương.”
“Công tử lợi hại.” Ngô Minh ừ một tiếng, lại hỏi: “Vừa nãy bài hát kia có thể nghe vào được tai sao?”
Chu cô nương cỡ nào khiêm tốn a. Một cái người đánh xe đang chăn ngựa ở bên nghe được, trong lòng cảm khái. (chưa xong còn tiếp…)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...