Tại Hạ Không Phải Là Nữ

Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

Phủ Mặc vương tử thu dọn tạp vật khởi hành, vậy cũng là so với Tình công chúa muốn phức tạp nhiều lắm.

Vì nhân viên hậu cần làm công việc hầu hạ chủ yếu đều là nhân thủ từ phủ Mặc vương tử xuất ra, còn có ứng phó tất cả loại khả năng tình huống mà chuẩn bị xuống đồ vật từ trước, vì lẽ đó sắp xếp chất thành đống đầy đường.

“Tránh ra, tránh ra! Nhường xe ngựa đi qua.” Nữ thị vệ Tình công chúa lớn tiếng quát lớn, nhưng tạp vật cùng nhân viên phủ Mặc vương tử làm tắc con đường nhưng không có ai để ý nàng.

Đây chính là giai tầng xã hội, chỉ cần ngươi không phải hoàng thượng, cái phủ Mặc vương tử này làm việc còn cần nhường đường cho ngươi?

Đáng thương thị vệ Tình công chúa đã đổi rơi mất trang phục hoàng thất, càng không tiện vọng động đưa ra tín vật, vì lẽ đó dẫn đến người của phủ Mặc vương tử căn bản không thèm để ý cái đội xe ngựa này.

Tuy nói ngươi xe ngựa đông đảo, thật giống rất có khí thế, nhưng nào có người nhà quan lớn nào lại có thể cùng Mặc vương tử so với? Nếu là Mặc vương tử chính hắn còn có thể bởi vì danh tiếng cùng quan hệ mà làm ra vẻ khiêm nhượng, nhưng người dưới tay hắn cũng sẽ không dễ nói chuyện như vậy.

Tình công chúa ở trong xe ngựa nhìn thấy tình huống này, đối với Ngô Minh cười nói: “Kính xin Chu đại tiểu thư ra tay.”

“Ai, xem ra cần ta đến bán mặt mũi.” Ngô Minh rõ ràng ý của nàng, liền kéo lên mành thùng xe ngựa, ra bên ngoài đi gặp một cái quản sự phủ Mặc vương tử chính đang cách đó không xa, liền hô: “Ngô lão lục, ta về rồi, di chuyển mấy thứ chắn đường này cho ta đi qua a.”


“Ai nha, Chu cô nương! Lời này nói, tiểu nhân làm sao dám nhận.” Vị quản sự này vội vàng kêu lớn: “Chu cô nương đến rồi, đều tránh ra đi!”

Bên người còn có tiểu nhị không chú ý tới tình huống Ngô Minh, buồn bực nói: “Quản sự nói vị Chu cô nương nào?”

Một cái tiểu nhị khác phản ứng lại: “Ngu ngốc! Đương nhiên là Chu cô nương duy nhất trong phủ Mặc vương tử chúng ta.”

“A! Vậy chúng ta mau dọn đồ mở đường. Di chuyển, nhanh di chuyển Đồ vật.”

Nghe được là Chu cô nương đến, rất nhiều tôi tớ thị vệ phủ Mặc vương tử vội vã dốc sức đẩy ra đồ vật, đem giữa lộ mở ra một thông đạo lớn.

Ngô Minh cùng đội xe ngựa Tình công chúa chậm rãi thông qua.

“Oa, nhiều xe ngựa như vậy.” Nhóm người hầu phủ Mặc vương tử có người nhỏ giọng thầm thì: “Chu cô nương tại sao dẫn về đoàn xe chất đầy đồ vật như vậy?”

Những người khác cũng không làm rõ được, tựa hồ Chu cô nương căn cơ ở phủ Mặc vương tử, làm sao bên ngoài còn có rất nhiều xe ngựa chứa đầy đồ vật?

Tình công chúa không có lấy thân phận chính thức lộ diện, tiêu chí đặc thù lại bị bỏ đi, bọn họ dĩ nhiên là không nghĩ tới là tài vật của công chúa.

“Khà khà, ta rõ ràng rồi!” Mãi đến tận xe ngựa đi được xa, có một người thị vệ tự cho là thông minh đánh một cái búng tay*: “Các ngươi những dong nhân** này, làm sao có thể hiểu được ảo diệu trong đó?” (*响指 – hưởng chỉ) (**người tầm thường)


“A? Nói mau nói mau!” Chu vi mấy người nhất thời xúm lại mau mau hỏi lên.

“Chu cô nương tuy rằng trên danh nghĩa là phụ tá phủ đệ Mặc vương tử chúng ta, nhưng trên thực tế đã sớm là một khối thịt non của Mặc vương tử. Ngẫm lại xem, mỹ nhân như vậy Mặc vương tử làm sao có thể buông tha?” Tên thị vệ kia đắc ý nói: “Cái gọi là kim ốc tàng kiều, tất nhiên ở bên ngoài lại chọn mua một chỗ tòa nhà, bên trong bố trí rất nhiều sự vật làm biệt viện…”

“Phi! Ngươi liền chỉ có điểm ấy đầu óc?” Có thị vệ lập tức phản bác: “Chu cô nương bị kim ốc tàng kiều? Ngươi không nhìn thấy thủ cung sa giữa trán nàng?”

Tên thị vệ phản bác này chính là một trong những fan* trung thành của Ngô Minh, đem nàng coi như nữ thần trong mộng vậy mà sùng bái ái mộ, làm sao cho phép người khác nói lung tung? (*người ái mộ)

Cái tên thị vệ tự cho là thông minh kia nhất thời có chút hoảng, phát hiện trong lời nói của mình còn quả thật có lỗ thủng, nhưng trên mặt không qua được, lập tức cãi chày cãi cối nói: “Thủ cung sa thì lại làm sao? Ai nói có thủ cung sa liền không thể hầu hạ nam nhân? Khó hiểu ngươi chưa từng nghe qua [ quân tử ngày làm thơ, mỹ nhân đêm phẩm tiêu ]? Hơn nữa trên người cô gái lại không phải chỉ có một chỗ dùng tốt, Chu cô nương vóc người tốt như vậy…”

“Ngươi tên khốn kiếp!” Phản bác thị vệ nhất thời giận dữ, phất lên quả đấm cùng hắn đánh lên.

“Đừng động thủ, đừng động thủ!”

Bên này nhất thời hỗn loạn tưng bừng.

Đi xa Ngô Minh chỉ lo cùng Tình công chúa nói chuyện phiếm, hơn nữa khoảng cách xác thực xa, không nghe thấy, bằng không chỉ sợ là sẽ phải tự mình nhảy xuống xe ngựa thu thập người.


“Chu cô nương, ngươi đến rồi.” Báo lão xa xa nhìn thấy xe ngựa Ngô Minh cùng Tình công chúa lại đây, vội vã đi lên nghênh đón.

Hắn cùng chiếc xe ngựa này nhiều lần tiếp xúc, này mặc dù không có tiêu ký đặc thù cũng một chút liền nhìn ra.

Đối với Chu cô nương ở chung lâu dần, hắn còn muốn cảm giác đầu óc mình tựa hồ cũng nhanh nhẹn hơn không ít. Nhìn thấy phục sức hoàng thất đã cởi bỏ đi rồi, còn có Tình công chúa thay đổi xiêm y hơi kém một chút, hơn nữa là làm ra tư thái đỡ Ngô Minh xuống xe, nhất thời rõ ràng thân phận của nàng đã nghĩ biến hóa. Báo lão liền không có cho Tình công chúa thỉnh an, vẻn vẹn là dùng ánh mắt hơi làm ra hiệu.

“Báo lão khổ cực.” Ngô Minh khách khí vài câu sau hỏi: “Công tử đâu?”

“Công tử đang cùng người sau đó lưu lại chủ trì nói chuyện, chẳng mấy chốc sẽ lại đây.” Báo lão nói: “Lão phu đi gọi Mặc vương tử lại đây?”

Một cái Chu cô nương có thể gọi Mặc vương tử, đủ thấy thân phận Ngô Minh đã vượt xa quá khứ nước lên thì thuyền lên.

Ngô Minh vung vung tay: “Không cần, cứ tùy hắn, phía ta bên này xem trước một chút.”

Báo lão nói: “Công tử sớm nói rồi, Chu cô nương mời hỗ trợ tham mưu vật tư mang theo xuất hành. Nếu là muốn ít đi cứ việc nói, phàm là có bán đều mặc kệ giá cả mua được. Mặc dù là không có, công tử chúng ta cũng nói sẽ tìm người có bản lãnh làm ra.”

“Nói rất tốt.” Ngô Minh rất nể tình khen một câu.

“Há, làm mấy cái tấm ván gỗ, ta chuẩn bị trên đường mua thêm chút tượng gỗ. Sơn cũng phải chuẩn bị lên một điểm, chu sa… Còn có đủ loại dược thuốc, ta cho ngươi viết cái tờ khai đi.” Ngô Minh không chút khách khí bắt đầu viết ra cột danh sách.

Đã là sắp đến giờ khởi hành, mới nhất thời yêu cầu người đi chuẩn bị những thứ này, đổi lại người khác chỉ sợ muốn oán thầm. Ấy vậy mà Báo lão nhưng không có câu oán hận nào lập tức dặn dò người đi chọn mua.


Phàm là Chu cô nương muốn, đều mua được. Phàm là Chu cô nương muốn mua nhưng không có, cướp cũng phải cướp đến. Đây chính là lý niệm của Báo lão cùng Độc Cô Mặc hai người.

Ở bên trong mưu tính giống như biết trước của Ngô Minh nếm hết ngon ngọt, Báo lão kiên quyết không rời quán triệt quy tắc chính của hai người bọn họ.

Kết quả quản sự thu mua bận bịu đến hỏng rồi, cái này gọi là một cái hối hả ngược xuôi, dưới tay mười mấy người đều bận bịu đến chân đánh sau gáy.

“Đại tiểu thư có thể làm ra đến rất nhiều đồ chơi?” Tình công chúa hai mắt dị thải liên tục.

Không cần nói đồ chơi có được hay không… Ngô Minh nghe cái từ này luôn cảm giác từ ý không đúng: “Đồ chơi tùy tiện làm một ít, còn có ta muốn ở trên đường thử một chút xem làm một điểm thức ăn.”

“Hay lắm! Ta xem qua đao công* của ngươi, vậy cũng gọi một cái đẹp đẽ!” Tình công chúa dừng một chút trêu ghẹo nói: “Đều không thể so kém dáng dấp của ngươi.” (*kỹ thuật xắt rau; tài làm rau tỉa củ)

“Phi, nơi nào có thiếp thân nha hoàn lắm mồm như thế? Cẩn thận ta đuổi ngươi đi.” Ngô Minh cố ý trừng một chút.

Tình công chúa cười hì hì làm ra dáng vẻ tiểu thư ta không dám, làm chu vi nguyên bản nữ thị vệ theo nàng nhìn ra đều trợn tròn cặp mắt.

Lúc này thân phận hạ thấp một chút đi theo bên người Ngô Minh, khiến cho bản tính rộng rãi phóng khoáng của Tình công chúa bắt đầu dần dần toát ra đến.

Mặt trời lên cao, trong cung quả nhiên đến rồi chiếu lệnh, khiến cho Mặc vương tử, Chu Chỉ Nhược giờ Mùi ba khắc xuất phát, hướng về nước Tề đàm phán.

Phần chiếu lệnh này công khai ra, nhất thời làm không ít quan chức hiểu được. Lần này phủ đệ Mặc vương tử càng náo nhiệt hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui