Chuyển ngữ: hongtuananh
Edit: Bồng Bồng
Tình huống trước nay chưa từng có xuất hiện.
Công chúa điện hạ bày ra lôi đài, vừa mới bắt đầu chỉ có bảy người tham gia đã coi như là ít đến cực điểm. Có thể sau đó thì sao? Bảy người lại có đến sau cái đều tự động nhận thua.
Công chúa điện hạ ngay cả ai thua ai thắng cũng còn chưa có tuyên bố, cư nhiên chỉ còn lại một người dự thi.
Hơn nữa người dự thi này còn là một cô gái…
Được rồi, rất nhiều người muốn cười. Chỉ là thật không dám cười mà thôi.
Những người ở gần lôi đài nhất tự có tự trọng thân phận, mà xa xa xem náo nhiệt thì có đám thị vệ ở phụ cận, cũng là không dám mở miệng cười lung tung.
Nếu như lúc này có người mở đầu, chỉ sợ tất nhiên tạo thành hiệu ứng mọi người cùng cười to lên huýt sáo.
Tình công chúa ngây ngốc đứng ở trên đài, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên làm gì bây giờ.
Hoàn hảo nàng suy nghĩ mau lẹ, rất nhanh cao giọng nói: “Tình công chúa có lời, tuyên bố vòng thứ nhất lôi đài tỉ thí kết quả. Chu Chỉ Nhược thắng!”
Không đợi mọi người kịp phản ứng ngẫm nghĩ, nàng lại cấp tốc nói: “Thỉnh Chu cô nương cử bút, biểu diễn tuyệt thế từ ngữ xấu hổ đẩy lui chư vị thí giả rời khỏi.”
A, là có chuyện như vậy a. Nguyên lai là Chu Chỉ Nhược từ ngữ quá mức kinh thế hãi tục, lại có thể khiến những người dự thi khác trực tiếp xấu hổ thối lui. Đương nhiên đây là một ít người đầu óc giản đơn nghĩ như vậy, hơi chút thông minh đều biết đây là cách công chúa điện hạ tìm lại mặt mũi.
Lập tức có hạ nhân dâng bút lông to chừng cánh tay, cũng có mấy kẻ hạ nhân bắt đầu ở trên vách lôi đài treo lên trang giấy tốt.
Ngô Minh một tay nhắc tới bút lông, thoáng hiện ra hình dạng cật lực. Nhưng rất nhanh nguyên khí ba động truyền ra, nàng liền có thể vận dụng ngòi bút tự nhiên.
Mọi người đã không quan tâm vấn đề nhân số lôi đài công chúa điện hạ ít, trái lại không ít người kinh ngạc nói: “Chu Chỉ Nhược đã học xong nguyên liệu thuật? Hơn nữa cấp bậc không thấp a!”
Chuyện tình Chu Chỉ Nhược bái nhập Nguyên Liệu điện rất nhiều người đều biết, đặc biệt vùng Tam Thánh Tông này đã sớm truyền ra. Thế nhưng đẳng cấp nguyên liệu thuật đã nhảy đến cấp tám, nhưng lại ít người nào biết được.
Mãng lão ngược hít một hơi khí lạnh: “Bát tinh nguyên liệu thuật ba động?! Làm sao có thể!”
“Người của phủ Mặc vương tử chúng ta, nào có tài trí khởi điểm bình thường?” Báo Lão bảo đảm nói: “Chu cô nương thiên tư hơn người. Mặc dù không có tư chất huyền vũ nữ tướng, nhưng một đường nguyên liệu thuật cũng là kỳ tài trên đời. Bát tinh tính cái gì. Sang năm giờ này tất nhiên tấn cấp nguyệt giai.”
Mãng lão không tin: “Chớ nói đùa, mặc dù là Tề Quốc Tiêu Nhược Dao… Ách, hình như Tiêu Nhược Dao là hơn một tháng thời gian liền tấn cấp.”
Dưới đài nghị luận ầm ĩ, Ngô Minh huy vũ đại mao bút đã trám đủ mực nước, ngay tờ giấy treo trên vách lôi đài viết.
[ Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô sổ. Lưỡng tình nhược thị trường cửu thì. Hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ. ]
Hai câu vừa ra, dưới đài lặng ngắt như tờ.
Mặc dù đa số người ở đây là đại lão thô, thậm chí có người không biết chữ. Nhưng khi người chung quanh cùng nhau thấp giọng niệm tụng, dù không có học thức cũng có thể cảm nhận được cái thơ từ này viết rất hay.
“Hảo từ ngữ!”
Mọi người bừng tỉnh, trách không được có nhiều người dự thi sớm ly khai lôi đài như vậy, nói bọn họ là xấu hổ thối lui nửa điểm cũng không kém.
Dưới đài cũng có người đánh giá: “Thật xinh đẹp chữ viết!”
“Đây là loại bút pháp nào, chưa từng có trông thấy a.”
Bọn họ tự nhiên chưa từng thấy qua bút pháp Võ Tắc Thiên, cái loại trong ôn nhu lộ ra một chút cảm giác cương nghị này, dùng để biểu hiện một cái kỳ nữ tử lại không quá thích hợp sao.
“Chu cô nương. Còn có hai câu.” Tình công chúa đối với Ngô Minh cười nói.
“A?”
“Chính là ngươi gian lận cấp cho Độc Cô lạc a.” Tình công chúa khẽ mỉm cười vạch trần Ngô Minh.
Ngô Minh mặt cũng không đỏ, nếu nàng đã nói, bản thân liền viết ra vậy.
[ Tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khứ ô sơn bất thị vân. ]
“A, nguyên lai là nàng viết đưa cho ngươi?” Hạt lão ở phía cây xa bưng lên kinh ngạc nói.
“Không phải là viết cho ta, chỉ là trợ giúp làm bừa mà thôi.” Độc Cô lạc hít một tiếng: “Nàng giúp ta, chín thành là hi vọng ta và công chúa điện hạ kết thân, sau đó thì không thể lại dây dưa nàng nữa.”
Hạt lão hừ một tiếng: “Ba vợ bốn nàng hầu. Thế nào thì không thể dây dưa?”
Độc Cô lạc bĩu môi: “Nương, đó là công chúa. Cưới công chúa còn dám cưới vợ bé. Chính là đại bất kính.”
“Ách…” Hạt lão lúc này mới phát giác ý nghĩ của chính mình khó tránh khỏi quá ngây thơ.
Tuy rằng thân phận Độc Cô lạc là thuộc về quan nhị đại*, phú nhị đại, cao thủ nhị đại, nhưng còn không đến mức có thể cùng Huyền Vũ Hoàng trực tiếp xung đột chính diện. Cưới công chúa còn muốn tán gái loại sự tình vô liêm sỉ này, coi như là Độc Cô lạc cha hắn Nhân Thánh cũng muốn ngăn cản con trai mình. (*đời thứ hai, đời sau)
“Nói như vậy Chu Chỉ Nhược lại có thể không biết lòng tốt của nhi tử ngươi?” Hạt lão giờ mới hiểu được Ngô Minh là phải đem Độc Cô lạc đẩy ra ngoài.
“Là nàng chướng mắt ta.” Độc Cô lạc cười khổ.
“Đó là nàng không phúc khí.” Hạt lão không phục, dứt khoát nói: “Vậy lấy công chúa ah.”
“…” Độc Cô lạc không lên tiếng.
“Hôm nay việc Tình công chúa không thành, nương cũng sẽ tìm cho ngươi một công chúa khác.” Hạt lão cấp nhi tử hạ bảo chứng: “Ngươi xem công chúa ở đâu vừa mắt, nương đi cầu thành cho ngươi.”
Độc Cô lạc trực tiếp tung đến trên cây khác nhìn lôi đài náo nhiệt. Hạt lão thì thầm theo sát sau cái mông khuyên tử thúc dục chuyện lấy vợ sinh con.
“Tỉ mỉ cất xong. Bồi tại trong thư phòng của ta.” Tình công chúa mỉm cười khiến người đem giấy và bút mực những vật này bắt đi, lại chuyển hướng Ngô Minh nói: “Khổ cực Chu cô nương.”
“Bên trong thư phòng của ngươi?” Ngô Minh vừa nghe đã cảm thấy không được bình thường, rất nhanh kinh ngạc nói: “Ngươi chính là Tình công chúa?”
Tình công chúa chân thành thi lễ: “Vì tương đối dễ dàng mà tham dự chuyện lôi đài, giấu diếm thân phận thực xuất phát từ bất đắc dĩ. Mong rằng Chu cô nương thứ lỗi bao dung.”
Ngô Minh tùy ý khoát khoát tay: “Đâu có đâu có. Trách không được ngươi xinh đẹp như vậy, ta còn muốn nghĩ nha hoàn hầu hạ bên cạnh công chúa điện hạ làm sao có thể cho phép xinh đẹp đến như vậy đây.”
“Vì sao không cho phép?” Tình công chúa hỏi lại.
Ngô Minh ha ha cười nói: “Đây chẳng phải là đem công chúa so thấp xuống?”
“Chu cô nương khen trật rồi.” Tình công chúa đỏ mặt lên. Nghe được những lời này chính là cực cao đánh giá, rồi lại nhịn không được nhẹ bật cười: “Thất lễ, cô nương lời nói thú vị. Xin dùng chút trà bánh chờ đợi, ta tới ngay.”
Tình công chúa đến bên trong lều cỏ phía sau lôi đài rồi, có thị nữ lập tức giúp đỡ thay phục sức công chúa.
Trở lên đài lúc, nàng một thân trang phục công chúa hoàng sắc hoa lệ sáng lên, làm nổi bật được dung mạo cả người có thể nói quốc sắc thiên hương.
Mọi người dưới đài cũng hiểu, nguyên lai vị này chính là Tình công chúa.
“A, nàng chính là công chúa điện hạ a.”
“Trách không được xinh đẹp như vậy.”
Rỗi rãnh nhàm chán Ngô Minh cùng Tình công chúa khách sáo hai câu, có lệ mà khen thật xinh đẹp lần nữa sau liền mỉm cười nói: “Như vậy chúng ta hẹn gặp lại.”
“Di? Chu cô nương muốn đi đâu?” Tình công chúa truy vấn.
“Trở lại ngủ a.” Ngô Minh liếc mắt phương hướng Mãng lão một cái.
Mãng lão co đầu lại.
Tình công chúa lựa lời nói: “Chu cô nương a, lôi đài còn có hai đạo đề mục chưa thi đấu, là muốn đem ta phơi nắng ở chỗ này, hay còn là cảm thấy mình đã thắng?”
“Ách… Chỉ còn một mình ta, không phải là đã kết thúc rồi sao?”
“Chu cô nương khó tránh nói đến quá kiêu ngạo.” Tình công chúa cười: “Còn có ta tới cùng Chu cô nương phân cao thấp. Nữ hồng, xin lại thử một chút.” (chưa xong còn tiếp…)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...