Tại Hạ Không Phải Là Nữ

Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

Ngô Minh bạo phát huyền khí chính là ở bên cạnh bãi biển. Thất tinh hạch tâm, chín sao đỉnh cấp huyền khí bộc phát ra một cái, nhất thời giống như một viên bom bạo tạc vậy, ầm ầm khiến cát văng khắp nơi.

Tên thủ hạ đắc lực của hải tặc thủ lĩnh kia, ai nha kêu thảm một tiếng bị đánh bay hơn mười bộ xa, ùm một tiếng rơi vào trong nước biển.

Gia tộc Liên Âm và nữ thị vệ đám người tu vi cũng không thấp, bão cát thổi đến cũng sẽ không bị ảnh hưởng.

“Sấm sét giữa trời quang?” Đám hải tặc đa phần không có phản ứng lại kịp. Không ít người không kịp đề phòng mà bị cát bay vào mắt, thậm chí không biết rõ đã có chuyện gì xảy ra.

Hải tặc thủ lĩnh lại thấy rõ ràng, trong lòng kinh hãi.

Cái thủ hạ đắc lực kia cũng là huyền khí tam tinh, vừa thăng cấp không lâu sau, so với thủ lĩnh đã tam tinh trung đoạn tuy có thua kém một chút, nhưng là ở bên trong đám thuộc hạ tầm thường kia là một người có khả năng tốt nhất.

Hắn ở trong biển uống mấy ngụm nước sau, dù sao cũng là chức nghiệp hải tặc nên phản ứng không kém, rất nhanh khôi phục tự bơi trở về. Thế nhưng một thân hải tặc trang phục ướt nhẹp, vô luận như thế nào cũng đều tuyệt đối rơi xuống hạ phong.

Mặt trời ngã về tây, nước biển dần dần theo đầu sóng thủy triều dâng lên tới. Hắn bơi trở về nhưng thật ra rất thuận tiện.

Ngô Minh liếc mắt nhìn tên ướt sũng như chuột lột này một cái, lại nhìn sang hải tặc thủ lĩnh không nói lời nào.

Hải tặc thủ lĩnh thấy Ngô Minh nhìn mình lom lom, bất đắc dĩ phải buông lời.”Thôi được, coi như các ngươi thắng ván này.”

“Da*” Ngô Minh thu liễm huyền khí, hướng Mục Thanh Nhã ra dấu thắng lợi. (*là thán từ thôi)

Mặc dù mọi người xem không hiểu, nhưng cũng minh bạch ý tứ đại khái. Mục Thanh Nhã cũng mỉm cười học theo, vươn hai ngón tay như ngọc mài của mình làm ra chữ V thắng lợi.

Quả nhiên, có nàng ở đây, hết thảy đều không cần lo buồn. Mục Thanh Nhã trong ngực ấm áp.

Không thể nghi ngờ, trận này tự nhiên là Gia tộc Liên Âm thắng.

Đám hải tặc rất là ủ rũ, bởi vì lúc này rõ ràng nhìn ra được người mới tới giúp đỡ, thực lực so với tộc trưởng Gia tộc Liên Âm thế nhưng còn mạnh hơn. Bọn họ cố tình chơi xấu nói không được mời ngoại viện, nhưng vừa cũng đã để cho nàng ra sân. Hơn nữa bọn họ lại sợ đối phương cũng mặc kệ mặt mũi mà chơi xấu, trực tiếp trở mặt động thủ. Liền thành kết quả gì cũng không cần phải nói ra.

Đặc biệt cái nha đầu lớn lên trắng noãn nộn nộn ngoại viện này, họ Tiêu? Bề ngoài nhìn nhu nhược nhưng ăn nói lại hung dữ như vậy, thực lực càng kinh người, đám hải tặc sao còn dám lại trêu chọc lung tung?

“Kế tiếp sẽ do chúng ta ra đề.” Hải tặc thủ lĩnh con ngươi loạn chuyển, xác định đã sớm nghĩ ra sách lược tốt cũng thấy không có vấn đề sau, liền ha ha nở nụ cười hai tiếng: “Chúng ta so chảo dầu lấy bạc!”


Du oa thủ ngân? Ngô Minh khóe mắt giật giật co rút.

Chẳng lẽ chính thò tay vào trong chảo dầu lấy tiền đi?

Quả nhiên, đám hải tặc lấy ra đồ nghề đã sớm được chuẩn bị xong từ một canh giờ trước, lui ra hơn mười bộ trách khỏi khả năng bị sóng thủy triều đánh, ở trên bờ cát đào ra hố nhóm lửa.

Từ trong túi lông chồn không thấm nước lấy ra đá lửa đánh lửa lên, đám người hải tặc lại nhấc lên một cái chảo.

Trong chảo dùng túi chứa đổ dầu vào, lại ném vào hai khối bạc.

Các ngươi khi dễ người của gia tộc Liên Âm điều chưa từng đi ra giang hồ sao? Ngô Minh nhưng trong lòng đều biết, đáy nồi tất nhiên là đổ vào dấm hoặc dịch thể có điểm sôi tương đối thấp.

Ngô Minh trộm nhìn hướng gia tộc Liên Âm, hết lần này tới lần khác các nàng thật đúng là không biết loại tình huống này.

Thế giới này tin tức truyền thông lại không thuận tiện, tự nhiên không có như ở cái thế giới nguyên bản tin tức bùng nổ kia của Ngô Minh mà dễ dàng lấy được kinh nghiệm. Người của gia tộc Liên Âm ở đây đều đang không biết nguyên lý hoạt động của nồi chảo lấy tiền là gì.

Đám hải tặc hắc hắc cười. Từng tên một thật giống như nhìn đúng các nàng tất nhiên sợ nóng mà thất bại.

Rất nhanh, nồi chảo bắt đầu sôi trào.

Cuồn cuộn bọt khí ở trong chảo dầu mọc lên, giống như là nhiệt độ cực cao tùy thời đều có thể bắn ra tứ phía vậy.

Hải tặc thủ lĩnh như lên đồng mà ở bên nồi chảo nhảy vài cái, đưa tay phải ra run run rẩy rẩy kêu lên: “Ưng thần chiếm được! Lợi trảo thần công!”

Theo một tiếng rống này của hắn, bàn tay bẩn thỉu sục vào nồi chảo sôi trào.

Lập tức, hắn đem bàn tay dính đầy dầu mỡ rút trở về, giữa hai ngón tay đang kẹp lấy một thỏi bạc.

Hải tặc thủ lĩnh quay về hướng nữ tử gia tộc Liên Âm và đám nữ thị vệ đang khiếp sợ mà dữ tợn nói: “Đám đàn bà kia, các ngươi có can cảm làm giống như ta vậy sao?”

“Không dám không dám.” Ngô Minh dĩ nhiên là người thứ nhất lắc đầu.

Hải tặc thủ lĩnh rất là đắc ý.

Mục Thanh Nhã hơi khẽ cau mày. Nghĩ nồi chảo thủ ngân tất nhiên có chỗ nào đó không đúng, thế nhưng nhất thời cũng không thể phá giải.


Ngô Minh trong lòng hiểu rõ. Nhìn nàng một cái cười nói: “Đừng lo lắng.”

Nàng vừa nói như vậy, vùng lông mày Mục Thanh Nhã vừa nhíu lên cũng liền giải khai.

“Đừng lo lắng cái gì?” Đám hải tặc cười cố ý kéo dài thời gian: “Nha đầu, lẽ nào ngươi nhẫn tâm, để cánh tay bạch bạch nộn nộn của ngươi bị hủy?”

“Lo lắng? Cũng có chút đi, bất quá ta chỉ là lo lắng nồi chảo thiếu nhiệt mà thôi.” Ngô Minh đem roi bên hông trong nháy mắt rút ra, ba một tiếng mà đem nhuyễn tiên vọt tới cuốn lấy một con cua biển ở thủy triều xa xa đang bò lên.

Hô một tiếng nhuyễn tiên mang theo cua biển quay lại. Phốc một tiếng ném vào trong chảo dầu.

Con cua ở trong chảo dầu bò qua bò lại giãy dụa.

Mọi người không giải thích được.

Hải tặc thủ lĩnh nhưng trong lòng đại hoảng: Chẳng lẽ nha đầu kia nhìn ra sơ hở gì? Biết nồi chảo kỳ thực không nóng?

“Nồi chảo còn chưa đủ nhiệt a, liền một con cua đều nấu nửa ngày không nóng chết. Làm sao còn muốn chiên giòn?” Ngô Minh cười lắc đầu.

Ừ? Mọi người rất nhanh phát giác, thật đúng là có vấn đề. Con cua trong chảo dầu đã qua vài cái hít thở, lại vẫn ở trong chảo dầu sôi trào giãy dụa. Đừng nói chín, mai cua cũng chỉ là hơi biến đỏ. Càng cua còn đang huy vũ qua lại.

“Cái nồi chảo dầu này có vấn đề!”

“Nhiệt độ dầu không cao!”

“Bọn họ giở trò!”

Người của gia tộc Liên Âm lập tức kêu lên, lòng đầy căm phẫn chuẩn bị muốn thu thập người.

Đám hải tặc thế trá kế bị nhìn thấu, cả đám sắc mặt đại biến, thậm chí không ít người còn muốn bôi mỡ vào lòng bàn chân*. (*chuẩn bị chạy)

“Không sao cả, để cho bọn họ biết, có sử dụng trò gian trá cũng không thắng được chúng ta.” Ngô Minh tràn đầy tự tin nói: “Để chảo dầu đốt thêm một hồi.”

Mọi người ngạc nhiên, nhưng nếu Ngô Minh lên tiếng, gia tộc Liên Âm tự nhiên nghe theo, yên lặng chờ đợi bước tiếp theo của nàng.


Đám hải tặc lo lắng thấp thỏm mà nhìn Ngô Minh.

“Lại thêm một cây củi.” Ngô Minh hất hất cằm lên.

Đám hải tặc không hiểu ra sao, nhưng không dám không nghe lời.

Hai tên hải tặc ở bên cạnh đống lửa, hướng trong hố đốt lửa bỏ thêm mấy tấm ván gỗ. Tất cả mọi người nhìn ra nha đầu kia bề ngoài yếu đuối, nhưng trên thực tế tuyệt đối là cao thủ.

Cao đến trình độ nào, bọn họ không biết. Bởi vì huyền khí kém nhiều lắm, đã căn bản không thể nào cảm giác ra được.

“Vẫn là quá chậm.” Ngô Minh đối với cường độ lửa còn là cười nhạt, trực tiếp dùng bàn tay như quạt gió phẩy vài cái.

Nhưng vài cái phất động này, giống như là có ống bễ đang thổi gió vậy, khiến thế lửa mãnh liệt bốc lên.

Dấm trong chảo rất nhanh đã bị đốt khô, nồi chảo bắt đầu chân chính sôi trào.

Con cua cũng đã sớm bị đốt chết. Đốt tới mai cua chín đỏ ở lục bục ở trong chảo dầu, một đôi càng lớn giờ lại thỉnh thoảng ở vành chảo cứng rắn mà va chạm vài cái.

Mắt thấy lại tiếp tục đốt xuống, cái xác con cua này cũng phải bị nổ cho tan nát.

Đám hải tặc bắt đầu lẩm bẩm trong lòng, không ít người hàn ý thật sâu nghĩ: “Nha đầu này, sẽ không phải là muốn đem chúng ta ném vào nổ chín đi?”

Hoàn hảo chảo không lớn, hẳn là không thể ném người vào. Nhưng coi như là ép buộc bọn họ đưa tay vói vào trong. Sợ là cũng quá sức.

Đám hải tặc nghĩ đến đây, vẫn là không nhịn được âm thầm đánh cái rùng mình. Trong ngày thường hãm hại giết người khác còn dễ nói, nhưng sự tình đến trên đầu mình, chung quy là khó nuốt sợ hãi.

Cũng có người ngược lại nghĩ làm hải tặc tới nay đã giết qua vô số người, dù sao nếu có chết chung quy cũng là quả báo, bất quá giãy dụa một phen là ai cũng sẽ làm. Chí ít nhìn nàng thủy nộn như thế mà, ta nhào qua liếm một ngụm, hôn lên một cái, coi như là bị đánh bầm dập cũng kiếm trở về.

“Ừ, đây mới gọi là chảo dầu chân chính.” Ngô Minh khịt khịt mũi.

Trong không khí đều tràn đầy một vị đạo hơi dầu bị đốt nóng. Còn có một loại mùi thịt cua khét.

Không sai, nhiệt độ dầu đã cao đến không chỉ là đem con cua đốt chín, mà là dần dần tới trình độ tạc nổ.

“Cho các ngươi chứng kiến, cái gì mới thật sự là chảo dầu thủ ngân.” Ngô Minh đem tay áo vén lên, lộ ra cánh tay tuyết trắng, trực tiếp đem tay phải đưa vào trong nồi chảo.

“Cẩn thận!” Đám nữ thị vệ, cùng người cảu gia tộc Liên Âm nhất tề kinh hô.

Mục Thanh Nhã càng khẩn trương muốn vượt lên hai bước kéo Ngô Minh.

“Đừng lo lắng, ta tự có chừng mực.” Ngô Minh cười nói: “Để cho bọn họ mở mắt một chút.”


Nàng nói tự có chừng mực, tự nhiên là trải qua tiến hóa khung máy móc tính toán lường trước được. Nếu không phải là có nắm chắc. Nàng làm sao sẽ dám mạo hiểm?

Mục Thanh Nhã thấy nàng nói dám nắm chắc, khẩn trương mà chậm rãi gật đầu: “Cẩn thận. Nghìn vạn lần cẩn thận.”

Ngô Minh gật đầu, đem Mục Thanh Nhã nhẹ nhàng đẩy ra vài bước, lúc này mới đi tới bên chảo dầu.

Chảo dầu bốc lên từng sợi khói đen, hiển nhiên đã đạt tới nhiệt độ nóng cực cao.

Nàng thật chẳng lẽ muốn lấy tay thò vào? Trái tim mọi người quả thực như chạy lên cổ họng. Ngay cả đám hải tặc cũng nơm nớp lo lắng mà nhìn, giống như rất sợ cánh tay nõn nà của đang ở trước mắt bị nồi chảo tàn phá.

Tại thời khắc khẩn trương này, Ngô Minh đột nhiên cũng giống như lên đồng mà tại chỗ nhảy loạn vài cái: “Ôi a thỉnh thần trên nhập thân”

Mọi người suýt nữa té ngã…

“Ha ha. Chỉ đùa một chút.” Ngô Minh hì hì gãi đầu một cái: “Bầu không khí quá khẩn trương, nhịn không được muốn buông lỏng một chút.”

Song phương tất cả mọi người thẹn thùng mà chống đỡ.

Đúng lúc này, chợt vẻ sắc bén thoáng hiện trong đôi mắt Ngô Minh, huyền khí đang trầm ổn mà tăng lên.

Mặc dù không có chợt đề thăng như bạo tạc giống vừa nãy, nhưng nàng một thân xiêm y cũng không gió tự bay.

Mặt trời chiều chiếu rọi xuống. Ở ống tay áo xiêm y xanh biếc rì rào mà lay động, mọi người mắt mở trừng trừng nhìn nữ hài nhi đem cánh tay trắng noản tinh tế của mình đưa về phía chảo dầu.

Tất cả mọi người trợn tròn cặp mắt, thậm chí rất nhiều nữ thị vệ và người của gia tộc Liên Âm che miệng lại hầu như không khống chế được mà phát ra tiếng cúi đầu kinh hô.

Thế nhưng, tay của Ngô Minh mắt thấy đến gần mặt dầu cuồn cuộn trong chảo, lại có một loại âm thanh xuy xuy rung động quái dị.

Thật giống như chảo sắt nung đỏ tiếp xúc với nước lạnh, phát ra cái loại thanh âm này.

Mặt dầu sục sôi, lại ở lúc bàn tay nàng chậm rãi đè xuống, dần dần trở nên bình tĩnh lại!

Tiếp đó dùng mắt thường cũng có thể thấy được, một tầng sương trắng mang mang bắt đầu xuất hiện ở nơi bản tay trắng nõn của Ngô Minh vỗ lên!

Hơi nóng vặn vẹo xung quanh chảo dầu, chợt tiếp xúc được bàn tay băng hàn của nàng, bắt đầu ngưng kết thành sương.

“Tàn Đông cố phách chưởng!” Có một vị nữ trưởng lão gia tộc Liên Âm thấp giọng kinh hô. Nàng ở hai mươi năm trước đã từng có vinh hạnh gặp qua Tàn Đông lão giả thi triển tuyệt kỹ, ở trong lúc xuất thủ đã đóng băng rất nhiều cường giả, vào lúc này liền mạnh mẽ nhớ lại cái tuyệt kỹ hạng nhất này. (chưa xong còn tiếp…)

*********************

ps: Có độc giả nghĩ loại phương pháp giải quyết sẽ bị trùng lặp sao? Đừng quên đây là huyền vũ thế giới nga, điều không phải võ hiệp (hắc hắc, cường điệu nhấn mạnh không phải võ hiệp). Nếu quả thật không bị trùng, thì phần thưởng là một tán đi ~ cúc cung cảm tạ ~!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui