Chuyển ngữ: hongtuananh
Edit: Bồng Bồng
“Này, nàng thật lớn mật.”
“Đúng rồi, nàng đã cho Tuyên vương tử ăn độc dược.”
Ánh mắt các tướng lĩnh đều tập trung ở trên người y quan đứng trong đám đông.
Y quan cẩn thận châm chước nói: “Cái độc kia tựa hồ độc tính không gắt, hẳn là độc có mười hai vòng tuần hoàn, rất nhiều ngày sau mới sẽ phát tác.”
“Thì ra là như vậy. Không trách nàng dám để cho chúng ta đi qua.” Các vị tướng lĩnh bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Tuyên vương tử càng là cầu cũng không được, nhưng ngẫm nghĩ lại một chút, nàng đều dám để cho người lại đây, nếu là mình lúc này liền lui lại, chẳng phải là chứng tỏ mình nhát gan? Quá để một cái tiểu cô nương xem thường.
Phó thống lĩnh quay đầu lại dùng ánh mắt hướng về các tướng lĩnh ra hiệu một thoáng sau cao giọng nói: “Chư vị tướng quân còn muốn đứng ở nơi đó làm gì? Còn chưa tới bồi Tiêu cô nương uống rượu!”
Phó thống lĩnh chính là muốn nói rõ, không để bọn thị vệ tới. Hắn còn muốn chậm rãi qua đó, phòng ngừa Ngô Minh đột nhiên cảnh giác.
Những tướng lãnh nhóm đại lão thô này vừa nghe, nhất thời như mở cờ trong bụng.
Mặc dù nói để chúng ta bồi một cái tiểu cô nương uống rượu, nghe tới như muốn hạ thấp thân phận của đường đường tướng quân Vũ quốc. Thế nhưng vị cô nương này thì khác, không nói thực lực huyền võ và tâm trí kinh người, chỉ cần phần tửu lượng, tửu phẩm này, liền sẽ không làm chúng ta bị hạ giá!
Huống hồ, cùng tiểu mỹ nữ đối ẩm, vừa có uống rượu, lại có hoa hoa mỹ nữ xem, cớ sao mà không uống?!
Các tướng lĩnh ồn ào đều vây quanh.
Hai mươi mấy vị tướng quân tranh nhau ngồi ở bên cạnh bàn, nha tướng, thiên tướng, tì tướng cùng tướng quân các lộ, vui vẻ từng người ôm một vò rượu.
Thậm chí tình cảnh có chút hỗn loạn, Tuyên vương tử đều bị hãm vào trong đám người.
Lúc này, Lộc lão cùng Hạc lão hai người cũng lặng yên đi tới.
Hai người chen ở trong đám người, cùng Tuyên vương tử lấy mắt trao đổi.
Không cần mở miệng, Tuyên vương tử cũng biết hai người bọn họ muốn nói cái gì, nhưng chỉ là cười cợt, khe khẽ lắc đầu.
Lộc lão cùng Hạc lão rõ ràng, đây là không cho hai người bọn họ động thủ.
Kỳ thực như giờ khắc này bất ngờ động thủ. Bọn họ có niềm tin chắc chắn có thể trực tiếp đem Tuyên vương tử cứu được thậm chí bắt tiểu cô nương kia. Nhưng tựa hồ chủ nhân còn muốn thả dây dài câu cá lớn…
Cũng được, nàng liền ở ngay đây, đừng nói gây sóng gió, coi như là uống rượu chỉ sợ đều muốn uống ngã. Hai vị nguyệt giai thánh giả nhìn cái nhóm tửu quỷ như đàn hổ đàn sói này. Không khỏi nhẹ lắc đầu. Nán lại bảo hộ ở bên cạnh Tuyên vương tử.
Tuyên vương tử cùng bọn họ phán đoán sai lầm, cũng là vì duyên cớ trước đó Ngô Minh thiết kế một phen xảo diệu.
Thời điểm quăng con súc sắc. Kết cục Ngô Minh cố ý thua ba mươi hai chén kia. Cái này làm cho người ta rung động rất lớn, không khỏi cảm thấy tác phong làm việc của nàng quật cường trọng mặt mũi, lại cho thấy không có dối trá. Còn gieo vào lòng người một loại ám chỉ, liên tục uống nhiều như vậy. Phỏng chừng tửu lượng cao đến đâu cũng cách điểm uống say ngất không xa.
Cô gái tuổi còn trẻ, một mình xông địch doanh, tính cách quật cường, mang về chính là Tuyên vương tử, Tuyên vương tử có ý định nhét vào trong lều…
Một cái tuyến phát triển giống như nhiều loại xảo diệu có tâm sắp xếp, hơn nữa rất nhiều tình huống nhìn như lơ đãng trùng hợp. Cư nhiên lại tạo thành một cảnh tượng quái dị là vị cô nương nhà đối địch, ở trong Vũ doanh công khai uống rượu nhưng lại không bị tóm.
Trước bàn người người nhốn nháo, vị râu quai nón nha tướng kia thân thể cường tráng, lại chen ở mặt trước bưng vò rượu giànhnói: “Tiêu cô nương. Mỗ gia họ Triệu, biệt hiệu Triệu Bát Cân, chính là vì uống rượu không tới tám cân liền khó chịu.”
“Được, Triệu tướng quân, chúng ta làm trước một vò!” Ngô Minh đem vò rượu cùng hắn đụng vào, say sưa ngửa cổ liền uống.
Sau đó lại là vị tướng quân kế tiếp.
Tiếng vò rượu chạm nhau vang lên, bầu không khí liền náo nhiệt, từng vò từng vò rượu được bưng tới, từng đàn từng đàn rượu uống cạn.
Kinh người chính là, đối mặt một đám đại lão gia, tiểu cô nương đều đang ứng phó từng cái lại đây.
Lộc lão cùng Hạc lão thầm nghĩ: Nha đầu này huyền khí không tệ, lại gánh chịu được tửu lực như vậy, còn muốn đem rượu bức ra bên ngoài cơ thể.
Nguyệt giai thánh giả ở quá gần rồi, thêm vào Ngô Minh uống rượu quá nhanh, trên người mùi hơi rượu dần hiện ra, lấy nhãn lực cao thủ tự nhiên thấy rõ.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, khóe miệng đều là hơi mỉm cười.
Trong lòng bọn họ nhưng là nắm chắc, lấy huyền khí bức bách men rượu ra ngoài, chỉ có thể dùng trong nhất thời. Huyền khí do đan điền mà sinh, mà men rượu cũng là tập trung vào đan điền sau lan ra toàn thân, sau một quãng thời gian, mặc ngươi có huyền khí cao bao nhiêu cũng sẽ không chịu được.
Tựa như nha đầu này lấy huyền khí trục xuất hơi rượu, coi như thực lực nàng là chín sao đại viên mãn, nhiều nhất cũng là hai mươi vò. Nhiều hơn nữa, hơi nước tuy rằng bốc lên, nhưng men rượu chưa tán, tích lũy ở trong cơ thể tất nhiên khó thoát kết cục say mèm. Hơn nữa càng sẽ khiến huyền khí bị hao tổn, nếu là động thủ đến càng dễ đối phó.
Vì lẽ đó, hai cao thủ cũng không ngăn, đều chờ xem chế giễu.
Đáng tiếc bọn họ cũng không biết, cái phương pháp Tiêu Nhược Dao lợi dụng tiến hóa khung máy móc toát ra hơi rượu này, không giống với huyền khí bức ép. Mà là dùng dung môi giải rượu cùng sự lưu thông của máu, cả tính chất vật lý lẫn hoá học đồng thời hình thành phưng pháp giải rượu tự nhiên, cũng sẽ không hao tổn huyền khí gì.
Các vị tướng quân lần lượt từng cái tới làm một vò xong, rất nhanh đã thay phiên một vòng. Xa xa bọn thị vệ không được gọi vào liền không dám tiến lên trước, chỉ có thể nghển cổ lên tha thiết mong chờ nhìn, âm thầm nuốt nước miếng liên tục.
Hương tửu ngập doanh, rất nhiều binh sĩ đều lặng lẽ nghển cổ, nhìn lại cũng là là nuốt nước bọt.
“Cô nương kia là ai vậy?”
“Nhìn không rõ lắm.”
“Thật giống tựa là Tuyên vương tử tự mình đưa tới trước đó.”
“Dung mạo hình như rất đẹp đẽ a.”
“Có xinh đẹp hay không cũng chưa dám nói chắc, nhưng làm sao lại có thể uống như thế?”
“Đúng nha, nhìn đều thấy lợi hại, nhiều tướng lĩnh như vậy dùng cái vò cùng nàng cụng rượu?”
Ở dưới ánh mắt nhìn kỹ của vô số người, từng vò từng vò rượu được Ngô Minh ngửa cổ uống tận.
Các tướng quân mỗi người đều bội phục nàng.
“Tiêu cô nương thực sự là nữ trung hào kiệt!”
“Nữ Tửu Tiên cũng không quá đáng!”
Tiếp đó, lại là vòng thứ hai.
Trong đám tướng quân đã có hơi tửu bốc lên, có chút say rượu. Nhưng mọi người thấy bầu không khí nhiệt liệt như vậy, thì lại làm sao chịu thả xuống vò rượu? Ngược lại không thèm xếp hàng nữa, liền xô đẩy nhau đi qua tiếp tục uống.
Thứ tự các tướng quân cụng rượu trước sau bắt đầu hỗn loạn, Tuyên vương tử ở bên nhìn ra rồi, mở miệng muốn nói, rồi lại nhịn xuống.
Nên hình dung Tuyên vương tử do dự như thế nào? Có thể nói có chút giống cưỡi hổ khó xuống.
Hiện tại đánh gãy hứng ý Tiêu cô nương cụng rượu, có thể liền kiếm củi ba năm thiêu một giờ chứ?
Nhưng không nói, chớ đem những tướng quân này của ta đều uống say ngất.
Tuyên vương tử liếc mắt nhìn phó thống lĩnh, phó thống lĩnh rõ ràng ý của hắn, vừa định há mồm, Lộc lão nhưng khẽ cười vuốt râu lắc lắc đầu.
Tuyên vương tử cùng phó thống lĩnh theo tầm mắt Lộc lão nhìn sang, chỉ thấy lúc Ngô Minh ngửa cổ uống rượu, đã bắt đầu có rượu theo bên môi tràn ra. Cái này cùng với biểu hiện uống rượu một chút cũng không dư thừa trước đó tuyệt nhiên không giống.
May là xiêm y nàng tựa hồ khá dày, không phải sau khi vậy vạt áo trước ướt đẫm chỉ sợ muốn để lộ cảnh xuân.
Rõ ràng hơn chính là, sắc mặt của nàng lại không hồng mà trắng trở lại.
Quá chén, màu đỏ sắc rượu trên da càng là rút đi. Vừa nãy vì men rượu da dẻ hiện ra màu hồng, giờ khắc này lại bắt đầu khôi phục trắng nõn.
Chi tiết không chỉ một chỗ, trán của nàng đã thấy mồ hôi, sau gáy có thể thấy được mồ hôi đổ ra tràn trề. Mà bả vai các nơi, tựa hồ nhìn thấy có màu trắng hơi nước mơ hồ bốc lên.
Tình huống khác thường như vậy, lại làm cho Tuyên vương tử mọi người mừng thầm.
Được! Sắp uống say rồi! Tuyên vương tử hơi nheo mắt lại, nghe ở bên trong hương tửu hỗn tạp mùi thơm thiếu nữ, không khỏi có chút thay đổi ý định.
Nhờ có hơi men từ vò rượu uống vội ban nãy kia, Tuyên vương tử tựa hồ nhìn thấy sắp phát sinh xuân khuê mỹ cảnh.
Bụi cỏ xanh, thác nước, giao long đảo thương thiên ti phượng. Trong lều hồng, trên chiếc đệm bằng gấm, sơ hoa điêu tàn* bách điểm hồng… (*bông hoa sơ khai nguyên vẹn nay lụi tàn chỉ còn để lại một đốm hồng)
Tuyên vương tử chính đang ảo tưởng, bên tai lại truyền tới giọng cô gái.
Chỉ là nữ hài nguyên bản lanh mồm lanh miệng, giờ khắc này nghe ra được hơi có chút trì trệ: ” Lão Lộc đầu, lão Hạc đầu, ồ, các ngươi là gọi như thế có đúng không?”
“Không phải…” Lộc lão cùng Hạc lão đều rất muốn sửa lại, nhưng nhìn nàng bưng hai sạp hàng liền hướng trước người đổ về*, khó tránh khỏi có chút không tiện mở miệng sửa lại. (*diễn tả cảnh người gánh hàng rong, vì gánh hai gánh hành quá nặng mà lảo đảo ngã về trước)
Tiểu nha đầu đều uống nhiều rồi, còn muốn sửa lại thì có cái ý nghĩa gì?
“Trước từ trong tay các ngươi đoạt vương tử, nữ tướng, vẫn không có ở trên tay phân ra cái thắng thua.” Ngô Minh câu cú lộn xộn nói không rõ chữ: “Các ngươi có dám cùng ta lấy tửu đánh nhau?”
Lộc lão cùng Hạc lão không khỏi mỉm cười. Lại muốn quá chén chúng ta? Thực sự là uống nhiều bị hồ đồ rồi.
Bất quá nàng nếu nói sự tình cướp con tin rồi, nếu là giờ khắc này không uống, không khỏi có vẻ hẹp hòi ghi hận trong lòng.
Giờ khắc này, tướng lĩnh chu vi đều nhìn, hai người không tiện từ chối, cũng là đem rượu nhận lấy.
Lúc tiếp vò rượu, hai người đều cảm giác tay của cô bé đang run rẩy.
Bọn họ là nguyệt giai thánh giả, tự nhiên phân ra được là run giả hay run thật. Vừa tiếp xúc trong nháy mắt, liền dựa trên tần suất run rẩy phán đoán ra nữ hài đúng là say rượu run rẩy.
Tửu lượng giỏi, tuy rằng dùng huyền khí thôi phát mùi rượu, nhưng có thể kiên trì đến giờ phút nầy, thực sự là bình sinh ít thấy.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, rời khỏi bên cạnh Tuyên vương tử, đổi thành đứng ở hai bên trái phải cạnh nàng, xé ra hồng bao phong vò rượu ngước cổ lên say sưa chè chén.
“Tốt ——” Đây là tình huống ba người uống rượu hiếm thấy, hơn nữa thân phận người uống rượu rất đặc thù, các vị tướng quân thậm chí còn có Tuyên vương tử cùng phó thống lĩnh cũng đều cùng hô lên hảo.
Hơn nữa sau khi Ngô Minh uống xong một vò rượu, tiện tay ném đi, ỷ vào chính mình uống nhanh, lại cầm lấy một vò rượu tiếp tục uống.
Tửu phẩm tốt! Hai người cùng nàng cộng ẩm, nàng liền uống hai vò! Trong lòng mọi người đại khen.
Uống vò rượu thứ hai, Ngô Minh tựa hồ dưới chân thoáng bất ổn, thân hình lung lay một cái.
Quả nhiên say rồi! Ở bên cạnh nàng Lộc lão trong lòng buồn cười, một tay nâng lên vò rượu tiếp tục uống, tay trái giúp đỡ một cái.
Phốc ——
Trên ngón tay hơi đau xót.
Nguy hiểm!
Có lòng tốt muốn dìu nàng, nàng nhưng dùng vật gì đó bén nhọn đâm ta?!
Lộc lão đại đại cả kinh, nguyệt giai thánh giả hộ thể huyền khí nhất thời bộc phát ra.
Oành một tiếng, Ngô Minh bị tầng tầng trọng lực nặng nề đánh văng ra.
Trên tay nàng kẹp đồ vật, ta làm sao lại không thấy? Lộc lão loảng xoảng một tiếng bỏ lại vò rượu, xem miệng vết thương trong tay phải, đã là một điểm hồng ngân do bị châm đâm, nhưng cái vết hồng ngân này chớp mắt biến thành đen.
Độc châm!
Là cửu chuyển độc châm của Tuyên vương tử!
Nàng giấu ở nơi nào? Làm sao không thấy nàng lấy ra? Hơn nữa làm sao không thấy nhuệ mang* lóe lên? (*ánh sáng phát ra từ vũ khí sắc nhọn)
“Ai nha ——” Một bên khác, là một tiếng thét kinh hãi của Hạc lão.
Ngô Minh lại là nhờ lực bị huyền khí đánh bay kia, trong nháy mắt đánh vào trên người Hạc lão đang uống rượu. Giữa lúc chơi vơi trên không lật bàn tay lại, đem độc châm lại đâm tới trên đùi Hạc lão.
Bọn họ không nghĩ tới, Ngô Minh dĩ nhiên ở trước khi mời rượu, đi đem đầu kim đâm vào bên trong thịt của chính mình ngón trỏ, liều mạng để chính mình trước tiên trúng độc châm, lấy da thịt đầu ngón tay đến ẩn nấp nhuệ mang độc châm, trong nháy mắt mới đâm ra hại người.
Không tới một tức trong lúc đó, người chung quanh thậm chí đều không có thấy rõ, hai vị nguyệt giai thánh giả lại bị một tiểu nha đầu đánh lén đắc thủ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...