Chuyển ngữ: hongtuananh
Edit: Bồng Bồng
Ngô Minh cùng phó thống lĩnh tạm thời đại diện quân đội Vũ quốc đạt thành thỏa thuận, ước định cẩn thận thời điểm khi mặt trời lên cao cung cấp ba ngàn con ngựa.
Giờ khắc này, Ngô Minh cùng đám người thế tử chỉ nhìn thấy xa xa bên trong đại doanh Vũ quốc, có một đội người chậm rãi mà ra.
Nhưng không phải lượng lớn ngựa cưỡi, mà là khoảng chừng trăm người, phó thống lĩnh dẫn đầu, từ từ lại đây.
“Ngựa đã chuẩn bị kỹ càng.” Phó thống lĩnh đến gần thành ước chừng trên dưới ba trăm bộ cao giọng nói: “Nhưng chúng ta có một yêu cầu, cần trả Sở nữ tướng cho chúng ta.”
“…” Ngô Minh nhìn về phía Tề thế tử.
Sở nữ tướng? Ngụy Linh nghe được không hiểu ra sao. Nơi nào nhô ra một vị nữ tướng?
Tối hôm qua nàng suốt đêm mộng đẹp, căn bản không biết phát sinh cái gì.
“Ngươi cảm thấy thế nào?” Thế tử muốn nghe ý kiến Ngô Minh.
“Vì sao phải trả?” Ngô Minh nhún vai một cái: “Hiện tại là chúng ta binh lực thế nhược, nhưng trên con tin nhưng là chúng ta chiếm cứ chủ động.”
“Nhưng độc bên trong người ta phải làm sao bây giờ?” Thế tử cố ý lớn tiếng nói.
Trên mặt hắn không giống như là dáng vẻ trúng độc, nhưng Vũ quân ở khoảng cách khá xa, căn bản xem không được cẩn thận như vậy. Hắn nói như thế, cũng là còn có thể để người nước Vũ lầm tưởng trong tay còn có lợi khí uy hiếp.
Ngô Minh rõ ràng ý của hắn, xem ra là trong lòng thế tử có chút dự định làm gì đó.
“Yêu cầu này của ngươi rất quá đáng, chúng ta muốn thương lượng một chút a.” Ngô Minh lớn tiếng hướng về đằng xa hô: “Ngươi trước tiên đi uống cái nước trà ăn cái bánh bao đi ha.”
Nói xong cũng là khoát tay chặn lại không để ý tới người.
Binh sĩ nước Tề xung quanh Ngô Minh một trận cười vang.
Tất cả mọi người đều cảm thấy, một vị cô nương có thể coi nhẹ sinh tử, đàm tiếu sa trường, cũng là rất thú vị.
Thế tử cười gật đầu, kêu gọi mọi người đi xuống tường thành.
“Chúng ta thật sự muốn cân nhắc trả Sở nữ tướng về?” Thế tử có chút do dự mà nhìn Ngô Minh: “Lấy một cái Sở nữ tướng làm con tin, trao đổi ba ngàn con ngựa, đáng giá không?”
Ngụy Linh ở bên nghe được mà trợn tròn cặp mắt.
Chuyện gì xảy ra? Thế tử vì sao phải trưng cầu ý kiến của nàng? Thậm chí thật giống như là mời nàng quyết định vậy.
Hơn nữa người chung quanh. Tỷ như Bi Thu lão giả mọi người, đều tựa hồ đối với chuyện này không có gì dị nghị, tất cả đều là một bộ dáng vẻ đây là chuyện đương nhiên?
“Xem Tiêu Nhược Dao Ngươi là thân phận gì? Cũng dám tự ý võ đoán?” Ngụy Linh không nhịn được mở miệng quát lớn một tiếng.
Nói đến, lúc này trình độ tri thức của Ngụy Linh có xoay ngang cũng không đuổi kịp Ngô Minh. Thế tử có lẽ là không tiện mở miệng, nhưng Bi Thu lão giả các loại nhân vật trọng yếu ở đây, thì lại làm sao đến phiên nàng quát lớn?
Không có cách nào. Trước mặt thế tử một cái cao phú soái như vậy, Ngụy Linh mặc dù là không tiện lập gia đình*, cũng muốn để lại cái ấn tượng tốt. Thêm vào nàng vốn là không ưa Ngô Minh, lại là trời sinh thính bợ đỡ, làm sao có khả năng quản được cái miệng chứ? (*huyền vũ nữ tướng không tiện lập gia đình, chứ không phải là không thể lập gia đình nha)
Ngẫm lại cũng phải, nếu nàng không là người như thế, làm sao có thể bỏ qua thế lực nhị vương tử, Thích tướng quân, gọn gàng nhanh chóng nương nhờ vào thế tử?
Người bình thường có đầu óc chút cũng sẽ không ở dưới tình huống Thích tướng quân chưa tỏ thái độ, chủ động nương nhờ vào thế tử bên này. Tuy rằng nàng làm huyền vũ nữ tướng có giá trị lợi dụng vô cùng lớn. Nhưng loại cách làm này quá làm người khác xem thường không yên lòng.
“Ây…” Bi Thu lão giả muốn giúp Ngụy Linh vãn hồi câu chuyện, nhưng là lại không biết mở miệng thế nào.
Kỳ thực Bi Thu lão giả rất muốn mắng Ngụy Linh một trận, bởi vì Tiêu Nhược Dao là thân phận cỡ nào? Đệ tử thân truyền của tông chủ, thân phận không có chút nào thấp hơn so với huyền vũ nữ tướng, thậm chí còn có phần hơn.
Huyền vũ nữ tướng toàn bộ nước Tề có mấy cái?
Đệ tử tông chủ toàn bộ nước Tề có mấy cái?
Tiêu Nhược Dao đã cứu Du Du quận chúa, đã cứu thế tử, đã cứu vớt sĩ khí hơn ngàn người trong sứ đoàn nước Tề a, còn ngươi là huyền vũ nữ tướng lâm thời mới ngã theo có thể so sánh?
“Chẳng lẽ ta nói không đúng?” Ngụy Linh nhìn phản ứng của mọi người chung quanh một chút. Có chút chột dạ.
“Cái này… Đúng… Cũng không đúng…” Bi Thu ông lão không biết trả lời như thế nào.
Bi Thu ông lão luôn tự cho mình không thấp, không thèm để cường giả từ nguyệt giai trở xuống ở trong mắt. Nhưng Tiêu Nhược Dao tuyệt đối là một cái riêng biệt độc nhất. Coi như là hắn cũng không thể không giơ hai ngón tay cái nói một chữ phục.
Coi như không chỉ huyền khí có thể cùng đồ đệ Bác Thông đạo trưởng sánh vai, riêng là cơ trí tùy cơ ứng biến, chính là người bên ngoài cũng không thể so cùng. Suy nghĩ thêm thư pháp của nàng, ngẫm lại cách nàng hành văn, ngẫm lại y đạo của nàng, đều không phải một mình ngươi Ngụy Linh có thể so sánh được!
Bi Thu ông lão thậm chí âm thầm dùng số lượng đến so sánh. Nhưng lại phát hiện mặc dù là ba bốn Ngụy Linh, ở trong lòng mình cũng không thể bằng một cái Tiêu Nhược Dao.
Nếu là đôi bên giao chiến hai người đồng thời gặp nạn, Bi Thu lão giả tuyệt đối sẽ là người thứ nhất đi cứu Tiêu Nhược Dao.
Vì lẽ đó hắn đánh nghẹn không phải đơn giản là không biết nên nói thế nào, chỉ là xuất phát từ việc thường hay ở bên người thế tử, như thế nào đi nữa cũng dần bị nhiễm phong cách nói đạo lý. Nỗ lực giải quyết bằng lời nói nhưng lại là làm trái với trái tim mình.
“A, Ngụy nữ tướng, là có chuyện như vầy.” Dáng vẻ thế tử thật giống như là căn bản không để ở trong lòng, ha ha cười bày ra hai tay, tùy ý giải thích: “Ngươi cũng biết ta là cái loại người không có cái chủ kiến mà, vì lẽ đó thường hay cần một người bày mưu tính kế. Dương tướng quân cùng Lý đạo trưởng đều đang nghỉ ngơi, Tiêu cô nương là một vị phụ tá Thiên Ba phủ, muốn xin nàng hỗ trợ nghĩ biện pháp là lẽ đương nhiên.”
“Nhưng mà, nàng thật có thể dùng?” Ngụy Linh biểu hiện hoài nghi sâu sắc: “Nàng chưa từng trải qua chiến trận? Lại là từ thế gia nào giáo dục? Hình như chỉ là xuất thân từ một cái nông gia Thanh Lĩnh…”
“Chủ ý chỉ có hay có dở, không ở chỗ người nghĩ kế.” Thế tử cười ha ha, đánh gãy lời Ngụy Linh nói: “Tiêu cô nương vẫn đúng là ra không ít chủ ý, còn tràn ngập ý nghĩ gian xảo, tuy rằng không coi là quang minh chính đại bao nhiêu, nhưng cũng để cho kẻ địch sứt đầu mẻ trán không cách nào chống đỡ, khiến cho ta cũng cảm thấy đã nghiền.”
“…” Ngô Minh ở bên nghe được đều trực bĩu môi.
Hừ, xem như ngươi lợi hại. Đây là Ngô Minh đối với thế tử đánh giá.
Nói chuyện có bao nhiêu nghệ thuật a? Vừa muốn giúp ta cứu vãn mặt mũi, lại không khiến Ngụy Linh lúng túng, thực sự là làm khó ngươi a? Ngô Minh đối với thế tử lật con mắt.
Thế tử thoáng nhìn phản ứng của Ngô Minh, cũng không hoảng hốt giải thích, chỉ là khẽ cười kế tục đối với Ngụy Linh nói: “Tiêu cô nương từng ra chủ ý, tại hạ hi vọng còn muốn nghe được chủ ý của Ngụy nữ tướng. Chính là mọi người kiếm củi cùng đốt đống lửa, ở dưới tình huống bị vây bốn phía như bây giờ, chúng ta thật sự cần hợp mưu hợp sức.”
Lời nói của hắn ở bề ngoài là để Ngụy Linh mở miệng nêu kế sách, nhưng trên thực tế ngầm có ý nhắc nhở. Ở trong khốn cảnh bây giờ, mọi người nên đoàn kết lại, ngàn vạn lần nhưng đừng làm ra cái nội chiến gì.
Ngô Minh trong lòng thầm khen. Chỉ có tên gia hỏa như vậy, mới xứng làm một cái hạt giống tốt kế thừa quốc gia chứ? Chuyên về lung lạc mỗi một cái có thể lợi dụng được, không nghiêng về bất kỳ một bên nào, như thế có thể khiến cho mỗi một cái thủ hạ đều tích cực chủ động phát huy tác dụng.
Có thể cái này chính là đại biểu cho một loại quân chủ điển hình nào đó?
Ngụy Linh có đần đến đâu đi chăng nữa cũng hiểu ý tứ trong đó, nhất thời mặt đỏ lên.
Lúc này, một vị cận vệ bên người Ngụy Linh chắp tay nói: “Chủ nhân, ngài thường hay ở tại trước mặt chúng ta nói qua các loại binh pháp, chúng ta đều nghe tới tâm trì hoa mắt* rất là thán phục. Hôm nay thế tử nếu mời ngài mở lời, thuộc hạ cũng cảm thấy ngài cũng không cần giấu giếm.” (*nghe đến đần mặt ra)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...