Chuyển ngữ: hongtuananh
Edit: Bồng Bồng
Chung tuần thị cực kỳ nhiệt tình một đường tiểu bước, thậm chí có thể nói là tràn ngập thần thái như nô tài đang hướng về Ngô Minh tiến lên nghênh tiếp vậy.
Đừng nói mấy cái quan sai đang áp giải đám người Ngô Minh, liền ngay cả nhóm tuỳ tùng bên người Chung tuần thị đều có chút há hốc mồm.
Lúc nào gặp hắn như vậy a.
Vừa nãy ở trong tuần thị nha môn, Chung tuần sát còn muốn mặt không hề cảm xúc tự tay gõ nát một cái xương đùi của phạm nhân dám mạo phạm hắn, thậm chí còn ở chỗ xương gãy của phạm nhân mạnh mẽ mài hai lần.
Thái độ đối xử với phạm nhân lãnh khốc, khiến cho hắn sớm có một cái biệt hiệu gọi là thiết diện vô tiếu Chung diêm vương.
“Cái kia… Thiết, thiết diện… Vô tiếu… Chung diêm vương…” Tên tuần dịch cầm đầu nhóm áp giải vốn là muốn ở nha môn thở ra biệt hiệu lão đại, sau đó cường điệu tính chất nói lại lần nữa.
Vạn vạn không nghĩ tới, lão đại của mình làm sao lại có thể lên sàn với thái độ như thế, hơn nữa là lấy phương thức cực kỳ khiêm tốn đón lấy phạm nhân.
Ngô Minh thấy Chung tuần thị biểu lộ thái độ như thế mà đi bước nhỏ lại đây, rõ ràng hắn đã biết thân phận mình, cũng là cười nói: “Chung tuần thị, nhiều ngày không thấy, ngươi tươi cười càng thêm rạng rỡ a?”
“Nhờ phúc phận của Tiêu cô nương, trước đó vài ngày đứng ở trước cửa Trường Hận Các, mơ hồ liền cảm thấy được cả người đều lanh lẹ lên rất nhiều.” Đôi mắt già đời của Chung tuần thị quả thực đều muốn híp thành chỉ may, cười rạng rỡ đáp lời nói: “Có câu nói gọi là đạp quý địa dính phúc khí*, quả nhiên, hai ngày này tiểu quan cảm thấy cả người nhừ đều trẻ lại vài tuổi vậy, có tinh thần hơn rất nhiều.” (*đến chỗ may mắn cũng được hưởng lây phúc khí)
Cái gọi là Chung tuần thị thiết diện vô tiếu, chỉ là so ra đối với phạm nhân, tự nhiên là như vậy. Nhưng đối với người có thân phận ngang bằng hoặc càng cao hơn, làm sao sẽ như vậy? Rốt cuộc cũng chỉ là bắt nạt kẻ dưới nịnh hót kẻ trên.
Tỷ như trước đó vài ngày ở Thục Nữ Các, hắn liền lộ ra nụ cười. Mà giờ khắc này ở trước mặt Ngô Minh, Chung tuần thị đừng nói là lộ ra nụ cười, hắn quả thực hận không thể mọc ra thêm cái đuôi mà vẫy mừng chủ.
Vì sao thái độ lại tốt như vậy, thậm chí so với mấy ngày trước đây ở Trường Hận Các còn chưa từng có?
Bởi vì Chung tuần sát chiếm được không ít tình báo.
Sau sự kiện hái bảng hiệu Trường Hận Các. Mấy ngày nay hắn dựng thẳng lỗ tai lên. Liên tiếp phái ra mười mấy cái tâm phúc, thăm viếng hai mươi mấy bạn tốt quen biết cũ hỏi thăm tin tức.
Của người nào?
Đại đông gia Trường Hận Các là Tiêu Nhược Dao!
Hắn chỉ lo mình đứng vào nhầm bên, vì lẽ đó rất quan tâm mối quan hệ phát triển giữa Trường Hận Các cùng Tề vương bên này.
Chức quan Chung tuần thị vốn cũng không thấp, hơn nữa chức vị quyết định tai mắt ở Tề đô. Ở dưới tình huống tông chủ và mọi người cũng không ra sức bảo mật, hắn hỏi thăm được không ít tin tức mà người bình thường khó có thể biết được.
Nghe xong những tin tức về Tiêu Nhược Dao này. Hàm răng hắn liên tục đánh vào nhau run cầm cập.
Hàm răng đánh run lên lần thứ nhất: Tề phi người được Tề vương sủng tín nhất, mời Tiêu Nhược Dao đến Tề An phủ ngắm trăng!
Trời ơi, mặt mũi lớn như vậy! Không trách sẽ có được bút tích của Tề vương treo ở trước cửa Trường Hận Các.
Lần thứ hai run cầm cập: Tiêu Nhược Dao tiến vào Thiên Ba phủ của Thế tử, cứu trị Phật Soái trúng phải cương độc!
Trời ạ, một cái công lớn a! Phật soái nhưng là nhân vật trọng yếu của Thiên Ba phủ, như vậy bè phái thế tử liền tuyệt đối thiếu nợ nàng một cái ân tình lớn!
Lần thứ ba run cầm cập: Tiêu Nhược Dao hai chân khôi phục bình thường. Hơn nữa nhờ ở Tề An phủ được một khối thông hành bài, tiến vào Thiên Nhưỡng Các quan sát tông chủ diễn võ Tự Tại Thần Công!
Cái này cũng chưa tính là cái tin tức có sức bùng nổ gì, kế đó liền trực tiếp để Chung tuần thị quỳ…
Không chỉ có một vị thị vệ Thiên Ba phủ biểu thị, tông chủ đã thu Tiêu Nhược Dao làm đồ đệ! Nàng trở thành đệ tử thân truyền duy nhất của tông chủ Trượng Kiếm Tông rồi!
Ôi mẹ của ta ơi!
Hai chân Chung tuần thị như nhũn ra.
May mà thời điểm trèo lên trên cửa Trường Hận Các, đột nhiên tinh mắt nhận ra đây là chữ của Tề vương. Bằng không đừng nói đắc tội Tề vương, chính là vị Tiêu Nhược Dao với thân phận truyền nhân của tông chủ này. Cũng không phải là mình có thể trêu tới a!
Thực sự là quá may mắn rồi! Hắn âm thầm vui mừng vì mình không có đứng sai hàng ngũ.
Giờ khắc này hắn suất lĩnh một ít người hầu cận, chính đang dẫn theo ít hậu lễ rời khỏi tuần thị nha môn, chuẩn bị đi tới Trường Hận Các hoặc Thu Diệp Viên bái phỏng Tiêu Nhược Dao.
Kết quả không nghĩ tới vừa mới ra cửa nha môn, liền nhìn thấy một đám người có cảm giác vô cùng quen…
Cái kia không phải… Tiêu Nhược Dao à?!
Ai nha bà cô nãi nãi của ta nha! Chung tuần thị lập tức chạy bước nhỏ liền ton hót tới đón.
Vì vậy tình huống phát sinh kế đó chính là hắn lệnh cho bọn thủ hạ xếp thành hàng dài ngay tại cửa phủ nha nghênh tiếp.
Nếu không phải là đang ở ngoài đường còn muốn có chút tôn nghiêm, chỉ sợ hắn liền xưng hô cô nãi nãi cũng gọi được ra.
Chung tuần thị liếc nhìn người ở bên cạnh Ngô Minh, lần lượt từng cái chắp tay ra hiệu hỏi thăm. Sau đó Dò hỏi: “Hôm nay gió xuân từ đâu tới, lại thổi Tiêu cô nương hôm nay có nhã hứng đến tiện phủ của tiểu quan a? Nếu sớm chút biết cô nương muốn tới, tiểu quan cần phải quét đường nghênh đón.”
Ngô Minh hít sâu một hơi: “Ai, hôm nay đụng phải mấy tên móc túi, làm cho ta cùng các bạn bè chính đang mua đồ rất phiền lòng.”
“Là người phương nào lớn mật như thế, dám ăn cắp của Tiêu cô nương?!” Chung tuần thị giận tím mặt, lập tức uy phong lẫm lẫm đem vung tay lên: “Chư vị tuần dịch chưởng quản trị an của Tề đô đâu?”
Bọn thủ hạ tuỳ tùng của Chung tuần thị cùng hô lên: “Thuộc hạ ở đây!”
Âm thanh nhất loạt chỉnh tề, hiển nhiên rất có tính chất huấn luyện. Đương nhiên đây là thời khắc thủ trưởng phô bày tạo hình, tự nhiên đám thuộc hạ sẽ vô cùng có làn điệu.
Tuần dịch trong đám người áp giải Ngô Minh tới đây, cũng cuống quít vượt ra khỏi mọi người khom người tương tự.
Cái thời đại này. Đặc biệt Tề đô, quan phủ nha dịch cùng tuần dịch là một nhà, cùng chức năng thành quản, trị an công cộng là giống nhau.
Nhưng chức vị tuần dịch càng cao hơn, càng là có thân phận làm công ăn lương chính thức. Mà bên trong nha dịch chỉ có bộ đầu là thuộc về chức quan, còn lại đại thể không có thân phận chính thức. Thuộc về làm việc tạm thời không ở trong biên chế.
Vì lẽ đó ba cái tuỳ tùng bên người vị tuần dịch này cũng cuống quít theo tuần dịch đồng thời đứng ra. Đương nhiên ba người bọn hắn thuộc về cấp bậc tiểu binh nho nhỏ, cơ bản có thể quên.
Chỉ là ba vị này kể cả tuần dịch cầm đầu, giờ khắc này cả người đổ đầy mồ hôi.
Sợ hãi rồi.
Cô gái này chính là ai vậy? Có thân phận gì? Mà Chung tuần thị vẫn luôn không coi ai ra gì, ở đường phố Tề đô có thể nghênh ngang mà đi, dĩ nhiên đối với nàng lễ ngộ như thế?!
Cũng mặc kệ nàng là có thân phận gì, hiện tại tình cảnh của chính mình mới là khẩn cấp a.
Nữ tử mà lão đại của mình vừa thấy mặt đã trực tiếp tươi cười lấy lòng, lại bị bốn người mình áp giải lại đây, cái này tính là gì?
Tìm đường chết a!
Chúng ta là đang ở tìm đường chết a!
Bọn họ liếc mắt nhìn lẫn nhau, đều từ trên mặt đối phương nhìn thấy bộ dạng hầu như muốn khóc lên.
Chung tuần thị uy phong lẫm lẫm quát lên: “Hiện tại có tên móc túi càn rỡ, không kể tới trách nhiệm gìn giữ trị an Tề đô, chỉ riêng là quấy rối nhã hứng mua sắm của Tiêu cô nương, chính là chịu tội lớn nhất. Chư vị tuần thị nha môn đồng liêu, mau chóng đem tên móc túi thẩm tra rõ ràng, đem phạm nhân áp giải đến!”
Xong!
Bốn vị quan sai áp giải Ngô Minh tới đây, trong lòng nhất thời một mảnh lạnh lẽo.
Chỉ cần vị cô nương kia vừa mở miệng, nói bọn họ đem các nàng áp giải đến. Có thể tưởng tượng được, đều sẽ bị Chung tuần thị cho là chuyên gây rắc rối không hiểu chuyện. Đừng nói răn dạy, đắc tội nhân vật trọng yếu như thế rồi, có khả năng ngay đến chức quan đều khó giữ được!
Liền đang chuẩn bị nghe người cáo trạng, lại nghe cái giọng cô gái kia ôn nhu nói: “Chung tuần thị không cần nhọc lòng, thuộc hạ của ngươi đã đem tặc nhân bắt được. Mấy cái kẻ đã bị ta đánh ở đằng sau kia, tựa là đám trộm cắp muốn thâu tài vật của ta cùng bằng hữu.”
Chung tuần thị kỳ thực đã sớm đối với tình huống phía sau của Ngô Minh nhìn ở trong mắt, hầu như đều đoán được khả năng thủ hạ mình ngớ ngẩn gây phiền toái.
Sở dĩ cái làn điệu vừa nãy kia, then chốt là muốn chống chế, nói rõ mình căn bản không biết thủ hạ đã làm chuyện ngu xuẩn gì.
Vốn là hắn đã làm tốt tâm lý chuẩn bị nghe nàng trách cứ cáo trạng, nhưng giờ khắc này nghe nàng nói như thế, Chung tuần thị không khỏi mừng rỡ.
Tiêu Nhược Dao đây là cho mình mặt mũi a! Tay già đời trong quan trường như Chung tuần thị bị kích động đến tê dại một hồi.
Điều này nói rõ nàng đối với biểu hiện trước đó của mình tương đối hài lòng, giờ khắc này xếp đặt cái bậc thang đến, mình và thủ hạ đều dễ xuống đài.
Bốn cái quan sai bắt giữ Ngô Minh tới đây kia, cũng dường như đang ngỡ là nằm mơ vậy, sửng sốt một lát mới một trận vui mừng như điên xông lên đầu.
Cô nãi nãi của ta a! Đây là buông tha chúng ta a! Tuần dịch dẫn đầu, ba cái nha dịch đều suýt nữa mừng đến khóc nấc lên.
Bọn họ hầu như không khống chế được ánh mắt cảm kích run rẩy hướng về Ngô Minh, thay mặt cho tuần dịch hướng về Chung tuần thị báo cáo: “Đại, đại nhân, ta, chúng ta đã đem những tên móc túi bắt được, chính đang áp giải lại đây.”
Ba cái nha dịch xoay người liền cầm xiềng xích trong tay xủng xoảng đi qua, còn chuẩn bị giơ chân đối với mấy cái tên móc túi không chút khách khí đạp lên một cước.
Kỳ thực không cần bọn họ tốn sức, bọn chúng đều co quắp không đứng lên nổi.
Ở sau khi mấy cái tên móc túi thấy thân phận của đám người Ngô Minh không tầm thường, đã sớm nhìn ra chỗ không đúng, giờ khắc này nghe bọn họ làm như thế, chân mềm nhũn đều bị doạ cho co quắp trên mặt đất.
Theo từ thấp đến cao, nha dịch, nha dịch quan, tuần dịch, tuần dịch quan, tuần thị, đây là thứ bậc chức vị thông thường của tuần thị nha môn.
Bọn họ những tên móc túi này có chút bí quyết, trong ngày thường đút lót quan gia, bình thường cũng chính là thông đến cấp bậc nha dịch. Mấy ngày trước đây mời đến một vị tuần dịch, cũng đã mời đến một chỗ ăn chơi ở bên ngoài Tề đô tiêu khiển lấy lòng, có thể thấy được chút ít.
Chung tuần thị loại lãnh đạo cấp cao thuộc về có thể nhìn chứ không thể lại gần này. Giờ đây cho quan lớn tuần thị một nghiêm lệnh, những tên móc túi nhất thời cảm giác như ngày tận thế tới.
Bọn họ quả thực hoài nghi, chính mình liệu sẽ bị đánh tới khu tử tù, chờ đợi sau mùa thu xử trảm.
“Tuần dịch đại nhân…” Lão đại trong mấy tên móc túi Bối Tam Thủ vẻ mặt đưa đám, hướng về vị tuần dịch mấy ngày nay luôn luôn được mình bỏ ra ngân lượng đau xót mà khoản đãi kêu lên: “Chúng ta…”
Hắn chưa kịp nói ra lời nói thực chất chỉ là xin tha gì, thì tuần dịch đột nhiên khua tay thật mạnh, đem vỏ đao bên hông đột nhiên quạt ở trên mặt hắn một thoáng.
Phốc —
Lại là miệng đầy hoa.
Bối tam thủ kêu thảm thiết nhưng nghe mơ hồ không rõ, phun ra một ngụm máu tươi cùng hai cái răng.
Thiết chế vỏ đao, lại là lực đánh vung gấp, không đem cằm hắn đánh nát đã xem như là may mắn.
Vị tuần dịch này chỉ lo dính vào quan hệ cùng tên móc túi này, ở trước mặt cấp trên có cái gì biểu hiện không tốt nhất, vì vậy hạ xuống hắc thủ. Đặc biệt thời khắc then chốt như vậy, đúng là cơ hội tốt để mình thay đổi triệt để, làm sao có thể để cho hắn nhiều lời?
Ba tên nha dịch thấy tuần dịch động thủ, cũng thật nhanh ở tại trên mặt mấy cái tặc nhân đấm đá một trận, để bọn họ tạm thời đều không mở miệng ra được.
Làm thật đẹp đẽ! Chung tuần thị trong lòng sáng như tuyết, âm thầm đối với thủ hạ mình giơ ngón tay cái.
Tông Trí Liên, Ngô Minh hai người nhìn lặng lẽ không nói.
Đây chính là thế đạo, bên dưới cường quyền, hắc ăn hắc, mạnh hiếp yếu là một loại pháp tắc.
Tên móc túi uy hiếp dân chúng tầm thường không dám đứng ra làm chứng.
Quan sai chịu hối lộ làm chỗ dựa cho mấy tên móc túi, mạnh mẽ đổi trắng thay đen.
Thủ trưởng tuần thị vì lấy lòng Ngô Minh, thét ra lệnh kêu thủ hạ bắt lấy tặc nhân.
Quan sai lại trở mặt đem mấy tên móc túi đánh cho răng rơi đầy đất…
Đây chính là thế đạo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...