Tại Hạ Không Phải Là Nữ

Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

Đáng tiếc mặc kệ trong lòng Ngô Minh có cổ vũ tiếp sức cho Sở công tử thế nào, nhưng hắn vẫn là hoàn toàn không ngăn được bại lui…

Mới đến chiêu thứ bảy mươi, phất trần của đạo nhân trẻ tuổi Mã Chuyên đã oành một tiếng, đánh vào bả vai Sở công tử.

Sở công tử bị đau, chiêu thức càng loạn, lại không ngoài ba chiêu, liền bị phất trần quấn lấy chuôi kiếm, xoẹt một tiếng quăng bay đi.

Mã Chuyên cười ha ha, thu phất trần vào tay bắt đầu không động thủ nữa. Sở công tử cũng sẽ không tiện lại tay không vật lộn với nhau.

Hai người vốn là đánh nhau bằng binh khí, giờ khắc này bảo kiếm bị đánh bay, tự nhiên xem như là bại trận.

Mã Chuyên ha ha cười nhìn Sở công tử, trong miệng liên tục đa tạ cái hành động này có khách khí hay không đều không cần phải nói.

Biểu cảm trên mặt Sở công tử khó coi, cũng không nói nhiều, quay đầu bước đi.

Toàn trường nhưng không có cái tiếng hò reo ủng hộ gì vang lên.

Đám thị vệ Thiên Ba phủ còn ghi hận Mã Chuyên đối với Ngô Minh bất kính, giờ khắc này thấy hắn thủ thắng mà thái độ cũng không khiêm tốn, liền dứt khoát từng cái từng cái giả vờ đầu gỗ giả trang ngây ngốc.

“Mũi trâu, đồ đệ này của ngươi cũng không tệ lắm a.”

“Công lực phất trần không tầm thường, tùy cơ ứng biến cũng được, đặc biệt gặp thời quyết đoán chuẩn xác, thuộc về một tài năng ngàn dặm hiếm thấy, vạn người chưa chắc có được.”

Chỉ có tông chủ và Bạch trưởng lão vẫn coi như cổ động cho lão hữu của mình, hướng về Bác Thông đạo trưởng chúc mừng hai câu.

Bác Thông đạo trưởng trong lòng biết biểu hiện của đồ nhi không được lòng mọi người, nhưng nhìn thấy hắn quá độ uy phong thắng liên tiếp hai tràng vẫn là vui mừng trong lòng, kiêu ngạo nói: “Không sai, Mã Chuyên là có thiên phú tương đối khó gặp được. Nhưng ta nghe ý tứ vừa nãy của các ngươi, thật giống cái Long Ngạo Kiều kia còn lợi hại hơn?”

Tông chủ cùng Bạch trưởng lão cười không nói.

Cùng với nàng so với? Mũi trâu ngươi đừng đùa giỡn, so ra tuyệt đối khiến đồ đệ ngươi muốn khóc.

Các đệ tử du học ngoại trú Vũ quốc mắt thấy Sở công tử trở về trận doanh. Sở công tử hướng về Lữ Nham chắp tay gửi ý áy náy, Lữ Nham mọi người mở lời an ủi một phen.


Sở công tử không phải hạng người có năng lực bày mưu nghĩ kế. Bằng không ở ngoại môn Tàng Kinh Các cũng sẽ không dễ dàng bị Thư quản sự ném đi.

Nhóm đệ tử du học ngoại trú Vũ quốc tinh thần càng hạ thấp hơn.

Cũng có một số ít người đem oán khí chiếu vào trên người Ngô Minh phía đối diện.

“Cái cô gái đứng ở bên sân kia, vẫn không có đếm ngược a.”

“Giả thần giả quỷ mà thôi! Một khi đánh đến kịch liệt, liền lộ ra nguyên hình.”

Ngô Minh ở sau khi hóa giải được huyền khí của tông chủ kiềm chế đối với hai chân, từ lâu đã một lần nữa trở lại trạng thái tai thính mắt tinh.

Từ trong những tiếng nghị luận này tự nhiên nghe được bọn họ đang bàn luận cái gì, ngược lại thối lui mấy bước, trở lại bên người tông chủ.

“Tại sao lại trở về?” Bác Thông đạo trưởng kinh ngạc nói.

“Ách… Bị mắng trở về.” Ngô Minh một bộ dáng vẻ ủy khuất: “Không tính ra được đếm ngược, là ta tu vi không đủ.”

“Thôi đi.” Tông chủ hừ một tiếng: “Trong lòng ngươi đang tính toán cái gì, cho là người khác không biết? Nói đi. Ngươi nghĩ như thế nào?”

“Im lặng phát tài*.” Ngô Minh cúi đầu nói một câu. (*có nghĩa là đôi khi bạn không nói và không nói lên để bảo vệ lợi ích của bạn tốt hơn, như trúng vietlott chẳng hạn)

Lời này nhưng thật ra là sự thực. Bạch trưởng lão nghe xong chợt vui mừng: “Ngươi lại học được?”

Bác Thông đạo trưởng ở bên nghe vậy sợ hết hồn: “Học được cái gì?”

Trong lòng hắn cả kinh, sẽ không là đem chiêu thức Bác Thông Lưu Phất Trần của mình học đi rồi chứ? Sao có thể có chuyện đó?!

Ngô Minh một mặt tiếc nuối hướng về Bạch trưởng lão chắp tay: “Thời gian quá ngắn, thật không có học được.”

Bác Thông đạo trưởng nghe xong, trong lòng an tâm một chút. Đấy, thời gian quá ngắn chứ? Ta liền nói làm sao có khả năng…

“Chờ đã, nếu là thời gian dài một chút, ngươi thật sự có thể học được?” Bác Thông đạo trưởng cướp lời Bạch trưởng lão hỏi lên trước.

Hắn nghe ra hàm ý trong lời Ngô Minh nói.


Thời gian không đủ? Nếu như lại lâu hơn một chút liền có thể học được. Đây cũng là quá mức yêu nghiệt chứ?

Chính mình gần như nắm lấy tay truyền thụ cho Mã Chuyên Bác Thông Lưu Phất Trần pháp, ròng rã bỏ ra hơn tháng thời gian, mới giúp hắn nắm giữ tinh túy phất trần pháp. Mới như vậy mình còn muốn cảm thấy mừng rỡ, Mã Chuyên là cái đệ tử giỏi có ngộ tính cực cao, may mắn chính mình không có nhìn nhầm.

Nhưng nghe lời của nàng, chỉ xem một lát. Liền đã có thể học được bảy tám phần?

Bạch trưởng lão cũng là lại giúp Bác Thông đạo trưởng hỏi một câu then chốt: “Ngươi nhìn phất trần pháp như thế một lúc, có thể triển khai không?”

Ngô Minh nhún nhún vai: “Coi như học được, cũng không điều động được. Đẳng cấp huyền khí của ta quá thấp.”

“Hiếm thấy ngươi lại biết huyền khí của mình không ăn thua gì.” Bạch trưởng lão vui mừng, lại chuyển hướng Bác Thông đạo trưởng: “Nha đầu này của chúng ta tựa là thích xem công pháp người khác. Nếu có duyên liền học được, nhưng tuyệt không dễ dàng truyền ra ngoài. Hi vọng bao dung chớ trách.”

“Chớ trách? Xem vài lần liền có thể học được, không trách mới là lạ.” Bác Thông đạo trưởng nói rất nhỏ như bằng khẩu hình miệng vậy.

Chỉ là xem người khác luận võ. Liền có năng lực đem võ kỹ học được, Bác Thông đạo trưởng vẫn đúng là không tin.

Lúc này, Mã Chuyên ở trên đây ngạo thị đám đệ tử du học ngoại trú Vũ quốc đối diện, cao giọng nói: “Ai trong số các ngươi là người kế tiếp, bản đạo liên chiến cũng được.”

Đám người Vũ quốc một trận náo động quát lớn.

Cái lời nói này rõ là không nể mặt mũi a, thật giống như đánh liên tục hai tràng mà hắn căn bản không có tiêu hao khí lực gì vậy.

Ngô Minh nhưng con ngươi chuyển động, kính cẩn hướng về tông chủ và Bác Thông đạo trưởng hỏi: “Đệ tử muốn cùng Mã Chuyên sư huynh đến so tài một trận, không biết có được hay không?”

Tông chủ nói: “Ngươi còn chưa kính trà, không phải đệ tử ta, không cần xin cho phép.”

Hắn tuy rằng luôn cường điệu không phải là đệ tử mình, nhưng vẫn dung túng nàng mở miệng nói là đệ tử này đệ tử nọ, bất luận người nào đều hiểu tông chủ hiển nhiên có ý định thu nàng làm đồ đệ.

Bác Thông đạo trưởng nói: “Nha đầu, ngươi dám cùng hắn đánh? Hắn nhưng là huyền khí sáu, bảy tinh cao thủ. Ngươi mới ba sao, mới chỉ vừa đến cấp bậc đăng đường nhập thất*.” (*bước từ thấp lên cao từ bậc thềm vào nhà trong, ở đây ý nói nàng mới chân ướt chân ráo bước vào con đường võ học)

“Hắc, tay ngứa ngáy, nhưng đáng tiếc chênh lệch đẳng cấp huyền khí quá lớn.” Ngô Minh cười nói: “Chỉ cần hắn không dùng tới huyền khí, ta có thể đánh một trận.”


Nàng là muốn câu dẫn Mã Chuyên tiếp tục triển khai Bác Thông Lưu Phất Trần pháp, tiến trình học tập của tiến hóa khung máy móc mới đến hơn 60%, không có học đủ nhưng là rất khó chịu.

“Chuyên tiểu tử, cho các đệ tử du học ngoại trú Vũ quốc thời gian thương lượng để cử ra người cuối cùng nhiều hơn chút.” Bác Thông đạo trưởng đột nhiên cao giọng hướng về trên sân kêu lên: “Ngươi đến cùng Long cô nương qua so chiêu. À, đừng dùng đến huyền khí, chỉ lấy chiêu thức định thắng thua.”

Mã Chuyên quay lại ngẩn người: “Sư phụ…”

Nhưng hắn rất nhanh ý thức được, đây là phương pháp tốt nhất để mình khắc phục vẻ kinh ngạc trước năng lực đếm ngược chiến cuộc của tiểu cô nương kia, vội vã ngoắc tay nói: “Long cô nương mời lại lên sân đấu.”

Ngô Minh đi tới trước sân nhặt lên bảo kiếm bị quấn trong vỏ chưa mở ra mà Sở công tử dùng trước đó, tiện đà lại đến trước khung giá treo binh khí, đem bảo kiếm đặt trở lại.

Mọi người nhìn không rõ, còn tưởng rằng nàng là muốn lấy bảo kiếm làm binh khí, tại sao lại trả về?

Lẽ nào bình thường làm thị nữ đã thành thói quen, vừa căng thẳng liền theo bản năng mà bắt đầu thu dọn đồ đạc?

Đang nghĩ ngợi, chỉ nghe được trận âm hưởng leng keng ồn ào, giá đỡ binh khí lại bị Ngô Minh nhắc lên đến, trực tiếp liền hướng trên sân dịch chuyển.

Giá có treo đao xoa; kiếm kích; tiên giản; chùy; trảo; tiêu; mũi tên mười mấy cái binh khí các loại, lại bị nàng lảo đảo nhấc đến giữa sân.

Sức lực thật lớn!

Trong lòng mọi người thán phục. Không có nhận ra được có huyền khí gợn sóng, rõ ràng nàng không có sử dụng huyền khí làm trợ lực phụ giúp.

Cái giá này phải có tới hơn trăm cân, lại bị hai tay nàng lảo đảo nâng bưng đi rồi mười mấy bước, cái này có thể không giống như là yểu điệu nữ tử bình thường có thể làm được.

“Không hổ là biệt hiệu nữ hán tử.” Bạch trưởng lão âm thầm nói một câu, nhớ tới nhìn thấy trong bản báo cáo đề cập tới biệt hiệu trong tông môn này của nàng.

Bên trong đám người nước Tấn, Hoắc Cẩn đối với Hoắc Kính nói: “Ta đã nói vừa nãy trong lúc tranh đấu liền phát hiện nàng có sức mạnh kinh người. Xác thực như thế chứ?”

Hắn cuối cùng cũng coi như là tìm tới cơ hội cứu vãn một chút mặt mũi, lời này một nửa là giảng giải cho người bên ngoài. Vừa nãy đã có người nghi hắn thấy đối phương là nữ mà hạ thủ lưu tình, mới chạm vào rủi ro tranh đấu, đón lấy chính là thất bại.

“Nước Tề coi quả thật là ngọa hổ tàng long.” Lữ Nham thấp giọng nói: “Cái tiểu nha đầu mập nho nhỏ này liền khiến người ta nhìn không thấu như vậy.”

Đã bại trận Sở công tử ở bên gật mạnh đầu, cũng không tiếp tục khoác lên dáng vẻ ôn hòa nhã nhặn trước đó nữa: “May là nàng tìm tên đạo nhân trẻ tuổi này so chiêu, càng có thể hao tổn tinh lực của hắn.”

“Như vậy liền thắng mà không vẻ vang gì.” Lữ Nham là chuẩn bị người chủ chốt thứ ba ra trận, thấy vậy trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối, nhưng cũng biết mặt mũi của các đệ tử du học ngoại trú Vũ quốc là đại sự. Nếu là coi trọng tính công bằng. Thua dù sao cũng không dễ nhìn.

Người chung quanh quả nhiên nói: “Những người nước Tề này cũng quá mức bất cẩn, lại muốn cùng đạo sĩ trẻ tuổi tranh đấu một phen, mặc dù không dùng tới huyền khí, cũng hao tổn tinh lực.”

“Đúng nha, nước Tề bọn họ làm cái chuyện này xem như là tự tiêu hao sinh lực?”

Chúng người nước Vũ trong lòng cảm thấy kỳ quái, nhưng lại không biết tông chủ mọi người căn bản cũng không có đem bọn họ để ở trong mắt.


Ai đem các ngươi những đệ tử du học ngoại trú này để ở trong mắt a? Coi như thua cho các ngươi cũng không đáng kể, nhưng then chốt là hai cái đồ đệ muốn rèn luyện một phen, đây mới là vấn đề tông chủ và Bác Thông đạo trưởng quan tâm nhất.

Đám thị vệ Thiên Ba phủ đang quan chiến một trận tiếng khen hay đứng lên:

“Hảo ——! Một vị cô nương có sức lực nâng lên giá binh khí, thật là tuyệt vời.”

“Nữ trung hào kiệt!”

“Rất có phong độ Tề phi năm đó!”

Có lão thị vệ nhớ tới chuyện cũ Tề phi năm đó, cũng đã xảy ra tình tiết tương tự.

Người nói vô tâm người nghe có hữu ý, Lý đạo trưởng cũng là trong lòng hơi động. Từ nơi sâu xa, tự có ý trời?

Bác Thông đạo trưởng nhìn trên sân kinh ngạc nói: “Lão mộc đầu, cái nữ đồ đệ này của ngươi sức lực thật lớn a!”

“Ta vẫn không có thu nàng làm đồ đệ.” Tông chủ có vẻ như bất mãn mà hừ một tiếng, ngoài miệng lại nói: “Chỉ đến như thế xem ra, sau này cho nàng chặt cây đốn củi, đốt than nấu nước cũng là có chút khí lực.”

Bác Thông đạo trưởng dương* nộ: “Ngươi cái lão mộc đầu chết tiệt này, nói ngươi mập ngươi còn muốn thở hổn hển. Mà lại xem trận nhàn nhã chiến này, là đồ đệ của ta lợi hại, hay là đồ đệ ngươi chưa thu vào môn hộ lợi hại?!” (*giả vờ)

“Ngươi nói không cảm thấy ngại sao?” Tông chủ không mặn không nhạt buông xuống một câu: “Nhập môn đệ tử đánh thắng chưa nhập môn đệ tử, cái này không phải rất bình thường sao? Nhưng nếu như ngươi thua, ta xem cái bản mặt già nua của lão mũi trâu ngươi hướng về nơi nào đặt?”

Bác Thông đạo trưởng bị nghẹn đến nhất thời nói không ra lời.

Bạch trưởng lão ở bên nghe xong hắc cười một tiếng: “Hai cái lão chết không sửa tính, chuyên tâm xem trò vui là được rồi, lại còn muốn đấu võ mồm.”

Trên sân, Mã Chuyên trợn mắt ngoác mồm nhìn Ngô Minh không có sử dụng một điểm huyền khí, chỉ dựa vào sức mạnh thân thể liền đem cái giá binh khí nhấc tới.

Cô nương, ngươi thực sự là một hán tử. Mã Chuyên không biết sao lại nổi lên cái ý niệm này.

Sự tự tin cùng ngạo khí thu hồi trước đó, đã bị đè xuống một nửa.

“Được rồi, kính xin sư huynh chỉ giáo.” Ngô Minh rút ra một thanh kiếm, và một thanh đao trên khung binh khí, đương nhiên đều là không có rút ra khỏi vỏ. Tay trái tay phải phân biệt nắm mỗi món, chạm hưởng đang một tiếng, làm cái thủ lễ nắm giữ binh khí giương lên.

Mã Chuyên đem phất trần giương lên, lúc đang muốn hỏi một câu ngươi liền nắm hai cái binh khí tới là được, mang cái giá vũ khí lại đây làm gì, Ngô Minh đã hét lên một tiếng công lại đây.

Vừa động thủ, Mã Chuyên liền sợ hết hồn.

Ta là đang cùng hai người đánh sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui