Chuyển ngữ: hongtuananh
Edit: Bồng Bồng
Tông chủ Trượng Kiếm Tông vốn dĩ sắp xếp nhiệm vụ này, ý tứ là muốn cho Ngô Minh bắt tặc nhân chân chính kia, sau đó người giúp đỡ tông môn sẽ tùy thời lẻn vào trộm lần nữa mà đắc thủ. Đây là nhằm giáo huấn Ngô Minh: Trí kế* cũng có khả năng thất bại. (*trí tuệ và mưu kế)
Đồng thời, tông chủ còn muốn sắp xếp vị này làm ra động tĩnh lớn đưa Ngô Minh và mọi người tới, sau lại mạnh mẽ xông ra ngoài. Cái này thì có thể làm cho Ngô Minh cảm thụ về sức mạnh của huyền khí. Đây là để giáo huấn Ngô Minh: Không có huyền khí, kẻ địch có ở ngay trước mặt ngươi, ngươi cũng không bắt được.
Tông chủ an bài hết sức khổ tâm, thậm chí Ngô Minh cũng xác thực là đã rơi vào tròng, thậm chí bản thân nàng còn hối hận làm sao lại xuất hiện sai lầm.
Không thể không nói, Ngô Minh mặc dù đã được Bạch trưởng lão chỉ dạy, vẫn có mức độ rất lớn không có tim không có phổi mà an vị ở hiện trạng, biểu hiện trong việc tăng cao huyền khí vô cùng lười biếng, trên thực tế điều đó phi thường phù hợp với đặc tính trạch nam.
Cái gọi là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Một cái trạch nam đột nhiên xuyên qua, làm sao sẽ có tính cách quyết chí tự cường được? Như vậy căn bản không phù hợp thói quen trạch nam.
Nếu như trạch nam dễ dàng chịu thay đổi, liền sẽ không bị người khác gọi là trạch nam. Đối mặt với xã hội càng ngày càng cạnh tranh kịch liệt, có thể tự giác phát hiện nguy cơ phía trước để mà dễ dàng thay đổi, hăng hái học tập nghiên cứu thi đua mọi nơi mọi lúc, đây là trạch nam sao?
Có người nguyên bản làm mười mấy năm học bã, sau khi sống lại hô to khẩu hiệu một tiếng liền biến thành học bá… Cái này quá vô nghĩa chứ? Nhiều nhất là ba ngày nhiệt huyết, sau đó trở lại trạng thái học bã lười biếng…
Hiện tại, Ngô Minh liền thuộc về tình huống như thế. Được chăng hay chớ, biết có chỗ dựa vào, không luyện huyền võ cũng đều có thể kiếm tiền, liền không nghĩ muốn ra sức.
Nếu nhiệm vụ diễn biến theo chiều hướng thất bại, nàng đương nhiên nên rút kinh nghiệm xương máu một phen.
Mắt thấy Ngô Minh thất bại, tông chủ liền có cơ hội đắc ý cười to. Thậm chí còn hài lòng khiển trách nàng một chặp, lúc đó sẽ vì nể mặt mũi Bạch trưởng lão cùng mọi người đã thỉnh cầu, mới cố hết sức mà đem Ngô Minh thu làm đệ tử.
Cái gì cũng đều chuẩn bị rất tốt, kế hoạch hoàn hão, thậm chí phát triển rất thuận lợi.
Đáng tiếc… Thiên Yêu Cung Từ Côi xuất hiện, đem toàn bộ kế hoạch phá hư.
Nguyên bản võ giả trình độ năm sao huyền khí được tông môn mời đến giúp đỡ, bị đánh lén nằm sấp mặt ở trong kho phòng huyện nha.
Tiếp theo Từ Côi có huyền khí tới lục tinh, quyết định tới thu thập Ngô Minh.
Từ Côi cầm lá thư nhiệm vụ tông môn chính đang ở trong lòng tính toán. Vừa vặn ngoài cửa một trận huyên nháo, rất nhanh có bộ khoái xông vào.
“Ngươi là người phương nào?” Bộ đầu mới vừa nói một câu, liền bị Từ Côi không hai lời tiện tay đánh bay ra.
Hai người bộ khoái khác cũng đồng thời xông vào, Từ Côi tùy ý phất tay một cái, hai người không có huyền khí cũng đều bay ngược ra ngoài.
Tiếp theo là một cái công tử ca nhảy vào đến.
Nếu là cái nữ tử khác, nhìn thấy dáng dấp Tông Trí Liên còn có thể sẽ hạ thủ lưu tình. Nhưng tâm Từ Côi thuộc về thái tử, căn bản là không đem vị công tử ca dáng dấp anh tuấn này để ở trong mắt. Đặc biệt khứu giác nhạy cảm chú ý đến trên người hắn còn có chút mùi hôi thối. Nhất thời như vứt rác rưởi vậy mà một trận loạn quyền đánh bay ngược ra.
“Nữ nhân này thật là lợi hại.” May mà Tông Trí Liên có bảo vật hộ thân mà tu vi huyền khí lại không thấp, đối mặt cấp sáu Từ Côi tuy rằng không đến nỗi thổ huyết, nhưng không hề có sức chống cự cũng bị đẩy ra nhà kho.
Liền sau đó, ở bên trong ánh mắt cảnh giác của Ngô Minh cùng mọi người, Từ Côi nghênh ngang từ trong kho phủ đi ra.
“Từ Côi?” Sự tình trở nên phức tạp. Ngô Minh âm thầm nhếch miệng, tông môn sẽ không đến nỗi hợp tác với Thiên Yêu Cung chứ? Lẽ nào suy đoán của mình lại sai sao?
Ngô Minh tuy rằng nhất thời không nghĩ ra. Nhưng cũng liền bận bịu nhắc nhở đồng đội: “Là Thiên Yêu Cung Từ Côi! Ở miếu nhiệm vụ nơi đó đã từng bị chư vị sư huynh đệ đánh đuổi qua.”
Quan huyện mọi người vừa nghe Thiên Yêu Cung, nhất thời sợ đến động cũng không dám động.
Tuy rằng Thiên Yêu Cung không phải tổ chức giết người cướp của đáng sợ, nhưng ở Trung Nguyên người nào lại không biết Trượng Kiếm Tông cùng Thiên Yêu Cung không hợp nhau? Nước Tề cùng Trượng Kiếm Tông gần như là người thân một nhà, phủ nha nước Tề tự nhiên xem Thiên Yêu Cung như là nửa cái địch thủ.
Quan huyện trong lòng thầm kêu một tiếng khổ rồi, chỉ có thể kỳ vọng cái nữ tử khí phách hung hăng hiên ngang đi ra này không phải đối thủ của đám người Ngô Minh. Chí ít bên này nhiều người, cùng nhau tiến lên còn có chút phần thắng chứ?
Hắn không hiểu huyền võ, nhưng nhìn một bên bộ đầu đang nỗ lực từ trên mặt đất mới vừa bò dậy liền thấy trong lòng căng thẳng.
Bộ đầu đã sớm nhìn ra bên trong đám người Ngô Minh. Tám phần mười là cái vị công tử ca kia thực lực cao nhất.
Vừa nãy động thủ nghe quyền phong va chạm, liền biết hắn hơn xa chính mình. Nhưng mà cao thủ như thế cũng đều bị nữ tặc nhân đánh cho lui ra ngoài, chỉ sợ đêm nay không hề dễ dàng.
“Lão gia, nữ tử này khó đối phó, chúng ta dĩ hòa vi quý.” Bộ đầu đối với quan huyện thấp giọng, ý tứ để hắn tìm chút biện pháp hòa giải.
“Vị nữ anh hùng này, đi tới tệ huyền không có từ xa tiếp đón.” Quan huyện muốn tiến lên khách sáo.
Nhưng Từ Côi căn bản là không để ý tới hắn.
Một bên khác, Ngô Minh cùng mọi người đã bày tư thế sẵn sàng đón địch.
“Huyền khí mấy sao? Ta nhìn không thấu ả.” Tông Trí Liên nói một câu.
Cái này cho thấy trình độ huyền khí Từ Côi vượt trên năm sao.
“Ngươi cũng không biết. Ta càng không biết.” Ngô Minh nhìn chằm chằm Từ Côi, cân nhắc tính thành công cùng các loại khả năng khi thả ra mê dược.
“Nàng không đến nỗi cùng chúng ta ra tay đánh nhau chứ?” Hỗ Vân Kiều dò hỏi.
Tông Trí Liên nhỏ giọng cảnh cáo: “Ngược lại chúng ta đánh không lại nàng. Đánh quần công cũng không được, không có phần thắng.”
Lúc này Từ Côi vừa vặn mở miệng: “Tiêu Nhược Dao, đêm nay có thể coi là tóm được ngươi rồi! Hiện tại đang không có đám sư huynh đệ làm chỗ dựa giúp ngươi, ta xem ngươi trốn ở đâu. Chỉ là, ngươi ngồi xe lăn làm gì?”
Nàng nhớ tới lúc trước Ngô Minh còn muốn nhảy nhót tưng bừng, giờ khắc này làm sao hai chân liền như bộ dạng tàn tật vậy?
“Ai. Lúc trước ta nhiều lời lắm miệng, đã chịu đến trừng phạt, hai chân bị phế.” Ngô Minh một mặt giống như dáng vẻ đại triệt đại ngộ* vậy. (*thông suốt khi trải qua đại biến)
Đám người Tông Trí Liên rõ ràng, đây là Nhược Dao ở trong bóng tối âm thầm nhận thua. Đánh không lại liền nhận thua. Nàng thay đổi vẫn đúng là nhanh.
“…” Từ Côi nghiêng đầu nhìn Ngô Minh một chút, kinh ngạc nói: “Ngươi vẫn đúng là gặp báo ứng? Bị ai đánh tàn?”
“Không biết a, ông lão kia thân phận không rõ, lại là nguyệt giai cao thủ…” Ngô Minh cười khổ. Chẳng lẽ phải nói là tông chủ Trượng Kiếm Tông?
“Nguyệt giai cao thủ nhưng là cảnh giới thánh giả, lại đối với ngươi bình thường tính toán sao?” Từ Côi hừ một tiếng: “Ngươi liền nửa điểm huyền khí đều không có, hắn Làm sao có thể ra tay với ngươi?”
“Ta trước đây phong mang quá lộ, đắc tội không ít người rồi, ai…” Dáng vẻ Ngô Minh vô cùng đau đớn.
Từ Côi liếc nhìn xe lăn một lát, vừa muốn động lòng trắc ẩn, liền đột nhiên nhớ tới ấm ức ngày ấy: “Thôi đi! Ngươi cho rằng ta sẽ tin? Ngày hôm nay nhìn ngươi hai chân tàn tật đáng thương. Không nói giết ngươi, nhưng treo lên đánh tới mấy roi là khẳng định phải làm!”
“Ây… Pha trà tạ lỗi có được hay không?” Ngô Minh chắp tay nói: “Ta thật sự đánh không lại ngươi, mà lúc trước chẳng qua là ta thích làm náo động, đắc tội Từ cô nương ngươi rồi, vì lẽ đó kính xin…”
Hỗ Vân Thương ở trước người của nàng duy trì tư thế che chở, nhỏ giọng nói: “Từ Côi, Từ là bối phận, không phải dòng họ của nàng…”
Từ Côi kinh ngạc nói: “Pha trà tạ lỗi?! Ngươi hại ta mất mặt đi như vậy, chỉ pha trà tạ lỗi là xong?”
“Nếu không cho ngươi một viên bảy vị ngưng khí hoàn nữa làm lễ vật tạ lỗi?”
Từ Côi sững sờ: “Loại thượng phẩm đan dược ngưng khí của hoàn của Trượng Kiếm Tông kia? Đừng đùa giỡn, ngươi từ nơi nào sẽ có được? Chỉ bằng thân phận đệ tử ngoại môn của ngươi, có thể được tam vị ngưng khí hoàn đều đã xem như là tạo hóa.”
“Đừng nóng vội, ta chỗ này thật sự có.” Ngô Minh vội vàng lấy ra một cái bình sứ, đổ ra một viên: “Ngươi xem, đây chính là…”
Từ Côi huyền khí không kém nên thị lực phi phàm, dựa vào đèn đuốc cùng ánh trăng trong viện nhìn thấy rõ ràng, nhất thời nóng giận hét lớn: “Ngươi coi ta là trẻ con sao? Cái kia rõ ràng là kẹo bọc đường!”
(⊙o⊙) vẫn đúng là giống…
Ngô Minh vội vã giải thích: “Ách, không phải đường hoàn a. Ta vì thích vị ngọt, phủ lên một lớp đường…”
“Phi! Ai lại đem bảy vị ngưng khí hoàn quý giá đi phủ lên một lớp đường a?”
“Có, thật sự có, chính là có ta… Đừng nóng vội, không tin ngươi cầm tới ăn một viên liền biết thật giả.”
“Tiêu Nhược Dao, ngươi cho là ta dễ bị lừa sao? Dựa vào có chút tài nhanh mồm nhanh miệng, muốn lừa ta ăn cái gì mê dược, độc dược?” Từ Côi giận dữ, thả người lao về phía trước lấy tay chụp vào trên xe lăn Ngô Minh.
Quả nhiên nhất định phải động thủ. Hỗ Vân Thương bảo hộ ở trước người Ngô Minh ánh mắt lập tức phát lạnh, cầm đao xoạt một tiếng dũng mãnh phách ra.
Hỗ gia đao chú trọng khí thế, đao chưa đến, Từ Côi đã cảm giác trên mặt một luồng kình phong đập tới.
Tuy rằng thực lực cách biệt rất xa, nhưng nàng cũng không dám tùy tiện liều mạng chống đỡ thế đao mãnh liệt. Trong nháy mắt nàng chỉ là đem thân hình nhanh chóng uốn cong, xoay cổ tay một cái, lại nhờ thị lực cực cao mà xem chuẩn đao vị, đưa tay ở một điểm trên mặt đao hắn đánh xuống.
Hỗ Vân Thương chỉ cảm thấy một nguồn sức mạnh xung kích sống đao, thân hình bị đụng đến đều lệch đi, hiểm hiểm liền muốn tuột đao khỏi tay.
Dưới tình huống huyền khí quá chênh lệnh, bị người bắn trúng mặt bên đao, đổi làm người bên ngoài liền đã tuột tay. May nhờ Hỗ gia công pháp nghiêm cẩn. Hỗ Vân Thương giờ khắc này chỉ là gan bàn tay chấn động đến mức mất cảm giác, nhưng vẫn mạnh mẽ nắm chặt đao không có buông tay.
“Công phu cũng đủ vững chắc!” Từ Côi khen một câu, nhưng thủ hạ lại không lưu tình, một cái tay khác đánh về phía vai trái Hỗ Vân Thương.
“Yêu nữ!” Hỗ Vân Kiều sớm từ bên hông rút ra một thanh đoản đao, xoạt một tiếng chém về phía Từ Côi.
Tông Trí Liên cũng đã từ một bên khác xông đến, thiết phiến tái xuất.
Nhưng hai người chưa từng quen thuộc việc phối hợp cùng nhau nên có người đánh trước người đánh sau, ống tay áo Từ Côi vung lên một cái liền đem huyền khí quá thấp Hỗ Vân Kiều chấn động đến mức bay ngược ra ngoài. Tiện đà Tông Trí Liên cũng bị chấn động đến mức đứng không thẳng được, bị ép lảo đảo ngã xuống đất lăn một vòng, sau lại vẫn muốn xông đến.
Đám người bộ đầu thấy chuyện gấp, chỉ cậy người đông cùng nhau nhào lên. Nhưng Từ Côi đánh tới hưng phấn, ra tay không hề khống chế, trực tiếp hai ba chiêu liền đem mấy cái nha dịch đánh ngất đi.
Quan huyện thấy tình thế không ổn, dự định bò ra bên ngoài viện chạy trốn, Từ Côi mắt sắc. Nắm thân thể một cái nha dịch xui xẻo bên chân lên làm ám khí, xa xa ném qua.
Liền sau đó, quan huyện bị thủ hạ của chính mình va trúng, kêu thảm một tiếng rồi ngã gục ngất đi.
Tông Trí Liên chật vật từ trên mặt đất nhào lên lại cứu Ngô Minh, nhưng đã thấy Hỗ Vân Thương bị Từ Côi đá ở một bên.
Cuối cùng một đạo phòng tuyến là Mục Thanh Nhã.
Nàng thon thả vẫy một cái, múa kiếm như mang*, coi thật là khiến người ta hoa cả mắt. Nhưng Từ Côi đem ống tay áo run lên, kiếm pháp giống như vô số ánh sao lấp lánh cũng đã nứt toác. (*Nói rộng ra thì vật gì có mũi nhọn đều gọi là mang. Ở đây có thể như quang mang, hay phong mang tùy các nàng tưởng tượng)
Lấy lực phá xảo, hơn xa năm cái tinh cấp huyền khí không chút nào khó khăn liền công phá.
Kiếm Mục Thanh Nhã bắn ra như tên bay, nhưng bản thân nàng vẫn còn muốn nỗ lực che ở trước người Ngô Minh, lại bị Từ Côi một chưởng vỗ ngã.
May là Thiên Yêu cung có quy tắc nói là phòng ngừa xung đột quy mô lớn, không có lệnh không có thể tùy ý giết Trượng Kiếm Tông đệ tử, chỉ có thể khiến cho bọn chúng xấu mặt một cách thoả đáng. Không phải vậy Từ Côi rất có khả năng liền không khống chế chưởng lực, trực tiếp hại người chí tử.
Ngô Minh cạch một tiếng xoay cơ quan trong tay, nơi hai cái tay vịn trước xe lăn bắn ra cung tên.
Nhưng những thứ này đối phó người đồng cấp còn được, hiện tại lục tinh huyền khí Từ Côi, đừng đùa…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...