Chuyển ngữ: hongtuananh
Edit: Bồng Bồng
Ngô Minh trong lòng hơi có kinh ngạc, ta lúc nào đã trở nên hot như vậy?
Tông chủ bên này muốn nhiệt tình tiếp kiến, thế tử bên này lại muốn nhiệt thành mời.
Kỳ thực nàng trở nên hot cũng là hợp tình hợp lý. Mấy chục năm không có ai học được Tự Tại Thần Công, nàng như thế một cái dòng độc đinh ai có thể khinh thường a?
Thế tử là người thông minh bực nào, tuy rằng không có tận mắt thấy Ngô Minh học được Tự Tại Thần Công, cũng không có chính mồm hỏi qua nàng kết quả liên quan với ngày ấy quan sát tông chủ diễn võ, nhưng nhìn tinh thần của nàng cơ bản cũng đoán được không có thất bại.
Đương nhiên, thế tử cũng có sắp xếp nhân thủ ở phía Nhất Kiếm Trảm Phong sư huynh bên kia, thăm dò xem hắn có học được Tự Tại Thần Công hay không. Sau khi âm thầm thăm dò qua, phát hiện một thân tu vi huyền khí của Nhất Kiếm Trảm Phong vẫn còn ở đó.
Như vậy những người khác có thể vẫn còn mơ hồ, nhưng đối với thế tử một người nắm giữ nhiều tin tình báo nhất tới nói, đáp án liền vô cùng rõ ràng.
Thế tử thấy nàng trả lời với biểu tình làm khó dễ, cũng không để ý lắm, lập tức sang sảng nói: “Đúng đúng, là tại hạ bị hồ đồ rồi. Tiêu cô nương đang bận rộn với chuyện khai trương, nào có ở không tới bên này. Kỳ thực những người Vũ quốc kia cũng không có gì đặc biệt, đều là hai con mắt một cái miệng. Hơn nữa hai nước có chút xích mích, không làm được sẽ có chuyện không vui phát sinh, còn không bằng không đi.”
“Sẽ có chuyện không vui?” Ngô Minh kinh ngạc.
“Hàng năm đều có, ha ha.” Thế tử vuốt sau gáy cười nói.
“Ồ.” Ngô Minh lại không lên tiếng.
Thế tử trong lòng kinh ngạc. Bình thường khi nói tới chỗ này, rất nhiều người đều sẽ xuất phát từ tâm tình ái quốc mà chủ động yêu cầu đi vì quốc gia tranh đoạt mặt mũi. Đặc biệt thân là thiên tài có bản lĩnh siêu quần, càng là sẽ hi vọng áp chế nhuệ khí của đám đệ tử du học từ địch quốc.
Nhưng Tiêu Nhược Dao ấy vậy mà hoàn toàn không có dáng vẻ hứng thú? Thôi, có thể nữ tử đã là như vậy. Trong lòng hắn suy đoán.
Kỳ thực hắn căn bản không nghĩ tới, Ngô Minh là xuyên qua, tính ra thì tinh thần ái quốc còn không bằng tiểu tử kém cỏi nhất ngoài phố chợ.
Thế tử cũng không đem việc Ngô Minh từ chối để ở trong lòng, lại hàn huyên mấy câu khách sáo xong. Đứng dậy cáo từ.
Theo lễ tiết, hẳn là nên đưa tiễn thế tử thành viên vương thất đi xuống. Nhưng Ngô Minh ngăn cản vẫn luôn không lên tiếng Mục Thanh Nhã cùng Hỗ Vân Kiều, chỉ là hướng về phía hắn chắp tay nói: “Cảm kích thế tử đưa cho huyết sắc lệnh, được xem tông chủ diễn võ đã là có phúc ba đời, ở đây trịnh trọng cảm ơn.”
Thế tử hai mắt sáng ngời. Cũng không nói thêm cái gì, trịnh trọng chắp tay, cùng Thu Buồn ông lão tự mình đi nhân lực thang trở xuống.
Ở bên trong nhân lực thang, thế tử tuy rằng vẫn cứ duy trì dáng vẻ mỉm cười, nhưng nụ cười càng nặng.
Thu Buồn ông lão theo bên cạnh hắn đã lâu, lúc này đang giúp hắn một lần nữa dán thuốc cao da chó lên. Lập tức cảm giác được, không khỏi hỏi: “Chủ nhân, cái Tiêu Nhược Dao kia từ chối lời mời, làm sao ngài vẫn còn vui vẻ?”
Thế tử cười nói: “Ha ha, tuy rằng từ chối lời mời, nhưng nàng cố ý biểu hiện một loại thành ý cho ta. Ám chỉ sự kiện kia. Cái này đủ để chứng minh nàng cùng chúng ta đã thành lập quan hệ hữu hảo. Đồng thời, ta cũng vì Trượng Kiếm Tông mà cao hứng.”
Thu Buồn ông lão nhất thời không rõ, thế tử bởi hoàn cảnh hạn chế cũng không tiện giải thích, ra hiệu trở về rồi hãy nói.
Lúc cáo từ câu nói sau cùng kia của Ngô Minh, tương đương với nói cho hắn mình đã học được Tự Tại Thần Công.
Nói cho hắn chuyện này, Ngô Minh đã là cẩn thận suy tính qua.
Nàng đã nghe qua sự tình tranh đoạt vị trí thế tử, đặc biệt Chung tuần sát thà đắc tội với hổ dực tướng quân cũng muốn đứng chung hàng với hắn, vấn đề chính ở chỗ này.
Suy nghĩ tỉ mỉ qua. Ngô Minh xác nhận không thể thoát thân khỏi việc tranh đoạt vương vị. Nếu tông môn chống đỡ chính là thế tử, như vậy chính mình cho tới nay vẫn luôn dựa hơi tông môn cũng nên sáng tỏ là đứng ở bên người nào.
Hơn nữa vì sự kiện đưa tấm biển cùng câu đối gần đây nhất, muốn chân đạp hai thuyền giữ mình tự lập, đó là vô nghĩa. Ngược lại sẽ đắc tội với thế tử bên này.
Đặc biệt nhờ huyết sắc lệnh của Trượng Kiếm Tông để có cơ hội quan tập, là thế tử bên này đưa. Nếu là mình đối với hắn có điều giấu giếm, sớm muộn đều muốn lòi ra, trái lại tạo thành hiềm khích rất lớn. Vì lẽ đó không bằng hiện tại liền ám chỉ cho hắn, bằng biểu hiện khéo đưa đẩy, cùng đầu óc của hắn tuyệt đối có thể phân tích ra ý của mình.
“Ai nha, cuối cùng cũng đi rồi. Ta đều sắp ngạt chết rồi.” Hỗ Vân Kiều chờ nghe được âm thanh nhân lực thang dừng ở lầu một sau. Vội vã nói một câu.
Hỗ Vân Kiều ở bên vẫn luôn vô cùng hồi hộp, từ Phục Linh trưởng lão cho đến lúc thế tử rời đi đều không dám lên tiếng xen vào. Dù sao đối với nàng mà nói hai vị này đều là đại nhân vật, quen với thân phận địa vị từ nhỏ cũng không dễ dàng thoát khỏi uy áp.
Tình huống của Mục Thanh Nhã cũng gần như là vậy.
“Phục Linh trưởng lão, đại trưởng lão, thế tử, ân, qua loa đi. Vẫn không tính là tông chủ, Tề vương cái cấp bậc đó.” Ngô Minh trêu chọc Hỗ Vân Kiều: “Ngươi cũng đã từng trải qua cảnh tượng bái kiến tông chủ hoành tráng. Làm sao còn muốn căng thẳng thành như vậy?”
Hỗ Vân Kiều mặt đỏ lên: “Thời điểm bái kiến tông chủ nào có gần như thế a? Cùng tông chủ giáp mặt đối thoại cũng chỉ là một đôi lời, lúc đó ta đều nói lắp.”
“Đúng rồi, trước lúc ấy ngươi từng có làm cái chuyện đốt hương tắm rửa lễ bái tôn kính gì đó sao?”
Hỗ Vân Kiều ai oán: “Có a, nhóm lão mụ tử nhà ta để ta ở bên trong thùng tắm ngâm đủ ba canh giờ, đều sắp tróc da rồi!”
Nhưng nàng rất nhanh bổ sung một câu: “Tuy nhiên không có nhắm hướng đông lễ bái cái gì, đó là dùng cho việc tế tổ chứ?”
Mục Thanh Nhã ở bên dùng tay ngữ nói: “Ta cảm thấy cái Phục Linh trưởng lão kia có chút ý trêu đùa ngươi.”
“Nhất định là hãm hại ta.” Ngô Minh gật đầu.
Hỗ Vân Kiều nói: “Thế tử mời ngươi ngày mai đi qua, lại không xung đột cùng thời gian của tông chủ, ngươi vì sao lại từ chối a?”
Mục Thanh Nhã cũng dùng tay ngữ khoa tay: “Đúng nha, cái chuyện này không phải rất tốt sao?”
Ngô Minh lắc đầu: “Không có hứng thú.”
“Thế tử tựa hồ đối với ngươi có chút ý tứ nga!” Hỗ Vân Kiều cười khanh khách nói, ngón tay bóp bóp gò má Ngô Minh mấy lần: “Không biết Nhược Dao cô nương của chúng ta có cảm giác động lòng hay không đây?”
Ngô Minh lườm một cái: “Không có. Vì lẽ đó thẳng thắn từ chối. Cũng là vì ngày mai phải tiếp kiến tông chủ, khiến cho ta hơi có chút sốt sắng.”
Hỗ Vân Kiều cùng Mục Thanh Nhã đều nghiêm nghị lên.
“Đây là chuyện đại sự. Hôm nay đóng cửa sớm một chút trở về Thu Diệp Viên.” Hỗ Vân Kiều kiến nghị: “Chúng ta cùng nhau họp lại hảo hảo thương lượng một chút. Đặc biệt Tông Trí Liên thế lịch* phong phú, hỏi hắn một chút xem.” (*ý nói có nhiều kinh nghiệm từng trải)
Ngô Minh cùng Mục Thanh Nhã đều gật đầu, Hỗ Vân Kiều tuy rằng bình thường kiêu căng chút, nhưng thời điểm then chốt vẫn rất hiểu chuyện.
Lúc này, dưới lầu báo lên tên người thứ ba đấu giá thành công, là một cái thương nhân nữ không quen biết. Kêu giá là bốn trăm hai, cũng làm cho người rất kinh hỉ.
Sau nửa canh giờ, nữ tử thương nhân cùng nha đầu trong phủ thế tử đều hoàn thiện việc trang điểm lên.
Thương nhân nữ tử cực kỳ thoả mãn hầu như là cất bước chói sáng ra Trường Hận Các, cố ý không ngồi xe ngựa mà là đi bộ trên đường, hưởng thụ vẻ kinh diễm của người qua đường.
Nha hoàn trong phủ thế tử nhưng rất biết điều, có thể thấy được thái độ thường ngày của thế tử có ảnh hưởng đối với bọn hạ nhân.
“Cho bọn tiểu nhị bên trong phấn lâu của chúng ta cũng mỗi người một cái phong bao tiền lì xì đi, được chứ?” Ngô Minh chính đang thu dọn đồ đạc, xem nhất thời không có hạ nhân ở đây, vội vàng hỏi một câu.
Hỗ Vân Kiều nói: “Ngươi nghĩ tới cũng là chu đáo, hơn nữa không tiếc dùng tiền, là bản lĩnh buôn bán làm to a. Bất quá thời điểm nên tiết kiệm thì phải tiết kiệm, cho năm phần bạc vụn là đã đủ.”
Ngô Minh cười không ngừng: “Lời này nên để bọn hạ nhân nghe được, biết Hỗ Vân Kiều ngươi tương đối keo kiệt.”
“Cái này gọi là cần kiệm trì gia.” Hỗ Vân Kiều lườm một cái: “Ngươi đừng thấy kiếm tiền vào dễ dàng, nếu là tiêu xài không biết tiết chế càng mất đi nhanh hơn, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm một chút.”
Buổi chiều dùng qua món ăn đơn giản, khen thưởng bọn tiểu nhị. Cùng Tông Trí Liên, mấy người trở về Thu Diệp Viên, bắt đầu thương lượng việc tiếp kiến tông chủ vào ngày mai.
Một điểm cốt lõi nhất: Nên bái sư làm sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...