Chuyển ngữ: hongtuananh
Edit: Bồng Bồng
Bên trong Thiên Nhưỡng Các, sau khi mấy vị trưởng lão phát hiện dị tượng ánh sao lần thứ ba xuất hiện, thì không khỏi kinh ngạc.
“Ánh sao lần thứ ba hội tụ? Chẳng lẽ là tông chủ diễn võ lần thứ ba? Làm sao có thể kịp thời gian hồi phục chiêu thức?” Phục Linh trưởng lão nghi vấn.
Bạch trưởng lão nói: “Lúc trước mấy người chúng ta từ cái nơi thần bí kia đạt được thiên nhiên hạt giống của Tự Tại công pháp, hình như thời gian chỉ vẻn vẹn nửa chung trà liền suy yếu hủ hóa chứ? Chỉ có tông chủ một viên thai nghén nẩy mầm đến ngộ được công pháp.”
Đại trưởng lão vuốt râu nói: “Nếu không phải tông chủ đang diễn võ? Vậy là có người khác diễn võ mà thu nạp ánh sao chiếu xuống, tỷ như Tiêu Nhược Dao…”
Ba người nhìn lẫn nhau một chút, cùng cười phá lên mà nói: “Ha ha, làm sao có khả năng?!”
Một tiểu cô nương chưa từng có cơ sở huyền khí, mới vừa lĩnh ngộ Tự Tại Thần Công liền có năng lực thu nạp ánh sao? Đừng đùa giỡn chứ!
Tông chủ đã từng cùng chư vị sinh tử giao tình hảo bằng hữu nhắc qua: Ngạo nghễ độc lập, lấy ánh sao làm thức ăn, tựa là một trong các pháp môn tu luyện huyền khí nhanh chóng của Tự Tại Thần Công cảnh giới thứ nhất.
Tông chủ đã đạt đến cảnh giới viên mãn thứ hai của Tự Tại Thần Công, có thể thu nạp ánh trăng, tựa là huyền khí đối ứng với vị trí nguyệt giai thánh giả.
Cảnh giới thứ ba tuy rằng tông chủ chưa có tu luyện tới, nhưng ếch ngồi đáy giếng cũng có thể đoán biết là thôn phệ ánh dương.
Cảnh giới thứ tư tông chủ liền hoàn toàn không sờ tới chút đầu mối nào.
Ngô Minh hiện tại vẻn vẹn học Tự Tại Thần Công cảnh giới thứ nhất mở đầu ba tầng, liền bị tông chủ cố ý ngưng lại. Vì lẽ đó tiến độ học tập của tiến hóa khung máy móc liền dừng lại như ngưng đọng thời gian vậy.
Nhưng tông chủ và mọi người vạn vạn không nghĩ tới chính là, tiến hóa khung máy móc vẫn có thể tự mình chậm rãi thôi diễn phân tích Tự Tại Thần Công. Cho dù là tiến độ lấy tốc độ một phần vạn tiến hành, hơn nữa chậm chạp đến khiến người phát điên. Nhưng dù sao cũng là đang tiến triển.
Loại công pháp Tự Tại Thần Công này, lại có thể cho thấp hướng về cao suy diễn? Liền không biết chút nào về tâm pháp cao cấp mặt sau. Những vẫn có thể chậm rãi suy diễn ra? Đây tuyệt đối là nghịch thiên a!
Hơn nữa bởi thiên phú thích ứng hoàn mỹ tuyệt đối của tiến hóa khung máy móc, khiến cho trạng thái huyền khí sơ manh của Ngô Minh đã đạt đến mật độ lưu thông dày đặc như thủy ngân, điều này làm cho việc tu luyện huyền khí ngày sau sẽ chiếm tiện nghi rất lớn.
Tông chủ năm đó vì lĩnh ngộ Tự Tại Thần Công, một thân bản lĩnh huyền khí nguyên bản liền tận phế. Ở trong một quãng thời gian rất dài hắn từng được coi như là một kẻ tàn phế, công pháp đột nhiên tụt lùi khiến tâm trí hắn hầu như đại loạn.
Đây là điều rất dễ hiểu. Dù cho là Superman đột nhiên phát hiện chính mình đã biến thành người bình thường, mặc dù biết sau đó mình sẽ càng mạnh, nhưng trong lúc nhất thời cũng sẽ không thích ứng kịp.
Ngô Minh thì hoàn toàn sẽ không có tình huống như thế. Nàng vốn là đi lên từ con số 0, trong lòng căn bản sẽ không có vấn đề này.
Mấy vị trưởng lão nghị luận một phen. Nhờ vào quan khẩu* bí ẩn bên trong Thiên Nhưỡng Các. Đã có thể nhìn thấy trong đại sảnh một đám đệ tử dồn dập từ chỗ bức bình phong đi ra. (*miệng quan sát)
Nhìn dáng vẻ từng cái từng cái đệ tử hoặc tiếc hận, hoặc âm u, mấy vị trưởng lão biết những người đi ra trước tiên này khẳng định đã lĩnh ngộ thất bại.
“Tiêu Nhược Dao đi ra rồi!” Phục Linh trưởng lão thở nhẹ một tiếng.
Bạch trưởng lão cùng Đại trưởng lão vội vàng đến gần xem.
“Hả? Viền mắt nàng đỏ lên? Đã khóc?” Phục Linh trưởng lão nghi hoặc. Tuy rằng cách nhau rất xa, nhưng nàng huyền khí thâm sâu nên thị lực rất nhạy bén, lập tức quan sát nhìn ra được.
Đại trưởng lão chần chờ: “Lẽ nào nàng không có học được Tự Tại Thần Công? Ảo não thương tâm mà khóc?”
“Xong rồi! Chính là nha đầu này đã lĩnh ngộ Tự Tại Thần Công!” Bạch trưởng lão nhưng cười ha ha nói: “Chỉ bằng tính tình của nàng, coi như không học được cũng thật sự có thể bật khóc sao? Còn đang lo nàng không chịu học đây, nàng Làm sao có thể khóc đến đỏ vành mắt? Lão phu nhưng không tin!”
“Hả?” Đại trưởng lão sững sờ, nhưng rất nhanh phản ứng lại. Nở nụ cười một tiếng: “Nha đầu này, tặc đến độ thấu tâm.”
Phục Linh trưởng lão suy nghĩ một chút cũng rõ ràng, cười khổ nói: “Nàng lại cố ý làm bộ như không học được mà khóc? Nhất thời ngay cả ta đều bị gạt.”
Đại trưởng lão tấm tắc lấy làm kỳ lạ: “Xem, nha đầu này còn cố ý tránh né ánh mắt những đệ tử khác, một bộ không muốn bị người khác nhìn thấy dáng vẻ nàng khóc đỏ viền mắt. Những đệ tử này đều là huyền khí tại người, cái nào nhãn lực lại không tốt? Nhưng đã như thế. Người khác ngược lại mà đối với bộ dáng ảo não giả vờ của nàng không chút nghi ngờ gì.”
“Tiền của không để lộ ra ngoài, học được Tự Tại Thần Công cũng không để cho người khác biết, nha đầu này không tệ.” Phục Linh trưởng lão khen: “Năm đó nếu như ta bằng tuổi nàng, thế nhưng hết tám phần là sẽ muốn khoe khoang ra bên ngoài.”
“Tiêu Nhược Dao xứng đáng với cái nhận định ngọc thô chưa mài dũa trước đó của chúng ta. Nha đầu này biết thu lại, cũng đồng thời là hiệu quả huấn đạo thành công của chúng ta.” Bạch trưởng lão hớn hở nói: “Đặc biệt phương pháp cầm cố hai chân của tông chủ. Cũng coi như là đưa đến tác dụng trọng yếu.”
Đại trưởng lão khẽ gật đầu, nhưng cũng nhắc nhở: “Nha đầu này tâm khí rất cao. Tuy lấy các loại thủ đoạn giáo huấn mới có thể làm cho nàng nảy sinh ra ý thu liễm lại, nhưng cũng sẽ làm nàng đối với chúng ta sản sinh phản cảm. Là phúc hay là họa còn chưa biết được. Ngày sau chúng ta muốn dành nhiều giáo dục hơn cho nàng, không nên để khối tài liệu tốt này đi tới lạc lối.”
“Tu được Tự Tại Thần Công, có hi vọng thừa kế tông môn y bát. Hướng đường ngay lẽ phải, tự nhiên là việc nằm trong phận sự của chúng ta.” Bạch trưởng lão nghiêm nghị.
Phục Linh trưởng lão cũng gật đầu.
Đại trưởng lão suy nghĩ một chút về chuyện cũ, năm đó chính mình nỗ lực lĩnh ngộ Tự Tại Thần Công nhưng thất bại, chậm rãi nói: “Tiêu Nhược Dao có năng lực lĩnh ngộ cảnh giới thứ nhất [ tu ngã tại ], tư chất như thế coi như thật đáng quý.”
Phục Linh trưởng lão cũng gật đầu: “Thời gian tông chủ tu luyện Tự Tại Thần Công đã có hơn hai mươi năm, nhưng mà nàng mới là mười bốn tuổi, liền có thể đem ý thức bản thân miễn cưỡng nhắm tới năm sao huyền khí mà lĩnh ngộ được thần công. Mặc dù là có hạt giống huyền khí của tông chủ trợ giúp, cũng là ngộ tính kinh người.”
Đại trưởng lão nói: “Tông chủ lúc trước lấy Huyền khí tra xét thân thể của nàng, đã nói là hạt giống tốt có thể tu luyện Tự Tại Thần Công. Đối với một loại kinh lạc đặc thù nào đó thích hợp đi? Chuyện thiên phú như vậy, ước ao cũng không được.”
Trên thực tế, Ngô Minh đến từ một thế giới khác, là một trong những nguyên do trọng yếu để nàng có thể lĩnh ngộ Tự Tại Thần Công.
Nàng đối với lĩnh ngộ Tự Tại Thần Công, cũng không thể không kể đến năng lực học tập khủng bố sau khi nàng hợp thể cùng tiến hóa khung máy móc.
Cảnh giới thứ nhất [ tu ngã tại ], là mạnh mẽ khiến ý thức của mình cùng thế giới xung quanh tách ra, đây là điều kiện tiên quyết thứ nhất để có thể lĩnh ngộ Tự Tại Thần Công.
Người sinh sống ở thế giới này, từ nhỏ liền cho rằng hết thảy chung quanh đều là tồn tại một cách tự nhiên. Tuy rằng biết mình là một tồn tại độc nhất vô nhị, nhưng loại giác ngộ này vẫn là nằm bó buộc ở bên trong thế giới này, không phải nói thoát ly liền có thể thoát ly.
Mà Ngô Minh thì sao? Một cái trạch nam ở một thế giới khác theo đường hầm không gian mà đến, trước hết liền không cho là mình thuộc về thế giới này. Kết quả cái này nhưng là chiếm món hời lớn lĩnh ngộ [ tu ngã tại ] khi ý thức đã có thể tách biệt khỏi thế giới.
“Chờ đã, vì sao ta vẫn không nhìn ra tu vi của nàng?” Phục Linh trưởng lão trộm nhìn thân ảnh Ngô Minh trong khung cửa sổ, đột nhiên sửng sốt một chút.
“Hả?” Đại trưởng lão cùng Bạch trưởng lão cũng tập hợp đi tới: “A? Liền cả trình độ huyền khí sơ manh cũng không có? Là chúng ta nhìn không thấu sao?”
“Ta cũng nhìn không thấu.” Âm thanh tông chủ từ phía sau ba người vang lên: “Tư chất thiên phú của nha đầu này, đã vượt qua mức độ ta có thể hiểu được.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...