Chuyển ngữ: hongtuananh
Edit: Bồng Bồng
“Ngươi muốn bôi cái thứ sữa tắm này cho chúng ta?” Hỗ Vân Kiều nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Đừng đùa giỡn, ở trước khi hai chân của ngươi chưa có khôi phục bình thường, hay vẫn là chúng ta giúp ngươi thoa đi.”
Tối hôm qua trước khi ngủ, Ngô Minh đã nói cho Hỗ Vân Kiều khả năng khôi phục hai chân. Hỗ Vân Kiều đối với chuyện Ngô Minh trong vòng ba tháng phải tu luyện tới cảnh giới huyền khí ba sao có chút lo lắng, nhưng ngẫm lại có tông môn trấn môn chi bảo Tự Tại Thần Công giúp đỡ, hẳn là không lo loại tăng tiến khó khăn này.
“Coi như tạm thời không có khôi phục cũng không làm lỡ chuyện ta giúp các ngươi bôi a.” Ngô Minh làm sao có thể để nữ nhân nói không được?
An bài nhân thủ đem sữa tắm thu vào trong bình bảo quản, Mục Thanh Nhã dùng tay ngữ hỏi: “Có muốn đặt cái tên hay không?”
“AV nữ diễn viên a, ồ, đúng rồi, sữa tắm tốt nhất cũng có cái tên… Gọi là muội trấp* được chứ? Nếu không tỷ trấp* cũng được.” Ngô Minh khà khà cười. (*ý nghĩa rất bậy bạ, các nàng có thể search google ca ca 妹汁 để tự tìm hiểu)
Chính mình quá có thiên phú đặt tên, Ngô Minh tự sướng thầm nghĩ. Tuy rằng có chút khẩu vị nặng a…
“Cái tên quái gì vậy?” Hỗ Vân Kiều không đồng ý, lắc đầu nói: “Sữa tắm cũng rất tốt a, hà tất đặt là cái chất lỏng gì? Lại cùng tỷ muội có quan hệ gì?”
Loại văn hóa trạch nam này ngươi liền không hiểu rồi, Ngô Minh mèo khen mèo dài đuôi lắc đầu một cái, lại không tiện giải thích rõ ràng, dứt khoát coi như chưa nói gì.
Mọi người lại đi đông thành Tề đô đến trang phấn lâu đang tu sửa.
Làm các nàng bất ngờ chính là, biển hiệu cửa hàng đối diện cũng bị người dỡ xuống, đang bận rộn sửa chữa.
“Ai? Cái cửa hàng này thật là khéo a, chúng ta bên này mới vừa động thủ, bên kia liền cũng bắt đầu trang trí lên.” Tông Trí Liên lắc cây quạt nói: “Chẳng lẽ là cái sản nghiệp mà Hoàng Thục Nữ kia mới vừa đặt mua?”
“Không thể nào?” Ngô Minh cảm thấy song phương không quá đối chọi như vậy.
Nhưng Tông Trí Liên vẫn đúng là nói trúng.
Giờ khắc này, Hoàng Thục Nữ chính đang ở trong tửu lâu đối diện quái âm quái khí kêu lên: “Ha ha ha! Ta nhất định phải làm cho cái cửa hàng Tiêu Nhược Dao mở kia phải đóng cửa! Mặc kệ nàng bán cái gì, nàng muốn bán mặt hàng giá ba tiền, ta liền bán hai tiền, miễn cưỡng cũng phải lật đổ nàng!”
Hoàng công tử hôm qua lâm trận bỏ chạy, cùng nàng giải thích một thoáng. Hoàng Thục Nữ nhưng căn bản không tin, cảm thấy một cái nha đầu tàn phế bị tước đoạt thân phận tiềm tinh đệ tử, sẽ có năng lực lớn bao nhiêu? Tất cả chỉ điều là trùng hợp thôi.
“Tiểu thư cao minh! Tiểu thư dùng tiền đều có thể đập chết nàng rồi!” Mấy cái tùy tùng ở bên còn muốn nịnh hót.
“Sản nghiệp họ Hoàng ta, hơn nữa có Lâm gia chống đỡ, tuyệt đối có thể dây dưa nàng đến chết!” Hoàng Thục Nữ không ngừng hừ lạnh.
Tối hôm qua sau khi nàng hỏi thăm được Ngô Minh muốn mở cửa hàng, đi tới nhìn Lâm Triều Dĩnh.
Hai cái nữ nhân ghen ăn tức ở bắt nhịp với nhau, rất nhanh đạt thành liên minh.
Lâm Triều Dĩnh nhận lời liên hiệp với Ngụy gia huyền vũ nữ tướng Ngụy Linh, cùng tiến hành chèn ép đối với chuyện làm ăn của Ngô Minh.
Cái gọi là [ Hoàng bố; Hỗ binh; Trường Tôn thực, Lâm mộc; Ngụy chu; Tư Mã xa ] sáu đại gia, đã có ba nhà muốn kiềm chế cái cửa tiệm này, đặc biệt trong đó Ngụy gia làm chủ thủy vận, hoàn toàn có thể gây ảnh hưởng con đường nhập hàng của đối phương.
Chỉ có điều Hoàng Thục Nữ cũng không biết Ngô Minh mở chính là trang phấn lâu, hơn nữa coi như là chuyện làm ăn son phấn, cũng khác hẳn không giống như tiệm son phấn bình thường, dĩ nhiên cơ bản là tự làm ra tự bán.
Nếu không phải là chê việc làm nước hoa khó có thể bảo mật, hơn nữa quá tốn thời gian, chỉ sợ Ngô Minh liền muốn nghiên cứu làm nước hoa.
Nước hoa thứ này là dễ kiếm tiền nhất. Nhưng thân phận Ngô Minh bây giờ cũng không thể kéo dài duy trì cái bí phương này. Đừng nói người có quyền cao chức trọng thấy lợi ích lớn sẽ đến cưỡng bức, chỉ nói riêng nước hoa sinh sản cần lượng lớn công nhân làm thuê, liền khó có thể duy trì bí phương sản xuất.
Vì lẽ đó sản xuất nước hoa, kết quả nhất định là bị người khác cướp đoạt, vì lẽ đó Ngô Minh thà rằng lựa chọn việc làm lông mi giả chỉ có mình mới có thể làm được.
Bữa trưa trở lại Thu Diệp Viên dùng cơm. Sau khi ăn xong không lâu, có người tới thăm.
Là Mặc Thế Nhân phái người đến, là cái tiểu thái giám tuỳ tùng gặp trong sự kiện lật xe ở ngoài cửa thành nam kia.
Thái giám đại tổng quản Mặc Thế Nhân không có tự mình đến, một là bận bịu nhiều sự vụ, hai là toàn bộ ngoại viên của mình đã giao phó cho người, nếu là đến, trái lại có vẻ không quá tín nhiệm đối phương.
“Tiểu nhân hướng về cô nãi nãi thỉnh an.” Tiểu thái giám cho Ngô Minh vấn an, giữ khuôn phép quỳ trên mặt đất dập đầu.
Ngô Minh đã từ từ thích ứng lễ nghi giai cấp xã hội đúng mực. Đối với loại hành vi này tuy rằng trong lòng không thoải mái, nhưng vẫn là có thể tiếp thu.
Lung tung để hạ nhân miễn đi lễ nghi nên có, trái lại là có vẻ không bình thường khiến người khác chú ý.
“Là ngươi a. Cha nuôi của ngươi khỏe chứ?” Ngô Minh nhớ tới thời gian Mặc Thế Nhân chỉ cây dâu mà mắng cây hòe Lâm Triều Dĩnh, ra sức đánh cái Mặc quản sự kia.
“Cha nuôi vì hành vi không thoả đáng, không ra thể thống gì mà bị trách phạt, bị lột mũ quan trục xuất hồi hương.” Giọng tiểu thái giám hơi có chút âm u.
Ngô Minh suy nghĩ một chút, hỏi: “Ồ? Hắn về quê nhà, sợ là tâm lý khó có thể tiếp thu đi.”
Nàng biết cái Mặc quản sự kia bị trừng phạt không khỏi có chút oan uổng, nhưng cũng là cái tên gia hỏa mượn gió bẻ măng, không đủ để được thương hại, vẻn vẹn là thuận miệng hỏi.
Tiểu thái giám trả lời: “Mặc đại tổng quản đã quở trách qua hắn, hơn nữa đưa không ít kim ngân dưỡng lão, chung quy còn có năng lực sống qua ngày.”
Mặc Thế Nhân cùng cái Mặc quản sự kia đoạn tuyệt quan hệ, cái tiểu thái giám này cũng sẽ không thể xưng hô Mặc Thế Nhân là ông nuôi. Nhưng trước đó Ngô Minh đáp lời khi hắn gọi mình là cô nãi nãi, không có sáng tỏ đoạn tuyệt, cũng sẽ không ảnh hưởng hắn gọi Ngô Minh là cô nãi nãi.
Đương nhiên cái tiểu thái giám này còn phi thường tình nguyện muốn gọi Ngô Minh là cô nãi nãi, mặc dù bối phận mình có thấp chút, nhưng luôn cảm thấy vị cô nãi nãi này không chừng lúc nào liền vươn mình đây.
Tiểu thái giám lại truyền đạt vài lời quan tâm từ Mặc Thế Nhân, đưa tới một ngàn lạng bạc tiền thù lao.
“Đại tổng quản nói. Phần bạc này là lợi tức cô nãi nãi ngài làm giám công. Mong ngài ngàn vạn lần đừng từ chối.”
Tông Trí Liên ở bên nhìn mà hoảng sợ, chuyện này quả thật chính là tặng lễ a.
“Đội trưởng, ta nghĩ đem cái phần bạc này coi như vốn cổ phần của Mặc đại tổng quản, tính làm một thành cổ phần được chứ?”
Tông Trí Liên đại hỉ: “Chính nên như vậy, chỉ có điều muốn hỏi ý tứ Mặc đại tổng quản một chút.”
Ngô Minh gật gù: “Ừm, ngươi đi bẩm đại tổng quản hỏi một chút, phía ta bên này muốn mở một cái trang phấn lâu, muốn hắn gia nhập, cái phần bạc này coi như là vốn cổ phần, được chứ?”
“Tiểu nhân rõ ràng, cái này liền đi bẩm báo một chút sẽ trở lại.” Tiểu thái giám gấp rút hồi cung.
Mới nửa canh giờ, hắn liền trở lại, lại mang đến ngân phiếu hai ngàn lượng bạc.
“Mặc đại tổng quản nói, chuyện làm ăn của ngài nhất định phải cổ động, vốn cổ phần nhưng không thể cùng lẫn lộn với lợi tức việc giám công, hai ngàn lượng bạc này là vốn cổ phần mời ngài nhận lấy.”
Ngô Minh liếc nhìn nhìn phản ứng của Tông Trí Liên, được hắn gật đầu, cũng là thu vào.
Tông Trí Liên dù sao cũng là đội trưởng, tuy rằng Ngô Minh mới thật sự là người chủ đạo, nhưng khi quyết định đại sự Ngô Minh vẫn là thích hỏi hắn.
Hơn nữa Tông Trí Liên trưởng thành trong cung kinh nghiệm thâm hậu, ở chuyện lớn làm chủ là đáng tin nhất.
Tông Trí Liên trầm ổn tọa trấn, Ngô Minh mưu ma chước quỷ đảm nhiệm khai phá, Hỗ Vân Thương thuộc về viên tướng lầm lì xông trận, Hỗ Vân Kiều có thể làm đội trưởng đội cổ động viên, Mục Thanh Nhã là hậu cần. Năm người đoàn đội của Ngô Minh hiện tại đã đạt đến mức độ phi thường thích hợp gây dựng sự nghiệp.
Tiểu thái giám còn muốn mang đến một cái tin tức mới: “Đại tổng quản nói, có người thiếu nợ ngài một ân tình. Phải đợi chuyện làm ăn của ngài khai trương trước, chờ ngài làm đôi câu đối cùng đặt tên biển hiệu báo cho hắn, vị kia sẽ tự mình đưa đến mặc bảo* cho ngài.” (*bút tích do người vô cùng đặc biệt viết tặng)
Thiếu nợ ân tình? Ai vậy?
Ngô Minh cẩn thận suy nghĩ một chút, cảm thấy nhân vật mà Mặc đại tổng quản quen biết, tựa hồ không có ai thiếu nợ ân tình mình chứ?
Nàng nhìn hướng về mọi người: “Có cái nhân vật địa vị trên dưới Mặc đại tổng quản nào, thiếu nợ ân tình của ta sao?”
Mọi người cũng đều không biết.
Cái tiểu thái giám tuỳ tùng này cũng không biết.
“Có thể là vị lão tướng quân ở tài nữ võ đài kia? Mặc kệ, chúng ta liền nhanh đặt tên, chờ người tặng chữ tới rồi, liền biết người kia là ai.” Tông Trí Liên nói: “Chẳng mấy chốc sẽ chuẩn bị trang hoàng, vừa lúc phải treo biển. Nhược Dao, ngươi đặt tên cho cái trang phấn lâu này đi.”
Ngô Minh lắc đầu: “Đội trưởng ngươi đến đặt tên đi.”
“Ít khách sáo với ta, ở trước mặt ngươi ta nếu như làm thơ văn, chỉ sợ phải cho ngươi thất vọng rồi.” Tông Trí Liên trêu ghẹo nói: “Ta cũng là nghĩ đến một số cái tên như Trường Hoan Lâu a, Hồng Đại Các, Tước Ảnh Viện gì đó…”
“Trường Hoan Lâu, Hồng Đại Các, Tước Ảnh Viện…” Ngô Minh đột nhiên đổ mồ hôi: “Làm sao nghe giống như tên kỹ viện?”
Mục Thanh Nhã nghe thấy thế liền đỏ mặt, nhẹ nhàng ở trên lưng Ngô Minh gõ một cái.
Tông Trí Liên cười ha ha nói: “Ngươi vừa nói như thế, vẫn đúng là giống!”
Hỗ Vân Thương đần độn nói “Giống sao? Thật đúng là khá giống.”
Hỗ Vân Kiều xì một tiếng nói: “Ca, ta trở lại nói cho cha!”
Hỗ Vân Thương buồn bực nói: “Ta làm sao?”
“Tự trong lòng ngươi rõ ràng! Làm sao ngươi biết… Phi, tên cái loại địa phương đó?” Hỗ Vân Kiều hừ nói.
“Ta làm sao biết? Ta chính là nói khá giống.” Hỗ Vân Thương vạn phần cẩn thận liếc nhìn Ngô Minh. Hắn đương nhiên chưa từng đi, nhưng nam tử không có chú ý qua thanh lâu mới là lạ, tự nhiên vẫn là hiểu được một ít.
“Được rồi, vậy thì ta đến đặt tên.” Ngô Minh quay trở lại đề tài chính, trong lòng vừa vặn muốn sao chép văn tự đây: “Ta còn muốn dự định thêm một đôi câu đối.”
Hỗ Vân Kiều vui vẻ nói: “Phía trước câu đối của Thu Diệp Nguyên không tồi, Nhược Dao ngươi mau nói đi.”
Mục Thanh Nhã cũng một mặt vẻ chờ mong, trong lòng âm thầm chuẩn bị nhẩm thuộc lòng tất cả.
Ngô Minh thì thầm: “Vế trên là [ Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh, Lục cung phấn đại vô nhan sắc* ]; vế dưới là [Thiên sinh lệ chất nan tự khí, tòng thử quân vương bất tảo triều ].” (*Một cái quay đầu cười sinh ra trăm mị thái, lục cung ba ngàn như vô sắc, trời sinh vẻ đẹp khó che lấp, từ đó quân vương không thượng triều)
Ngô Minh đem đoạn thơ Bạch Cư Dị 《 trường hận ca 》 ăn cắp lại đây.
Hỗ Vân Kiều khen: “Ngoái đầu nhìn lại một nụ cười sinh ra trăm vẻ… Ta tuy rằng trình độ không sâu, nhưng cảm giác câu này nghe là mạnh mẽ nhất.”
Hỗ Vân Thương cùng Mục Thanh Nhã bốc lên ngón tay cái, tiểu thái giám vỗ mông ngựa vài câu.
“Ngươi đây là nói rõ muốn chiếm thái tử tuyển chính phi tiện nghi a.” Tông Trí Liên cười ha ha.
“Hừm, tựa là như vậy.” Ngô Minh hơi có nghi ngờ: “Chỉ là nhắc tới quân vương, cái câu đối này cũng không biết có phạm huý hay không?”
Tông Trí Liên trầm ngâm một chút, chậm rãi nói: “Trang phấn lâu buôn bán son phấn nữ tử, không giống với trang viện, ngược lại không sợ quá kỵ húy. Hơn nữa phàn long phụ phượng* là chuyện vui của nữ tử, mong chờ được thành phi tần, không thể bình thường hơn được. Càng có Mặc đại tổng quản tham gia vào chuyện làm ăn này, để vị tiểu công công này báo cho Mặc đại tổng quản, để hắn tọa trấn là tốt rồi.” (*nghĩa là dựa dẫm vào người có quyền thế, mong muốn được vào cung làm phi tần)
Đúng, Mặc Thế Nhân nhất định biết có phạm vào kỵ húy hay không. Ngô Minh cùng Mục Thanh Nhã mấy người cũng cảm thấy đây là ý kiến hay.
Tông Trí Liên hỏi: “Đúng rồi, bảng hiệu vẫn gọi là nữ diễn viên AV sao?”
“Đương nhiên phải đổi lại tên mới a, thuận tiện hàm chứa thêm ý tung hoành.” Ngô Minh nói: “Tên trang phấn lâu này liền gọi là [ Trường Hận Các ]!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...