Chuyển ngữ: hongtuananh
Edit: Bồng Bồng
Đáng thương Hỗ Vân Thương, hoàn toàn bị muội muội hắn bắt nạt a. Ngô Minh nhìn Hỗ Vân Thương thành thật đứng bên ngoài, rất giống nói cho hắn có bộ phim anime gọi là em gái của ta mới sẽ không khả ái như vậy.
Đương nhiên, huynh muội bọn họ cũng tuyệt đối không cách nào tạo thành mô típ cưới nhau gì.
“Nhược Dao ngươi cảm thấy thế nào? Ta đến thăm ngươi đây!” Hỗ Vân Kiều chạy vội tới bên giường, chụp một cái liền nắm gò má Ngô Minh chính đang loạn tưởng nội dung vở kịch anime trong đầu: “Ai? Tiểu nha đầu ngươi mấy ngày không gặp, làm sao càng lớn càng thủy linh? Đều sắp đẹp bằng ta rồi.”
“Ngươi sẽ không phải là đi theo Tông Trí Liên học khoác lác chứ? Khẩu khí thật sự không nhỏ.” Ngô Minh bị nắm đến mở miệng nói không được rõ ràng.
Hỗ Vân Kiều khẳng định là nghe được lời đồn bên ngoài, lúc này mới chạy tới chứ? Thật khó cho nàng, có thể một đường tìm đến bên này.
Ngô Minh rõ ràng, Hỗ Vân Kiều là cái nha đầu bề ngoài ngạo kiều nội tâm tinh tế, đối với động tác nắm gò má mình thực tế là vì để cho tâm tình mình phấn chấn lên, dũng cảm đối mặt với quẫn cảnh hai chân tàn tật.
“Yêu a? Mấy ngày không gặp lá gan còn muốn lớn như vậy a. Lại dám nói ta mạnh miệng?” Trên tay Hỗ Vân Kiều dùng sức: “Bất quá ngươi hiện tại đẹp đẽ đến nổi để ta nhìn thôi đã nổi giận, làm sao lại cứ như đóa hoa bắt đầu toả ra mật ngọt như vậy chứ?”
“Nào có…” Ngô Minh nghĩ đến tiến hóa khung máy móc thay đổi dung mạo, đây cũng quá rõ ràng chứ?
“Ta mang cho ngươi không ít đồ vật đến, dùng để trang điểm thư giãn tâm tình. Ngươi chờ một chút a.” Hỗ Vân Kiều vèo một cái vọt ra ngoài, lại đạp ca ca nàng một cước: “Ngươi đứng ngốc ở đây làm cái gì? Đi sang một bên, hiện tại là không gian của đám con gái chúng ta.”
Hỗ Vân Thương gãi gãi đầu, chất phác lủi thủi đi ra.
Lão mụ tử cũng mau mau hầu hạ dâng trà sau đó rời đi.
Tiếng cười Tông Trí Liên truyền đến: “Bảo ngươi đi ra liền đi ra a? Khi người ta mới vừa tỉnh ngủ hẳn là muốn hống một chút, thế nào lại không tranh thủ tiến một bước tăng thêm điểm hảo cảm.”
Hỗ Vân Thương gãi gãi đầu lại quay lại đến.
Có thể lúc này. Hỗ Vân Kiều đã thật nhanh ôm một cái bao trở về, nhìn thấy Hỗ Vân Thương lại muốn hướng về trong phòng đi. Không khỏi trừng mắt hạnh quát mắng: “Ca ca, ngươi không có lòng tốt a, khuê phòng nữ tử chưa qua cho phép ngươi đã nghĩ muốn tiến vào?”
Hỗ Vân Kiều nguyên bản đẹp đẽ, cái miệng nhỏ này vừa vểnh lên tức giận cũng là khiến cho Ngô Minh bên trong xem đến một trận tim đập.
“Không, ta không có ý tứ lỗ mãng.” Hỗ Vân Thương liền vội vàng xoay người muốn chạy.
Bóng người Tông Trí Liên xuất hiện ở trong sân: “Vân Thương ngươi thật đáng thương a, cư nhiên lại có một cái muội muội ăn cây táo rào cây sung như thế. Các ngươi không phải một cái mẹ sinh ra đúng không?”
Hỗ Vân Thương chớp mắt một cái, không hiểu nói: “Một mẹ sinh là gì a…”
Tông Trí Liên không nói gì, nửa ngày mới nói được một câu: “Ta đây chính là làm cái so sánh.”
Hỗ Vân Kiều lườm hắn một cái: “Ca ca ta liền là như thế, một cái cọc gỗ. Ngươi hi vọng hắn có thể làm chút sự tình gì gạt nữ hài nhi vui vẻ. Đó là việc khó khăn a.”
Nói rồi nàng đùng một cái đóng cửa lại.
Liếc nhìn trong phòng, Hỗ Vân Kiều không khách khí đem cái bàn kéo đến bên giường, đem cái bọc mở ra: “Nhược Dao, mau đến xem xem, đây là son phấn ta mua hôm qua, cũng không biết loại nào thích hợp với ngươi.”
Ngô Minh tùy tiện ngắm vài lần. Trong lòng không khỏi cảm khái: Mỹ phẩm thật đơn sơ a.
Bánh phấn tựa là lấy một tờ giấy vàng lót, bột nước tựa là đựng bằng một cái hỗp gỗ nhỏ, một cái bọc khăn nho nhỏ hẳn là cây đánh phấn, điều này làm cho Ngô Minh đã từng thấy Lancôme các loại mỹ phẩm xa xỉ làm sao chịu nổi?
Nhưng trong lòng Ngô Minh hơi động: Có thể dùng mỹ phẩm ở trên thế giới này kiếm tiền?
“A, người đâu!” Ngô Minh đột nhiên cao giọng kêu một tiếng, đem Hỗ Vân Kiều làm cho sợ hết hồn.
“Chủ nhân có gì phân phó?” Lão mụ tử vội vã mở cửa. Đứng ở gian ngoài nghe dặn dò.
“Chuẩn bị ít đầu than đen, nhựa thông, nhánh cây liễu, bột tan…”
“Chủ nhân, lão thân số tuổi đã lớn, không nhớ được…”
Ngô Minh bảo nàng mang tới giấy bút, nhanh chóng mài mực viết ra cái danh sách.
Những nguyên liệu thiết yếu để làm ra mascara, phấn tô điểm mắt, hơn nữa Ngô Minh chuyên môn tìm kiếm những vật liệu mà cái thời đại này gần như có thể tìm được.
Ngoại trừ viết mấy thứ cần chuẩn bị. Nàng cũng tùy tiện viết thêm những thứ không cần, để tránh khỏi khả năng tiết lộ phương pháp phối chế.
“Nhìn như vậy hiểu hay chưa?”
“Lão thân không biết chữ…”
“Ngươi liền đưa cho quản gia xem.”
Cái lão mụ tử này sau khi đi rồi. Ngô Minh lại gọi tới một vị: “Để hộ viên võ giả tìm xem có tổ ong vò vẽ hay không? Giúp ta lấy về một cái tổ ong.”
Sáp tổ ong vò vẽ thiên nhiên, là vật liệu dạng sáp có thể thay thế một loại nguyên liệu trong mascara, hơn nữa là một cái thành phần mấu chốt nhất.
Hỗ Vân Kiều ở bên nghe như rơi vào trong sương mù: “Nhược Dao, ngươi cất công tìm những thứ này để làm cái gì?”
“Khà khà, chờ một chút ngươi liền biết rồi.” Ngô Minh cười nói.
“Giả vờ thần bí a?” Hỗ Vân Kiều cũng không để ở trong lòng, nhìn Ngô Minh nói: “Ai? Ngươi thật sự một điểm phấn son đều không có đồ a?”
Ngô Minh bĩu môi: “Đương nhiên, ta thuộc về mặt mộc tự nhiên.”
“Cái gì mặt mộc tự nhiên? Ngươi mười bốn tuổi, nên tô chút phấn son.” Hỗ Vân Kiều cầm trong tay bọc đánh phấn chấm chấm bột nước, ụp một cái vỗ vào trên mặt Ngô Minh: “Bảo đảm làm ngươi xinh đẹp thêm ba phần nữa!”
Ngô Minh chống cự vẩy vẩy đầu, lại bị Hỗ Vân Kiều đè lại. Ép buộc mà đưa mặt nàng ôm vào trong ngực, bắt đầu dùng bọc đánh phấn dặm bột.
Ngô Minh giãy dụa hai lần, lại phát hiện có phúc lợi.
Hỗ Vân Kiều ôm lấy đầu nàng, vừa khóe bộ ngực liền chính xác kề sát ở trên mặt của nàng.
Không thể phủ nhận, Hỗ Vân Kiều C cúp bộ ngực, so với Mục Thanh Nhã B cúp xúc cảm càng hơn một bậc.
Được rồi, ta liền không phản kháng.
Ngô Minh chỉ là hơi làm chút động tác kháng cự yếu ớt, cố ý đem mặt ở trên người Hỗ Vân Kiều cọ tới cọ lui…
*
Trong tông môn nội vụ điện, tông chủ cùng mấy vị trưởng lão đang phát sầu.
Phục Linh trưởng lão nhìn tông chủ phát sầu, không khỏi cảm thấy buồn cười, nhưng rất nhanh cảm giác mùi thối do tông chủ vốn dĩ dùng thuốc đã không còn, trong lòng hơi động liền nhắc nhở: “Ngươi đem dáng dấp khôi phục lại như cũ đi, miễn cho tiến vào tông môn còn muốn rón ra rón rén.”
Chỉ có phúc lộc thọ hỉ bốn vị chấp sự còn nhận thức được tông chủ sau khi dịch dung, vẫn đúng là thật phiền toái.
“Được, giúp ta hóa giải thuật dịch dung đi.” Tông chủ chỉ chỉ trên mặt: “Tuy rằng cũng không có cái gì khác thường, nhưng luôn cảm thấy trong lòng không thoải mái.”
“Ngươi là cảm thấy thuật dịch dung làm cho ngươi quá già chứ?” Phục Linh hừ một tiếng.
Đại trưởng lão cười nói: “Tông chủ ở trong chúng ta có số tuổi lớn nhất, nhưng dung mạo vẫn còn là trẻ nhất.”
Phục Linh trưởng lão gật đầu: “Không phải vậy làm sao có thể khiến yêu nữ kia động tâm đây?”
Phục Linh trưởng lão bỏ lại con chó ghẻ, lấy ra một ít dược liệu bắt đầu điều chế nước thuốc tương tự với dung dịch tẩy trang.
Rất nhanh, Phục Linh trưởng lão bắt đầu hóa giải thuật dịch dung khiến da dẻ cùng dung mạo lão ăn mày từ từ nhòe đi.
Dung mạo chỉ có trên dưới năm mươi tuổi của Tông chủ bắt đầu hiển lộ ra, nhưng trên thực tế tuổi không thua kém lão Tề vương đèn sắp cạn dầu kia.
“Thấy không? Cho nên ta để hắn dỡ xuống dịch dung, chính là hiện ra vẻ trẻ trung.” Phục Linh trưởng lão nói: “Nói cho Tiêu Nhược Dao biết tu luyện Tự Tại Thần Công sẽ có năng lực kéo dài thanh xuân chưa? Ngươi xem tông chủ đến tuổi này mà trông vẫn còn rất trẻ? So với ta dùng đan dược bảo dưỡng nhiều năm còn muốn tốt hơn.”
“Tông chủ cũng thực sự là nhìn trẻ trung nhất trong số chúng ta.” Đại trưởng lão gật đầu, rất nhanh lại bổ sung một câu: “Chỉ đứng sau Phục Linh ngươi.”
Phục Linh trưởng lão hài lòng thu hồi ánh mắt muốn giết người mới vừa nãy.
Nữ nhân cho phép mình tự gọi là già, nhưng ngươi dám phụ họa, phải chết chắc…
“Tự Tại Thần Công cũng thực sự có trợ giúp trì hoãn lão hóa, nếu là luyện đến tầng thứ ba, tầng thứ tư, hiệu quả tăng tuổi thọ còn muốn rõ ràng. Có thể đây là một biện pháp…” Tông chủ không quá chắc chắn.
Bất kỳ một vị giang hồ nhân sĩ ở đây, đều muốn cả kinh rơi mất cằm. Tự Tại Thần Công là điển tịch công pháp có thể gặp mà không thể cầu hiếm thấy cỡ nào, bọn họ lại còn vì cái tiểu nha đầu có chịu học hay không mà phát sầu?
“Đúng rồi!” Đại trưởng lão vỗ trán một cái: “Chúng ta có thể làm cho nàng biết được mình cần phải tu luyện thần công!”
Tông chủ vội hỏi: “Có diệu kế gì?”
Đại trưởng lão lắc đầu nói: “Để Thái tử đi cướp Tiêu Nhược Dao!”
Tông chủ mắng một câu: “Phi! Ngươi cái này không phải là thêm phiền sao? Vạn nhất có chuyện thì làm thế nào bây giờ?”
“Ai? Về chuyện thái tử ngươi thật sự còn không rõ ràng sao? Có năng lực nhiễu loạn ra cái gì?”
“Vấn đề là ta bây giờ tìm không được cái nghiệp chướng kia, không chắc đã chạy đi đâu rồi.”
“… Cái vấn đề này còn thật là khó khăn.”
“Lẽ nào cái Tự Tại Thần Công to lớn chẳng lẽ còn không truyền lại được?” Đại trưởng lão kinh ngạc nói.
Tông chủ lắc đầu: “Thật tựa là mỹ ngọc khó cầu.”
Tông chủ cùng mấy vị trưởng lão lại bắt đầu phát sầu.
“Đúng rồi, Tề vương! Đem nàng đến chỗ Tề vương nơi đó cọ xát rèn luyện!” Bạch trưởng lão đột nhiên nghĩ đến một điểm: “Chỗ hiểm ác nhất thế gian, ngoại trừ giang hồ, cũng chính là triều chính a! Chỉ có đặt thân vào trong nguy hiểm, mới có thể có khát vọng về sức mạnh!”
“Kế hay!” Tông chủ đại hỉ.
Bạch trưởng lão nhưng có do dự: “Trong triều đình hiểm ác rất nhiều, mặc dù sẽ làm cho nàng biết được chỉ có huyền võ siêu quần mới có thể ngạo nghễ đứng thẳng, nhưng…”
Mấy người cũng thực là có điểm lo lắng.
Phục Linh trưởng lão lại đề nghị: “Cũng có thể đem nha đầu kia đẩy vào nghi thức tuyển phi cho thái tử, làm cho nàng nhìn trông mà thèm. Nha đầu đó không muốn phượng bào ấm thân sao? Nhưng là hai chân không thể động không cách nào tham dự tuyển phi, cuối cùng bị bức bách mà muốn học công pháp.”
Đại trưởng lão cùng Phục Linh trưởng lão đã từng nuôi con, trong lòng đều có ngộ cảm.
Đại trưởng lão lấy thân phận của người từng trải đến nói rằng: “Xác thực có hơi phiền toái. Đứa nhỏ mười mấy chừng hai mươi tuổi, ghét nhất là sự an bài của trưởng bối. Rất nhiều lúc cũng không thể lý giải hảo ý của người đi trước, thậm chí sinh lòng nổi loạn vô cùng mạnh, trừ phi bị thiệt thòi lớn mới rõ ràng ân tình của bậc cha mẹ.”
Phục Linh trưởng lão thẳng thắn chống nạnh một cái: “Chúng ta liền thuận theo tự nhiên! Hà tất cầu nàng học? Tông chủ ngươi không truyền thụ thần công sẽ chết a? Xem nàng có học hay không!”
Mấy người nghe xong tuy cảm thấy không có tình nghĩa, nhưng lại cảm thấy gánh nặng trong lòng liền được giải khai.
Bạch trưởng lão nói: “Nhưng cơ nghiệp mấy trăm năm của tông môn…”
Phục Linh trưởng lão làm cái giả thiết: “Nếu là ngoại trừ nàng không còn người nào có thể học Tự Tại Thần Công, khuyết thiếu người kế thừa trấn tông công pháp làm trụ cột, vậy cũng là số mệnh Trượng Kiếm Tông nên đến lúc bị diệt!”
Bạch trưởng lão lắc đầu nói: “Nhưng biết thiên mệnh nằm trong khả năng của mình, chúng ta lại liền cam lòng nhìn tông môn bị tận diệt sao?”
“Ai? Ta cũng không có nói chỉ có Tiêu Nhược Dao một cái hy vọng như thế, nói không chừng lúc nào lại nổi lên một cái thiên tài đây.” Phục Linh trưởng lão vội vã bổ sung.
“Nếu nàng không học, thì phải làm gì đây?” Đại trưởng lão càng quan tâm Ngô Minh giống như quan tâm cháu gái vậy, không khỏi lầm bầm lầu bầu giống như nghi hoặc hỏi.
Trăm dặm ở ngoài, Ngô Minh chính đang cân nhắc ở trong lòng: Ta ở thế giới này sáng lập cái sản nghiệp bán mỹ phẩm xa xỉ chứ? Tiền của nữ nhân là kiếm lời tốt nhất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...