“Thời hạn của tình yêu.”
Dọc đường đi, Trà My rảnh rỗi đọc tạp chí có sẵn trên xe của Minh Phong. Miệng cứ lẩm bẩm một tiêu đề truyện ngắn, nhưng vẫn còn đang phân vân chưa muốn đọc nội dung: “Theo anh thì nó kéo dài bao lâu?”
Minh Phong tay cầm vô lăng, mắt vẫn nhìn đoạn đường phía trước: “Anh không biết, mà anh chắc em cũng sẽ không thích nghe những lời kiểu như suốt đời suốt kiếp đâu.”
“Cũng đúng, chẳng có gì là không có thời hạn.” Trà My gật đầu tán thành.
Minh Phong âm thầm quan sát sắc mặt của Trà My, mỉm cười: “Nếu như em đang nghĩ sẽ có một ngày nào đó hai ta kết thúc tình cảm này, thì hãy từ bỏ đi.” Anh hạ ga dừng chờ đèn đỏ: “Nếu có việc gì thay đổi được tình cảm của anh dành cho em thì anh đã làm rồi, em hiểu không?”
Trà My rùng mình. Cô biết lời nói của Minh Phong vừa rồi không phải là đùa. Cô cũng biết anh yêu cô, đến mức có thể vứt bỏ mọi thứ. Điều đó làm cô cảm thấy mình trở thành một người con gái hạnh phúc: “Ừm thì hiểu, nhưng em không phải là người tốt, có rất nhiều tật xấu, ích kỷ, thích sở hữu, gia đình cũng phức tạp…”
Minh Phong ý cười càng sâu, thì thầm: “Anh cũng chẳng tốt đẹp gì, gia đình anh cũng đâu có phải đơn giản.”
Trà My chợt nhớ đến lời của Mai Trang sáng nay, ông nội Minh Phong là một người vừa cổ hữu vừa nguy hiểm. Bất giác cô nuốt nước bọt: “Xem ra em đúng là người vô tâm, chuyện của em dù nhỏ hay lớn anh đều rõ, còn em thì chẳng biết gì về anh.”
“Em nghĩ được vậy là anh vui rồi, chỉ cần em muốn thì anh sẽ không giấu giếm bất kỳ chuyện gì hết.” Minh Phong nắm lấy tay của Trà My, ánh mắt ấm áp và đầy yêu chiều.
Trà My lập tức đáp: “Con người thì phải có bí mật chứ?”
“Nhưng anh không muốn giữa hai ta có bí mật nào hết.” Minh Phong vuốt mái tóc của cô: “Mặc cho quá khứ có thế nào, chúng ta sẽ bắt đầu lại. Chỉ cần em cho anh biết em muốn gì, cho anh cơ hội thể hiện, thì tin chắc anh sẽ làm được. Đừng khép cửa lại, em không biết điều đó đáng sợ thế nào đâu.”
Trà My không vội trả lời, cô có thể cảm thấy từng lời anh nói không phải là những câu dỗ ngọt. Mà nó hoàn toàn xuất phát từ tận đáy lòng: “Em biết rồi, đừng nghiêm túc quá vấn đề như vậy.”
Minh Phong đặt lên má Trà My một nụ hôn, sau đó đạp ga tiến về phía trước.
Nơi tổ chức tiệc chính là biệt thự của ông Toàn, ba Mai Trang. Những bãi cỏ xanh mượt trải dài từ cổng vào cửa chính. Tiếng nói cười của khách khứa như pháo nổ, mọi người đều ăn mặc lịch sự, lộng lẫy.
Mai Trang xinh đẹp trong chiếc váy màu đỏ lệch vai, kiểu giống như nữ thần Hy Lạp thời cổ đại. Đây là quà của Trà My, do chính tay nó thiết kế và may tặng cô hôm nay. Từng đường may đều rất tinh tế và sắc sảo. Chưa kể đến chất liệu vải mới lạ, độ co giãn hợp lý giúp cho người mặc cảm thấy thoải mái.
Mai Trang thiết nghĩ, sau nay cô chẳng phải mắc công đi sắm hàng hiệu làm gì. Cần thì cứ nhờ nó thiết kế là xong. Trà My lại rõ sở thích của cô như vậy, tin chắc vụ này có thể triển khai trong tương lai.
“Mai Trang, sinh nhật vui vẻ.” Linh, bạn khá thân từ thời đại học của Mai Trang mừng rỡ chúc mừng.
“Bà chủ lớn, chẳng phải bà nói đang công tác ở Nghệ An sao?” Mai Trang thân thiết cười tươi đáp.
Linh giơ lên vuốt lại mái tóc của mình: “Đồ quỷ, tớ làm sao có thể lớn bằng cậu được. Vừa xuống máy bay là tớ tranh thủ đến đây ngay đó.” Cô đưa mắt nhìn xung quanh: “Trà My vẫn chưa đến hả?”
Nhắc đến Trà My mới nhớ, gần bảy giờ mà vẫn chưa thấy mặt mũi nó đâu: “Tớ cũng đang thắc mắc tại sao chưa thấy nó đây. Hay cậu cứ nói chuyện với mọi người đi, tớ vào trong lấy điện thoại gọi nó xem đã.”
Linh gật đầu: “Cho phép cậu lui, để trai đẹp lại đây tớ giải quyết hết cho.”
“Cậu đừng làm người ta chạy hết.” Mai Trang híp mắt lém lỉnh: “Trà My cứ nói tớ mê trai, xem ra vẫn chưa bằng cậu đấy.”
Linh cười lớn không thèm phản bác: “Bản năng từ trong máu rồi. Thôi cậu mau gọi điện hối nó đi, nếu không nó trốn ở nhà luôn thì khổ.”
Mai Trang mới bước chưa được mấy bước, thì tiếng xe từ cửa chính phát ra. Một chiếc Camry màu đen bóng vừa mới đạp thắng. Theo sau đó là đôi giầy da cùng màu, Đức trong bộ Âu phục thanh lịch bước xuống, tiện tay cài lại cúc áo đang hở của mình. Động tác đơn giản này càng tô thêm vẻ phong độ vốn có của anh.
Ngay lập tức, Đức trở thành trung tâm chú ý. Mai Trang nhìn người đàn ông đang cầm bó hoa trên tay tiến về phía mình, không thể nào chớp mắt. Người đàn ông này có đôi môi biết cười, mọi đường nét trên gương mặt đều hoàn hảo đến khó tin. Nhiều năm đã qua đi, hầu như anh vẫn không thay đổi gì nhiều. Chỉ là, bảnh bao hơn mà thôi.
“Mai Trang, sinh nhật vui vẻ.” Đức đưa bó hoa đến trước mặt Mai Trang, đặt nhẹ lên má cô một nụ hôn chào hỏi theo phong cách phương Tây.
Mai Trang mỉm cười, cảm thấy tim vẫn đập nhanh bất thường: “Anh đến là em vui rồi.” Tuy cô không còn tình cảm với Đức, nhưng với vẻ bề ngoài của anh, tin chắc đứa con gái nào cũng phản ứng như vậy. Cơ mà cũng có thể trừ Trà My ra, nó đặc biệt miễn dịch với anh.
“Đức, sao anh đi mà không chờ em.”
Cả hai đang cười nói, thì một giọng nữ vang lên. Theo quán tính, Mai Trang nhìn về nơi phát ra tiếng nói. Nụ cười trên môi tắt hẳn. Người con gái trước mặt có mái tóc đen, xoăn kiểu tự nhiên. Làn da trắng, gương mặt cũng có thể cho là đẹp quyến rũ. Nhưng đằng sau vẻ đẹp đó, cô ả sở hữu tính khí xấu xa tuyệt đối. Là người lúc nào cũng thích đâm sau lưng người khác, Thúy Vy.
Đức choàng tay qua ôm eo Thúy Vy đang nũng nịu giận dỗi: “Không phải là em bảo anh vào trước sao?”
“Thì người ta nói vậy thôi, em vẫn muốn tự mình tặng bó hoa đó hơn.” Thúy Vy ôm lấy cánh tay của Đức, quay sang nhìn Mai Trang với vẻ đắc ý: “Chúc mừng sinh nhật cậu.”
Mai Trang nhìn Đức một lúc, sau đó mới nhìn Thúy Vy. Nếu anh quen người con gái nào khác, cô không nói làm gì. Nhưng lại là Thuý Vy con gái của Thị Bích, là người lúc nào cũng coi Trà My là cái gai trong mắt. Anh nói thích Trà My như vậy, về nước liền kiếm ngay số điện thoại của nó, chẳng lẽ chỉ để cho nó biết anh đang sống hạnh phúc cở này?
“Cảm ơn cậu.” Mai Trang trả lời khô khốc.
“Cậu có thích bó hoa này không, tớ là người đích thân chọn đấy.” Thúy Vy nhếch môi một bên cười. Cô biết Mai Trang từng thích Đức, nó lại ghét cô như vậy. Chỉ nhìn sắc mặt nó bây giờ cũng đủ hiểu, nó đang rất ức chế: “Con đại gia đúng là có khác, một buổi tiệc sinh nhật mà cũng tổ chức hoành tráng thế này. Tớ thật sự rất ghen tỵ với cậu đấy.”
“Vậy à, tớ làm sao hơn cậu được chứ.” Mai Trang đưa mắt nhìn Thúy Vy từ trên xuống dưới, bộ đồ cô ả đang mặc trên người thích hợp đi trên thảm đỏ hơn là dự tiệc.
“Cậu lúc nào cũng vui tính như vậy.” Thúy Vy nở nụ cười khoan dung: “Đức hay nhắc đến cậu cũng vì cái tính hài hước này.”
“Tớ lại không biết mình có tính đó.” Mai Trang cũng không để thua thế.
Đức nhìn Thúy Vy với vẻ mặt nghiêm khắc, ngầm cảnh báo cô rằng không nên thất lễ: “Sao anh không thấy Trà My? Cô ấy vẫn chưa đến sao?”
Mai Trang nhìn Đức đầy nghi hoặc: “Xem ra anh vẫn còn để ý đến nó nhỉ? Chẳng lẽ muốn hỏi thăm sức khỏe?”
“Anh chỉ muốn biết cô ấy dạo này ra sao, từ ngày về nước cũng gặp lại khá nhiều người nhưng vẫn chưa có dịp gặp cô ấy.” Đức phong độ đáp trả.
Chưa đợi Mai Trang lên tiếng, Thúy Vy đã vội chen vào: “Đức, anh đúng là xấu bụng quá nha. Trà My mới chia tay Hoài Văn, làm sao có thể vô ưu vô lo được chứ? Bữa giờ em vẫn còn lo cho cậu ấy đấy.”
“Ồ, không ngờ cậu lại tốt tính như thế. Nhưng chắc sẽ khiến cậu thất vọng, vì Trà My lúc nào cũng sống tốt.”
Mai Trang công nhận những lời Trà My đã nói ban trưa rất đúng. Đàn ông thể hiện mình là sói không đáng sợ, kẻ luôn ngụy quân tử mới là đáng sợ nhất. Trà My nói không thích Đức cô tin nó không nói xạo. Chỉ là lý do tại sao thì cô không biết, nhưng cô chắc nó giấu kín điều đó là vì cô. Thú thật thì cô đã từng thích anh ta, nhưng chưa đến nỗi chết sống vì tình yêu, hay thất tình tự tử đại loại vậy.
Thúy Vy cười mỉa mai: “Tớ quên mất rằng cậu ấy rất mạnh mẽ, bị bạn trai đá chắc chỉ là chuyện nhỏ mà thôi…” Cô kéo dài trường âm: “Chỉ là, người mà cậu ấy chọn lại cấm sừng lên đầu cậu ấy, đúng là không thể ngờ được chuyện đời.”
“Đủ rồi.” Đức nhíu mày, giọng nghiêm khắc nhắc nhở: “Những chuyện đó không thích hợp nói ở đây.”
Thúy Vy cắn nhẹ môi dưới: “Em chỉ nói sự thật thôi.” Con nhỏ Trà My đó đâu phải là trung tâm vũ trụ, tại sao người nào cũng hở một cái là nhắc đến nó. Bà ngoại ở nhà cũng vậy, cô thật sự dị ứng với cái tên đó. Nó sinh ra là để làm nền cho cô, lúc nhỏ hay sau này đều phải nhưng vậy.
“Gì thế, anh Đức quen với Thúy Vy từ bao giờ vậy?”
“Nghe nói anh ta vừa về nước liền qua lại với Thúy Vy, còn dẫn đến đây chắc để ra mắt đấy.”
“Ra mắt cái gì chứ, tớ cá là anh ta muốn chọc tức Trà My thôi. Trà My vừa chia tay Hoài Văn, tớ thật không dám nghĩ đến cảnh cả hai gặp mặt nữa. Nhỏ Thúy Vy đó chắc đang rất đắc ý.”
“Cũng có thể lắm, năm đó Trà My cương quyết cự tuyệt anh Đức làm tớ cũng ngạc nhiên. Nếu buộc chọn một trong hai, đương nhiên tớ sẽ chọn anh Đức. Hoài Văn tuy cũng được, nhưng so ra chỉ là tép riu. Nếu ở vị trí của anh Đức, tớ cũng sẽ không cam tâm.”
"Nói chứ cũng tội cho Trà My, nếu không vì khó xử giữa bạn bè thì hôm nay đã đứng bên cạnh anh Đức rồi ấy. Phước của mình giờ lại bị người khác cướp mất..."
“Chuyện đời khó ai mà biết, người làm khán giả như mình lại có dịp xem trò hay rồi. Haha.”
Linh đang đứng với mấy người bạn, vô tình nghe được một vài cuộc trò chuyện khá dở hơi. Cô xoay người về phía Mai Trang, chứng kiến cảnh tượng đẹp đến mức ngứa mắt.
Đã có trò vui, không tham dự thì chẳng còn là cô nữa. Linh cười một cái thật điệu đà, chậm rãi tiến lại góp vui: “Đức, anh về nước khi nào vậy?”
Đức bắt tay Linh: “Cũng hơn một tuần rồi.”
Linh nhìn Thúy Vy đang tựa vào người Đức như thể sợ bị người khác cướp mất, bèn cười: “Em nghe nói công ty anh đang muốn hợp tác với Toàn Cầu, bộ muốn định cư dài dài ở đây luôn hả?”
Mai Trang khẽ cười khi thấy Linh lên tiếng. Nói về độ sốc người thì không ai hơn nó.
“Anh cũng tính vậy đó.” Đức hạ nhẹ giọng: “Mà em nghe tin tức này ở đâu vậy. Anh không biết là tin truyền thông nước nhà lại nhanh đến vậy đấy."
Linh biết Đức đang ngầm mỉa mai cô nhiều chuyện, nhưng đó chẳng là vấn đề gì: “Muốn sống trong giới mà mù tịt về tin tức, chắc em đã bị dẵm chết từ lâu.” Linh cười vô cùng trang nhã: “Nghe nói ông chủ Toàn Cầu tương đối khó tính, nhưng anh là bạn của Trà My thì mọi chuyện dễ giải quyết hơn đấy.”
Đức cảm thấy khó hiểu, hỏi: “Ý em là…?”
Linh câu tay lên vai Mai Trang đang đứng kế bên: “Thì Trà My là vợ sắp cưới của Minh Phong, bà chủ tương lai Toàn Cầu chứ sao nữa.”
Lời Linh vừa dứt, thì một chiếc xe ngoại nhập màu đen hiếm hoi tại đất Việt Jaguar XJL đã dừng trước cửa. Nam thanh gái tú bước xuống xe, hình ảnh người đàn ông phong độ mở cửa cho người thương, cẩn thận nắm lấy tay cô choàng qua cánh tay mình. Mọi động thái đều nhẹ nhàng như nâng niu bảo vật, thu hút không ít cặp mắt tò mò ngưỡng mộ.
Mai Trang nhìn mặt Thúy Vy bỗng nhiên biến thành cao su, không còn múa miệng như nãy giờ nữa mà trong lòng vô cùng khoái trá. Thật ra cô không phải thiên thần bao dung, nên cũng chẳng muốn bày xích cái cảm giác hả hê lúc này làm gì. Nó muốn làm diễn viên chính, nhưng đáng tiếc chẳng còn đất để diễn. Còn Đức? Sắc mặt anh ta cũng tối sầm như cục than.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...