Tại Giao Điểm Ta Gặp Nhau (Trót Yêu)


“Em muốn ăn gì?” Minh Phong ga lăng hỏi ý kiến Trà My.
Trà My suy nghĩ một lúc, rồi mới đáp: “Tôi muốn ăn thịt nướng, nhưng mà…”
“Anh biết một nhà hàng thịt nướng rất ngon, chất lượng vệ sinh tốt, tự mình nướng nên có thể canh chính xác độ chín của thịt.” Minh Phong nói một hơi, anh biết bao tử Trà My rất nhạy cảm, nên rảnh rỗi có tìm kiếm những địa điểm ăn thích hợp, bây giờ có dịp đến rồi.
Trà My liền gật đầu, về vấn đề ăn uống thì ta nói Minh Phong còn kĩ hơn cô nhiều ấy chứ. Nếu anh ta nói nơi đó an toàn vệ sinh, thì đúng chính xác một ngàn phần trăm luôn khỏi bàn.
Khói bốc lên từ bếp lò nóng hừng hực, Trà My cẩn thận quan sát Minh Phong đang lật đều tay những miếng thịt thơm ngon mà nước bọt trong miệng cô như muốn rịnh ra. Cô không ngờ còn có một nơi thế này, không gian thoáng đãng và sạch sẽ, đèn vàng đủ ánh sáng, nhân viên phục vụ cũng rất nhiệt tình, dù có hơi đắt nhưng cũng đáng đồng tiền bỏ ra.
“Em cứ ăn thoải mái, hôm nay anh mời.” Minh Phong hào phóng nói.
Trà My chớp chớp mắt tinh nghịch, liền hỏi: “Là ngày gì mà anh lại muốn khao tôi thế?”
“Anh đã ký được một hợp đồng khá lớn.” Vừa ký hợp đồng xong, bất chợt trong đầu anh lại nghĩ ngay đến Trà My, anh muốn cô là người đầu tiên biết được tin vui này.
Trà My liền gật đầu hiểu ý: “Chúc mừng anh! Xem ra, ba mẹ anh rất tự hào về con trai của mình nhỉ?”
Minh Phong tay đang gắp thịt vào đĩa cho Trà My bỗng khựng lại: “Sao em lại nghĩ vậy?”
Trà My uống một ngụm trà, nở nụ cười nói: “Anh giỏi dang như vậy, ngoại hình còn ưu tú, nếu là con tôi chắc chắn ngày nào tôi cũng khoe với hàng xóm.” Đây là lời khen thật lòng của cô.
Minh Phong cười nhạt, ánh mắt như ẩn hiện một nỗi niềm nào đó: “Chắc là vậy.”
Trà My miệng nhai thịt bò, chớp mi mắt hỏi: “Chắc vậy là ý gì? Chẳng lẽ họ không bao giờ khen anh hả?”

“Họ mất khi anh còn rất nhỏ.”
Trà My cứng họng, nuốt trọng luôn miếng thịt bò trong miệng. Cô có cảm thấy mình vừa chọc đến nỗi đau của người ta nên cẩn thận đáp: “Xin lỗi, tôi không biết chuyện này.”
Minh Phong cười bao dung, tiếp tục nướng thịt: “Không sao, anh sẽ rất bình thường nếu em không dùng ánh mắt thương hại nhìn anh.”
Trà My tằng hắng giọng, chống tay phải vào cằm nhìn Minh Phong: “Thương hại và đồng cảm là bốn từ tôi ghét nhất, nên tôi sẽ không bao giờ áp đặt lên người khác. Tuy họ không sống cùng chúng ta, nhưng họ vẫn mãi trong tim nếu chúng ta nghĩ về họ, tôi tin là thế.”
Minh Phong không nói gì, chỉ nhìn Trà My rồi mới giơ tay lấy thực đơn, gọi một loạt hơn mười phần thịt khác nhau.
Trà My tá hỏa, liền hỏi: “Gọi nhiều thế sao ăn hết, anh muốn biến tôi thành lợn hả?”
"Em đâu có mập mà sợ. Với lại, phải ăn thử mới biết món nào ngon nhất ở đây chứ?" Minh Phong thản nhiên đáp.
Trà My đành chịu, anh ta giàu có như thế, cô cũng chẳng tốt bụng mà tiết kiệm dùm làm gì. Huống hồ cô cũng đâu phải là người đề xuất.
Minh Phong thấy Trà My im lặng liền cười ấm áp, từng dòng hồi ức năm nào như lăn tăn trong tâm trí anh. Đúng vậy, họ sẽ mãi trong tim nếu chúng ta nghĩ về họ, bao nhiêu năm rồi, vẫn một cảm giác khi nghe lại câu nói này…
“Này, sao anh lại đứng ngoài mưa thế?”
“Tôi đang chờ ba mẹ lại đón.”
“Có chờ cũng phải mang dù chứ, anh dầm mưa thế này chẳng phải khiến họ thêm lo?”
“Mặc tôi.”

“Cầm lấy đi, nhà tôi ở trước mặt rồi nên không cần đến nó nữa.”
“Tôi không cần.”
“Còn ở đó mà mạnh miệng, không cần thì ném vào sót rác ấy.”
Trà My thấy Minh Phong thất thần như đang suy nghĩ điều gì đó, cô liền vẫy vẫy tay trước mặt gọi hồn anh về: “Anh đang mơ gì thế? Thịt khét hết rồi kìa.”
Minh Phong giật mình, gắp mấy miếng thịt khét bỏ qua một bên, xong cười cười: “Chỉ là anh chợt nhớ, lúc nhỏ cũng đã từng có người nói với anh như vậy.”
Trà My tiếc hùi hụi miếng thịt ngon bị bỏ đi kia, lườm Minh Phong nói: “Thức ăn rất quý giá, tuy biết là anh giàu có, nhưng cũng đừng lãng phí thế chứ?”
“Anh biết rồi, sau này không lãng phí vậy nữa.”
Sau khi về đến nhà thì trời đổ mưa to, đột nhiên Trà My lại thèm sữa đậu nành nóng của gian hàng cô Hoa cách chung cư vài căn nhà không xa. Tính khí của cô rất kỳ lạ, nếu đã thèm cái gì mà không ăn được sẽ chẳng thể ngủ nỗi. Thế là lấy mấy chục ngàn đồng bỏ vào túi quần, cầm dù đội mưa đi mua.
Mưa to còn kèm theo gió giật, tuy có che dù nhưng cũng chẳng thể tránh khỏi ướt mưa. Trà My cảm thấy mình quá chạm mạch, hơn chín giờ có lẽ cô Hoa đã đóng cửa rồi, vậy mà còn cố gắng lếch thân đi mua, lỡ bị cảm thì chẳng biết sao luôn. Cái này có được gọi là cái miệng hại cái thân không nhỉ?
“Cô Hoa, còn sữa không ạ?” Khi Trà My đến nơi, cũng là lúc cô Hoa đang chuẩn bị dẹp hàng, cô chạy nhanh đến hỏi.
Cô Hoa ái ngại nhìn Trà My: “Sao cháu đến trễ vậy, còn một chai nhưng người khác đặt mua rồi.”
Trà My đắng lòng cắn răng cạch cạch, vừa quay đầu định trở về bỗng đụng phải một thân hình to lớn. Trà My mắt không nhìn lên, xin lỗi vì mình vô ý rồi bật dù bước đi.
Chưa được vài bước thì cánh tay bị một bàn tay khác kéo lại: “Chờ anh về chung với.”

Nghe giọng nói quen thuộc, Trà My liền ngẩng đầu lên nhìn, là Minh Phong đang mặc đồ thể thao trẻ trung khác lạ. Tại sao anh lại ở đây?
“Cháu Phong, hôm nay đến trễ hơn mọi khi nha.” Cô Hoa vui vẻ niềm nở buông lời với Minh Phong, có thể thấy anh không phải đến đây lần đầu tiên.
Minh Phong cười cười nhận ngay chai sữa nóng, khách sáo đáp trả: “Tại có chút việc, cô cứ dọn hàng đi cháu xin phép trước.”
Cô Hoa nhìn cậu thanh niên trẻ hối hã bước theo sau Trà My, ném thẳng cây dù mình đem đến vào một xó mà bất giác mỉm cười dịu hiền. Tuổi trẻ bây giờ theo đuổi người mình yêu táo bạo quá, bà đúng thật già rồi.
“Sao anh không mang theo dù?” Trà My ngước đầu nhìn Minh Phong hỏi.
Minh Phong cầm lấy cây dù trong tay Trà My, che giúp cô đáp: “Anh cứ tưởng chân mình nhanh, chạy một mạch sẽ không bị ướt nhiều.”
Trà My liền trề môi, anh nghĩ mình là tuyển thủ điền kinh chắc? Chẳng lẽ anh không biết càng chạy nhanh thì càng dễ bị ướt nhiều hơn? Cô có hơi nghi ngờ đầu óc cao siêu của anh thường thấy chỉ là vẻ bề ngoài.
“Để cảm ơn em cho anh đi ké dù, anh sẽ chia em nửa chai sữa, chịu không?” Minh Phong một tay cầm dù, một tay giơ chai sữa lên cười vui vẻ nói.
Trà My liếc mắt qua nhìn nửa bên vai của Minh Phong đã ướt sủng, hầu như chẳng che chắn được gì nên đáp: “Lúc nhỏ cũng có người từng che dù cho tôi kiểu này, kết quả sáng hôm sau anh ta lăng ra ốm nặng. Anh đừng bắt chước, tôi không biết chăm sóc người bệnh đâu.”
Minh Phong tỏ vẻ ngạc nhiên, người mà Trà My nhắc đến không phải chính là anh sao? Thì ra cô ấy không hề quên anh, cảm thấy vô cùng kích động nên Minh Phong bật cười lớn. Vừa định nói gì đó, thì chợt khựng lại khi thấy Trà My dừng chân, dời ánh mắt theo hướng của cô, sắc mặt anh cũng dần chuyển biến.
Trà My ơ thờ sải chân bước đi, nhưng hồn ma là Hoài Văn đang đứng dưới mưa, quần áo ướt sủng không bỏ cuộc chạy theo kéo cô lại, đứng trước mặt cô tỏ vẻ ân hận vô vàng.
“My, anh chỉ muốn nói chuyện với em, anh thật sự rất nhớ em!”
Trà My giật tay mình lại, không nhịn được mà lớn giọng: “Chẳng phải đã giải quyết hết rồi sao hả? Anh muốn đóng phim tình cảm buồn nôn gì nữa?”
“Chỉ là…”
“Chỉ là anh không kiềm hãm được dục vọng của mình, nên mong tôi hãy thông cảm? Chuyện anh có người đàn bà khác cả thế giới đều biết, chỉ có tôi là con ngu không biết chuyện, còn sợ anh làm việc nhiều đến sinh bệnh. Tôi không tin lời người khác vì tôi cực kỳ tin tưởng vào anh, thế nhưng anh đã làm gì? Tôi mạnh mẽ, cá tính và đầy bản lĩnh nên không ngại ban bố anh cho người thứ ba, nhưng anh cũng đừng thử sức chịu đựng của tôi, đai đen võ của tôi không phải để trưng bày cho anh ngó đâu.” Đây là giới hạn nhân nhượng cuối cùng cô dành cho hắn, nếu hắn vẫn tiếp tục muốn làm hồn ma, cô sẽ cho hắn toại nguyện.

Hoài Văn không chịu bỏ cuộc, tiếp tục dùng hai tay nắm lấy vai Trà My: “Anh sai rồi, em không thể tha thứ cho anh dù chỉ một lần hả?”
Trà My mặt lạnh lùng, nắm lấy cánh tay Hoài Văn, chưa đợi hắn phản ứng cô đã vật ngược người hắn té nhào xuống vũng nước mưa một cách liền mạch và lưu loát.
Hoài Văn đau điếng, miệng không thốt nên lời.
Minh Phong lạnh sống lưng. Mạnh dữ...
Trà My ngồi xuống bên cạnh Hoài Văn đang nhăn nhó vì đau đớn, cười đẹp đến mê hồn: “Tôi sẽ tha thứ cho anh, nếu anh không xuất hiện trước mặt tôi nữa, thỏa thuận vậy nhé.”
Trà My đứng dậy, xoay đầu nhìn Minh Phong vẫn đang che dù ình miệng cười tươi rạng rỡ: “Vào nhà thôi, tôi lạnh rồi.”
Minh Phong gật đầu bước theo sau Trà My, im lặng không nói thêm lời nào, chỉ ngoan ngoãn làm người che dù tốt bụng.
Đứng chờ thang máy, thấy đầu tóc Trà My đã bị ướt mưa nên trong lòng Minh Phong có chút lo lắng, không nhanh chóng tắm nước nóng thay quần áo thì sẽ bị cảm mất. Nhớ lại thao tác vật người của cô vừa rồi, Minh Phong chậm rãi nhìn từ đầu đến chân Trà My đánh giá, xong lại cười tủm tỉm rút ra một bài học: Đừng bao giờ trông mặt bắt hình dong.
Trà My ngẩng đầu lên nhìn Minh Phong, cười cười nói: “Sao anh lại nhìn tôi kiểu đó, muốn thử giống tên đang nằm ngoài kia hả?”
“Không, không, xương anh rất dễ gãy, không thích hợp chơi trò mang tính vận động mạnh như thế đâu.” Minh Phong liền lắc đầu đáp.
Trà My khẽ cười, dịu dàng như nước hồ không tĩnh động, chẳng giống xíu nào là người biết võ cả. Nhiều khi, người ngoài nhìn vào còn tưởng cô ấy mỏng manh dễ vỡ nữa ấy chứ.
Mưa to, to như trút nước, chẳng có dấu hiệu của sự dừng lại, Trà My ôm máy tính đăng nhập vào Facebook đăng một dòng tâm trạng trước khi đi ngủ.
[Tôi là người dịu hiền nhất nhất cái quả đất này.]
Minh Phong phun sữa đậu nành trong họng khi đọc dòng tâm trạng mới của Trà My, miệng cười to thành tiếng, gật đầu điên dại: Anh xác nhận, em rất dịu hiền.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui