Tại Giao Điểm Ta Gặp Nhau (Trót Yêu)


Thương hiệu thời trang Lassic được thành lập hơn tám năm, đã tạo ra một làn sóng hiệu ứng mạnh mẽ đối với thời trang trong nước, ngoài việc nhân tài thiết kế không thiếu và những lãnh đạo nhiều kinh nghiệm trong ngành thời trang ra, thì chất lượng và giá thành luôn thích hợp mới là điều làm nên uy tính của công ty.
Sau khi tốt nghiệp hơn một năm, Trà My may mắn tham gia vài khóa học và những cuộc thi tìm kiếm tài năng thiết kế nên cũng có một chút ít danh tiếng trong giới. Vả lại công ty mẹ cô là người cung cấp vải chính cho Lassic, nhờ mối thâm tình lâu năm nên cô được đặc cách mời vào làm thiết kế viên mà không thông qua bất kỳ cuộc thi tuyển nào.
Ban đầu cô hoàn toàn không biết chuyện này, do mẹ cô chỉ bảo rằng công ty đang thiếu người nên cần gấp, suy nghĩ rất lâu cô mới gật đầu vào làm. Nào ngờ ngày đầu tiên làm việc đã bị mọi người nhìn bằng ánh mắt xem thường trông thấy. Lúc đó cô cảm thấy tủi thân ghê gớm lắm, vì bị cô lập mà không biết lý do.
Sau khi vỡ lẽ mọi chuyện, bản chất đấu tranh trong lòng cô bỗng dâng trào mạnh mẽ. Cô không thích bị người khác xem thường, muốn chứng minh ọi người thấy dù không có người nâng đỡ cô cũng sẽ làm tốt, và có thể sẽ tốt hơn họ nữa là khác.
Rồi lần show thời trang sắc xuân. Chính cô cũng không ngờ, mẫu thiết kế của mình lại được đánh giá cao và tạo nên một cơn sốt đối với giới trẻ tại thời điểm đó như thế, nên dần dần mọi người cũng cởi mở với cô hơn. Ít nhất trong mắt họ bây giờ, cô không còn bị coi là búp bê suốt ngày chỉ biết dựa dẫm vào mẹ. Cho đến nay thì vị trí trong công ty của cô cũng ngày càng vững chắc, không phải nhờ mẹ mà nhờ vào nỗ lực của bản thân mình. Cô cảm thấy vô cùng hài lòng với những gì mình đạt được.
“Trà My, bên chi nhánh 7 có khách hàng phàn nàn về sản phẩm mới. Hiện tại đang gấp, em có thể qua đó xử lý không?” Chị Lan sau khi nghe điện thoại của cấp trên, liền lên tiếng hỏi Trà My.
Trà My tay đang vẽ bướm, mặt thì thẩn thờ buồn chán, khi nghe có người gọi tên mình liền giật mình. Đợt show thời trang sắp tới đã có người phụ trách, ngồi trong phòng chờ thời gian tan ca cũng chán ngấy, nên cô liền gật đầu đồng ý: “Dạ được ạ.”
Vừa mới trả lời xong thì máu liền dồn lên não, chi nhánh số bảy chẳng phải tại tòa Bitexco? Cô quên mất bản thân mình không có xe, sung sức chi lớn tiếng vậy không biết nữa.
Miệng đã hứa rồi nên Trà My cũng chẳng thể rút lại. Bỏ bút và sổ tay vào túi xách, rồi lập tức đón taxi đến tòa nhà Bitexco để giải quyết liền.
“Này, tại sao chiếc váy này tôi mới mua mà lại bục chỉ thế kia? Vẫn còn hóa đơn hẳn hoi đây.” Một cô gái có mái tóc xoăn dài vàng chóe, ăn vận hợp thời, gương mặt xinh đẹp nhưng dùng lời lẽ vô cùng chua ngoa nói với nhân viên bán hàng.
“Chị thông cảm, lý do chỉ bục là do có dấu hiệu chèn ép nong vào, hoàn toàn không phải lỗi sản phẩm.” Nhân viên bán hàng vô cùng nhỏ nhẹ đáp trả.

Cô gái mái tóc xoăn hung dữ hét lớn: “Cái gì mà chèn ép nong vào, ý cô muốn ám chỉ tôi muốn gây sự đó hả?”
Nhân viên bán hàng chảy mồ hôi hột, rõ ràng là chiếc váy bị tác động mạnh nên mới rách như vậy, mà cô gái này cứ bảo tự động bục chỉ ra. Chắc lượng của công ty từ đó đến giờ luôn được đảm bảo, làm sao có chuyện vô lý như thế chứ.
Vừa thấy Trà My bước vào, nhân viên bán hàng thở phào chạy đến nói nhỏ bên tai chuyện gì đó. Sau đó Trà My mới cười thân thiện bước vào, nhiệt tình tiếp đón: “Chào chị.”
“Cô là ai?” Cô gái tóc xoăn lườm Trà My hỏi.
Trà My vẫn không thay đổi sắc âm đáp: “Tôi đại diện cho công ty thời trang Lassic đến để kiểm tra sự việc, chị có thắc mắc gì có thể trực tiếp nói với tôi.”
Cô gái tóc xoăn nghe những lời Trà My nói vô cùng mát dạ, lấy chiếc váy còn nguyên nhãn mác đưa đến trước mặt Trà My: “Cô xem thử đi, tôi chỉ vừa mặc vào là nó rách ra như vậy.”
Trà My liền nhận lấy, nhìn kích cỡ váy rồi sang thân hình của cô gái ngồi đối diện, mỉm cười: “Số đo của chị là thuộc cỡ M, nhưng chiếc váy lại là cỡ S, xin hỏi lúc đó chị có thử trước không?”
“Có chứ, mua đồ đương nhiên phải thử rồi.” Cô gái tóc xoăn liền nói.
“Lúc chị thử vẫn là cỡ S?”
Cô gái tóc xoăn gật đầu, khẳng định nói lớn: “Lúc đó mặc rất vừa.”
Trà My gật đầu hiểu ý, nhìn chất liệu vải bằng thun kaki, rồi nhìn điểm nhấn eo xong đáp: “Đây là loại vải có độ co giãn giới hạn, nên có thể chị sẽ mặc vừa nếu cố gắng nong vào, nhưng khi di chuyển sẽ rất khó khăn, nhất là phần eo và phần chân váy.” Ngưng vài giây Trà My quay sang hỏi nhân viên bán hàng: “Em không giải thích cho khách hàng trước khi mua?”

Nhân viên bán hàng gương mặt như muốn trào nước mắt, ấm ức đáp: “Em đã có nói, nhưng chị ấy bảo là phải mặc ôm như vậy mới tôn dáng.”
Cô gái tóc xoăn trợn mắt, quát lớn: “Ai biết chất lượng vải của các người lại kém như thế chứ.”
Trà My không nói gì, một lúc sau mới cười thân thiện: “Xin lỗi vì đã làm chị phiền lòng, tôi hiểu khi lựa chọn một chiếc váy yêu thích phải tốn nhiều tâm tư như thế nào. Nhưng tôi xin khẳng định về mặt chất lượng sản phẩm của công ty. Để chị phải tốn nhiều tâm tư và thời gian như vậy, là lỗi của chúng tôi đã không hướng dẫn nhân viên chặt chẽ.”
Tuy Trà My nói lời xin lỗi, nhưng nghe sao cũng ra lỗi là ở người mua hàng kia. Mặc dù đã được cảnh báo nhưng lại thích làm theo ý mình, giờ còn muốn kiện cáo, ai mà tiếp?
“Vậy cô sẽ giải quyết thế nào?” Cô gái tóc xoăn dần dịu lại, tự thấy mình cũng có phần không đúng, nhưng đã làm đến nước này rồi, nếu nhận sai chẳng phải rất quê mặt?
“Để bồi thường thời gian lẫn công sức của chị, công ty chúng tôi sẽ đổi cho chị chiếc váy mới có cỡ phù hợp, và tặng thêm một chiếc váy đồng giá coi như xin lỗi.” Vừa nói xong, Trà My liền ra hiệu cho nhân viên bán hàng dẫn cô gái tóc xoăn đi chọn váy mới.
Cô gái tóc xoăn lúc này vô cùng thỏa mãn, cười tươi thân thiết như chưa từng xảy ra chuyện gì: “Cô thật sự rất biết cách cư xử, tôi chỉ cần đổi váy mới là được.”
Trà My mỉm cười, lấy lui để tiến là phương pháp hiệu quả trong trường hợp này. Nhưng lời đã nói cô chẳng thích rút lại: “Chị đừng ngại, đây là quy định của công ty nên tôi cũng không dám làm trái ý.”
Giải quyết xong mọi chuyện, cô gái tóc xoăn bưng hai túi to đùng bước ra, miệng cười đến tận mang tai vui vẻ: “Tôi rất thích cách phục vụ ở đây, lần sau tôi sẽ dẫn bạn đến giới thiệu.”
Trà My cười tiễn khách, thái độ ân cần hết mực: “Cảm ơn chị trước nhé.”
Cô nhân viên bán hàng khăm phục sát đất tài ăn nói của Trà My. Ngoài hai chiếc váy được đền bù ra, thì cô gái kia còn mua thêm một số quần áo lẻ và phụ kiện đi kèm, lại có thêm một khách VIP cho công ty, đúng thật là ngưỡng mộ hết sức.

“Chị Trà My, công ty làm gì có quy định đó?” Cô nhân viên bán hàng lém lỉnh hỏi.
Trà My ngồi xuống ghế, uống một ly nước lọc đầy rồi mới đáp: “Bỏ con tép bắt con tôm, danh tiếng công ty vẫn là trên hết, con gái mà, chỉ cần cho họ ăn kẹo thì chuyện gì cũng có thể nói.”
“Cái bà chằng tinh đó, lúc nãy còn xém bạt tai em.”
Trà My tỏ vẻ nghiêm khắc nhắc nhở: “Khách hàng luôn là số một, tuyệt đối không được nói xấu dù là ở sau lưng.” Từ nhỏ cô đã ghét những kẻ sống hai mặt, không thích thì im lặng, chứ đừng ở đó nịnh hót rồi đâm chọt sau lưng.
Cô nhân viên bán hàng cúi đầu, lập tức hạ giọng: “Sau này em không dám nữa.”
Giải quyết xong mọi chuyện thì cũng đến ba giờ chiều. Trà My quyết định ở lại cửa hàng giúp bán và chọn đồ cho khách luôn. Chứ giờ mà trở về công ty, thì phải tốn thêm một khoảng tiền taxi nữa, mất hết một ngày lương của cô thì thật rất đau lòng.
Đang chọn trang phục cho khách hàng thì chuông điện thoại bỗng vang lên, Trà My xin phép nghe điện thoại, ra hiệu cho nhân viên vào làm thay mình.
“Alo…”
“Trông em có vẻ không được khỏe.”
“Sao anh biết hay dạ?”
“Vì mỗi lần đau đầu em đều xoa trán.”
Trà My đưa mắt nhìn dáo dác xung quanh, không thấy Minh Phong đâu, tại sao anh ta biết cô đang xoa trán?
“Anh đang theo dõi tôi hả?” Trà My nghi hoặc hỏi.

Minh Phong cười nhẹ, đáp: “Đường đường chính chính đó chứ! Khi nào em xong việc?”
Trà My dựa lưng vào tường, chạm rãi trả lời: “Theo giờ hành chính.”
“Vậy giờ đó gặp.”
Bíp… bíp…
Trà My gãi đầu nhìn màn hình hiển thị kết thúc cuộc gọi, anh ta định giở trò gì nữa đây?
Không suy nghĩ nữa, Trà My tiếp tục với công việc của mình, bận rộn đến tối mặt tối mày. Đến đúng năm giờ, khách vẫn còn nên cô vẫn phải tiếp tục mà không ngừng nghỉ, mọi thứ xong xuôi, nhìn lại đồng hồ đã hơn sáu giờ, Trà My mới xách giỏ ra về. Vừa mới bước ra cửa, liền thấy Minh Phong đang mỉm cười vẫy tay chào mình, vẫn kiểu ấm áp thường thấy.
Trà My sải chân bước lại, ái ngại hỏi: “Anh đợi tôi tự giờ à?”
“Luôn như vậy mà.” Vừa nói Minh Phong vừa kéo tay Trà My đi thẳng lại phía thang máy.
Trà My trong lòng ngập tràn thắc mắc, miệng lải nhải: “Anh định đưa tôi đi đâu?”
“Em không muốn ăn cơm hả?”
Trà My cắn nhẹ vành môi nhìn cái bụng thẳng lì của mình, đúng là đang rất đói. Nhưng nhìn bàn tay đang nắm lấy tay mình kia, Trà My phân vân suy nghĩ, là do anh ta đói quá nên quên buông hay là cố tình nắm như vậy hoài nhỉ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui