Trước năm mới, bầu trời nơi Tần Vũ Tùng ở đen kịt, không phải anh đang trên máy bay mà anh đang đợi máy bay cất cánh. Chu Kiều thì sau khi xuất viện, ngoài trừ đưa một địa chỉ thì không có tin tức gì. Thỉnh thoảng Tần Vũ Tùng nhớ đến cô, có cảm giác như mình đang ở trong giấc mộng xuân thời niên thiếu, không có chỉ tiêu công việc hay con người, chỉ có da thịt kề bên nhau, mồ hôi nóng bỏng.
Trước kỳ nghỉ 1 ngày, tâm trạng mọi người ở văn phòng đều uể oải, Tần Vũ Tùng đột nhiên nhận ra mọi người có rất nhiều kế hoạch, vợ, con, bạn trai, mà chờ đợi anh chỉ có căn chung cư trống rỗng, cha mẹ anh ở Úc trông con cho em trai, Tết âm lịch cũng không về.
Tần Vũ Tùng nhắn tin cho Chu Kiều “Buổi tối tới nhà cô”. Tin nhắn trả lời lại rất nhanh “Được”
Đến nhà Chu Kiều, Tần Vũ Tùng mới nhớ ra mình đến tay không, thấy không hay cho lắm liền vội vàng quay đầu xe đi siêu thị. Anh chọn đại một chai rượu vang đỏ, từ trong biển người tấp nập ở siêu thị thoát ra ngoài thì trời đã tối đen.
Tần Vũ Tùng bấm chuông, lùi lại một bước đánh giá xung quanh, là một căn nhà tiêu chuẩn theo kiểu cũ của Thượng Hải. Trên đường từ ngoài hẻm đến được đây, anh đã mất không ít thời gian, nửa đường còn không cẩn thận dẫm trúng một con mèo khiến nó kêu lên thảm thiết, tiếng kêu phá vỡ vẻ quạnh quẽ của bầu trời đêm.
Ánh đèn đường chiếu xuống, cửa mở, Tần Vũ Tùng giật mình, Chu Kiều cắt tóc ngắn ngủn, còn đủ màu sắc như bị rớt cả đống thuốc nhuộm lên, tóc mái cô đủ màu: vàng, đỏ, trắng. Anh hít vào một hơi, đưa chai rượu cho cô “Chúc mừng năm mới”
Chu Kiều nhận chai rượu cười tủm tỉm nói cảm ơn.
Phòng rất nhỏ, Tần Vũ Tùng nhìn qua đánh giá, phòng khách thông với phòng bếp tầm khoảng hai mươi mấy mét vuông. Kế bên cửa sổ có máy tính, một cái tủ ba tầng nhỏ. Trên bàn ăn có một cái Pizza Hut. Anh thả lỏng tâm trạng, theo Chu Kiều vào phòng bếp. Cô lấy đồ khui rượu, hai cánh tay lúc ẩn lúc hiện, Tần Vũ Tùng ôm cô từ phía sau, nhắm mắt nghe mùi hương nữ tính đặc biệt trên người cô.
Chu Kiều hừ một tiếng, dẫm lên chân anh. Tần Vũ Tùng ngược lại càng hứng thú “Ăn cơm trước hay ăn thịt?”. Anh hơi dùng sức, một tay bế cô lên, dùng một chân nâng cô lên giữa hai chân, cố ý cọ xát qua lại. Trong phòng điều hòa được mở nhiệt độ vừa vặn, Chu Kiều ăn mặc quần áo đơn giản, Tần Vũ Tùng nâng cằm cô hôn lên, cảm giác tê dại lan tràn khắp trong lòng. Chu Kiều cố nén không kêu ra tiếng, trở tay sờ soạng kéo quần áo Tần Vũ Tùng, thắt lưng vừa mở, cô trực tiếp cho tay vào hoạt động, rất nhanh đã có hiệu quả, vật đó nhanh chóng lớn lên.
Tần Vũ Tùng buông cằm Chu Kiều ra, dọc theo bụng cô đi xuống.
Cô vội vàng kêu lên “Rửa tay trước đã”
Tần Vũ Tùng thật sự muốn trợn trắng mắt, đem cô ôm trong ngực. Có nước ấm, nhưng anh cố tình dùng nước lạnh rửa tay, sau đó đem áp tay lên trên ngực cô, Chu Kiều rùng mình nổi da gà,bàn tay kia đã một thẳng đường đi xuống dưới, hết xoa lại nắn. Cô nhớ đến lần trước nhìn mình trong gương, lại rùng mình thêm lần nữa.
“Lạnh? Một lát sẽ nóng” Tần Vũ Tùng đem cô ôm lên, mặt đối mặt.
Chu Kiều sợ ngã, vội vàng lấy tay chống lên cạnh tủ bếp, Tần Vũ Tùng lại thổi vào tai cô “Cho anh”. Cô như bị thôi miên, ôm chặt cổ anh, muốn ngã cũng không phải là cô ngã một mình.
Nhưng anh trước sau giữ cô trong lồng ngực mình, trong thoáng chốc cô muốn bỏ trốn, nhưng cũng chớp mắt đã bị lôi về, nghĩ nhiều làm gì, cứ hưởng thụ vui sướng. Cô nhắm mắt, cảm nhận anh từ đợt lại từ đợt đánh sâu vào, hung hăng như muốn đem cô xé nát ra, từ từ nuốt hết.
“Đúng là có chuẩn bị mà đến…” khi ngồi ăn pizza, Chu Kiều nhìn túi quần Tần Vũ Tùng “ý vị thâm trường”. Lúc thu thập chiến trường mới biết không phải chỉ sử dụng một cái áo mưa, loại tư thế này không thật thoải mái, không hiểu sao lại có người càng thích dùng sức lực theo kiểu này. Có thể do mới lạ? Cô uống một hớp rượu, phụ nữ thì thích thay đổi quần áo, kiểu tóc, đàn ông thì thích thay đổi phụ nữ.
Tần Vũ Tùng nhìn chằm chằm tóc cô, quyết định nói lời thật dù khó nghe “Không đẹp, nhìn giống con trai”
Chu Kiều thản nhiên “Tôi thích là được”
Tần Vũ Tùng ngưng lại vài phút, kiềm không được lại nói “Không ai nói cho cô biết là cách nói chuyện, làm việc cô không có một chút nữ tính à?”. Anh nhìn biểu hiện của Chu Kiều, tự suy đoán nếu cuộc ly hôn của cô tốt đẹp thì chắc chắn cô sẽ không cùng anh, một người xa lạ, làm đến mức này. Lời đã nói ra anh có chút hối hận, nhưng trên mặt cô vẫn mang vẻ bình thản, không có bất kỳ biểu hiện gì.
Đến lúc anh đi, cô còn đưa anh ra đầu hẻm “Có đoạn đường không có đèn, để tôi chiếu đèn pin cho anh”
Tần Vũ Tùng muốn sờ tóc cô lần nữa, nhưng bị cô gạt đi. Dưới đèn đường, cô mặt mũi sáng ngời, tóc ngắn khoác áo lông dài, nhìn chẳng ra sao. Cô nói “Ngày mai tôi về quê ăn tết, chúc anh năm mới vui vẻ. chúng ta năm sau gặp lại”
Tần Vũ Tùng quay về nhà mới phát hiện quên một việc. Anh mang theo 2 vạn tệ trong bì thư, định đưa cho Chu Kiều xài tết, nhưng ở trong không khí như vậy đã quên mất.
Năm mới nói dài cũng không dài mà ngắn cũng không ngắn. Tần Vũ Tùng tìm môt game online, cả ngày vùi trong đó không biết thời gian. Anh cũng cùng đồng nghiệp đi uống rượu, sáng dậy muốn tự mình giải quyết, rồi lại thôi: nếu không có người, cho dù có phóng thích ra cũng chỉ lừa mình dối người.
Anh muốn kỳ nghỉ kết thúc sớm một chút, nhưng Chu Kiều nói nửa tháng giêng cô mới trở lại.
Đến ngày 15, cô nhắn báo mình đã về. Tần Vũ Tùng cố ý tỏ vẻ vui mừng. Mà cô cũng thể hiện sự nồng nhiệt, nhanh chóng kéo áo khoác, lột áo sơ mi anh ra, không đợi thân thể nóng lên đã kêu anh tiến vào. Rõ ràng là đau đến nhíu mày mà vẫn còn hihi haha “Tôi muốn AK47!”
Tóc cô đã nhuộm lại màu đen. Tần Vũ Tùng nghĩ thầm “tôi đã nói với cô từ trước rồi”, nhưng năm mới không muốn nói nhiều. Phụ nữ không thích bị nói nhiều, mà người này với mình ngoại trừ có quan hệ thân thể thì cũng không có quan hệ gì, không cần phải xé rách mặt nhau khi còn giá trị lợi dụng.
Chu Kiều đem phong bì Tần Vũ Tùng đưa ném ở tủ đầu giường, tháng giêng có tài lộc, vận khí tốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...