Chu Kiều nhìn qua, chạm ánh mắt với người đó, hai bên mỉm cười thản nhiên. Cô làm như không có việc gì nhìn đi nơi khác, thì thầm với Tần Vũ Tùng “Em biết người này. Em sẽ thu hút sự chú ý của họ trong một thời gian. Anh nói với ông ta kêu cháu trai của mình đến công ty vào ngày mai”
Trong nhà máy, một nhóm lớn công nhân nhập cư tay cầm ống nước kéo đến cùng với máy ủi. Thôn dân ngồi xuống không chút do dự, nhóm phụ nữ bình thản cắn hạt dưa, tách sợi len, nhóm đàn ông xem như không có việc gì, tụ lại hút thuốc.
Chu Kiều bước đến mép mương, ánh mắt mọi người đều nhìn theo cô. Cô lại gọi cho nhà thầu khu ký túc xá hỏi anh ta đang ở đâu “Anh quen biết với họ, cũng biết tình hình công ty tôi. Giúp tôi nói rõ ràng với họ, không phải tôi không cần người địa phương nhưng hiện giờ tôi tuyển dụng mà mọi người không thể đáp ứng yêu cầu. Nếu tiếp tục gây rối, nhân lúc còn sớm tôi sẽ ngừng công việc lại, nghỉ việc xây dựng nhà xưởng. Dù sao tôi cũng là người ngoài đến đây, muốn đi thì đi thôi, tôi có thể bán nhà xưởng lại cho người khác”
Ngoài các công trình lớn như xây dựng nhà xưởng, tòa nhà văn phòng, vẫn còn nhiều công trình nhỏ khác trong nhà máy. Bên nhà thầu đang mong muốn được nhận thêm các công trình khác nữa. Nếu Chu Kiều rút đi, tiền cũng không còn. Anh ta vội vàng khuyên “Tôi sẽ nhanh chóng đến đó, bảo đảm đưa bọn họ về. Đều là người thân quen trong làng, bọn họ già còn đến trưng mặt ra, khó xử cho Chu tổng rồi”
Chu Kiều cúp điện thoại, thấy Tần Vũ Tùng đã trở lại chỗ anh vừa đứng. Tay trái anh tự nhiên rũ xuống, làm thế OK. Cô khẽ gật đầu, may mắn là Tần Vũ Tùng đối với cô quen thuộc, nếu không cô sẽ không thấy được cử chỉ kia.
Những người ra giúp đỡ và xe ủi chậm rãi dừng ở mép mương. Chu Kiều không cười không giận, nói với đám đông “Tôi hỏi lại, ai là người đại diện?”. Thôn dân nhìn nhau, một số người chuyển ánh nhìn về hướng ông già cầm đầu, nhưng ông ta không đứng ra. Chu Kiều nhìn, “Ở đây không phải chỉ có một nhà máy, mà nói đến tác động môi trường xung quanh, nhà máy của tôi là ít nhất, ngay cả mấy chục xe di chuyển cũng không có chút nước bùn trên đường. Mọi người hôm nay muốn làm gì? Muốn đuổi tôi đi à?”
Người dẫn đầu xấu hổ cười “Chính vì cảm thấy bà chủ Chu tốt nên chúng tôi muốn đưa con đến nhà máy giúp cô. Dù sao cô cũng phải dùng người, thay vì ra ngoài tuyển, cô có thể dùng người địa phương, nhà họ đều ở đây, chắc chắn sẽ gắn bó lâu dài”
Ngày nay mọi việc đều tự động hóa, Chu Kiều không cần những lao động tốt nghiệp trung học cơ sở hay phổ thông trung học (cấp 2, 3), nhưng những lời này cô nói họ cũng không hiểu, không ai chịu thừa nhận con cháu mình không đủ khả năng. Cô nói “Được, tôi sẽ dán thông báo tuyển dụng, đủ điều kiện thì tới đăng ký”
Một số người nhao nhao “Bà chủ Chu, cô hôm nay nói một lời rõ ràng đi, cô nói về sau đăng ký, nếu điều kiện đưa ra rất cao, chúng tôi không đạt được cũng không thể đến ầm ĩ?”
Chu Kiều mặt trầm xuống “Có phải tôi không đáp ứng, mọi người sẽ không đi không?”. Người nọ nhìn người kia, nhận được sự ủng hộ trong im lặng, đánh bạo nói “Đúng vậy, chưa nói rõ ràng chúng tôi không đi”
Lúc này, nhà thầu kia tới, anh ta không tìm chỗ đậu xe mà trực tiếp chạy tới bên cạnh mương, nhảy xuống xe “Tôi nói mọi người náo loạn cái gì? Bà chủ Chu đến, bao nhiêu doanh nghiệp cũng tới thêm trong trấn, có thêm bao nhiêu lợi ích. Khi dễ cô ấy còn nhỏ tuổi, các người đều tuổi gì rồi? Mau về hết đi, đừng gây rối nữa, cẩn thận buổi tối còn bị con cái mắng cho”. Anh ta ở địa phương cũng có chút tiếng tăm, những người đó cười nói “Ông chủ Vạn chỉ biết kiếm tiền của mình, ghét bỏ chúng ta”
Chu Kiều có ý phải làm cho ra lẽ, bằng không vài hôm lại gây náo loạn một lần, cô không chịu nổi. Cô chỉ đạo người phía mình điều khiển xe ủi đất “San phẳng mương”. Người lái xe thuần thục điều khiển máy ủi đất, tiến về trước, đem đất lấp vào mương lại.
Người vừa nói chuyện với cô nhảy ra hét “Cô dám!”
Chu Kiều nháy mắt, lập tức có người đi ra ngăn ông ta lại. Ông ta phản ứng rất nhanh, mới bị đẩy đã ngã ra đất lăn lộn “Đánh chết người rồi. Lòng dạ mấy người chủ ác độc, kêu chúng ta sau này sống thế nào đây? Chúng ta nông dân không có đất, không có việc làm, ăn cũng không có ăn. Dù sao cũng ở tuổi này rồi, thà bị các người đánh chết còn có thể cho con cái chút tiền tử”
Bị ông ta náo loạn, những người còn lại cũng bắt đầu ồn ào đập phá. Bọn họ lớn tuổi, lại không thể đánh thật, có chuyện gì thì sẽ không tốt. Người bên Chu Kiều chỉ có thể sử dụng ống nước và cánh tay ngăn họ lại, lại bị ăn không ít nắm đấm. Mấy bà dì mạnh mẽ lại còn cào trầy xước tay mọi người. Ông già cầm đầu với nhà thầu vội vàng can ngăn, nhưng trong lúc hỗn loạn không thể nào bình tĩnh mọi người lại.
Tần Vũ Tùng sợ ảnh hưởng lúc Chu Kiều làm việc nên vốn đã đứng cạnh xe, lúc này thấy hỗn loạn sợ cô ở giữa bị ảnh hưởng, vội vã chen vào hỗ trợ.
Gần như vừa lúc anh đến, không biết từ đâu bay đến tảng đá, Tần Vũ Tùng thấy tảng đá kia muốn ném đến Chu Kiều, không kịp gọi cô, vội vàng nhào đến đẩy cô qua một bên. Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, hai người tránh được tảng đá nhưng đầu anh lại hứng một ống thép. Tần Vũ Tùng cảm thấy đầu ong lên một tiếng, cơn đau ập tới, có thứ gì đó nóng hổi chảy xuống, theo bản năng lấy tay sờ, đầy máu.
Anh cùng người vừa gây rối hai mặt nhìn nhau.
Đối phương là người hung dữ nhất, mắt thấy đã làm bị thương người khác, hơn nữa lại là người áo quần chỉnh tề, vừa nhìn là biết người có tiền, tức khắc sợ đến luống cuống chân tay.
Chu Kiều đoạt được ống thép, nhảy lên đống đất hét lớn “Cảnh sát tới, cảnh sát tới”
Đúng là có tiếng còi xe cảnh sát từ phía xa. Người dẫn đầu dữ dội nhất, la hét ồn ào, nhìn máu chảy đầy mặt Tần Vũ Tùng bị dọa đến choáng váng.
Tần Vũ Tùng ngơ ngác nhìn máu chảy xuống cổ, rơi trên áo sơ mi trắng, áo khoác, aizz, áo khoác cashmere, áo sơ mi đắt tiền, tất cả bị dính máu, tiệm giặt quần áo có làm sạch vết máu được hết không?
Tất cả xung quanh rơi vào trạng thái yên tĩnh.
Chu Kiều đỡ lấy Tần Vũ Tùng, nhỏ giọng nói “Xỉu đi”
Anh hét lên rồi đổ gục xuống, Chu Kiều la to “Các người làm bị thương người rồi, anh ta chính là ông chủ lớn”. Tần Vũ Tùng nằm trên đất trong nước bùn, hai mắt nhắm nghiền giả như bất tỉnh, nghĩ “Haizz, quần hàng hiệu của Ý, tiêu luôn”
Nhà thầu dậm chân, bất đắc dĩ “Lớn chuyện rồi”
Chu Kiều ngồi xổm xuống xem xét vết thương của Tần Vũ Tùng. Trên đầu anh máu thịt mơ hồ, có vết thương khoảng 5-6cm nhìn rất khủng khiếp. Mũi cô cay xè, nước mắt không kiềm chế được rơi xuống, ngu ngốc, chen vào làm gì.
Tần Vũ Tùng nghe tiếng cô hít mũi, đoán chắc cô đang sợ hãi, lén lút giật tay cô, ra dấu ok.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...