Không ai lên tiếng, cả hai cùng thở phào nhẹ nhõm.
Anh nói “23 giây”
“Hả?” cô không hiểu ý anh. Anh nói “Lần trước em từ chối chỉ sau đúng 1 giây, lần này tới 23 giây, có lẽ lần sau sẽ nói được”. Thì ra là vậy, anh cứ từ từ chờ. Cơn chóng mặt lại xuất hiện, Chu Kiều nhắm mắt lại, giống như đi trong sương mù, thanh âm mơ màng “Tùy anh”. Anh nhạy bén thấy sự khác thường của cô “Em làm sao vậy?”. Lưỡi nặng như không phải của mình “Mệt”. Chu Kiều với lấy ly nước nhưng không lấy được, tay đụng vào tủ đầu giường làm ngã cái ly. Cô ngồi dậy, trước mắt tối sầm, di động rớt trên chăn rồi trượt xuống đất
“Alo? alo?”
Chu Kiều nhặt di động lên, bên kia vẫn alo không ngừng. Cô tựa trán lên đầu gối “Em không sao”. Nước mắt bỗng nhiên tràn ra, cô lấy mu bàn tay gạt đi “Không có gì, cúp máy đây”. Không đợi anh trả lời, cô cúp máy.
Di động không tha, cứ reo lên, cô thấy phiền lòng, cầm bấm từ chối, sau đó mở pin ra, ném di động đi. Ai quy định cô phải hào phóng khéo léo?
Điện thoại nội bộ khách sạn lại reo lên, Chu Kiều ngơ ngác nghe nó reo lại reo. Rót cuộc cũng ngừng, cô nhanh chóng rút dây ra. Lăn lộn một hồi, cái ly cũng thực sự rơi xuống đất vỡ tan thành nhiều mảnh. Cô quá lười dọn dẹp, nuốt thuốc xuống, ngủ đi, ngủ dậy sẽ tốt đẹp hết. Thuốc không chịu xuống, mắc ngang ở cổ, làm khổ cô ghê cổ một hồi, Chu Kiều nổi giận với chính mình. Cô tắt đèn, ngủ không được cũng phải ngủ, cô niệm kinh “Tâm không lo lắng, không có lo lắng, không có khủng hoảng, rời xa mộng tưởng điên đảo…” lăn qua lộn lại chỉ nhớ mấy câu này. Laptop đặt trên bàn làm việc, chỉ cần lên mạng tra một cái là có thể biết, ngày thường thì việc này dễ như trở bàn tay, bây giờ lại khó như leo núi.
Gió đập đi đập lại trên cửa kính, nhè nhẹ từng đợt len qua khe hở vào phòng, Chu Kiều thấy như một giấc mơ, cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, sau lưng anh là ánh đèn hành lang. Anh còn quay đầu nói hai câu gì đó với người khác, cô cố gắng nghe xem đó là gì nhưng giọng họ rất nhỏ. Cô nhận ra đối thoại trong giấc mơ là giả, cảnh do tâm sinh, cô hy vọng anh đến nên anh xuất hiện.
Có-đúng-là-nghĩ-anh-sẽ-đến-không?
Suy nghĩ của cô từ từ chậm chạp nghĩ, có một chút, nếu có anh ở bên, có thể rót nước nóng cho cô, giúp cô tìm thông tin, trò chuyện. Nếu anh ở bên, ít nhất có thể phân tán sự chú ý, không bị nặng đầu đến mức muốn rơi xuống.
Cửa đóng lại, trong phòng còn lại ánh đèn ngủ. Anh đứng bên giường nhìn cô. Cô gần như có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo trên quần áo anh, bên ngoài rất lạnh? Nhất định là bóng đè. Chu Kiều lẩm bẩm “Rời xa mộng tưởng điên đảo…”, Liêu trai chí dị có nói, kinh Kim cương có thể xua đuổi tà ác, bất kể rơi vào thế lực đen tối nào, chỉ cần đọc kinh này là có thể tỏa ánh sáng khắp nơi. Nhưng kinh văn cái gì? Cô cố gắng một cách tuyệt vọng nhớ nhưng không nhớ ra được, giống như nhận được đề bài thi mà đọc không hiểu chữ nào. Cô hoảng sợ nhìn đông nhìn tây, nghe giọng nói từ bên trên “Nhiệt độ cơ thể em rất cao”
Không phải đi thi, cô tỉnh táo lại, không phải là giấc mơ. Anh thực sự đã đến. Anh dùng mu bàn tay rồi tới lòng bàn tay đặt lên trán cô “Có uống thuốc gì chưa?”
“Sao anh lại đến đây?”
“Điện thoại cho em không được, gọi tiếp tân nói em bị bệnh, ngày hôm nay không đi ra ngoài, anh đến xem em thế nào”. Anh chầm chậm quay người cởi áo khoác ra. “Sao em không đi bệnh viện?”
“Chỉ bị cảm thôi”, họng cô khô đắng “Em muốn uống nước”
Anh tìm ly, thấy nó trên đất, cẩn thận thu dọn những mảnh vỡ. Chu Kiều nghe tiếng nước chảy ào ào trong toilet, anh rửa ly, đun nước sôi, rót nửa ly nước nóng rồi cầm nó trong tay ra sức thổi.
Làm vậy là muốn thổi cho nước nguội? Ngốc, bao lâu mới xong được chứ, cô đã sớm chết rồi. Chu Kiều thấp giọng chỉ anh “Mở nước lạnh vô lavabo, đặt ly nước vô đó, một lát sẽ nguội”. Anh làm theo.
Cô nghĩ tới chuyện khác “Sao họ lại mở cửa cho anh vô?”, anh cầm tay cô đặt lên mặt mình “Khả năng thuyết phục với sự quyến rũ bằng nhân cách của anh”.
Cô bật cười
“Anh vừa vô công ty là làm hỗ trợ kỹ thuật, khi đó không biết trời cao đất dày, muốn đổi nghề làm kinh doanh. Anh làm rất nhiều báo cáo, liệt nữ sợ triền lang*, sếp chịu không nổi nói với anh “Tần, cho anh cơ hội, hôm nay nếu anh có thể thuyết phục tôi, tôi chấp nhận đề nghị của anh. Ông ta cho anh một giờ, anh dùng 49 phút để đạt tới mục đích”.
Hay cho cái liệt nữ sợ triền lang, cô yên lặng ngẫm nghĩ câu này, anh lại nâng cô dậy “Nước có thể uống được rồi”
Uống nước xong, cô nghĩ đến chuyện “Ngày mai anh có đi làm không?”
Anh đáp nhẹ nhàng “Đó là việc của anh”
Anh mở đèn đầu giường, nhìn hướng dẫn sử dụng thuốc “Sốt một ngày rồi? Đưa em đi truyền nước nhé?”
Chu Kiều lắc đầu “Ở đây chỉ có trung tâm y tế”, cô không muốn mạo hiểm đi thử “Rót ly nước nữa, em muốn uống thuốc”
Cho cô uống thuốc xong, anh nằm xuống bên cạnh cô, tắt đèn “Ngủ đi, cần gì gọi anh”
Thật lâu sau, anh đột nhiên hỏi “Em đang đọc gì vậy?”. Cô vẫn đang niệm kinh.
“Phật giáo tâm kinh”
“Em tin cái này sao?” anh hơi ngạc nhiên
“Không tin”. Người không có trong cảnh đêm dài rơi nước mắt sẽ không hiểu được, giữa lúc cuộc sống bị chia cắt thành từng mảnh nhỏ, cần phải có một điều gì đó để phân tán sự chú ý, nếu không không cách nào tồn tại trong thời gian dài. Sau đó cô nghĩ lại, mình đã lãng phí thời gian hai năm quý giá, vứt bỏ sự nghiệp đã hao tốn bao nhiêu tâm tư gầy dựng. Cô cảm thấy có một số lời nhất định phải nói rõ ràng “Em không muốn nhìn sắc mặt ba mẹ anh”
“Đó là việc của anh”
“Em cũng không muốn nhìn sắc mặt của anh”
“Đó là lỗi của anh, đã để em phải ấm ức”
Giọng điệu anh ôn hòa làm cô có ảo giác, là anh sao?
“Em không phải là người trong tưởng tượng của anh”
Anh che miệng cô lại “Đừng nói nữa, ngủ đi, để lại từ từ hiểu anh”. Cô thút thít một tiếng, cô không có hứng thú muốn hiểu anh. Thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, cô lại bắt đầu buồn ngủ. Mỗi lần tỉnh giấc ngắn ngủi, anh lấy khăn lông lau mồ hôi cho cô, đưa nước cho cô uống.
Buổi sáng Chu Kiều phát hiện mình quấn trong khăn tắm lớn, không biết áo ngủ được cởi ra lúc nào.
Dưới mắt anh có quầng thâm “Anh thay nó cho em”
Đã hết đau đầu, cô chỉ thấy toàn thân bải hoải không chút sức lực, bụng kêu. Trong phòng có mùi thức ăn, anh bưng tới trong chén giữ nhiệt là cháo thịt nạc với trứng vịt bắc thảo.
Cô cười khổ “Em sẽ không cảm động đâu”. Tốt nhất là làm một người vô tâm, nếu quen với những ấm áp, ngày nào đó người ta không còn nữa sẽ luống cuống tay chân.
Anh không để ý tới cô lầm bầm làu bàu, nhanh chóng đi rửa mặt “Anh đi làm đây”
Để lại cô trên giường trợn mắt, đây là ý gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...