Chu Kiều chỉ ở nhà 24 giờ, hôm sau xách túi lớn túi nhỏ đi đến đường sắt cao tốc Thượng Hải. Đây đều là quà của mẹ gửi dì. Xuống xe ở Hồng Kiều, đến nhà dì gửi quà. Dì đã không về quê mấy năm nay, kéo cô lại hỏi chuyện. Chu Kiều hiền lành ngồi lại, cả người như chia làm hai, một nửa đáp lời dì “à, dạ, họ già rồi…”, nửa kia ngồi tính toán công việc ngày mai bắt đầu như thế nào….
Tới giờ ăn trưa, Tất Vi Cầm giật mình, họ còn hẹn với bên nhà giáo sư Tần, nhưng cháu gái rất lâu mới đến một lần, không lẽ cơm cũng không mời. Nhưng hôm nay là người bên kia làm chủ, không có lý gì người làm khách còn mang thêm khách đến. Chu Kiều quan sát, nhạy bén nói mình có việc gấp phải đi. Tất Vi Cầm lấy quà cho Chu Kiều mang về, người của bên nhà Tần đến. Chỉ có Tần Thụy Sinh và Hà Nham lên lầu, Tần Vũ Tùng ở đợi trong xe.
Nghe giọng nói Tần Thụy Sinh già nhưng có lực, Chu Kiều không ngờ lại gặp ba mẹ anh ở đây. Bọn họ còn đang bận rộn chào hỏi, Thôi Chỉ Phương nhẹ giọng giới thiệu ngắn gọn cho cô biết. Thường nghe nói con trai giống mẹ, Tần Vũ Tùng lại giống ba hơn, nhất là đôi mắt, có thể hình dung anh của 30 năm sau sẽ y như vậy, nhưng có lẽ anh sẽ nhiều hơn ba mình việc hay giận dỗi. Mà ai biết được, Tần Thụy Sinh lúc trẻ thích hờn dỗi hay không. Chỉ không ngờ rằng mẹ Tần Vũ Tùng có khả năng giao tiếp vậy, nghe nói Chu Kiều là cháu của Tất Vi Cầm thì rất nhiệt tình chào hỏi “Chúng ta cùng nhau đi ăn bữa cơm, có vội gì cũng phải có thời gian ăn uống chứ”
Tất Vi Cầm chợt nghĩ ra, chị bà đã nói qua điện thoại nhờ bà giúp xem những ứng cử viên phù hợp cho Chu Kiều, cháu gái và Tần Vũ Tùng đều cùng trang lứa, đã ly hôn và đều không có con, đúng là vừa một đôi. Lập tức mặc kệ Chu Kiều từ chối, Tất Vi Cầm nhất định lôi kéo cô cùng ra cửa đi chung.
Tần Vũ Tùng ngừng xe ở đầu đường vào tiểu khu, trên đường đến đây anh đã biết người quen là Thôi Chỉ Phương, nhưng không nghĩ tới có cả Chu Kiều. Mặc dù biết Thôi Chỉ Phương là em họ Chu Kiều nhưng mới đưa cô về nhà hôm qua, hôm nay lại xuất hiện ở đây. Hai người tầm mắt giao nhau, cảm xúc có chút hỗn loạn, như tivi chuyển kênh đột ngột từ trình diễn thời trang hiện đại bỗng nhảy đến bộ phim đạo đức gia đình.
Nhiều người không đủ chỗ ngồi, Chu Kiều ước gì có thể thoát ra tình cảnh này, nhưng Tất Vi Cầm càng nghĩ càng thấy hai người phù hợp nên nói Phương Phương và chị họ đứng chơi đợi đi sau, mấy người già ngồi cho rộng rãi thoải mái. Ba người trẻ tuổi bị bốn người lớn chỉ huy đến choáng váng, vài phút sau, Tần Vũ Tùng chở 4 người lớn đi, bỏ lại Chu Kiều với Thôi Chỉ Phương ven đường.
Ngay lập tức Thôi Chỉ Phương cũng hiểu ý mẹ, bà muốn kéo sự chú ý đến Chu Kiều, cô cũng nhạy bén phát hiện trong khoảng thời gian ngắn ngủi vừa rồi, Tần Vũ Tùng và Chu Kiều có sự ăn ý với nhau, nói không rõ là thế nào nhưng hai người mấy lần buột miệng đều không hẹn mà giống ý nhau.
Chu Kiều cũng không suy nghĩ nhiều, cô hy vọng quan hệ với Tần Vũ Tùng càng đơn giản càng tốt. Vừa rồi cùng anh trao đổi ánh mắt, cô cảm thấy anh cũng hiểu ý mình, ăn bữa cơm chắc là không thành vấn đề.
Trong chiếc taxi nhỏ, những suy nghĩ chen nhau chật cứng, bận rộn không ngừng.
Thôi Chỉ Phương cố gắng tìm chủ đề phá vỡ sự yên lặng trong xe “Chị, Cố Đông Hải, người mà chị gặp trước đó đã bị sa thải”. Ai ngờ nói ra những điều không liên quan gì đến Chu Kiều, thấy Chu Kiều không nói gì, cô muốn bù đắp sai lầm, nhưng lại nói tiếp việc không liên quan “Năm ngoái kinh tế không tăng trưởng, công ty con bên Trung quốc này tình hình kinh doanh không tốt, bên tổng bộ đưa người mới tới”. Chu Kiều khẽ ừ, Thôi Chỉ Phương khó khăn lên tiếng “Bây giờ mở nhà máy có rủi ro lắm không? Em nghe mẹ nói dì rất lo”
Chu Kiều đơn giản nói “Chị hiểu rõ”
Năm mới nói điều này chị họ có cảm thấy không may mắn không, Thôi Chỉ Phương rất buồn bực vì mình nói chuyện không chút thú vị. Cô mang một cái túi da cừu mềm màu đỏ sẫm, những ngón tay vô thức cào đáy túi. Ai biết cái túi không chịu được rách ra một lỗ. cô rất thích cái túi này, lúc mua mất mấy ngàn tệ, cảm giác tồi tệ ập xuống, Thôi Chỉ Phương mặt trắng bệch, thiếu chút nữa là òa khóc. Chu Kiều vội vàng nói “Cũ không đi mới không đến, đi đến cửa hàng mua lại cái khác, chị mua cho em”.
Thôi Chỉ Phương chớp mắt, cố gắng không để nước mắt rơi xuống, lòng lại càng buồn, có tiền đúng là tốt, muốn cái gì là có cái đó lại không cần nhìn ánh mắt cha mẹ, mọi thứ trong tầm tay.
Vất vả cũng đến nơi ăn cơm, hai người nhìn thấy Tần Vũ Tùng đứng ở cửa chờ. Lúc xuống xe Chu Kiều cản không cho Thôi Chỉ Phương trả tiền “để chị trả”.
Thôi Chỉ Phương xuống xe, Tần Vũ Tùng bước lại gần đón, cô hỏi “Họ đã ngồi rồi à?”. Hỏi xong mới thấy là vô nghĩa. Mà anh cũng dường như không nghe thấy, tầm mắt rơi vào người còn đang ở trong xe. Thôi Chỉ Phương quay đầu đi vào bên trong, nghĩ Tần Vũ Tùng sẽ đi theo chỉ đường, ai ngờ quay lại mới biết sau lưng không có ai.
Cô không biết gian nào nhà họ Tần đặt, ở hành lang đi qua đi lại mấy vòng rồi định sẽ gọi cho mẹ. Vừa lấy điện thoại ra thì Tần Vũ Tùng và Chu Kiều vào tới “Tôi đoán cô không biết đường đi”. Thôi Chỉ Phương đi cùng hai người, cảm thấy mình như đứa trẻ nóng nảy, thảm hơn là còn bị người lớn bắt gặp, không biết làm gì để bình tĩnh lại, càng nghĩ lại càng thấy lúng túng. Cô bước vào gian phòng riêng, ngồi xuống ghế bên cạnh Hà Nham, không để ý đến ánh mắt mẹ mình.
Thôi Chỉ Phương vừa ngồi xuống, Hà Nham đã lấy trà nóng rót cho cô một ly, lại hỏi cô thích ăn gì. Tất Vi Cầm nói vài câu việc Thôi Chỉ Phương chiếm ghế của con trai, bị Hà Nham chặn lại “Tôi có hai đứa con trai, tôi thích cô bé như Phương Phương, cô cho tôi mượn con gái một thời gian đi”. Chu Kiều với Tần Vũ Tùng ngồi song song, bên cạnh Tất Vi Cầm. Một người nói chuyện với dì về thời tiết Chiết Giang, một người nói chuyện với cha Thôi Chỉ Phương về thời tiết Thượng Hải.
Thôi Chỉ Phương ngồi đối diện, thấy ánh mắt hai người giao nhau khi đưa đồ ăn đồ uống, cô hỏi “Chị họ, lần này về có gặp anh rể không?”. Tất Vi Cầm vội ngắt lời cười nói “Giáo sư Tần, Chu Kiều chúng tôi là nữ trung hào kiệt, bây giờ đang ở Nam Thông tham gia vào ngành công nghiệp, chuẩn bị thành bà chủ xây dựng nhà máy, đã được giới thiệu trên báo nhiều lần”.
Tần Thụy Sinh nghe xong rất hứng thứ hỏi nhiều câu, Tất Vi Cầm nhân cơ hội nói với Chu Kiều “Giáo sư Tần là một sinh viên vào những năm 1950, học ngành kỹ thuật, năm đó làm giáo sư nếu không chắc chắn sẽ là một kỹ sư cao cấp. Nhà họ phần gia đình trí thức, trong nhà rất dân chủ và khoa học”
Hà Nham nhìn Chu Kiều không có vẻ một người phụ nữ mạnh mẽ, tò mò hỏi “Cô là hai vợ chồng xây dựng nhà máy, trong nhà không có ai hỗ trợ sao?”. Chu Kiều mỉm cười “Dì à, cháu chỉ làm một mình”. Hà Nham nói “Sao chồng cô không giúp đỡ, vất vả quá”, Chu Kiều bình tĩnh “Chúng cháu đã ly hôn”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...