Tái Chiến

Tần Vi Cầm nhìn thấy thái độ của Hà Nham và con gái, về nhà chuyện đầu tiên là sửa chữa quan niệm về hôn nhân và tình yêu của Thôi Chỉ Phương.

Bà nói “Không được. Đầu tiên là Tần Vũ Tùng đã ly hôn, tuy nguyên nhân không rõ nhưng đừng nghĩ những người đã phạm phải sai lầm sẽ không mắc phải sai lầm tương tự; tiếp theo là chênh lệch tuổi tác quá lớn, không phải đàn ông lớn tuổi thì thương vợ già, mỗi người đều có hai tay, không cần phải thương hại, hơn nữa, hôn nhân phải dựa trên cùng quan điểm về cuộc sống; thứ ba, cha mẹ Tần có thể ở xa nhìn chứ không thể gần gũi”

Tần Vi Cầm làm giáo viên nhiều năm, bà có sự kiên nhẫn, nói có lý có tình trong giáo dục. Tâm tình của Thôi Chỉ Phương bị lôi ra, vài lần muốn phản bác lại thôi, cuối cùng mẹ cô dùng lý do quan trọng nhất đánh bại cô “Hai người không phải không quen nhau, nếu anh ta coi trọng con thì đã sớm nói ra rồi, so với phụ nữ, đàn ông càng chú ý cảm giác ban đầu hơn”

Thôi Chỉ Phương buồn bực nửa ngày, may mà Ngô Nhiễm Nhiễm hẹn cô ra ngoài ăn cơm, cuối cùng cũng có người để tâm sự.

“Anh ta không trả lời cô một lần, cũng không cảm ơn?” Ngô Nhiễm Nhiễm ngạc nhiên hỏi

“Ừ, sao lại nhìn tôi vậy?”

Ngô Nhiễm Nhiễm thu hồi ánh mắt, nuốt lời đã ra đến miệng xuống, anh là chính nhân quân từ hay là không hứng thú với Thôi Chỉ Phương? Rối cuộc là anh ta với chị họ Thôi Chỉ Phương ở bên nhau, mà Chu Kiều đối với anh ta cũng tốt “Theo tôi thấy chân trời nào không có cỏ thơm, >>> ba chân khó tìm, người hai chân dễ thấy”

“Tôi biết” nhưng vẫn cảm thấy mất mát


Thôi Chỉ Phương nói “Thật ra tôi đoán được mẹ tôi sẽ nói gì. Mười năm nay tai tôi nghe đầy những lời như vậy, không cần bà nói tôi cũng hiểu”. Cuộc sống ổn định nhưng hết năm này qua năm khác, cô cảm thấy thanh xuân của mình không thú vị.

Ngô Nhiễm Nhiễm không dám xúi giục Thôi Chỉ Phương chủ động hơn với Tần Vũ Tùng, nếu Chu Kiều biết có tức giận không? Cô thử thăm dò “Nếu anh ta đã có bạn gái, cô có mừng cho anh ta không?”

Thôi Chỉ Phương nhìn cô “Ý cô là gì? Cô biết được chuyện gì?”

Ngô Nhiễm Nhiễm lắc đầu “Tôi không biết”

Thôi Chỉ Phương nghĩ Ngô Nhiễm Nhiễm mệt mỏi khi nghe nhắc đến Tần Vũ Tùng, từ quan điểm một người bạn, không có lý do gì để thăm dò mình. Cô hỏi “Sau tết cô sẽ đi làm việc với chị họ tôi thật sao?”

Ngô Nhiễm Nhiễm đang nghĩ đến Chu Kiều, nghe Thôi Chỉ Phương hỏi, trốn tránh nói “Vâng, tôi với Cát Tiểu Vĩnh có thể gặp nhau mỗi ngày”

Thôi Chỉ Phương cười “Có thật sự yêu rồi?”

Ngô Nhiễm Nhiễm cũng cười “Nói sớm vậy làm gì, tôi đắc tội Cố Đông Hải, dứt khoát chạy trốn cho xa, tránh việc anh ta tìm tôi gây phiền phức”. Thôi Chỉ Phương hâm mộ nói “Việc kia cô làm rất hay, tôi cũng không nghĩ cô sẽ đi báo cáo lên trên”

Ngô Nhiễm Nhiễm không dám nhìn mắt cô, đưa ly lên miệng uống rất nhiều nước “Năm mới rồi, đừng nhắc tới anh ta nữa”. Cơ hội đều dành cho mọi người, chỉ là bản thân cô cũng không nghĩ tới tự nhiên trên trời rơi xuống một khoản tiền, lại không có bất kỳ tổn thất gì.

Trà nóng xuống bụng, cô can đảm hỏi “Tính tình chị họ cô thế nào?”

Thôi Chỉ Phương nói “Bình thường khá tốt, chỉ cười ít nói. Nhưng nghe nói trong công ty cô ấy thuộc loại cây gậy và củ cà rốt, ngay cả chồng cũng không cho mặt mũi, sai lầm cũng bị mắng, cho nên hai người mới ly hôn”. Ngô Nhiễm Nhiễm như có suy nghĩ “Cát Tiểu Vĩnh không phàn nàn gì nhiều, chắc cô ấy đã mệt mỏi”. Thôi Chỉ Phương động viên “Đừng lo lắng, tôi khẳng định chị ấy không phải là ông chủ khó nhất. Chỉ sợ cô và Cát Tiểu Vĩnh ở chung thời gian dài, lâu ngày lại thấy…”

Ngô Nhiễm Nhiễm hắng giọng “năm mới đừng nói những việc xấu, bây giờ tôi thấy anh ấy rất tốt”


Thôi Chỉ Phương cười không nói, lúc trước Ngô Nhiễm Nhiễm với Cố Đông Hải lúc mới ở bên nhau, cũng là xem anh ta rất thuận mắt, cô còn hưng phấn khoe với Thôi Chỉ Phương “Cô đoán được chúng tôi làm gì không? Lúc đi làm anh ta đưa tôi đi xem phim, còn làm ở rạp chiếu phim nữa, rất sợ hãi mà lại rất kích thích, rất tuyệt”.

“Tết không về nhà ba cô không mắng sao?”

“Ba tôi, ông ta tái hôn nên còn mong tôi đừng xuất hiện trước mặt ông ấy nữa, chỉ cần gửi tiền về đúng thời gian là được” Ngô Nhiễm Nhiễm nói một cách khinh bỉ “Ông ta nói đã giữ cho mẹ tôi 6 tháng là đủ”. Thôi Chỉ Phương biết mẹ Ngô Nhiễm Nhiễm đau ốm nhiều năm, đến cuối năm ngoái thì đi, tình cảm Ngô Nhiễm Nhiễm với gia đình rất xấu, cho nên cũng không muốn nói nhiều đến chuyện này.

Suy nghĩ mãi cũng không biết nói thêm gì, cuối cùng Ngô Nhiễm Nhiễm lên tiếng phá vỡ sự im lặng “Mùng 6 tôi với Cát Tiểu Vĩnh đi Nam Thông. Cảm ơn cô, chúng ta tuy là đồng nghiệp thời gian ngắn nhưng cô là cô gái tốt. Nghe tôi nói đi, theo lời mẹ cô tìm một người thích hợp, đừng nghĩ đến Tần tổng nữa”

Thôi Chỉ Phương nghe cô nói hơi mủi lòng “Anh ấy không để ý đến tôi là vì thấy tôi còn trẻ, chưa có gia đình, sợ tôi không chín chắn sao?”

Ngô Nhiễm Nhiễm khuyên nhủ “Cho dù vậy thì thế nào, cô cũng đừng nghĩ nữa, không nghĩ đến thì mới có thể quên”

Mùng 4 Chu Kiều quay về nhà. Cô đi xuống cầu thang, quay lại nhìn Tần Vũ Tùng vẫn còn đứng ở cổng soát vé. Thấy cô quay đầu lại, anh cười với cô. Nhìn theo bóng dáng cô biến mất, anh xoay người lái xe quay về Thượng Hải, nhàn nhã chơi ở Tô Châu hai ngày, rồi quay lại công việc của mỗi người.

Khi xe vẫn còn trên đường cao tốc, điện thoại reo, anh ấn loa, giọng nói đầu dây bên kia vang lên trong xe “Chắc chắn anh ta đã giả mạo lý lịch, có thể do bên săn đầu người rất muốn thúc đẩy việc này nên lúc kiểm tra đã giúp anh ta che giấu việc này”

Tần Vũ Tùng nhìn về phía trước, con đường thông thoáng.


Quả nhiên. Anh có cảm giác hơi lạ về ông Vương kia. Một người giao thiệp nhiều sẽ không như vậy, đó không phải là theo nguyên tắc của các tập đoàn, công ty lớn, tuy không đến mức là những công ty tư nhân đơn giản bình thường. Thật kỳ lạ.

Nhưng không gấp, cái chính không phải là ông Vương, mà là người đã đưa ông ta đến. Nếu không có ông Vương, cũng sẽ có ông Triệu ông Lý nào đó, cho nên làm sao để có thể dẫn lửa cháy lan ra?

Cúp điện thoại, anh trầm tư suy nghĩ một lúc lâu mới cầm di động, bấm phím tắt gọi một số điện thoại. Ngay sau khi cuộc gọi vừa xong, điện thoại lại reo lên, lần này là mẹ anh “Mẹ gọi hỏi trước ngày mai ăn trưa với con được không?”. Làm sao nói không được, Tần Vũ Tùng hỏi mấy giờ, ăn ở đâu, cần chuẩn bị những gì.

Mẹ anh tức giận “Chỉ cần con tới là đủ”

Tần Vũ Tùng giật mình “Mẹ ơi, đừng sắp xếp xem mặt, con không muốn kết hôn”

“Chúng ta không quản con, cứ yên tâm, mặc kệ con với bạn gái con muốn làm gì làm. Ngày mai ba mẹ có hẹn với bạn ăn cơm, con làm tài xế đưa đón, trả tiền là được rồi”

Thôi Chỉ Phương có vài phần ngoài ý muốn, mẹ đã không cho mình và Tần Vũ Tùng gần gũi nhưng sao lại đồng ý đi ăn cùng ba mẹ anh? Tất Vi Cầm nói “Ăn bữa cơm để dứt khoát rõ ràng với giáo sư Tần cũng tốt, Chỉ Phương, con biết ý của mẹ rồi nên chú ý cách cư xử của con đi”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui