Ánh đèn neon của những bảng hiệu ở hai bên ngã tư đường chiếu rọi rực rỡ, xen kẻ lẫn nhau tạo nên những dải ánh sáng mê hoặc, càng tăng độ bắt mắt so với ban ngày.
Phía trước là ngã tư đường, vì đang lúc đèn đỏ nên Chu Tuấn bị kẹt trong đám người chen chúc chờ đợi đèn xanh.
Mùi hôi xung quanh không ngừng vây hãm khiến tâm tình hắn càng thêm phiền muộn.
Chu Tuấn cúi đầu, nhìn đôi giày đã dính một lớp bụi bặm.
Giật mình một chút, bất giác hắn đã đi vòng quanh cái thành phố này một ngày.
Bỗng nhiên sau lưng bị người ta đẩy một cái.
"Đèn xanh kìa, nghĩ đi đâu vậy?!"
Chu Tuấn lảo đảo đi về phía trước, may mắn có đám người đông đúc cản trở cho nên hắn mới không ngã.
Cứ như vậy theo dòng người đi qua đường cái.
Cuối cùng đám người tản ra tứ phía mà đi, chỉ còn mình hắn đứng tại chỗ đèn giao thông, không biết nên đi con đường nào.
Chu Tuấn mờ mịt nhìn ngã tư xa lạ trước mắt.
Mình muốn đi đâu? Mình...có thể đi đâu đây?
Di động vang lên, Chu Tuấn ấn nút nghe.
"A lô..."
Bên tai truyền đến thanh âm lo lắng của Tần Sở.
"Chu Tuấn, em đang ở đâu? Tôi gọi điện thoại cho em mà em tắt máy.
Khách sạn bên đó cũng nói em không ở trong phòng.
Đừng nóng giận nữa có được không? Trở về đi, tôi đang chờ em."
"..."
"Tôi đi đón em, bây giờ em đang ở đâu?"
"..."
"Đừng giận dỗi nữa.
Hôm nay là tôi không đúng, tôi sẽ giải thích cho em sau.
Em về trước đi có được không?"
Tôi không tức giận, cũng không hờn dỗi.
Tôi không nói lời nào vì đơn giản chẳng có gì để nói cả.
Chu Tuấn im lặng hồi lâu, Tần Sở tưởng hắn còn đang suy nghĩ, bỗng nhiên nghe hắn nói.
"Anh không làm gì sai cả, có lẽ đây là cách sống mà anh cho rằng nó thích hợp với anh..."
"Tần Sở...!Chúng ta chia tay đi!"
Đối phương im lặng một lúc, rồi đột nhiên gầm lên giận dữ.
"Em đang nói cái gì vậy hả?!"
"Tôi nói...!Chúng ta chia tay đi!"
Thanh âm Chu Tuấn dần dần nhỏ lại.
"Anh đã không còn là một nửa của tôi nữa rồi..."
Không hề để ý tới đối phương đang điên cuồng hét lên, hắn tắt nguồn điện thoại, thuận tay ném đi, chiếc điện thoại di động tạo thành một đường cong xinh đẹp rồi lọt vào hố cống bên cạnh.
Tần Sở, đây là di động anh mua cho tôi, hiện tại tôi trả lại cho anh!
Tất cả những gì anh từng cho tôi, tôi sẽ trả lại hết cho anh!
Chu Tuấn chậm rãi đi về phía trước.
Phía trước có một quán cơm châu Âu và mấy quán bar.
Cái tên Waiting Bar màu xanh pha chút tím nhạt trên bảng hiệu lọt vào mắt hắn.
Cái màu kì lạ, cái tên kì lạ.
Waitting? Chờ đợi? Hắn tự giễu với mình, họ đang chờ đợi cái gì? Tiền tài hay là tình yêu?
Đi nhiều đã thấy thấm mệt.
Vào quán bar này đi.
Xem xem mình có thể chờ đợi cái gì.
Chu Tuấn đi vào.
Lúc đi xuyên qua hành lang dài, một đôi tình nhân ôm nhau vặn vẹo đi tới, bởi vì hành lang rất hẹp nên Chu Tuấn phải nghiêng người để nhường đường cho bọn họ đi qua.
Một cảm giác thoáng qua làm hắn thấy có gì đó kì quái, đến khi vào quầy bar rồi mới đột nhiên nghĩ ra, thì ra đôi tình nhân vừa rồi đều là hai người đàn ông!
Chu Tuấn cảm thấy muốn chảy mồ hôi lạnh.
Đây không chỉ là một quán bar, mà còn là một quán gay bar nữa.
Cứ coi như mình không thích phụ nữ, nhưng cũng không thể vì thế mà tùy tiện đi vào một gay bar chứ? Hay là bây giờ gay đang trở nên thịnh hành, phổ biến khắp mọi nơi?
Chu Tuấn là một người cổ hủ, hắn biết mình không thích hợp với những nơi mờ ám như thế này, đang muốn xoay người rời đi thì nhân viên phục vụ của trước quầy bar nở nụ cười chuyên nghiệp hỏi hắn.
"Chào ngài, xin hỏi ngài muốn dùng gì?"
Bản năng nói cho hắn biết mình phải rời đi, nhưng đáng tiếc, tính cách hiền hòa nuôi dưỡng trong nhiều năm khiến hắn rất khó nói lời từ chối với thỉnh cầu của người khác.
Hắn đành phải nói.
"Cho một ly Whiskey có đá." Ngẫm lại tửu lượng của mình, vội thêm một câu.
"Pha thêm chút nước nữa."
Cho dù bị thất tình, cũng không thể ở đây phóng túng.
Uống xong ly này, trở về ổ nhỏ của mình, chậm rãi chữa lành vết thương lòng đi thôi.
Thế là, Chu Tuấn nhận một ly Whiskey được người phục vụ cho thêm đá và nước, quẹo trái quẹo phải, cuối cùng ngồi trong góc tối, bắt đầu sự chờ đợi của chính mình..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...