Kim Taehyung vừa lại người sau trận ốm sốt miên man hai ngày liền đã mò đến công ty làm việc. Thời gian này đối với VICTORY thật sự rất quan trọng và khẩn cấp.
Jungkook chăm cho anh suốt hai ngày hai đêm, tâm trạng chùng xuống nhiều phần vì lo lắng, thầm trách cứ người đàn ông của em ngốc nghếch.
Ngoài nội bộ những người quan trọng trong ban Hội đồng của công ty ra, duy nhất Do Sung Chan biết chuyện rắc rối của VICTORY. Phải công nhận rằng cậu ta rất xuất sắc và năng nổ trong công việc, cộng thêm mối quan hệ bằng hữu khá thân thiết nên Kim Taehyung không ngần ngại chia sẻ và mở lời nhờ giúp đỡ.
Do Sung Chan thời gian vừa qua đã góp công sức ít nhiều bên cạnh giúp đỡ Kim Taehyung, được anh tin tưởng tuyệt đối.
Mối quan hệ giữa cả hai có phần tiến triển. Nhưng đó là trong suy nghĩ của Do Sung Chan. Cậu ta vẽ ra một viễn cảnh cả hai cùng nhau phát triển sự nghiệp, một VICTORY hùng mạnh khi Kim Taehyung lên chức Tổng giám đốc, bên cạnh nhau nảy sinh tình cảm, tiến đến yêu đương, xây dựng gia đình. Hai người cùng chung một lĩnh vực, hiểu nhau, biết thông cảm cho nhau. Thật sự rất có khả năng.
Nhưng đối với Kim Taehyung, cậu ta chỉ đơn giản là một bằng hữu tốt, đồng nghiệp thân thiết, phúc hoạ nể tình giúp đỡ nhau. Không hơn, không kém.
.
Taehyung để ý, mấy hôm nay Jungkook hay đi tối về muộn, cũng không thường xuyên đến công ty đón anh như thói quen những ngày khi trước.
Anh có hỏi, em nhỏ cười nói bọn em có dự án mùa đông trong kì nghỉ của khoa, nên buổi tối tụ tập bạn cùng nhóm làm luận văn tại nhà của Choi Ha Kyung.
Choi Ha Kyung là bạn thân của em suốt năm cấp ba, lên đại học lại cùng chung một khoa, đăng ký cùng một lớp, mối quan hệ trở nên siêu thân thiết. Kim Taehyung cũng yên tâm khi em đi với Ha Kyung.
Bên ngoài lạch cạch tiếng mở cổng, Kim Taehyung chỉ chờ có thế, rời ngay màn hình laptop ở sofa đi ra phía sảnh cửa chính. Cánh cửa bật mở, Jungkook có chút uể oải bước vào liền bị anh doạ cho khẽ giật mình, giây sau đã chun mũi cười thả túi vải đựng đồ trên tay xuống đất, sà vào lòng anh.
Taehyung đón em vào lòng, mỉm cười sủng nịnh hôn lên tóc mềm còn mang hơi lạnh của gió đêm.
"Bạn nhỏ của anh mệt sao?"
Jungkook không trả lời 'ưm' trong cổ họng một tiếng, dụi dụi mặt vào ngực áo anh hít thở thoả mãn.
Taehyung xoa xoa lưng cho em, Jungkook chủ động tách ra khỏi cái ôm định cúi xuống thì anh lớn nhanh hơn một chút, khuỵ gối cởi giày ra cho em.
"Đứng ngoan, anh giúp em cởi giày."
"Dạ.."
Jungkook ngoan ngoãn bám tay lên vai anh làm trụ, nhìn đỉnh đầu lẫn tấm lưng to lớn đầy vững vàng của Taehyung từ phía trên, đáy mắt có chút xôn xao khó nói.
Taehyung cầm theo túi đồ của em đứng lên, đem theo cả Jungkook bế xốc ở trước ngực. Em nhỏ theo bản năng ôm lấy cổ anh, hai chân nhẹ ôm lấy quanh hông người lớn.
"Jungkookie."
"Dạ?"
"Em về nhà chưa có hôn anh." Kim Taehyung dùng giọng điệu nghiêm trọng.
Jungkook khẽ cười, dùng hai tay ôm lấy gương mặt vẫn còn hốc hác sau trận ốm của anh, hôn nhẹ xuống môi mỏng mềm ấm một ngụm. Taehyung hài lòng, mút lấy hai phiến môi của em mới rời ra.
"Anh ăn cơm chưa?"
"Anh đợi em."
Jungkook nhíu mày nhìn lên đồng hồ sắp tới tám giờ tối, quá giờ tiêu chuẩn ăn tối lành mạnh của Taehyung tận gần một tiếng. Từ khi đi bệnh viện kiểm tra sức khoẻ cũng như trận ốm vừa qua của anh, Jungkook cực kỳ nghiêm khắc trong việc ăn uống của người yêu, Kim Taehyung gầy lắm rồi.
"Anh không nghe lời em?"
"Anh nghe em mà, nhưng anh muốn đợi Jungkookie về cùng ăn."
Jungkook giãy nảy lên muốn thoát khỏi vòng tay đang bế của Taehyung, đôi mắt trong veo không kiềm được ầng ậng nước nên nhanh chóng trườn xuống không để anh thấy. Kim Taehyung có chút hốt hoảng cẩn thận đỡ em không ngã.
Jungkook vùng vằng bỏ đi vào bếp, tay còn len lén lau nước mắt sắp trào. Taehyung cứ như thế thì em sao có thể yên tâm đây?
Em không giận, em thương Taehyung.
Taehyung biết em nhỏ lo lắng cho mình, lủi thủi theo sau em vào bếp. Bình thường Jungkook về nhà vừa kịp giờ ăn tối nên không sao, nhưng hôm nay em về trễ hơn, Taehyung không muốn để em ăn một mình, thế nên đã ngồi chờ. Và đã làm em nhỏ giận.
Jungkook nhìn bữa cơm đã chuẩn bị xong trên bàn nhưng đã nguội, Taehyung vội vã đến bên, từ phía sau hôn lên má em thủ thỉ dỗ dành.
"Bảo bối, đừng giận anh. Anh không cố ý, anh chỉ muốn đợi em."
"Anh không muốn ăn cơm một mình, cũng không muốn để em ngồi ăn một mình."
Taehyung ôm lấy em từ phía sau, dụi mặt xuống bả vai nhỏ. Jungkook tựa đầu lên vai anh, đem tay đặt trên hai bàn tay đan trước bụng mình, khẽ xoa nhẹ.
"Đồ ngốc đi hâm lại thức ăn đi." Jungkook quay mặt qua, hôn khẽ hôn má người lớn, giọng nói có chút đáng yêu ngọt ngào thúc giục.
Em sợ lò vi sóng.
Taehyung mỉm cười vâng dạ, cưng nựng hôn má em mấy cái rồi đem đồ ăn cẩn thận vào lò vi sóng quay nóng lên. Quay qua đã thấy em nhỏ chạy biến ra ngoài, duy nhất hé đôi mắt tròn nhìn vào qua mép tường. Kim Taehyung bật cười.
"Anh cứ cười em đi, nó mà nổ tung là em không cứu anh được đâu."
"Bé ngốc."
"Người lớn mới ngốc!"
"Người lớn ngốc yêu bé ngốc."
.
Jungkook tắm xong liền vùi mình lên giường có người yêu đang ngồi tựa lưng vào thành giường. Em trườn người, nằm úp sấp lên nửa thân người của anh, nghiêng mặt áp má lên ngực người yêu hưởng thụ sự thoải mái. Mùa đông tắm xong chỉ có chui vào chăn ấm là tuyệt nhất.
Kim Taehyung mỉm cười ôm lấy em, xoa xoa tóc mềm rồi cúi đầu dụi mũi vào hõm cổ người nhỏ, hít ngửi hương sữa tắm ngọt ngào từ người em.
"Taehyungie.."
"Hửm?"
Taehyung tay nắm lấy tay em đan vào nhau vừa ưm hửm trong cổ họng một tiếng, chuông điện thoại nằm trên tủ đầu giường vừa lúc vang lên. Anh đưa tay lên cầm, Jungkook cũng nhìn theo vào màn hình điện thoại, cái tên khiến em khó chịu.
Do Sung Chan.
Kim Taehyung nhận điện thoại, đầu giây bên kia loạt xoạt tiếng bước chân và tiếng thút thít nhỏ, mềm ngọt.
"Anh ơi, giúp em với. Có người cứ đi theo em mãi."
Giọng Do Sung Chan nghe thầm thì ngay khi anh bật cả loa ngoài. Kim Taehyung nhíu mày khó hiểu, Jungkook cũng chẳng kém là bao. Anh đang định lên tiếng hỏi rõ thì đầu dây bên kia vội vàng nói thêm, lúc này lại có phần to tiếng dõng dạc hơn.
"Anh yêu ơi, anh đến chưa ạ?"
Jungkook nghe xong dường như nhận ra được điều gì đó, còn Kim Taehyung vẫn lơ mơ. Em gạt điện thoại bật loa ngoài văng vẳng giọng nói ngọt ngào của Do Sung Chan trên tay anh xuống giường. Cái gì mà anh yêu? Ngay cả em còn chưa gọi bạn trai em như vậy.
"Anh ơi, hôn bé."
Jungkook ngước mắt đặt cằm lên ngực Taehyung, ôm lấy gáy người yêu giọng mềm nhũn làm nũng. Âm thanh từ đầu giây bên kia thoáng khựng lại giây lát, đủ làm Jeon Jungkook nhếch môi trong lòng.
Jungkook chỉ cần đứng yên thôi cũng khiến Taehyung điêu đứng, việc em nũng nịu đòi hôn chính là sát thương cực lớn đối với anh. Jungkook thẳng người dậy vòng chân ngồi vào lòng anh lớn, mặt đối mặt kéo anh lại hôn môi.
Kim Taehyung dịu dàng hôn em, lưỡi mềm nóng lướt qua lại trên phiến môi căng ngọt, hé miệng mút mát một phen. Jungkook nhiệt tình nương theo kỹ thuật hôn mê người của người yêu, hai bàn tay vô thức sờ loạn lên trái cổ người nọ khiến Kim Taehyung hơi giật mình, môi vẫn chưa dứt từng chút rướn người về phía trước, mấy chốc đã đè lên em.
Jungkook há miệng, vươn lưỡi vờn với lưỡi của anh, cùng nhau mút mát qua lại. Hài lòng vuốt ve sau gáy cùng mái tóc dày đen của Taehyung, Em sờ soạng điện thoại vẫn còn đang trong cuộc gọi trên giường cạnh hông mình, lôi nó lên ngay sát đầu. Tiếng hôn mút rõ ràng và dồn dập truyền qua đầu dây bên kia.
Do Sung Chan ngớ người, im lặng, lời diễn giả tạo đầy đáng thương ban nãy liên tục bật ra cũng ngưng hẳn.
Bàn tay ấm nóng của Taehyung luồn vào áo pyjama rộng rãi của em nhỏ, vuốt ve eo thon mịn màng của em. Jungkook rùng mình, khẽ thoát ra tiếng rên ư a ngọt lịm.
"Bạn trai yêu của em, anh còn đang nghe điện thoại mà."
Jungkook ôm lấy mặt Taehyung dứt ra, cố tình nói lời trêu ghẹo ám chỉ người ở đầu dây bên kia. Do Sung Chan sợ bị lộ tẩy, nhanh chóng thút thít.
"Anh ơi kẻ đó đi rồi..Em đã đến bến xe bus. Cảm ơn anh đã giúp em. Tạm..tạm biệt."
Giúp? Kim Taehyung đã giúp gì cơ? Anh thậm chí còn chưa nói câu nào, từ nãy giờ chỉ hôn Jungkook sắp ngạt thở thôi mà.
Jungkook nghe giọng điệu đó, thừa biết cậu ta cố tình dựng lên như thế. Do Sung Chan, non lắm!
"Anh là đồ ngốc, người lớn ngốc, hứ!"
Chơi một lát, Jungkook được anh xoa lưng liền ngon lành úp mặt vào ngực người lớn ngủ ngoan. Taehyung chỉnh lại chút tư thế của em trong lòng, kéo chăn ấm lên đến ngực mới áp môi xuống đỉnh đầu người nhỏ, cưng chiều mỉm cười hôn.
"Em bé ngốc nay học mệt lắm đúng không? Coi cái mặt kìa."
"Yêu em quá!"
Kim Taehyung cong đuôi mắt cười sủng nịnh, bóp nhẹ lấy hai má em để môi nhỏ chúm chím chu ra, cúi đầu hôn cái chụt. Nghĩ ngợi một lát liền lấy điện thoại gọi điện cho Choi Ha Kyung hỏi thăm.
"Anh Taehyung? Có gì thế anh?"
"Anh hỏi cậu chút, nay luận văn của kì nghỉ vất vả lắm à? Jungkookie về nhà thấy có vẻ mệt mỏi hơn mấy hôm trước."
Đầu giây bên kia có chút ngạc nhiên.
"Luận văn của kì nghỉ? Luận văn gì ạ?"
"Dự án mùa đông của kì nghỉ ở khoa mấy cậu học đấy, Jungkookie nói với anh thế mà. Ba buổi tối gần đây không phải học nhóm ở nhà cậu còn gì."
"Đâu có đâu ạ? Em về quê được một tuần rồi, có ở Seoul đâu anh."
...
hiiii và chúc các bạn ngủ ngon hihi 🌷
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...