Edit: Minorthing (tui)
Beta: Phương Bánh Bao
“Tôi thích cậu, tôi thích cậu, tôi… tôi thích cậu…” Người con trai thổ lộ với hơi thở dồn dập, khí nóng hừng hực phả vào mặt, ép Thẩm Xán không thở nổi, “Tôi thích cậu, thích cậu, thương cậu…” Chàng trai ấy liên tục lặp đi lặp lại không dứt.
“Á!” Thẩm Xán bừng tỉnh giấc mộng, mồ hôi nhễ nhại, cậu lại nằm mơ và nội dung vẫn như thế.
Vén chăn lên bước xuống giường, cậu đi vào buồng tắm làm vệ sinh, hình ảnh Thẩm Xán phản chiếu trên chiếc gương. Nhìn bản thân mình trong gương, cậu sờ tay lên vai trái cảm nhận được một dấu răng nhàn nhạt hằn in, cảnh tượng trong mơ lại ùa về, dục vọng lập tức sôi trào, Thẩm Xán không kìm nén được mà nắm chặt “thằng nhỏ” rồi phát tiết…
Tiếng gõ cửa vang lên làm cắt ngang cơn lửa tình đang tràn trề trong người Thẩm Xán. Cậu điên tiết, vội quấn lấy khăn tắm rồi đi mở cửa.
Vừa ra khỏi buồng tắm đã thấy Quý Quân Húc đẩy cửa đứng trong phòng từ lúc nào: “Còn vài phút nữa thôi.”
Thẩm Xán không trả lời, cậu ngồi ở mép giường chậm rãi lau tóc. Thấy Quý Quân Húc vẫn mang bộ mặt như xác chết và đứng đực ở trong phòng mà không hề có ý định rời đi, Thẩm Xán bèn ngẩng đầu nhìn anh nói: “Anh còn không đi đi?”
“Nhiệm vụ của tôi là bảo đảm cậu không đi học trễ mỗi ngày.”
Thẩm Xán ra vẻ khinh thường hừ nhẹ một tiếng, ông già nhà mình cũng rảnh thật, sợ con trai đi học trễ cũng đừng có ép mỗi tối phải về nhà ngủ chứ, ở trong ký túc xá là được rồi, còn cho người đưa đón đi học hàng ngày, rồi âm thầm kêu bạn học giám sát, cậu cũng đâu phải trẻ con mẫu giáo.
“Anh nhất định không đi?” Thẩm Xán hỏi lần nữa.
“Cậu đi thì tôi mới đi.”
“Được thôi.” Dứt lời Thẩm Xán đứng lên và cởi khăn tắm ra, hoàn toàn không ngại khi có Quý Quân Húc ở đó mà tự nhiên thay quần áo, cậu nhìn về phía Quý Quân Húc đầy khiêu khích, cậu thầm mong trên mặt anh có một tia bối rối nào đó, nhưng Quý Quân Húc lại làm cậu thất vọng rồi, anh vẫn đứng trơ ra, không tránh không né mà cứ nhìn chằm chằm về phía Thẩm Xán, không hề có bất cứ rung động gì.
“Xì, đồ xạo ke.” Thầm Xán mặc quần áo chỉnh tề xong cầm lấy cặp sách nói, “Đi thôi, ‘quản gia’ Quý.”
Xe đã đứng chờ cổng lớn, Quý Quân Húc chuẩn bị xong đâu ra đó. Trước tiên anh mở cửa sau cho Thẩm Xán rồi mới lên chỗ ngồi của mình, Thẩm Xán không hề cảm kích mà đóng cánh cửa đã được mở sẵn ấy rầm một cái, tự mình đi vòng qua mở cửa bên kia rồi lên xe.
“Mới một năm mà trình mở cửa của anh càng lúc càng tiến bộ ha.” Thẩm Xán ngồi băng sau nhắm mắt dưỡng thần, xe chạy bình ổn, dễ gây buồn ngủ.
“Ừ.” Quý Quân Húc liếc nhìn qua gương chiếu hậu thấy Thẩm Xán ngửa đầu ngủ, anh thuận miệng đáp. Hiển nhiên là anh không thấy hứng thú với đề tài này.
Chiếc xe này là Thẩm Khang Viễn mua tặng cho Thẩm Xán mừng cậu lên năm hai, có điều Thẩm Xán không lái qua được mấy lần, toàn là Quý Quân Húc lái. Thật ra, lúc trước, hai người đi học đều có tài xế riêng đưa đón, nhưng sau khi mua xe thì Thẩm Xán nói đùa rằng nhà có sẵn tài xe rồi thì cần gì tốn tiền mướn người nữa? Quý Quân Húc nghe vậy liền đi thi lấy bằng liền, rồi đưa đón Thẩm Xán mỗi ngày.
Sắp ngủ gục thì xe dừng lại.
“Tới rồi.” Giọng nói lạnh lùng của Quý Quân Húc truyền đến.
“Sao không mở cửa cho tôi?” Thẩm Xán ngồi im ru.
“Cậu không có tay à?”
“Giả tạo vãi, lúc ở nhà trước mặt ông già thì khúm núm gọi dạ bảo vâng, vừa thoát khỏi tầm mắt ổng là vênh mặt lên làm chủ nhân luôn.”
Có người gõ nhẹ cửa kính, Quý Quân Húc mở khóa xe ra, người ấy bèn ngồi vào cạnh anh: “Cho anh này, Latte ít đường, còn nóng đấy.”
Đường Tiêu Vân là cô gái xinh đẹp, vô cùng xinh đẹp, dáng người nóng bỏng, tướng mạo tinh xảo, da trắng như trứng gà bóc. Bình thường, cô đã được mệnh danh là nữ hoàng mặt mộc, khi trang điểm lên một tý là nguyên đám đàn ông con trai tình nguyện quỳ rạp xuống dưới chân tôn cô làm nữ vương đại nhân luôn. Gia thế cũng thuộc dạng thượng lưu cao cấp, tuy nói trường G là một trong hai trường đại học quý tộc nhất trong toàn quốc, nhưng trường mà Đường gia đang theo học cũng nổi tiếng không kém. Như vậy đó, một cô gái đẹp tuyệt trần có tiền có tài không biết bao nhiêu người xếp hàng theo đuổi, nhưng đại tiểu thư này chỉ để ý đến mình Quý Quân Húc, thậm chí từng bỏ ra một năm trời để cưa cẩm anh, Quý Quân Húc cuối cùng mới gật đầu chịu quen. Lúc đó, nguyên bầy sinh viên nam căm hận muốn nghiến nát cả hàm răng.
Đường Tiêu Vân vừa lên xe đã đưa cà phê cho Quý Quân Húc, nhìn thấy Thẩm Xán ngồi phía sau, cô cũng lấy từ bên trong túi ra một ly cà phê khác đưa cho cậu: “Của cậu đây.”
Thẩm Xán không cảm kích mà mở cửa xuống xe.
“Em không phải không biết cậu ta sẽ làm lơ.” Quý Quân Húc liếc nhìn bóng lưng Thẩm Xán rời đi mà nói.
“Không có gì đâu, dù sao cũng không tính là phần cậu ấy, đấy là em mua cho con nhỏ kia, biết cậu ta không uống em mới đưa, thuận nước đẩy thuyền tiện tay vậy thôi.” Đường Tiêu Vân cất ly cà phê vào lại trong túi, cầm lấy ly của Quý Quân Húc nói, “Em với anh đi kiếm chỗ đậu xe.”
Quý Quân Húc cười cười nhìn Đường Tiêu Vân đầy cưng chiều, cô bé này rõ ràng đã trưởng thành rồi.
Chương trình học của tất cả các lớp đại học năm ba nhiều nhất gói trong một học kỳ, chủ yếu là các môn tự chọn.
Buổi sáng vừa hết tiết bắt buộc, chiều sẽ lại có hai môn tự chọn, trưa thì ăn cơm ở canteen trường. Tuy nói là canteen, nhưng thức ăn của trường G nổi tiếng có bếp trưởng của khách sạn năm sao nấu, thành thử xung quanh khu đó nhà hàng rất ít, cũng không mấy ai ra ngoài ăn uống.
Ngoại trừ giờ lên lớp, Thẩm Xán còn phải xử lý công việc trong hội học sinh sinh viên. Mặc dù mang danh là hội trưởng, nhưng những việc cơ bản thì hội phó sẽ làm hết, tuy nhiên Thẩm Xán vẫn ló mặt ra cho có với người ta.
“Hội phó làm việc nghiêm túc như vậy là muốn tôi phát lương tăng ca sao?” Thẩm Xán gõ gõ lên cửa phòng, hai tay ôm ngực tựa nửa người lên cửa cười nói.
Úc Vệ Hằng ngẩng đầu lên từ trong đống giấy tờ, nhìn đồng hồ đeo tay: “Mười hai giờ rồi nhỉ, làm gấp quá quên mất thời gian.”
“Ở canteen không thấy ông đâu nên tôi mới biết ông đã quên, đi thôi.”
“Đích thân hội trưởng đại nhân đến đây mời làm anh mày hơi hết hồn đấy.” Úc Vệ Hằng đóng lại tập văn kiện, đứng dậy dọn dẹp sơ qua bàn làm việc, phân loại thu xếp các thứ rồi mới đi.
“Cường bách chứng.” Thẩm xán không vui nói. (Cường bách chứng: rối loạn ám ảnh cưỡng chế, cám ơn bạn Huyết Hỏa
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...