Bùi Tịch gặp ác mộng.
Trong ác mộng hắn đã quay về ngôi nhà mình từng sống, căn hầm mà hắn đã ở trong suốt thời thơ ấu.
Căn hầm vô cùng chật chội, tối tăm không thấy ánh mặt trời. Mẹ của hắn vô cùng ghét hắn. Lúc nào không vui thì bà đều sẽ nhốt hắn vào trong căn hầm đó. Khi Bùi Tịch ở đó một mình, cả thế giới chỉ có một màu đen đặc quánh.
Thật ra đối với hắn mà nói, bị nhốt vào căn hầm này thật ra lại là một loại may mắn. Nơi đó chỉ có mỗi một mình hắn, hắn sẽ không bị mẹ đánh chửi trách phạt, chỉ cần cuộn tròn trong góc nhắm tịt mắt lại ngủ một giấc là có thể yên ổn vượt qua một khoảng thời gian.
Bây giờ hắn lại quay về căn hầm đó.
Bốn phía vẫn tối đen như cũ, giơ bàn tay lên không nhìn thấy năm ngón, không khí lạnh lẽo thấm vào xương. Bóng tối và không khí lạnh kết thành tơ nhện như thiên la địa võng và cảm giác nặng nề làm người ta hít thở không thông lặng lẽ bao phủ lấy cơ thể hắn.
Bỗng nhiên cánh cửa trên hầm đột nhiên mở tung ra, Bùi Tịch nhìn thấy người mẹ đã mất từ lâu của mình.
Người phụ nữ kia trông vẫn giống hệt như lúc bà ấy chết đi, khuôn mặt xinh đẹp đã hoàn toàn biến dạng, trương phềnh thành một màu đỏ nâu quái dị, đôi mắt trắng dã lồi như sắp rơi ra ngoài chỉ còn thấy toàn tơ máu. Cơ thể của bà uốn éo vặn vẹo, hình như xương cốt của bà đã bị gãy hết, lúc bước từng bước về phía hắn, chúng va chạm vào nhau phát ra tiếng lanh canh.
"Đồ con hoang nhà mày! Đồ yêu ma!"
Giọng nói của người đàn bà đó quanh quẩn trong đầu hắn giống như ma chú trong lâu đài làm người ta rợn gáy. Khuôn mặt của bà tràn đầy vẻ căm hận và ghét bỏ càng ngày càng đậm, giọng nói cũng càng ngày càng sắc bén, giống như con dao đâm thẳng vào màng nhĩ: "Người ở bên cạnh mày chưa từng gặp chuyện gì may mắn cả, sớm muộn gì mày cũng sẽ liên luỵ đến tất cả mọi người. Đồ sao chổi, sao mày không đi chết đi?"
Hắn cả kinh thở hổn hển mở choàng mắt ra.
Khắp người hắn đau đớn kinh hoàng, vết thương do Huyền Diệp gây ra nóng rực lên như phải bỏng. Cho dù hắn đã quen với đau đớn cũng không khỏi nhíu mày theo bản năng. Đầu hắn ong ong, ma khí trong cơ thể dù đã ổn định lại nhưng đau đớn vẫn còn, giống như đang có ngàn vạn sâu mọt đang gặm nhấm xương cốt hắn.
Ở tu tiên giới, giao đấu với người có tu vi cao hơn mình không phải là chuyện gì hiếm lạ. Nhưng sự chênh lệch giữa Kim Đan và đại thành Nguyên Anh cũng không nhỏ, huống chi Huyền Diệp còn là một cao thủ kỳ Hoá Thần. Nếu muốn đánh bại được hắn thì phải đặt cược cả tính mạng vào.
Không giống như đám Ninh Ninh, Bùi Tịch từ lâu đã quen với việc giành giật cơ hội giữa ranh giới sống chết. Chỉ cần có thể đánh bại được kẻ thù thì hắn có thể cược cả mạng sống của mình. Huống chi bản thân hắn không có vướng bận gì, mạng cũng không đáng giá, cho dù có chết thật thì cũng không ảnh hưởng đến ai.
Thần sắc của thiếu niên hơi ảm đạm, hắn nhìn xung quanh một lượt. Sau khi đánh nhau với Huyền Diệp hắn đã mất đi ý thức, bây giờ chắc là đang ở trong y quán chữa thương.
Mùi dược thảo quanh quẩn trong chóp mũi. Bởi vì đang nằm trên giường nên hắn vừa mở mắt ra đã nhìn thấy xà nhà màu nâu thẫm. Hắn hơi nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh... Có người ngồi ở trên ghế gỗ cạnh mép giường hắn.
Bùi Tịch không ngờ lúc mình tỉnh lại lại có thể nhìn thấy ai đó đang ngồi bên cạnh mình, thậm chí ngay cả khi còn nhỏ bị thương khắp người, khi ngất xỉu vì vừa lạnh vừa đói hay là bị hôn mê sau khi chiến đấu bị trọng thương, từ trước đến nay vẫn chỉ có một mình hắn cắn răng đau khổ chịu đựng, chờ đến lúc tỉnh lại thì mới đi tìm chút thảo dược chữa thương.
Trên người của người kia có mùi thảo dược và cây cỏ, nhờ thế mà mùi đắng trong phòng cũng vơi đi ít nhiều.
Nàng mặc một chiếc váy dài màu tím nhạt, tóc đen mượt mà buông trước ngực. Nàng đang đọc một cuốn sách nên Bùi Tịch không nhìn thấy khuôn mặt của nàng mà chỉ nhìn thấy mấy chữ to trên bìa của cuốn sách kia: "Ba trăm sáu mươi lăm ngày của ta và Chân Tiêu kiếm tôn".
Bùi Tịch nén đau, ngập ngừng gọi: "... Tiểu sư tỷ?"
Ninh Ninh hình như không ngờ hắn lại tỉnh lại lúc này, chân tay luống cuống, cuốn sách "Ba trăm sáu mươi lăm ngày của ta và Chân Tiêu kiếm tôn" hết tung lại xoay mấy vòng trên đôi tay của cô, cuối cùng bị cô túm lấy rồi vứt toẹt lên cái bàn gỗ. Không biết tại sao mà mặt mũi cô đỏ bừng như vừa làm việc gì trái với lương tâm mà bị bắt gặp vậy. Bây giờ cô đang gắng sức ra vẻ trấn tĩnh mà nhìn thẳng vào hắn.
Ngay cả Thừa Ảnh, người mỗi lần nhìn thấy cô đều sẽ hô to gọi nhỏ, hôm nay cũng im như thóc.
Bùi Tịch không hiểu ra làm sao, nhíu mày lại.
"Đệ dọa bọn ta sợ gần chết!"
Sau khi im lặng một lát Ninh Ninh trầm giọng nói, nhưng bởi vì khuôn mặt cô vẫn đang đỏ bừng cộng thêm ngữ điệu hoảng loạn nên câu kia nghe có vẻ không có giá trị uy hiếp nào: "Đệ dám rót ma khí vào trong kiếm của mình... Nếu không thể khống chế được, đừng nói là đối phó với Huyền Diệp, đến cái mạng này của đệ cũng không giữ nổi đâu có biết không!"
Đôi mắt Bùi Tịch hiện ra vẻ trào phúng, hắn đáp cho có: "Vâng."
Ninh Ninh là đoá hoa được nâng niu bảo vệ từ nhỏ đến lớn, cho nên Bùi Tịch sẽ không lãng phí thời gian đi giải thích với nàng rằng hắn đã sớm quen với chuyện này rồi.
Hắn không có đường lui, không có ai để nhờ cậy, nếu không lấy mạng sống ra đánh cược thì người chết sẽ là bản thân hắn.
"Đệ đáp lời ta qua loa quá đấy!" Ninh Ninh cũng không nói chuyện vòng vo. Cô hừ nhẹ một tiếng, quay đi không nhìn hắn nữa, giọng đanh lại: "Lúc ở Cổ Mộc Lâm Hải cũng như vậy, đệ lúc nào cũng xông lên đầu tiên... rõ ràng còn có bọn ta nữa mà."
Bùi Tịch nghe vậy thì ngạc nhiên.
"Ta biết từ trước đến nay đệ vẫn quen hành động một mình, nhưng bây giờ không giống lúc trước nữa."
Hình như nàng không quen nói những câu như vậy nên có vẻ rất ngượng ngùng, cuối cùng nàng bất chấp tất cả, nhìn thẳng vào đôi mắt của Bùi Tịch: "Tóm.. tóm lại là, tiểu sư đệ thì phải ra dáng tiểu sư đệ. Không cần lúc nào cũng phải xông lên làm anh hùng, đệ cũng phải cho các tiền bối cơ hội để thể hiện nữa chứ! Sư tỷ của đệ cũng không yếu đến mức trói gà không chặt đâu, ta cũng có thể bảo vệ đệ mà!"
Nàng nói đến đây, giọng đột nhiên lại ỉu xìu xuống: "... Nhưng lần này ta vẫn phải cảm ơn đệ, cảm ơn đệ vì đã giúp ta ngăn cản Huyền Diệp. Khi nào trở về ta sẽ mời đệ ăn một bữa thật ngon. Nhưng mà về sau đệ nhất định phải tin tưởng bọn ta hơn nhé, đừng lúc nào cũng cảm thấy mình chỉ có một mình nhé!"
Bùi Tịch chưa từng nghĩ rằng Ninh Ninh sẽ nói như vậy. Hoá ra nàng không phải đang đứng ở thế cao mà răn dạy hắn không biết trân trọng mạng sống của mình mà là đang tức giận vì hắn cố tình thoát ly khỏi tập thể mà hành động một mình.
Chưa từng có ai nói với hắn đừng liều mạng xông lên phía trước, ta cũng có có thể bảo vệ đệ. Hắn cô độc sinh trưởng trong bùn lầy nhiều năm, hắn đã sớm có bản lĩnh thản nhiên nhận lấy tất cả đau khổ và ác ý, nhưng khi nghe thấy những lời này của nàng, hắn vẫn thấy hẫng một nhịp, nhất thời không biết đáp lại thế nào cho phải.
Khuôn mặt tái nhợt của thiếu niên cuối cùng cũng lộ ra vẻ mê mang, đôi mắt như sa vào sương mù, che lấp tất cả vẻ âm u và lạnh lùng bên dưới.
Ninh Ninh thấy hắn vẻ mặt hắn hoà hoãn lại thì lại hơi đắc ý hừ mũi cười một tiếng: "Ta cũng không muốn nói mấy câu buồn nôn này đâu, nhưng mà đệ làm vậy thì chiếm hết sự nổi bật của ta rồi, người làm sư tỷ như ta biết giấu mặt vào đâu."
Thừa Ảnh cuối cùng cũng ngoi lên: "Ngươi có phát hiện ra không? Mỗi lần Ninh Ninh quan tâm đến ngươi đều phải bịa ra một vài cái cớ để phủi sạch quan hệ với ngươi, nhưng thật ra ý đồ của nàng rất rõ ràng, nhìn cái là hiểu ngay."
Nó nói đến đây thì dừng lại cười khà khà: "Bịt tai trộm chuông cũng đáng yêu như vậy, không hổ là nàng. Ngươi đừng có vạch trần nàng nhé Bùi Tịch!"
Nó vừa nói xong, trong phòng lại có thêm mùi dược thảo nồng đượm. Một y nữ mặc áo trắng đẩy cửa bước vào, tay bưng một chén sứ đựng đầy thuốc. Theo sau nàng là một nam tử trẻ tuổi nho nhã, cả người tản ra khí chất cổ phong trí thức.
Ninh Ninh nhìn bọn họ, giới thiệu qua: "Hai vị này là Tạ cô nương và Trần lang trung của y quán. Nhờ có bọn họ mà đệ mới có thể phục hồi được đấy."
"Tiểu công tử cuối cùng cũng tỉnh rồi."
Nghe Bùi Tịch nói cảm ơn, y nữ cười nhẹ rồi liếc nhìn sang Ninh Ninh đang ngồi bên cạnh hắn: "Ninh Ninh cô nương từ lúc đưa công tử đến ý quán này thì không ăn không uống mà ngồi canh chừng bên giường của công tử. Công tử mãi không tỉnh lại, ta nhìn mà sốt ruột thay cô nương đấy."
Ninh Ninh đột nhiên trợn mắt: "Ta chỉ là, chỉ là muốn bớt mồm bớt miệng lại để giảm béo thôi mà! Bớt mồm bớt miệng sao có thể gọi là "không ăn không uống" được?"
Cô nói đến đây thì đột nhiên nhớ ra cái gì đó, bèn móc mấy viên tròn tròn đầy màu sắc rực rỡ từ trong túi đựng đồ ra. Bùi Tịch nhìn thì phát hiện ra đó là một đống kẹo.
"Hôm nay ta và đám đại sư tỷ lên bờ du ngoạn có mua chút kẹo mang về. Dù sao thì một mình ta cũng không ăn hết được nên chia cho đệ một chút đó. Ta nghe nói thuốc này đắng lắm."
Không biết tại sao y nữ và lang trung đứng bên cạnh đồng thời cười nhẹ một tiếng.
Bùi Tịch chần chờ một hồi lâu rồi nhẹ nhàng lắc đầu: "Đệ không sợ đắng, không cần cái này đâu."
"Tiểu công tử, công tử cứ nhận lấy đi." Y nữ che miệng cười đầy hàm ý: "Đây là tấm lòng của Ninh Ninh cô nương, nếu công tử từ chối, cô nương sẽ đau lòng đấy."
Lang trung cũng ra vẻ thần bí: "Thuốc này đúng là rất đắng, nếu công tử ăn kẹo thì cũng không có hại gì đâu."
Ninh Ninh hình như hơi tức giận. Nàng thở phì phì nhìn hắn, nhưng tuy giận mà không nói thành lời, nàng vẫn đang giả bộ không quan tâm đến hắn. Bùi Tịch đành phải gật đầu, thế là nàng lập tức nhét một cái kẹo vào trong lòng bàn tay hắn: "Đệ nếm thử cái này xem hương vị thế nào."
Thật ra hắn rất ít khi ăn kẹo.
Khi còn nhỏ, Bùi Tịch vừa sợ đắng vừa sợ đau, nhưng sau đó hắn cũng quen dần, cho dù đắng đến cỡ nào thì hắn cũng có thể hít sâu một hơi rồi hít vào. Tuy rằng dư vị trong miệng cũng không dễ chịu lắm nhưng tóm lại là hắn vẫn có thể nghiến răng chịu đựng.
Chỉ cần chịu đựng qua lúc đau đớn nhất là được.
Hắn vụng về mở lớp vỏ bọc ngoài viên kẹo ra, thấy bên trong là một viên kẹo nhỏ tròn tròn màu trắng. Màu sắc nhìn vào rất dễ chịu, có mùi sữa bò thơm ngọt nhàn nhạt, không hề có chút tạp chất nào.
Bùi Tịch nhìn thoáng qua Ninh Ninh rồi nhét kẹo vào miệng. Vị sữa bò ngọt thanh thấm vào đầu lưỡi, còn có thêm chút vị mật ong nhàn nhạt. Cổ họng hắn vốn vẫn còn chút dư vị của máu tươi, sau khi ăn kẹo vào thì không còn gì nữa, đã thế vị thơm ngọt của nó còn thấm vào tận ruột gan hắn.
Con ngươi bình thường luôn tràn đầy lệ khí u ám của hắn bây giờ lại bị vị kẹo lặng lẽ hoà tan, hoá thành một dòng nước ấm tĩnh lặng. Bùi Tịch cuối cùng cũng lộ ra bộ dạng của một thiếu niên bình thường, vừa ôn hoà vừa vô hại.
Ninh Ninh xụ mặt, ánh mắt và giọng nói đều bình thản: "Thế nào?"
"... Ngọt lắm."
Bùi Tịch gật đầu: "Đa tạ sư tỷ."
Nàng tựa hồ muốn cong miệng cười nhưng khóe môi vừa nhếch lên thì bị nàng dằn xuống: "Vậy là tốt rồi. Coi như đệ có mắt nhìn đấy."
"Ninh Ninh cô nương, ta nghe yêu tộc xong thành truyền tin đến nói là vài vị trưởng lão của Huyền Hư kiếm phái đã đến đây rồi, họ đều đang đợi cô nương đấy."
Y nữ đứng cười từ đầu đến cuối, bây giờ lại nhấn mạnh thêm một câu: "Ta sẽ chăm sóc tiểu công tử giúp cô nương thật tốt, cô nương đừng lo lắng."
Ninh Ninh lại dúi cho Bùi Tịch một nắm kẹo, nghe vậy thì nhíu mày lại: "Tỷ tỷ, sao lại bảo là "chăm sóc giúp ta", ta đâu có lo lắng cho đệ ấy tí nào đâu."
Nàng nói xong thì vội vàng chào tạm biệt, trước khi đi còn không quên dặn dò Bùi Tịch: "Đừng có quên ăn kẹo đấy nhé! Ta dùng tiền riêng của mình mua đấy, tất cả đều là tiền mồ hôi nước mắt của sư tỷ của đệ, nhất định phải trân trọng chúng nó đấy biết không!"
Bùi Tịch chỉ đành gật đầu.
"Tiểu công tử đừng tin những gì Ninh Ninh cô nương nói."
Chờ bóng dáng của Ninh Ninh biến mất trong tầm mắt, y nữ mới cười nói: "Mấy ngày gần đây thiếu thành chủ trở về, các trưởng lão bị đưa đi thẩm vấn, chuyện lớn chuyện bé cứ ùn ùn kéo đến, bọn ta làm gì có thời gian lên bờ du ngoạn. Đống kẹo này là do Ninh Ninh cô nương lên bờ mua riêng cho công tử đó. Nghe nói lúc đi mua nàng còn lạc đường trong thành, vất vả lắm mới ra được khỏi thành thì lại lạc vào trong rừng cây. Công tử đừng chê cô nương ngốc nhé! Lúc cô nương trở về thành Già Lan thì đã mệt đến mức thở không ra hơi, vết thương đã được băng bó rồi còn bị vỡ ra nữa."
Lang trung đứng bên cạnh cũng cười: "Cô nương nói thuốc của bọn ta đắng quá nên mới đi mua cả đống kẹo về rồi ngồi trước y quán ăn thử đến mức ê cả răng. Viên ban nãy công tử ăn có phải rất ngọt hay không? Tất cả đều do một tay Ninh Ninh cô nương lựa chọn kỹ càng đó."
Bùi Tịch không đáp lời mà chỉ ậm ừ rồi mặt mày lạnh tanh nhận cái chén, cúi đầu uống thuốc. Thế nhưng vành tai của hắn lại dần dần đỏ ửng lên như một vết mực đỏ rơi trên một bức tranh thuỷ mặc, rực rỡ điểm trên làn da trắng của thiếu niên.
Thật là kỳ quái.
Vị thuốc đắng ngắt hắn từng chán ghét vô cùng bây giờ uống vào lại không làm hắn khó chịu như lúc trước nữa.
Y nữ mím môi cười, vẻ mặt nhìn thấu hồng trần, nhóm chân nhỏ giọng thì thầm với lang trung: "Tiểu công tử ngại đấy, chúng ta đừng trêu công tử nữa."
Nam nhân cười đáp: "Đúng là tuổi trẻ."
"Ai da ai da."
Thừa Ảnh cố gắng nhịn cười, dùng giọng nói nghiêm trang khoa trương như học sinh đại học đang đọc bài tập làm văn của mình trêu hắn: "Miệng ăn kẹo nhưng mà lòng mới là ngọt ngào nhất, ta nói có đúng không?"
Nó ngừng một chút rồi lại cười oà lên không thèm kiêng nể gì: "Có phải ban nãy ngươi vừa mới cười trộm có đúng không? Đúng không đúng không? Ngươi đừng có chối! Oa! Đỏ mặt rồi! Hoá ra Bùi Tịch nhà ngươi cũng biết đỏ mặt! Trời đất ơi!"
_______
Meo: ôi giời ơi tôi đợi hint của ô tê pê cực khổ quá!!!! thể loại cứu rỗi phản diện mãi dịu mãi keooo
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...