“Wow,Băng Lưu Ly!” Một hắc y nhân che mặt khẽ kêu một tiếng,từ trong ngực lấy ra một cây kìm sắt lớn đặc chế,thật cẩn thận dò hướng Lưu Ly Quan Âm phát ra tia sáng dưới ánh trăng.
Kìm sắt chính xác kẹp lại hai bên Lưu Ly Quan Âm,hắc y nhân từ từ đem Lưu Ly Quan Âm nâng lên, sau đó đem nó ra bên ngoài di chuyển về phía mình ——
“Dừng tay!”
“A ——” Hắc y nhân sợ hãi kêu một tiếng,nhất thời cầm không được kìm sắt nặng,rầm một tiếng,không chỉ là kìm sắt rớt xuống đất, ngay cả Lưu Ly Quan Âm cũng rơi nát bấy.
“Xem đi,đã sớm nói không được.” Hà Tế chịu không nổi ngáp một cái,khóc không ra nước mắt nhìn sang Tề Diễn, “Ta muốn trở về ngủ, ngày mai ngươi đáp ứng cho ta tiền cũng đừng quên.”
“Đáng ghét,ta không tin!” Tề Diễn tức giận nhặt lên kìm sắt,dùng sức đạp vài cái lên Lưu Ly màu sắc rực rỡ trên mặt đất để hả giận “Ta nhất định phải nghĩ được biện pháp, bằng không ngày mai đi Tư Đồ phủ sẽ không có ý nghĩa.”
Hà Tế nhìn hắn một cái, “Món đồ kia quan trọng với huynh như vậy à?”
“Dĩ nhiên!” Đang mang mặt mũi của hắn đấy!
“Nếu như nói......” Hà Tế khó được ngừng lại, lại đem phải lời sắp ra khỏi miệng nuốt trở về, “Quên đi.”
“Cái gì?” Tề Diễn hồ nghi hỏi tới
“Tốt.” HàTế buông tay, “Nếu như chúng ta trực tiếp đòi Tư Đồ Dịch,huynh cảm thấy hắn có thể cho hay không?”
“Không thể nào.” Đây chính là đồ gia truyền Tư Đồ gia, Tư Đồ Dịch làm sao có thể có dễ dàng tặng người.
“Lúc trước chưa có thử qua, đừng kết luận quá sớm.”
“Không thể nào, không thể nào!” Tề Diễn phiền não phất tay một cái, không có ý định tiếp nhận ý kiến này, “Bảo Lưu Ly oa nhi đi đòi thì tương đối có thể...... Nhưng việc đó!” Hắn bừng tỉnh đại ngộ xoa cằm dưới, “Ta tại sao không nghĩ tới!”
Bảo Tư Đồ Trúc Lưu xinh đại ca của hắn, không biết dùng lý do gì, dù sao nhất định so với hắn sẽ lấy được!
Ha hả, hắn thật đúng là thông minh.
“Rốt cục nghĩ thông suốt rồi?” Hà Tế lại ngáp một cái, “Ta đây trở về phòng.”
Chân Hà Tế đi về phía trước nhảy qua, đã nghe Tề Diễn hỏi: “Ngày mai tất cả đều sẽ thuận lợi sao?”
“Khó nói, Tư Đồ Trúc Lưu tính tình rất khó đoán.”
“Nghe ngươi nói như vậy, lòng ta lại bắt đầu chùn xuống......” Tề Diễn thở dài một tiếng, gần đây chuyện để cho hắn phiền lòng không chỉ có việc này!
“Tâm tình không tốt?” Hà Tế nhướng lông mày, lộ ra nụ cười tà mị, “Để ta an ủi huynh.”
“Ngươi?” Tề Diễn tức giận quét mắt nhìn hắn một cái, “Ta không có bị ngươi cười trộm thì thôi,còn an ủi.” Hắn dứt khoác lấy cái khay ngồi dưới đất, cố gắng suy nghĩ nên làm sao để cho Tư Đồ Trúc Lưu thay hắn đem Băng Lưu Ly đoạt vào tay.
Hà Tế nhìn hắn một cái,giọng cực nhỏ nói: “Ta là nghiêm túc......”
“Ừ?” Thanh âm của hắn quá nhỏ, Tề Diễn không có nghe rõ.
“Không có gì.”
“A!” Tề Diễn khó chịu kháng nghị thành tiếng.Luôn nói một nửa rồi ngừng lại, người này khi nào trở nên không dứt khoát như vậy? Hà Tế rũ mắt xuống đem tia sáng không tầm thường trong mắt che đi, chẳng qua nhìn Tề Diễn lộ ra nụ cười không đứng đắn trêu cợt, “Ta đi ngủ, bất quá, cửa phòng vĩnh viễn mở ra vì huynh.”
Nói xong hắn liền giẫm chân nhẹ nhàng nện bước rời đi.
Tề Diễn nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn hồi lâu, mới lẩm bẩm phun ra một câu: “Có quỷ.”
Nếu như đại môn Tốn Phong viện vĩnh viễn mở ra, vậy chuyện cần làm đầu tiên chính là đi lấy hết bảo vật bên trong, để trả thù Hà Tế luôn trêu cợt hắn,cười nhạo hắn!
“Tề công tử và Hà công tử đại giá quang lâm, tiểu đệ không có từ xa tiếp đón, xin hãy thông cảm.” Tư Đồ Dịch đem hai vị khách quý nghênh đón vào cửa.
“Tư Đồ huynh không cần phải đa lễ như vậy.” Tề Diễn cười cười, “Lệnh đệ khỏe hơn sao?”
“Hả?” Tư Đồ Dịch nghi ngờ nhìn hắn,nói: “Xá đệ thân thể vô cùng tốt, đa tạ Tề công tử quan tâm.” Kỳ quái, không phải là bệnh của lệnh đệ khỏe hơn rất nhiều, cho nên bọn họ mới sai người đưa hắn về à?
“Ơ.” Nhận thấy được mình hỏi bậy, Tề Diễn vội vàng sửa lời nói: “Ta là sợ bệnh cũ hắn tái phát, ha hả!”
Không nhìn Hà Tế đưa tới ánh mắt xem thường, Tề Diễn cố gắng dùng nụ cười che dấu sai lầm của mình, cười đến so với bình thường càng thêm rực rỡ.
Mà Tư Đồ Dịch khi nhìn thấy nụ cười của hắn lại có chút thất thần.
“Khụ.” Hà Tến tiến tới một bước ngăn Tề Diễn đem cười đến ba hoa chích choè, “Đúng rồi, lệnh đệ đâu? Chúng ta lần này đến đây chính là muốn thăm hỏi hắn.”
“Hắn đang ở trong Phật đường hậu viên niệm kinh, ta cho người đi gọi hắn.”
“Không cần.” Hà Tế liền tranh thủ vạch phân cách với Tư Đồ Dịch, “Chờ hắn hết bận rộn hoàn nói tạm biệt cũng không muộn, chúng ta tới trước đại sảnh nói chuyện một chút bản《 Ngụy Tấn đào nguyên mộng thoại 》 tái bản, như thế nào?”
“Nói đến đây, Sở huynh lần này tại sao không có tới nha?”
Khi hắn giao sách đến Khiếu Minh sơn trang,Sở Liệt cũng không có xuất hiện qua,hắn còn chưa có cảm tạ ân đức hắn giúp Trúc Lưu tìm nơi dưỡng bệnh!
Hơn nữa hắn thật sự phải bội phục ánh mắt Sở Liệt,《 Ngụy Tấn đào nguyên mộng thoại 》 từ khi được xuất bản đã gây tiếng vang thật lớn,in một ngàn bộ cũng không còn.
“Hắn có chút việc.” Tề Diễn thay Hà Tế trả lời vấn đề này,ánh mắt phiêu sang nơi xa nhưng lại lập tức thu trở lại.
“Thật à?” Tư Đồ Dịch khó nén thất vọng, “Tiểu đệ vốn muốn tự mình đáp tạ Sở huynh......”
Hà Tế nghe vậy, chẳng qua nhàn nhạt nói: “Không còn cách nào khác,chúng ta sẽ truyền đạt thay huynh.”
Ngồi yên ở trong Phật đường,nhìn chằm chằm pho tượng Lưu Ly Quan Âm tản mát ra tia sáng chói mắt,Tư Đồ Trúc Lưu lòng đã sớm không biết bay đi đâu.
Từ ngày đó tận mắt nhìn thấy Sở Liệt chết ở trước mặt hắn, cảm giác đau lòng không có lúc nào không quấn lấy hắn.
Hắn yêu Sở Liệt càng ngày càng nhiều,cho nên mất đi Sở Liệt nỗi đau đương nhiên cũng gia tăng.
Chẳng qua là hắn trở nên trưởng thành,cho dù khó ngủ như thế nào, hắn cũng học không để cho huynh trưởng phát giác,đem tất cả thống khổ dấu ở trong lòng.
Nhưng...... nỗi đau thấu xương vẫn vướng mắt trong lòng hắn.
Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu sáng mặt Tư Đồ Trúc Lưu,cũng làm cho hắn như nghĩ đến cái gì nhíu mày càng chặc hơn.
“Kỳ quái......” Tư Đồ Trúc Lưu đột nhiên lẩm bẩm nói: “Tại sao cảm thấy có chút kỳ quái......” Hắn theo bản năng đưa tay muốn đụng Lưu Ly Quan Âm ở trước mặt hắn,lại bị một đôi tay có lực nắm giữ.
Thoáng chốc tất cả tựa hồ cũng dừng lại, Tư Đồ Trúc Lưu thân thể bởi vì nhiệt độ đối phương mà khẽ phát run, trí nhớ giống như thủy triều ùa về phía hắn.
“Có độc,ngươi không biết sao?” Chủ nhân bàn tay to cười một tiếng trầm thấp, “Vậy thì ngươi muốn chết vì tình hả?”
Tư Đồ Trúc Lưu không chút nghĩ ngợi lập tức xoay người dựa vào lòng hắn,ôm thật chặc hắn, muốn xác định lần này hắn thật sự tồn tại.
Sở Liệt để hắn ôm,qua hồi lâu, Tư Đồ Trúc Lưu mới chôn ở trong lòng ngực của hắn rầu rĩ nói: “Hiện tại mới chết vì tình không phải quá muộn sao? Huống chi ngươi căn bản không có mị lực như vậy.” Hắn lại hít sâu vào một hơi, thỏa mãn ở trong ngực Sở Liệt than khẽ.
Hắn không có chết, thật tốt quá......
“Ở trước mặt ngươi, ta không dám khiêu chiến mình có bao nhiêu lực ảnh hưởng.” Sở Liệt cười khổ một tiếng,biết mình đời này bị Lưu Ly oa nhi nắm lấy.
Có,chẳng qua là hắn không biết. Tư Đồ Trúc Lưu ở trong lòng nhỏ giọng nói, không có ý định để cho Sở Liệt biết được,để tránh Sở Liệt được voi đòi tiên, coi như là trả thù chuyện hắn và Ngọc Ly để cho hắn ghen thương tâm.
Tư Đồ Trúc Lưu ngẩng đầu,cũng nhìn thấy mặt Sở Liệt lúc này ngây ngẩn cả người.
Trước mắt người này giống như tao lão đầu....
“Đâm đâm.” Tư Đồ Trúc Lưu nhíu mày, đưa tay sờ sờ râu dưới cằm Sở Liệt.
“Không thích?”
“Ta ghét râu mép, dung mạo huynh nhìn tựa như lão đầu lĩnh.”
Sở Liệt thấp giọng cười một tiếng.”Không ăn được bồ đào thì nói bồ đào còn xanh.”
Tư Đồ Trúc Lưu nghe ra hắn trêu chọc mình,lập tức hung ác chất vấn hắn: “Huynh nói cái gì?”
Sở Liệt không đáp,chẳng qua cúi đầu ở trên cằm trơn bóng Tư Đồ Trúc Lưu thân mật cắn một cái.
“Sở Liệt!” Tư Đồ Trúc Lưu tức hừ hừ đưa tay muốn kéo ria mép hắn.
Hắn dám giễu cợt mình, thật là quá đáng!
Sở Liệt cầm tay của hắn,đặt ở bên gò má xoa nhẹ.”Ta rất nhớ ngươi.”
“Ta cũng vậy.” Tư Đồ Trúc Lưu nhìn hắn bật ra nụ cười cực đẹp,để cho hắn thấy vậy thất thần.
“Đây hình như là lần thứ hai đệ cười với huynh.”
“Phải không?” Tư Đồ Trúc Lưu nhíu lại mi tâm.
Hắn thật lạnh nhạt với Sở liệt đến loại tình trạng này sao?
“Đúng vậy,lần đầu tiên đó ta vẫn giữ ở trong lòng,trên mặt là cười nhưng trong lòng muốn đâm ta một đao.” Sở Liệt cố ý buông tiếng thở dài.
“Huynh biết?” Làm sao được?
Sở Liệt nhếch miệng cười một tiếng.”Là một tay ta bày ra.”
Tư Đồ Trúc Lưu cuối cùng đã hiểu.
“Ngươi gạt ta?” Hắn nuốt không trôi thức ăn,đêm không ngủ được,rơi nhiều nước mắt như vậy,thì ra là tất cả đều là âm mưu!”Vậy lần này thì sao?” Tư Đồ Trúc Lưu lặng lẽ vung lên quả đấm.
“Không phải, ta vốn cho là mình chết chắc, không nghĩ tới Hà Tế đã sớm đợi ở phía trước,là hắn đã cứu ta.”
Nghe vậy toàn bộ tức giận trong lòng Tư Đồ Trúc Lưu đều tiêu tán,đổi lại là lo lắng,vậy hắn thì sao?”
“Đệ không nên biết.”
“Không được!” Hắn nhất định phải biết.
“Sợ ta nạp thiếp?” Sở Liệt không nhịn được nói, hắn rất ít thấy Lưu Ly oa nhi gấp gáp hỏi chuyện hắn như vậy,xem ra lần này bị thương nặng là đáng giá, ít nhất hắn đã không còn không được tự nhiên như lúc trước nữa.
“Huynh thật là......” Tư Đồ Trúc Lưu tức giận quay đầu, dừng một chút nhẹ giọng nói: “Ta là lo lắng hắn không có chết, sẽ tìm cơ hội thương tổn ngươi.” Vừa mới dứt lời, mặt của hắn cũng đỏ một mảnh.
Bộ dáng xinh đẹp của hắn làm Sở Liệt cũng nhịn không được nhớ nhung,cúi đầu liền chiếm lấy cánh môi run rẩy, để cho ngọt ngào đã lâu không gặp bởi vì tưởng niệm mà lòng khô cạn.
Hai đao của Ngọc Ly khiến cho hắn nằm ở trên giường hai tháng,hai tháng này hắn phần lớn thời giờ đều nén vọng động muốn gặp hắn, cho đến hôm nay mới đến tìm hắn.
Một lúc lâu,bốn cánh môi mập hợp khẽ tách ra, Sở Liệt lộ ra nụ cười gian tà, thanh âm khàn khàn: “Biết ta tại sao để râu mép không?”
Tư Đồ Trúc Lưu không trả lời, lẳng lặng chờ hắn nói ra đáp án.
“Bởi vì ta phải làm bản thân xấu một chút,như vậy mới không có người tranh giành ta với đệ, như vậy đệ cũng không cần ăn dấm nữa.”
“Xú mỹ!” Mặc dù trong miệng nói như vậy, nhưng chủ động nói lời này đã cho thấy trong lòng Tư Đồ Trúc Lưu yêu thương và cảm động.
“Này...... Này này......” Tư Đồ Dịch cứng người đứng phía ngoài Phật đường,bởi vì kinh ngạc mà nói không đầy đủ câu.Tay của hắn run rẩy chỉ vào hai người mãnh liệt ôm hôn trong phật đường,miệng mở to nhìn qua Tề Diễn và Hà Tế.
“Sở Liệt tốc độ vẫn nhanh thật.” Tề Diễn xoa cằm đứng sát vào cửa sổ muốn thấy rõ ràng hơn.”Kỹ thuật vẫn thuần thục như vậy......”
Hắn còn chưa có than thở xong, Tư Đồ Dịch đã khôi phục thần trí đưa tay muốn đẩy ra cửa,nhưng bị Hà Tế ngăn lại.
“Tư Đồ huynh, không nên phá uyên ương, tiểu đệ khuyên huynh nên bỏ qua.” Ngữ khí của hắn mặc dù hết sức hữu lễ,nhưng lực đạo trên tay từ từ tăng thêm, làm cho Tư Đồ Dịch đành phải rút tay về.
“Ngươi, các ngươi......” Đám người kia là cường đạo sao? Dưới ban ngày ban mặt dám đe dọa hắn!
“Thứ cho tiểu đệ từ mạo phạm nói trước,Khiếu Minh sơn trang không nhất định phải đem《 Ngụy Tấn đào nguyên mộng thoại 》 tái bản giao cho Mực Khắc Phường Tư Đồ gia.”
“Ta không hiếm lạ!”
“Những khác thương gia cũng không nhất định cùng hợp tác với Tư Đồ gia.”
“Ta...... Ta ta......”
“Hơn nữa quan phủ tạo áp lực.”
“Ngươi...... Ngươi ngươi......”
“Còn có lời đồn đãi bất lợi với Tư Đồ gia.”
“Này...... Này này......”
“Còn không đủ? Vậy hơn nữa nhân sĩ giang hồ nửa đêm tới Tư Đồ phủ phóng hỏa thì sao?” Tề Diễn không nhịn được mỉm cười thêm một câu.”Tin tưởng một đêm diệt môn chuyện như vậy hẳn là rất khó điều tra.”
Tư Đồ Dịch trầm mặc.
Tề Diễn thấy thế, vẻ mặt lập tức tươi cười cho hắn một cái ôm thật mạnh,cũng châm thêm một câu: “Ai nha, thân gia, chúng ta hiện tại đi ra đại sảnh nói một chút chuyện sính lễ!”
Tư Đồ Dịch thân thể cứng đờ, trên mặt không được tự nhiên nổi lên đỏ ửng,bị Tề Diễn ôm đến thất thường như nai con đi loạn,khi hắn đang muốn bắt đầu rong ruỗi theo tưởng tượng thì Tề Diễn buông hắn ra,mà hắn chỉ cảm thấy sau ót bị một đòn nặng, ngay sau đó bất tỉnh nhân sự.
Hà Tế chậm rãi thu tay lại, “Cực khổ.”
“Tốt rồi,tốt rồi.” Chẳng qua là cười mấy tiếng bỏ xuống khối thịt “Nhanh lên một chút đi lấy Băng Lưu Ly sao!” Tề Diễn khẩn cấp xông vào trong Phật đường, phá hư không khí ngọt ngào bên trong.
Tư Đồ Trúc Lưu bị hắn bị làm cho sợ đến vội vàng rời khỏi ngực Sở Liệt,nghi ngờ thấy hắn vui vẻ ngồi xổm người xuống trước Lưu Ly Quan Âm.
“Oa nhi, ngươi có biết thuốc giải để ở đâu không?”
“Hả?”
“Ta muốn Băng Lưu Ly này,không có nó ta sẽ chết,ngươi giúp ta đem nó thu vào tay sao!” Tề Diễn trơ mặt ra bắt đầu làm nũng với Tư Đồ Trúc Lưu.
“Tại sao?” Tư Đồ Trúc Lưu sửng sốt một chút, sau đó mới hỏi ra những lời này.
“Bởi vì đang mang mặt mũi của ta......”
Tề Diễn đang muốn giải thích,chỉ thấy Tư Đồ Trúc Lưu chậm rãi dao động phía dưới, cũng nghiêng người nhìn về Sở Liệt và Hà Tế ở cạnh cửa, hiển nhiên không phải là đang hỏi Tề Diễn.
“Tại sao các ngươi kết bái người như thế còn gọi hắn là đại ca?” Chẳng lẽ bọn họ nhìn thấy một màn này,sau đó không cảm thấy rất mất mặt?
“Ack......” Chỉ thấy Sở Liệt cùng Hà Tế trên mặt đều là cứng đờ, qua một hồi lâu, hai người mới cảm thấy thẹn phun ra một câu: “Rút thăm.....”
Bởi vì khi đó mọi người đều tranh giành vị trí lão Đại, ai cũng không chịu nhườngcho người nào, nhưng lại không dùng vũ lực giải quyết,rồi hãy nói mọi người đều có sở trường riêng,so sánh với như vậy công bình,cho nên cuối cùng mới làm ra thỏa thuận. Ai biết Tề Diễn người này vận khí tốt như vậy,rút ra được cái thứ nhất.
Ai......
Khi Tư Đồ Dịch tỉnh,liền phát giác sắc trời biến thành buổi tối,mặt trăng thảm đạm không ánh sáng.....
“Ta lúc nào......” Hắn trừng mắt nhìn giấy khế ước trước mắt,phía trên viết ‘hồi môn”Tư Đồ Trúc Lưu chính là pho tượng Lưu Ly Quan Âm, mà phía trên còn ấn dấu tay của hắn cùng với Tư Đồ Trúc Lưu.
Hắn không dám tin cầm lấy giấy khế ước kia nhìn vừa nhìn,lật qua lại lật nhưng không cách nào không thừa nhận bút tích kia đúng là của hắn,nhưng hắn tại sao không có ấn tượng?
“Trúc lưu, này......” Mặt hắn trắng bệch nhìn về phía Tư Đồ Trúc Lưu, muốn từ trên người hắn nhận được một giải thích hợp lý.
Tư Đồ Dịch không nghĩ tới Tư Đồ Trúc Lưu từ nhỏ nâng ở lòng bàn tay nhếch miệng mỉm cười.
“Đại ca, đa tạ huynh thành toàn.”
Cái gì?
Sở Liệt ôm chầm Tư Đồ Trúc Lưu,cười cười, “Tư Đồ Huynh phần đại lễ này, tiểu đệ sẽ ghi nhớ trong lòng.”
Hả?
“Sau này làm ăn còn phải phiền Tư Đồ huynh cùng nhau hợp tác.” Hà Tế khẽ nhếch môi.
Hả?
“Khiếu Minh sơn trang bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh thân gia đến làm khách.” Tề Diễn nhìn Tư Đồ Dịch nhếch môi lộ ra nụ cười tuấn mỹ.
Tư Đồ Dịch nhìn ngây người, sững sờ gật đầu, “Được......”
Làm khách a.....
Nếu như Tề công tử nguyện ý tự mình tiếp đãi hắn, hắn thật rất thích thường đến đây làm khách,cũng không biết có quá mức quấy rầy hay không......
Vĩ Thanh
Trở lại Khiếu Minh sơn trang tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, ngồi ở trên ghế ăn uống trà bánh do hạ nhân chuẩn bị,chỉ có mỗi mình Hà Tế về đình viện của mình trước.
Tề Diễn vui vẻ cầm lấy Băng Lưu Ly thật vất vả tới tay bắt đầu thưởng thức. Cuối cùng đã tới tay,lần sau phải nghĩ cách đoạt vật khác tới tay mới được.
Lúc này Sở Liệt đột nhiên mở miệng hỏi: “Ngươi cũng không biết thân phận Ngọc Ly sao?”
“Ừ,khi Hà Tế đưa đệ mình đầy máu trở về, ta mới biết được Ngọc Ly vốn là sát thủ phái Hoắc Sơn.” Mặc dù Sở Liệt rút lui khỏi giang hồ hơn một năm,nhưng người muốn lấy mạng hắn cũng không phải ít. Có người là bởi vì ân oán tình cừu, có người còn lại là nghĩ nổi danh,chẳng qua lần này bọn họ cũng sơ suất quá mới có thể để cho Ngọc Ly thành công lẫn vào Khiếu Minh sơn trang.
“Ừ...... Ta đại khái biết nguyên nhân.” Sở Liệt vuốt cằm bị Tư Đồ Trúc Lưu ra lệnh cưỡng chế cạo râu mép trầm ngâm nói.
“Nguyên nhân gì?” Tề Diễn liên tục không ngừng hỏi. Thành thật mà nói hắn vẫn thật tò mò cái tên Hà Tế kia lúc nào phát hiện Ngọc Ly không tầm thường.
” Chuyện trong chốn giang hồ,cũng chỉ có người giang hồ hiểu.”
“Gì?” Tề Diễn không giải thích được trợn mắt to, “Có thể nói rõ ràng một chút?”
“Không thể.” Sở Liệt không có ý định nhiều lời, chẳng qua nhìn Tư Đồ Trúc Lưu khẽ mỉm cười.”Lần này làm phiền ngươi.” Cuối cùng là như Tề Diễn đắc ý, đem Băng Lưu Ly thuận lợi đoạt tới tay.
“Không cần khách khí.” Tư Đồ Trúc Lưu nhìn hắn đáp lại cười một tiếng.
Hai người như ở trong thế giới nhỏ ngọt ngào,đem Tề Diễn cái người ngoài cuộc này đá sang một bên.
Bất quá lúc Tư Đồ Trúc Lưu nhìn lại pho tượng Lưu Ly Quan Âm,trên mặt không khỏi hiện lên vẻ do dự.
“Chẳng qua là......”
Còn chưa có nói xong, Tề Diễn cũng rất không tiếp thu cắt đứt hắn.
“Nói thật, các ngươi rốt cuộc cải vả vì chuyện gì?”
Mấy tháng trước bọn họ còn giống như cừu nhân,nhưng bây giờ lại huynh này ta nọ, chuyện này hắn nhất định phải hỏi tới cùng,bằng không hắn vì bọn họ bôn ba mệt nhọc thật không có giá trị!
Chỉ thấy hai người bỗng nhiên lâm vào một mảnh trầm mặc,khuôn mặt Tư Đồ Trúc Lưu hiện đầy rặng mây đỏ,mà Sở Liệt lại lộ vẻ xấu hổ khó thấy.
“Rốt cuộc là như thế nào?” Tề Diễn nhìn thấy bọn họ trầm mặc nhíu lại lông mày, “Ta bị các ngươi nóng nảy làm phiền thành như vậy,các ngươi nhất định cũng nên nói rõ một chút!
“Ack......” Tư Đồ Trúc Lưu cúi đầu,ngập ngừng mấy tiếng nhưng làm sao cũng không thể đem lời nói ra khỏi miệng.
Hắn nhìn về phía Sở Liệt, chỉ thấy Sở Liệt ho nhẹ một tiếng, không được tự nhiên nói: “Ta còn có hàng chưa kiểm kê, đi trước.”
Bỏ lại những lời này,hắn lập tức giống như bay không thấy bóng dáng, chỉ còn lại có Tư Đồ Trúc Lưu nhìn chằm chằm bóng lưng hắn âm thầm cắn răng.
“Làm sao?” Không kịp ngăn lại Sở Liệt, Tề Diễn đành phải ép hỏi Tư Đồ Trúc Lưu bị ném lại.
“Thì..... Sở Liệt hắn, hắn......” Hắn mắc cở dứt khoát cầm lấy sách bên cạnh che lại gương mặt đỏ bừng, “Hắn muốn ta giúp hắn...... Ta không chịu, cho nên......”
“Sao?” Hắn căn bản là có nghe không có hiểu!
“Dùng miệng...... Giúp nơi đó......” Tư Đồ Trúc Lưu nói không được nữa,bỗng nhiên đứng lên, “Chính là dạng đó, ta muốn trở về phòng!”
Men theo đường Sở Liệt lao đi,Tư Đồ Trúc Lưu cũng nhanh như chớp chạy đi,nghĩ đi tìm Sở Liệt tính sổ dám bỏ hắn ở chỗ này tiếp nhận người ta điều tra nghi vấn.
“Ơ!” Tề Diễn duỗi dài tay muốn gọi hắn cũng đã không kịp nữa,đành phải buồn bực gãi gãi đầu, “Rốt cuộc là cái gì nữa?” Lời nói không minh bạch!
Đột nhiên bên cạnh truyền đến một tiếng cười khẽ, Tề Diễn quay đầu lại, phát hiện Hà Tế chẳng biết lúc nào đã đứng ở cạnh cửa nghe lén.
“Muốn biết sao?” Hà Tế hì hì cười một tiếng,đi đến, trong mắt chớp động ánh sáng biến hóa kỳ lạ.
“Đệ có lòng tốt nói cho ta biết không?” Tề Diễn đảo cặp mắt trắng dã,mặc dù rất muốn biết,cũng không nguyện ý hỏi Hà Tế.
“Huynh cảm thấy thế nào?” Hà Tế nhướng ông mày, đi tới ngồi xuống trên ghế Sở Liệt mới vừa rồi rời đi.
“Phải trao đổi điều kiện gì?” Tề Diễn tức giận nhìn hắn, “Nói đi!”
Hà Tế nghe vậy hài lòng nhích tới gần lỗ tai Tề Diễn nói ra điều kiện của mình: “Khuya hôm nay đến khách *** Duyệt Thăng, chờ ta.”
Khách ***? Tại sao phải chạy đến nơi xa như vậy? Tề Diễn đang định đặt câu hỏi,giọng khàn khan của Hà Tế lại đang vang lên bên tai hắn——
“Sở Liệt muốn Tư Đồ Trúc Lưu dùng miệng giúp hắn giải phóng, Tư Đồ Trúc Lưu không muốn, cho nên hai người cải vả.”
Lực chú ý của Tề Diễn trong nháy mắt bị dời đi, mở to mắt hỏi: “Cái gì?”
Hà Tế cười nói: “Dùng miệng...... Hôm nào có thể tới thử nhìn một chút.” Hắn nhìn về phía Tề Diễn đang sững sờ thở ra một hơi nóng,”Tối nay, đừng quên đó.”
Tề Diễn căn bản không hiểu được Hà tế rời đi lúc nào, khi hắn từ trong ngu ngơ khôi phục,chẳng qua là lẩm bẩm: “Chỉ như vậy?”
Lại vì chuyện như vậy mà khiến cả Khiếu Minh sơn trang nổi sóng?
Nhàm chán!
“A!” Một kích động thản nhiên chơi đùa làm cho Tư Đồ Trúc Lưu nhạy cảm yêu kiều lên tiếng: “Liệt......ưm......”
“Nơi này?” Sở Liệt cúi đầu cười một tiếng, đầu lưỡi linh hoạt chà qua đỏ tươi trước ngực Tư Đồ Trúc Lưu, sau đó nhẹ nhàng cắn.
“A a ——” Tư Đồ Trúc Lưu nhịn không được thở gấp, cả thân thể cũng cong lên nghênh tiếp nằm ở trên người hắn là Sở Liệt.
Sở Liệt răng môi ẩm ướt một đường xuống phía dưới, ở trên người trắng nõn Tư Đồ Trúc Lưu lưu lại một dấu hôn.
Môi của hắn lưỡi đi tới trên rốn Tư Đồ Trúc Lưu nhẹ nhàng vòng một vòng, Tư Đồ Trúc Lưu thân thể mạnh mẽ rung động, giống như là sắp không chịu nổi kích tình quá lớn này......
Rất nhanh,đôi môi lại đi trượt, đi tới bị chỗ dục vọng bị hành hạ hồi lâu.
“Không nên......” Tư Đồ Trúc Lưu bỗng nhiên đẩy ra Sở Liệt, cả người ngồi dậy.
Sở Liệt bởi vì động tác của hắn mà có chút cứng ngắc,cho là hắn còn đối với chuyện Ngọc Ly vẫn canh cánh trong lòng. Hắn thở dài đang muốn đứng dậy, Tư Đồ Trúc Lưu đã áp đảo nằm dưới thân thể hắn.
“Lưu Ly oa nhi?” Hắn không giải thích được nhìn hắn.
Lúc này, Tư Đồ Trúc Lưu đã ngồi chồm hỗm dưới hai chân hắn,đang đỏ mặt nhìn hắn.
“Ta...... Ta giúp ngươi.” Tư Đồ Trúc Lưu e lệ cúi đầu, tỉ mỉ hầu hạ Sở Liệt.
Thân thể Sở Liệt run lên,còn không kịp vì Tư Đồ Trúc Lưu biến chuyển cảm thấy vui mừng,không nhịn được rên rĩ thành tiếng,cũng đem bàn tay to đặt trên gáy Tư Đồ Trúc Lưu, dường như khích lệ vuốt ve.
“Đừng quá dùng sức......” Sở Liệt bởi vì *** mà giọng nói khàn khàn chỉ bảo Tư Đồ Trúc Lưu không lắm thuần thục,để cho mặt hắn đỏ lên,thay đổi dùng lưỡi lấy lòng.
Nhịn hai tháng dục vọng rốt cục phát tiết, Tư Đồ Trúc Lưu vòng quanh sống lưng Sở Liệt, nhẹ nhàng xoa nhẹ vết sẹo trên người hắn,đi thẳng tới hông hắn.
“Còn còn đau không?” Chỉ là đụng vào đã làm cho hắn cảm thấy kinh hồn táng đảm,nhìn thấy vết thương dử tợn kia hắn lại muốn rơi lệ.
“Không biết.” Sở Liệt mỉm cười,kéo tay Tư Đồ Trúc Lưu sờ lên vết sẹo trên người, “Cái này tương đối đau.” Lúc này..... Hắn nhướng mày lông mày không đáp lời.
“Ta thật không ngờ tới ngươi đâm vào dùng sức như vậy.”
“Là ngươi đáng đời, trừng phạt đúng tội.” Mặc dù Tư Đồ Trúc Lưu trong miệng nói như vậy, nhưng tay cũng không nhịn được mơn trớn vết thương, căn bản không dám suy nghĩ mình ban đầu làm sao xuống tay được.
“Là ta trừng phạt đúng tội.” Sở Liệt nói theo lời hắn: “Ta đầu tiên nhìn đã yêu ngươi, cho nên là trừng phạt đúng tội.”
Bởi vì đầu tiên nhìn thấy không thể dời ánh mắt, hắn mới có thể bất kể tất cả muốn đoạt được hắn.
Nghe vậy,Tư Đồ Trúc Lưu trong lòng nóng lên, nâng mặt Sở Liệt lên cho hắn nụ hôn thật sâu “Ta cũng yêu ngươi.”
Nhiệt độ hơi lạnh bên trong phòng lần nữa được tăng lên, mà bên ngoài hai người nghe lén cũng bắt đầu thì thầm với nhau.
“Nếu ngươi đã sớm phát hiện Ngọc Ly là thích khách, vậy ngươi hẳn là có thời gian có thể ngăn cản hắn, tại sao còn để hắn đâm Sở Liệt bị thương?”
“Không làm như vậy, hai người bên trong có thể nhanh tới bước này sao?”
“Ưm...... Nói cũng đúng!” Nghe như vậy hắn thật sự phải bội phục quân cờ lợi hại của Hà Tế. Nhìn hai người kia nhanh tâm đầu ý hợp, vừa mới trở lại Khiếu Minh sơn trang không kịp đợi đến tối lại bắt đầu khanh khanh ta ta.
” Chuyện Tần Tương không biết làm đến đâu rồi rồi?”
“Hẳn là có thuận lợi tìm được tiểu tử hồ đồ Tần Tiêu kia!”
“Hi vọng như thế.”
“Đúng rồi, tại sao phải đi khách ***?” Tề Diễn còn chưa kịp hỏi nghi ngờ.
Hà Tế lại nở nụ cười gian tà.
“Có thể làm việc riêng tư dễ dàng.”
“Hả?”
Đông đô Đại Lương
“Đau quá!” Một người che mắt đau kêu thành tiếng: “Ngươi tại sao đánh ta?”
Quá đáng, thật là quá đáng!
“Ai bảo ngươi hôn trộm ta!”
“Ta không có!” Người nọ bất bình kêu oan cho mình,nhưng ngay sau đó vừa la hét vừa hỏi: “Ngươi nói người nào hôn trộm ngươi?” Có làm chuyện này không trong lòng hắn biết rõ, nếu hắn không có làm,vậy thì là ai?
“Không phải là ngươi còn có ai?”
“Cái gì?”
Hung thủ ghê tởm, nạp mạng đi!
@[email protected] Toàn Văn Hoàn @[email protected]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...