NHẮC NHỞ TỪ EDITOR:
Đây là một đoản văn, là một lát cắt trong câu chuyện, không dài, không có chiều sâu, không có nhiều tình tiết cẩu huyết, câu chuyện có thể gây ức chế nhẹ, đã cảnh báo mong đọc xong đừng buông lời cay đắng TvT.
___________________________________
Thời tiết hôm nay thật là tốt đến kì lạ, phía chân trời trong xanh như vừa được gột rửa.
Ánh dương vàng nhạt xuyên qua bức tường thủy tinh cực lớn nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất sạch sẽ, không khí trong sân bay cực kì náo nhiệt, Tần Mặc đứng đợi ở lối ra có chút nôn nóng mà dậm dậm chân, giày cao gót đập vào gạch men sứ trên mặt đất vang lên những tiếng lộc cốc, tiếng vang lại như lạc lõng giữa sân bay ồn ào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chuyến bay khởi hành trễ nên người vẫn chưa đến. Tần Mặc mất kiên nhẫn kéo kéo vạt áo dài, hít thở sâu cố áp xuống suy nghĩ muốn bỏ đi.
Đối với Tần Mặc mà nói, chắc chắn không có chuyện gì dày vò hơn so với chuyện này.
Đã bao nhiêu năm cô chưa gặp mặt Tống Liệt nhỉ?
Một năm? Hay hai năm? Thực ra ba năm chưa đủ dài, nếu thêm một tháng nữa sẽ là tròn năm năm.
Mới ba ngày trước, Tần Mặc đột nhiên nhận được một cuộc gọi từ nước ngoài, bên kia Tống Liệt nói anh sắp trở lại, hỏi cô có thời gian đến sân bay đón anh không. Tần Mặc do dự định không đồng ý, Tống Liệt cũng không ép buộc cô, chỉ nói nếu rảnh thì tới.
Nhưng sau đó, ba mẹ cô đột nhiên nói chuyện này với cô, nhân tiện yêu cầu cô đến đón Tống Liệt. Sở dĩ mọi chuyện phát triển thành như vậy là vì cô và Tống Liệt không phải chỉ là quen biết đơn thuần, nói một cách văn vẻ thì chính là thanh mai trúc mã.
Nhà họ Tống và nhà họ Tần ở cùng một đại viện, mối quan hệ giữa hai nhà cũng không tồi. Mẹ Tống cùng mẹ Tần lần lượt mang thai trong một năm, sau này Tống Liệt và Tần Mặc lần lượt ra đời. Vì quan hệ tốt từ nhỏ nên Tần Mặc luôn được mẹ Tần đưa đến nhà họ Tống, sau này lớn lên Tần Mặc cũng không thay đổi thói quen này. Ngay cả khi đại viện bị phá bỏ, hai nhà cũng mua hai căn hộ đối diện nhau.
Tống Liệt biết cô rất nghe lời ba mẹ, khi nghe thấy ý do dự trong lời nói của cô, anh đã chuyển hướng về phía ba mẹ cô. Cuối cùng, cô vẫn phải tới.
Tần Mặc không hiểu tại sao Tống Liệt lại đột nhiên muốn cô ra sân bay đón sau năm năm không liên lạc, nhưng cô cảm nhận được khi đầu dây bên kia nói mình là Tống Liệt tâm cô liền dậy sóng. Mà một tiếng “Mặc Mặc” đơn giản kia trong nháy mắt đã gợi lên kí ức mà cô cho rằng đã hoàn toàn bị chôn vùi.
Bất quá đơn giản chỉ là về chuyện yêu thầm năm xưa. Tần Mặc mười năm trước thích Tống Liệt, ở cái tuổi ngây thơ trong sáng. Lúc ấy bộ dáng của Tần Mặc trông như thế nào Tần Mặc cũng không nhớ rõ, tóm lại không phải dáng vẻ điềm tĩnh, tóc xoăn, mặc áo dài tay voan và váy màu nude, đi giày cao gót màu trắng trang điểm nhẹ như bây giờ
Sau này, câu chuyện chia ly máu chó đã chia rẽ cô và anh. Sau khi học xong năm hai đại học, Tống Liệt đã chọn ra nước ngoài du học năm năm. Sau khi thi đại học, Tần Mặc ở lại thành phố A, trúng tuyển vào trường đại học mình mong muốn, sau này cũng thi nghiên cứu sinh, hiện tại cô đang làm chủ nhiệm lớp ở đại học A.
Thỉnh thoảng cô cũng sẽ biết được một số tin tức về Tống Liệt từ ba mẹ anh. Anh đã tốt nghiệp, đã tìm được một công việc ở nước ngoài và chưa có bạn gái. Lời tỏ tình chưa kịp nói với Tống Liệt, người đã ra đi vào ngày cuối cùng của kỳ thi tuyển sinh đại học, thời gian dần trôi qua, cuối cùng tình cảm ấy có lẽ cũng đã không còn nữa rồi.
Mặc dù thời điểm nghe thấy giọng nói của Tống Liệt nội tâm cô không cách nào bình tĩnh, nhưng nếu có người hỏi Tần Mặc, cô còn thích Tống Liệt không? Còn thích anh giống như mười năm trước không? Tần Mặc sau khi suy nghĩ sẽ lắc đầu, im lặng.
Mặc dù cô theo tư tưởng nhất sinh nhất thế nhất song nhân*, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới có thể không thấy mặt, không có bất cứ liên lạc nào, chỉ có thể từ trong miệng người khác biết được tin tức có người đó, như vậy sau 5 năm vẫn như cũ thích người này. Hoặc phải nói rằng cô không tin tưởng chính bản thân mình có thể làm như vậy được. Theo cô, nội tâm chợt xao động lúc đó, có lẽ chỉ là do ngoài ý muốn, nhưng cũng chẳng quan trọng.
* Đại khái là một đời một kiếp một người
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thời điểm học đại học, Tần Mặc cũng từng có bạn trai, nhưng chỉ dừng lại ở việc nắm tay, chuyện hôn liền cự tuyệt, cũng bởi vì như vậy mà mối quan hệ kia rất ngắn ngủi. Lúc đối phương nói chia tay, Tần Mặc không nói rõ được đó là cảm giác gì, chỉ là cũng không quá thương tâm.
Về sau, Tần Mặc cũng không có bạn trai, một mình đến tận bây giờ. Cô vẫn luôn cho rằng điều này không phải bởi vì Tống Liệt, làm sao có thể là do anh được, nhưng khi nhận được cuộc gọi của anh, cô nhìn lại tâm tư của bản thân – cô chưa từng quên Tống Liệt, cũng chưa từng từ bỏ việc yêu anh. Cô cứ nghĩ sẽ không yêu quá nhiều, hóa ra tình yêu có thể sâu đậm đến mức bản thân cô cũng không dễ dàng thấy được.
Nhưng vậy thì sao cơ chứ?
Nhận thấy suy nghĩ mình đang trôi quá xa, chuyện cô nhớ tới nhiều vậy nhưng đều đã là quá khứ, Tần Mặc nhẹ nhàng lắc đầu làm cho mình tỉnh táo chút, lại cảm thấy bất đắc dĩ.
Sau khi định thần lại, Tần Mặc ngó nghiêng tìm kiếm bóng dáng của Tống Liệt, chẳng sợ cô đã hoàn toàn không cảm thấy chính mình chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra anh. Ngay lúc đó, Tần Mặc nghe thấy có người gọi tên cô.
Trên điện thoại cô nghe giọng nói liền nhận ra đó là anh, hiện tại vẫn thế.
Tần Mặc nhìn theo nguồn phát ra âm thanh, cách đó không xa một người đang kéo vali đi về phía cô, người đứng ngược sáng khiến bước chân càng thêm phần ưu nhã. Người ấy dáng người đĩnh bạt, hai chân thon dài, khóe môi treo ý cười nhàn nhạt. Tựa hồ chỉ cần hai ba bước liền có thể đi đến trước mặt Tần Mặc, vì thế Tần Mặc nhìn thấy đôi mắt sáng ngời đầy sức sống dưới cặp kính gọng vàng của anh, trên người anh hoàn toàn không cảm nhận được sự mệt mỏi sau một chuyến bay dài.
“Mặc Mặc, quả nhiên là em.”
Giọng nói tràn đầy vui sướng không che giấu được, Tần Mặc có chút không dám nhìn đôi mắt anh, lặng lẽ dời ánh mắt, dừng ở ánh mặt trời loang lổ trên mặt đất.
Tần Mặc vẫn luôn cảm thấy từ ôn văn nho nhã thực sự thích hợp với Tống Liệt, cho dù năm năm không thấy anh, hiện giờ gặp lại, ý nghĩ ấy chỉ hơn chứ không giảm.
“Tống Liệt, anh thực sự đã trở lại.”
Hai người ngồi trong xe taxi im lặng không ai nói gì, bầu không khí có chút ngượng ngùng, Tần Mặc quay đầu nhìn phong cảnh lướt qua cửa sổ, cố chấp trước sau không nói một lời. Tống Liệt ngồi ở bên cạnh Tần Mặc, nhìn cô một lúc rồi cầm điện thoại nghịch.
Tựa hồ đã qua một lúc lâu, lại tựa hồ mới đi một đoạn đường ngắn, khi Tống Liệt đem điện thoại cất đi, liền nghiêng đầu nhìn cô. Tần Mặc nghe được giọng nói của anh thì quay lại, liền nhìn thấy ánh mắt này.
“Mặc Mặc, đi ăn sáng trước rồi về nhà được không?” Buổi sáng thức dậy muộn, Tần Mặc cũng không có ăn cơm sáng, nghĩ đến muốn cùng Tống Liệt đi ăn liền thấy không thoải mái. Tần Mặc chưa kịp trả lời, Tống Liệt đã nói thêm: “Đồ ăn trên máy bay thực sự không ngon, anh đang rất đói.”
“Có lẽ dì Tống đã chuẩn bị bữa ăn sáng cho anh ở nhà rồi.” Thắng không nổi ánh mắt của Tống Liệt, Tần Mặc lại lần nữa dời đi ánh mắt, nhỏ giọng nói.
Tống Liệt sờ sờ mũi, bất lực nói: “Anh đã nói với người nhà là sẽ ăn sáng ở bên ngoài rồi mới về.”
Tần Mặc không biết tại sao, cô luôn cảm thấy Tống Liệt có gì đó không ổn, nhưng không nói được là không đúng chỗ nào. Chỉ là anh như vậy, tựa hồ là muốn cô cùng anh đi ăn sáng? Nhờ cô ra đón, rồi lại đi ăn sáng, tiếp theo lại là cái gì?
Cô nghĩ rằng nếu là cô thích Tống Liệt của năm năm trước, nghe được điều này cô sẽ vui mừng không nghĩ ngợi gì mà nói đồng ý, sau đó tung tăng đi theo anh. Nhưng ở thời điểm hiện tại cô không cảm giác được cái gì gọi là vui mừng dù chỉ một chút, chỉ muốn về nhà nhanh lên và kết thúc sự im lặng này.
Cho dù trong lòng nghĩ như vậy, Tần Mặc cũng vẫn theo Tống Liệt đi ăn sáng. Người ngồi đối diện ngay cả ăn tương cũng rất đẹp, mặc dù như vậy nhưng tốc độ ăn không chậm chút nào.
Tần Mặc vừa mới ăn xong một chén cháo thịt nạc nhỏ và trứng vịt Bắc Thảo, thời điểm động cô động vào hai cái bánh bao nhỏ, Tống Liệt đã “tiêu diệt” xong một hộp bánh bao cùng một chén lớn cháo thịt nạc và trứng vịt Bắc Thảo. Tần Mặc ngẩng đầu nhìn Tống Liệt với ánh mắt kinh ngạc, Tống Liệt cầm khăn lau miệng, ánh mắt thản nhiên nhìn cô, thậm chí còn rất lịch sự nói: “Từ từ ăn, không cần sốt ruột.”
“Không cần, em cũng no rồi.”
Đặt chiếc thìa sứ trong tay xuống, Tần Mặc duỗi tay lấy khăn giấy lau miệng, mí mắt rũ xuống, nói chuyện không nhanh không chậm.
“Vậy thì đi thôi.”
Bởi vì địa điểm ăn sáng cách nhà cũng không xa, hai người liền lựa chọn đi bộ về.
“Nhà hàng đó hương vị vẫn như năm năm trước, không thay đổi chút nào.”
“Nhà hàng này đã đổi đầu bếp cách đây 3 năm.”
“Phải không? Có lẽ do vị giác anh không được nhạy, không cảm thấy khác nhau chỗ nào. Hơn nữa năm năm trước, em ngồi đối diện với anh, ăn không nói lời nào, tốc độ cũng chậm như bây giờ.”
Không vì lời nói của Tần Mặc mà xấu hổ, ngược lại Tống Liệt tràn ngập hoài niệm nói hai câu, Tần Mặc cũng không biết nói tiếp thế nào.
“Thành phố A thay đổi nhiều quá, năm năm không trở về, có lẽ hơi lâu đúng không?” Tần Mặc nghĩ rằng năm năm không quay lại là quá lâu rồi. Tần Mặc không biết phải trả lời câu hỏi của anh thế nào, mà Tống Liệt cũng không quan tâm tới câu trả lời của cô, còn nói về những chuyện khác của anh.
Đoạn đường ngắn ngủi không bao lâu đã tới, Tần Mặc đứng ở cửa nhà mình, âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Em vào trước đi, rồi anh sẽ về.”
Tống Liệt đứng ở cửa nói với Tần Mặc. Mà cô cũng thản nhiên gật đầu, cũng không có nói lời tạm biệt, chỉ lấy chìa khóa ra mở cửa đi vào. Thấy Tần Mặc đi không thèm ngoảnh lại, Tống Liệt có chút ủ rũ rồi lại bất đắc dĩ cười cười, sau đó bắt đầu gõ cửa.
Tần Mặc cởi giày cao gót thay bằng dép đi trong nhà đi vào phòng khách, mới phát hiện ra trong nhà không có người. Tần Mặc thuận tay móc di động ra gọi cho ba mẹ hỏi họ đi đâu, kết quả lại là di động cả hai người đều tắt.
Trong lúc hoảng hốt, Tần Mặc thoáng nhìn thấy trên bàn cà phê có một tờ giấy. Nhanh chóng cầm lên đọc, Tần Mặc biết đó là chữ viết tay của ba Tần, những gì trên đó viết khiến cô không biết nên phản ứng thế nào. Đại ý là, ba mẹ Tần Liệt và ba mẹ Tống Liệt cùng nhau đi du lịch, bọn họ đang rất an toàn, không có chuyện gì, tới nơi rồi sẽ liên hệ cho cô.
Tần Mặc nhịn không được lắc đầu, mà chuông cửa lại vang lên.
Từ mắt mèo nhìn ra thấy người là Tống Liệt, đất đèn ánh lửa chi gian, Tần Mặc nghĩ tới cái gì đó, lại cảm thấy phỏng đoán quá mức hoang đường. Nhưng mà sự thật lại là ——
“Mặc Mặc, ba mẹ anh đều không có ở nhà, gọi điện thoại đều tắt máy.” Tống Liệt vẻ mặt vô tội cùng bất đặc dĩ nhìn Tần Mặc đã nhăn mày bên trong cửa, “Có thể cho anh vào nhà em chờ một chút được không? Tiện thể gặp dì Tần và chú Tần… Hả? Họ cũng không có ở nhà à?”
Tác giả có lời muốn nói: Thực sự là viết không ra nước mắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...