Tác Loạn Thiên Tư


" Còn ai có ý kiến khác ?".

Chu Y Nhiên lia mắt lướt qua toàn bộ người ở đây.

"...".

Thấy không ai phản hồi , y coi như mọi người đã cam tâm hết thảy , y tiếp lời : " Nếu đã vậy , đại hội luyện thí tông môn bắt đầu !".

Y vung tay một cái , toàn bộ khung cảnh nơi đây đều biến đổi nhanh chóng , từ một đường tiền ngoại trước mắt đã thành một lối thang rộng lớn dằng dặc cứ như có thể xuyên qua cửu long khinh.

Nhất huy thân ảnh nhóm đại sư huynh đã biến mất , chợt thanh trầm trắc phát trong hư khung.

" Ải một , vượt Thiên Thang thời lượng hai canh giờ ".

Chúng nhân không mấy ai trong số đó hồi thần , đến khi trôi qua phần ba khắc thì đã có vài kẻ nhanh chân chạy lên Thiên Thang , lần lượt sau đó là bách , thiên nhân đuổi theo.

Linh Chư nhăn mày nhìn chi chít người đẩy nhau leo Thiên Thang , vô tình thấy vị nhị thiếu Thanh Long gia đang đứng từ xa khinh thường đám người kia.

Cậu ta vào tư thế khởi động , rồi bật nhảy cao , đạp lên vai từng người mượn trợ lực để leo Thiên Thang.

Trước khi leo cao hơn , cậu ta đã nghiên đầu về phía này trao một ánh nhìn khiêu khích , mãi thấy huynh vẫn chưa động thủ lại bị cậu ta khích tướng , hắn quay qua hối thúc phen liền.

" Thiếu gia , người mau nhanh chân , không sẽ hết thời gian mất !".

" Không vội ".

Huynh nhàn rỗi đứng tại chỗ xem kịch , Chu Tước Vĩnh Quân thấu hiểu đôi chút về Thiên Thang.

Nó không phải là một lối thang có ngàn bậc tầm thường , muốn lên càng cao phải có ý chí càng mạnh mẽ sắt đá.

Chạy vội như vậy , đến khoảng trăm bậc là sức cùng lực kiệt , sao có thể lấy đó làm đối đầu với muôn vàn ảo mộng do Thiên Thang giăng ra ?

Cho nên cứ cẩn trọng là trên hết.

Huynh ngó quanh một vòng xem còn ai chưa đi , thì phát hiện một bóng hình nhỏ bé quen thuộc.

Là tiểu tử nhỏ lúc nãy.

Cậu thí cũng tựa huynh , đứng nhìn đám người dần thưa bớt mới leo , cứ chen lấn nhau thật sự rất nóng gan bực bội.

Tận hai canh , thời lượng đỗi dài , Thiên Thang chắc tầm chỉ ngàn bậc đi.

Được một lúc , đích xuất phát còn dưới năm người , nhận thấy đã đến lúc , cậu nhanh chân sải bước leo lên bậc thứ nhất của Thiên Thang và tiếp tục sau đó.

" Thiếu gia...".


Hầu cận huynh ở bên rạo rực không thôi như đứng trên đống than lửa.

" Đi thôi ".

Huynh mỉm cười.

" Tuân lệnh !".

Mọi hoàn cảnh trên được thu hết toàn tất trong một cái gương lớn hình bầu dục , ở cái nơi nguy nga tráng lệ hiện hội tụ những nhân vật có địa vị lớn trong Đạo Kiếm Tông kể cả nhóm đại sư huynh.

Tiểu hài tử tóc trắng dài ngang hông ngồi chễm chệ trên bậc cao nhất đưa bàn tay mũm mĩm chỉ trỏ thiếu niên yếu ớt trong gương.

" Đó là...".

" Là cháu trai của ta , nó tên Chu Tước Vĩnh Quân năm nay đã mười chín tuổi ".

Chưởng môn chắp tay hành quyền lão tổ hẳn điệu ngữ tự hào tiếp lời.

" Điệt tử nhà ngươi thân thể mang bệnh ?".

Thấy lão tổ mắc hiểu lầm , ông bật cười vuốt râu hai lần rồi mới nói : " Lão tổ hiểu lầm , vì nó là truyền nhân Chu Tước gia , sức mạnh sở hữu quá lớn.

Cho nên thân thể của nó từ khi sinh ra đã rất yếu ớt , đôi khi còn thổ huyết , ta nhìn mang thay đau thương tột độ ".

" Có chăng y cốt mệnh Thiên nhân nên thân phàm không thể chứa ".

Nói đến đây , tiểu hài tử tóc trắng bất ngờ nâng cao mí trên , con ngươi phóng to hơn bình thường.

" Hajzz da ".

Chưởng môn cúi đầu thở dài không phủ nhận nhưng hình như đang lo âu chuyện khác , lão tổ càng thêm nghi vấn.

" Có chuyện gì sao ?".

Lão tổ đã gặng hỏi , sao ông có thể khước từ , chưởng môn bèn nói.

" Thật ra Chu Tước gia ta có một lời nguyền không thể phá vỡ , đó là không thể phi thăng lên Thiên giới , vạn năm nay đã có không dưới năm người muốn trái quy , tuyệt rằng đều phải nhận quả đắng.

Bị Thiên lôi kiếp đánh cho hồn phi phách tán !".

" Dù cho cốt cách Thiên nhân , cư nhiên với thân thể yếu ớt của nó sao có chống đỡ chứ !".

" Không phải không thể nghịch , mà luật do Thiên giới đặt ưa chuẩn rất cao , có lẽ là mấy người kia không đủ năng lực.

Ta thấy tiểu tử nhà ngươi rất có thiên phú , sau này ắt thành tài ".


Tiểu hài tử tóc trắng mỉm cười lắc đầu , lập luận tuy phiến diện nhưng là lí luận có sức thuyết phục nhất hiện tại.

" Đa tạ lão tổ giảng dạy ".

" Không nghĩ đến nữa a ".

Lão xua tay , chống cằm thư thái hướng mắt nhìn về cảnh đang chiếu diễn trong gương.

" Nhiên Nhi , người đang dẫn đầu là ai ?".

Chu Y Nhiên hành quyền trả lời : " Là Thanh Long Ưng Minh của Thanh Long gia ".

" Thanh Long Ưng Minh ?".

Lão ngẫm nghĩ , Thanh Long gia , Chu Tước gia , nghe danh cũng đủ đoán là như nước với lửa.

" Ah , là đứa cháu thứ hai của ta , năm nay mười bảy tuổi ".

Một trong hai vị trưởng lão lên tiếng.

" Ừm ".

Thanh Long trưởng lão định khoe khoang thêm chút nữa lại thấy lão tổ có vẻ không màng đến , ông ta chỉ biết cắn răng nhẫn nhịn lửa giận trong lòng.

Biết được là cháu trai của Thanh Long trưởng lão , đại sư huynh đỉnh Thiên Tứ khai mặt mày bình tĩnh tiếp lời.

" Dùng người làm trợ lực để leo Thiên Thang , có vẻ như nhị thiếu Thanh Long gia đang hao tâm giúp Đạo Kiếm Tông bớt ít đồ bỏ đi , thật đáng khâm phục ".

Y nhếch mép cười , tay còn đang nghịch ngợm tách trà nóng hổi rồi kề lên miệng nhâm nhi.

"...".

Ai trong đây mà không biết sau câu từ khen ngợi ấy là một tràng giễu biếm vị nhị thiếu Thanh Long gia tâm địa ác độc , cho là nó không phạm vi nhưng ít nhiều khiến những người ở đây ngoài Thanh Long trưởng lão nào dám thu cậu ta làm đồ đệ.

Đại sảnh Đạo Kiếm Tông rơi vào khoảng im lặng bất thường , đến cả lão tổ cũng phải vô phương cứu chữa , lão tổ không ngờ đồ nhi cưng của lão miệng lưỡi độc chết người như vậy.

Lão không quan tâm đến Thanh Long trưởng lão , mặc ông ta có bất mãn.

Nhưng đồ nhi lại thay mặt quan tâm giúp a !!?

" Ngươi biết những gì !? Đây cũng chẳng phải phạm luật ".


Thanh Long trưởng lão tức giận đứng bật dậy chỉ trỏ thẳng mặt y.

" Nóng giận bênh người của mình cũng là chuyện thuận quy của Thanh Long trưởng lão mà nhỉ ".

Y đặt tách trà xuống bàn gỗ , thản nhiên uyển chuyển chút nào là e dè ?

" Tên tiểu tử Chu Y Nhiên nhà ngươi , đừng có mà loạn ngôn ở đây !".

Ông ta thẹn quá hóa giận , miệng niệm chú thuật , khỏi động linh lực hệ thủy , những cọc băng nhọn hoắt xuất hiện lao về phía y.

" Thanh Long trưởng lão...".

Giọng điệu lạnh lẽo của lão tổ vang vọng , một tay siết lại từ xa đã khiến bốn thanh cọc băng của Thanh Long trưởng lão nát thành vụn.

" Đừng quá khích ".

" Lão tổ !".

Ông ta phản ứng dữ dội , lớn tiếng với lão.

" Lời của ta , vô giá trị với Thanh Long trưởng lão sao ?".

Phất Du chân quân nhìn ông ta bằng nửa con ngươi , hờ hững lại lạnh lùng, hàm ý đe doạ lộ rõ ở đáy mắt.

Ông ta nghiến răng tạo ra tiếng ken két quỷ quái , khuôn mặt tối sầm sắc thái không mấy tốt đẹp , giọng nói hạ xuống một cách trầm trọng.

" Là ta lỗ mãng với lão tổ , thứ lỗi cho ta ".

Thanh Long trưởng lão cúi đầu hành quyền.

" Biết như vậy là tốt ".

Lão chán nản không cho ông ta chỉ chút mặt mũi , trực tiếp ngó lơ chẳng buồn để tâm.

Nhưng sự thiên vị rõ rệt như vậy , Thanh Long trưởng lão ông ta để trong tận đáy lòng.

Cứ chờ đi.

" Hi Hi của mẫu thân , ta đau lắm , con mau cứu ta với ! Ta đau lắm , mẫu thân đau lắm , mau quay lại đây cứu ta...".

" Hi Nhi !".

" Cứu mẫu thân !".

" Chậc , cũng khá lắm đấy ".

Bản chất kia ở bên đánh giá huyễn cảnh do Thiên Thang tạo ra.

"...".

Nó đưa mắt theo động thái chậm rãi tiến lên từng bậc của cậu , Trúc Vu Hi bỗng dừng lại nghiên mặt nói với kẻ giả mạo : " Chỉ là một huyễn thuật thấp hèn cũng muốn giả mạo mẫu thân ?".

" Hi Nhi , con nói gì vậy ! Mẫu thân dạy con ăn nói vậy hả !".


Thấy dáng vẻ đáng thương không làm mủi lòng cậu nó bèn chuyển sang cảm xúc trách mắng gay gắt.

" Nói cho ngươi một sự thật ".

Khoé môi cậu dịu dàng nâng cao , cậu ngoảnh người lại , cặp đồng tử đen láy nháy lên một ánh quang.

" Mẫu thân ta chết rồi ".

" Chết ngay trong lòng ta , ta còn không rõ nữa sao ?".

Câu từ vừa dứt , huyễn cảnh hoá bụi bị sóng biển trời dạt trôi , Trúc Vu Hi nhạt nhoà liếc nhìn không nói lời nào chỉ tiếp tục bước lên bậc tiếp theo của Thiên Thang.

Dọc đường có không ít người dặm chân tại chỗ , lăn quay ra giữa đường lối thở hổn hểnh , ý chí hoàn toàn bị vắt cạn kiệt.

Vài kẻ thì cố gắng chống lại ảo mộng của Thiên Thang cư nhiên đều thất bại.

Cổ tay trắng mềm vươn lên kéo theo tay áo bạch y vuốt ngang khuôn trán lần xuống má và cả quai hàm , cậu lau từng hột mồ hôi , chân không ngừng nghỉ cứ thế mà leo.

Bậc chín trăm hai mươi.

" Phía dưới chú ý , đừng cản đường mau tránh ra !!".

Là tiếng phát ra ở trên cao ?

Cậu ngước mặt lên trông thấy có người đang rơi xuống đây , khả năng cao sẽ quay về điểm xuất phát.

Trúc Vu Hi nhắm góc độ chuẩn , nhanh nhẹn chụm lấy cẳng tay đối phương rồi hết sức kéo người lên cho đứng vững tại bậc thang.

Người vừa hạ chân xuống bậc nền đã dứt khoát dùng lực hất tay cậu ra , cậu ta phủi mạnh chỗ cậu vừa chạm vào ra vẻ chán ghét , tiếng hét nhói điếc tai khiến cậu nhăn mày.

" Đừng động vào ta , đúng là thứ thường dân bẩn thỉu !".

Cậu mím môi không vui nói : " Ta vừa cứu ngươi đấy , đây là cách đồ vô ơn bội nghĩa ngươi báo đáp ân nhân ?".

" Thường dân bẩn thỉu , ngươi nói cái gì cơ !?".

Thái dương cậu ta hiện gân xanh , nụ cười khựng đứng rất khó coi.

" Ta nói ngươi đồ vô ơn bội nghĩa , một tiếng cảm tạ ân nhân cũng không có.

Miệng ngươi sinh ra để tích nghiệp à !".

Cậu càng nói càng hăng , không thèm để ý đến sắc thái thậm tệ dần của cậu ta.

Thanh Long Ưng Minh giơ cao bàn tay định tát cậu một cái nhưng bị giọng nói băng lãnh quen thuộc chen vào.

" Nhị thiếu đang ỷ mạnh hiếp yếu , ta trông vào thấy thật mất mặt thay ".

Huynh bước về phía hai người họ , điệu ngữ châm chọc khiến cậu ta thêm tức giận.

Đáng ghét , lại là Chu Tước Vĩnh Quân !


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận