Bước vào căn phòng , cậu nghiêm túc đánh giá lần lượt phải chốt hạ một câu " đầy đủ tiện nghi ".
Trên bàn còn có thức ăn toả hương thơm khắp tứ phương , không ngờ Ngọc Thanh Điện lại sắp xếp chu toàn đến mức này.
Thần tiên thật tốt !
Trúc Vu Hi khép kín cửa phòng rồi đi lại ngồi vào bàn , tay cầm đôi đũa lên chọn một món để nhấm nháp thử.
" Ngon quá ".
Cậu kéo khoé miệng lên thành một cong nhẹ , ánh mắt như cánh hoa đào lảo đảo giữa trời xuân.
Tuy nói rằng là ngon nhưng lần động đũa thứ hai lại không có , cậu đặt đầu đũa xuống vành đĩa sứ , chậm chạp rời tay khỏi thân đũa.
Cậu rũ mi.
Tâm trí lơ đãng bay đâu mất , chẳng ai biết cậu đang suy nghĩ thứ gì mà chăm chú đến vậy.
" Không phải bảo ngon sao ? Ăn nhiều chút đi ".
Bản chất kia mất tăm tích nãy giờ hiện đã lảng vảng bên tai cậu , thấy cảm xúc sầu lắng của cậu cũng hơi ngán ngẩm.
" Không đói ".
Cậu nhạt nhoà nói.
Cậu sực nhớ đến cái gì đó , ánh mắt loé lên một tia thần hồn , tay lôi từ trong người ra một cái túi nhỏ.
Là túi càn khôn mà thần tiên tặng.
" Thì ra đang nghĩ đến thần tiên ".
Bản chất kia nhìn túi càn khôn cậu cầm trong tay , gật đầu khẳng định suy đoán của bản thân.
"...!Cút ".
Giọng điệu cậu sắc lạnh , giống như lưỡi dao giảo hoạt có thể tước đoạt mạng người trong gang tấc.
" Haha ?".
Nó không những không lùi bước mà còn tăng thêm tính khiêu khích trong cuộc thoại của bản thân , bản chất kia miệng cười khúc khích , âm điệu oán hồn vui buồn chẳng rõ cứ vang lên.
" Hể ? Đó là sao , nếu ngươi dùng ánh mắt này lên sự căm phẫn kẻ thù của chúng ta thì tuyệt vời hơn đó , bản thể ".
" Trong khi rảnh rỗi thẫn thờ đến kẻ khác , sao không nghĩ đến việc báo thù , từng nhát kiếm giết sạch bọn chúng đi chứ !".
Đồng tử cậu trở nên đỏ rực như sắp biến thành một ai khác , cậu khẽ nhắm mắt , cứ tưởng cậu chịu thua nó được đà lấn tới.
Cậu sẽ chẳng bao giờ có thể thoát khỏi nó.
" Là ta chưa cảnh cáo ngươi , hay...ngươi không để lời ta nói trong đầu ?".
Cậu nhấc mí trên lên , áp lực thật quen thuộc đè nặng xuống đầu bản chất kia , nó gào thét tựa tiếng hét thảm khốc lúc lâm chung.
Trúc Vu Hi ôm đầu đau đớn , trên khuôn mặt xuất hiện vài giọt mồ hôi, nhưng so với cậu bản chất kia còn thảm hại hơn rất nhiều , thấy cậu cũng thống khổ không kém , nó cười lớn mang đầy ý khinh miệt.
" Nhìn xem !! Ta là cũng một phần của ngươi , ngươi dùng hình lên ta chỉ thiệt cho ngươi mà thôi !".
Bỏ ngoài tai lời nó nói , cậu bình tĩnh lấy tay áo chấm những giọt mồ hôi lăn trên gò má , dùng áp lực lên bản chất kia càng nặng nề , cậu nhếch mép cười vào lời nói của nó.
" Ta chỉ một li còn ngươi là một dặm ".
" Ahhh !!".
Đáng chết !
Nâng mắt chăm chăm vào bộ dáng nó ghê tởm biết nhường nào , ánh nhìn của cậu lạnh lẽo đến mức thấu xương.
Tuy sự thật người đi một dặm là cậu.
Bởi vì cậu là bản thể.
Không muốn để tâm lên nó nữa.
Cậu đứng lên đi lại chỗ giường nằm , bản chất kia chật vật nhìn theo bóng lưng cậu tiến tới giường , Trúc Vu Hi mang theo đau đớn ngồi thiền trên giường , nhắm mắt nhớ lại lời giảng dạy của thần tiên.
Cảm nhận vạn vật sinh linh , linh khí Thiên Địa.
Hấp thu linh khí , hoá thành đan điền dạng khí.
Cùng lúc bước vào luyện khí kỳ , thu nạp linh khí và chắt lọc tinh hoa Thiên Địa vào cơ thể tồn tại đan điền.
Đến mức nhất định sẽ đột phá bình cảnh tu vi thăng tiến !
Cảm nhận linh khí.
Cảm nhận...
Không gian như đã thay đổi , tiềm thức của cậu nói rằng ở đây không chỉ mỗi cậu.
Mà còn có rất nhiều sự sống khác , chẳng cần thị giác cậu cũng có thể nhận thấy được những đốm sáng nhỏ kia là linh khí Thiên Địa xung quanh cậu.
Tuy đã cảm nhận được nhưng làm sao để hấp thu đây ?
Cậu mở mắt ra , khung cảnh cậu cảm nhận được trong tiềm thức vẫn còn nguyên.
Có lẽ vì ở đây là nơi thần tiên ở nên linh khí Thiên Địa đặc biệt nhiều , một đốm sáng nhỏ lơ lửng trước mặt , cậu giơ ngón trỏ chạm vào linh khí.
Khi cậu vừa chạm vào , linh khí bỗng nhiên biến nhất , một nguồn năng lượng nhỏ lạ lẫm theo mạch máu dẫn vào cơ thể cậu.
Tiếp đó từng đốm linh khí xa kia biến thành những sợi linh khí lần lượt bay vào thân thể của Trúc Vu Hi.
Linh khí trong cơ thể cậu tích tụ lớn dần sinh ra sự hỗn loạn , mắt cậu nhắm chặt lại , điều chỉnh trạng thái linh khí ổn định nhất có thể.
Linh khí trong cơ thể cuộn tròn tạo thành vòng xoáy , từ vòng xoáy siết chặt lại toàn bộ khe hở , thành công tạo đan điền.
Trên người cậu loé lên một tia hào quang nhạt vàng , đan điền dạng khí hình thành , cậu đã mở khoá được cánh cổng dẫn đến con đường tu tiên.
Tiến bước đầu tiên vào luyện khí kỳ , linh khí được cậu hấp thu và chắt lọc tinh hoa , bảy mươi phần trăm dành cho thăng cấp tu vi , còn lại đều chuyển hoá thành linh lực.
Trúc Vu Hi , Luyện khí tam kỳ.
Cậu chầm chậm hé lộ con ngươi đen kịt bị hàng lông mi dày phủ bóng , mỉm cười nhìn vào hai bàn tay nhỏ xinh của bản thân và siết chặt lại.
Tất cả đều tùy thuộc vào độ thấu hiểu của ngươi , nếu mãi không cảm nhận được vạn vật sinh linh , linh khí Thiên Địa.
Thì có lẽ tu tiên không dành cho ngươi , ở đây cũng không dành cho ngươi.
Hồi tưởng lại câu nói của y.
Mới đây cậu đã lãnh ngộ nhanh như vậy , cho nên có phải tu tiên dành cho cậu , nơi này cũng là dành cho cậu ư !?
Khoé miệng cậu nâng cao.
Bản chất kia mỗi khắc đều quằn quại như muốn chết đi sống lại , một canh giờ trôi qua.
Khi cậu mở mắt ra khiến nó mang cảm xúc vui sướng xen lẫn hối hận.
" Van , van...xin ngươi , buông tha ta !".
Nó yếu ớt nhìn về phía cậu , thực thể bóng đêm mà nó sở hữu bị áp lực ép nhuyễn thành một bãi thịt băm không thể lìa , vừa xấu xí vừa dị hợm mà kinh tởm.
" Ta xin ngươi...".
" Xin ngươi !".
Cầu xin ngươi...!
Nó khó khăn lết dị hình đến chỗ cậu , âm điệu mỏng manh liên tục cầu xin , chút nữa thôi là nó chạm tới cậu.
Áp lực chèn ép nó biến mất , lòng cậu trút đi một gánh nặng , lạnh giọng kêu nó " cút ".
Vội vã nghe lệnh của cậu , nó tích khắc biến mất , trong căn phòng hiện chỉ còn mỗi cậu.
Trúc Vu Hi vận linh lực vào túi càn khôn nhấc bổng nó lên , bao quanh nó là dòng linh lực không màu trong veo , từ miệng túi vật phẩm mà thần tiên cho vào trong đều được lấy ra cặn kẽ.
Thấy ba thư pháp trồng thành xấp , cậu với lấy một quyển xuống ngắm nghía.
Y Hồi Pháp hạ đẳng.
Hai quyển còn lại theo sự điều khiển của dòng linh lực chia ra dựng đứng trước mặt cậu , là Y Hồi Pháp trung đẳng và thượng đẳng.
Cậu cầm thư pháp Y Hồi Pháp hạ đẳng lật ra trang đầu tiên , ở trong đây nói Y Hồi Pháp tất cả gồm ba đẳng , trong đẳng có bậc , muốn vượt đẳng phải qua bậc.
Hạ đẳng có sáu bậc , trung đẳng có bốn bậc , thượng đẳng có ba bậc.
Trong đó hạ đẳng là đẳng thấp nhất chỉ dùng để trị thương thế nhẹ ngoài da và giải độc , còn thượng đẳng là đỉnh phong của Y Hồi Pháp.
Có thể hồi phục vết thương nặng tận sâu trong lục phủ ngũ tạng , thời gian hồi phục tỉ lệ thuận nguồn linh lực dự trữ trong người.
Tức linh lực dự trữ trong người càng nhiều , thời gian hồi phục càng siêu phàm.
Cậu theo thư pháp trên tay luyện Y Hồi Pháp hạ đẳng.
Thư pháp được nâng lên , trang sách cứ thế nhanh nhảu lật liên tục , vô số chữ trong thư pháp toả sáng thoát thư quấn quanh cậu.
Tay trái nâng thổ Địa , tay phải che Thiên khung , chính giữa khe hở lớn là một quả cầu hoàng quang.
Quả cầu hoàng quang dập tắt , cậu bước lên bậc hai trong Y Hồi Pháp hạ đẳng.
Cầm lấy con dao găm cậu cứa nhẹ lên mu bàn tay mình.
Vết thương từ con dao găm ứa ra huyết đỏ sẫm , cậu thâu linh lực dùng Y Hồi Pháp lên vết thương.
Miệng vết thương từ từ khép lại , để lại một vũng máu nhỏ trên mu bàn tay.
Cậu ôm thư pháp trong lòng , một món bảo vật quý giá như vậy , thần tiên lại đem đi tặng cậu.
Thật tốt !
Nụ cười cậu càng ngày càng sâu lắng.
Mấy đồ vật còn lại đều được cậu thử qua trên người mình.
Trong đó có mười lọ có tác dụng bổ sung linh khí và ba lọ thủy dịch dùng để trị thương.
Toàn bộ đều xong chỉ chờ đến đại hội luyện thí tông môn , cặp mắt tròn xoe đầy vẻ lạc quan , cậu nhất định phải thuộc về nơi này và không phụ sự giảng dạy của thần tiên.
Dù thần tiên muốn vạch rõ ngăn cách với cậu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...