Tác Loạn Thiên Tư


Sau khi tầng lớp mây tan rã , tiên cảnh trú trần cuối cùng cũng xuất hiện , toàn bộ những hòn đảo được nhấc bổng lên giữa không trung , bao quanh là ngây ngút linh khí Thiên Địa , sắc trời buốt giá nhưng hệ sinh thái vẫn đang nảy nở liên miên.

Vô số biệt phủ , cung điện , tiểu viện được đặt khắp nơi , hạc trắng vô tư bay lượn , chúng nhân ở đây ngự khí vụt nhanh qua lại tạo ra những đường dư quang đủ màu sắc , nhiều đạo cầu vòng mờ ảo bắc từ núi này qua đỉnh sơn nọ.

Thác nước chảy ra từ khe núi tinh khiết vô cùng , vài giọt nước văng cao lên chút đã hoá thành sương mù rét lạnh.

Càng đi sâu vào , cậu thấy một sảnh điện rộng lớn ngoài trời , mọi người ở dưới xếp thành hàng ngay ngắn chăm chỉ luyện kiếm pháp.

Tiếp nối với sảnh ngoài là chính đại điện của Đạo Kiếm Tông , nơi mà các nhân tố quyền lực trong tông môn tụ họp.

Chu Y Nhiên dừng chân trên hư khung , nghiên mặt nói với những người phía sau : " Trân Tị Thy làm theo nhiệm vụ ta giao , Đại Nhất không có phân phó công việc về chăm chỉ tu luyện ".

" Tuân lệnh đại sư huynh , cung tiễn đại sư huynh !!".

Cả hai chắp tay hành lễ cung tiễn y rời đi.

Khi y khuất bóng , gã ta cũng ngự kiếm biến mất.

Còn mỗi Trân Tị Thy quay qua nhẹ nhàng cười nói với cậu : " Chúng ta cũng đi thôi ".

Cậu gật đầu.

Cô nhanh chóng ngự kiếm bay đến Phong Lam sơn , đáp chân xuống trước cửa cung Ngọc Thanh Điện.

Trân Tị Thy thu kiếm vào túi càn khôn , lần nữa quay qua nhìn cậu khoé miệng dịu nhẹ kéo lên.

" Đây là Ngọc Thanh Điện , cũng là nơi ở của đại sư huynh.

Ba ngày sau , nếu đệ đậu trong cuộc luyện thí tông môn tất nhiên sẽ được vài vị thu làm đệ tử.

Vả lại đệ biểu hiện ở cuộc luyện thí càng tốt , đệ sẽ được ban đặc quyền chọn sư phụ và tùy thuộc xem người đệ chọn có chịu thu đệ làm đệ tử hay không.

Lúc đó hãy quyết tâm mãnh liệt , tỷ tỷ tin ở đệ !".

Cậu thầm tư khảo , vậy chỉ cần cậu cố gắng thể hiện trong cuộc luyện thí tông môn thật xuất sắc , thì có thể chọn thần tiên bái làm thầy...!

" Vâng ! Đệ nhất định sẽ thể hiện thật tốt ".

Cặp mắt Trúc Vu Hi như một ngân hà vừa rộng lớn vừa có rất nhiều sao sáng.

" Đệ còn điều muốn hỏi tỷ tỷ ".

Cậu đưa ngón trỏ ra , ví chỉ đặt một câu hỏi cậu muốn giải đáp nghi vấn.

" Được được , cái gì ta biết , ta sẽ nói hết cho đệ ! ".

Thấy bộ dáng tò mò lại đáng yêu của cậu , cô cảm thấy tâm hoa mình như sắp tan thành vũng nước.

" Thần tiên tỷ tỷ cũng nhận đệ tử đúng không ạ ?".

" Tỷ chỉ là một đệ tử trúc cơ kỳ tầm thường nên không thể.

Nhưng đại sư huynh của chúng ta có thể thu nhận đệ tử nha , chỉ tiếc huynh ấy không thích muộn phiền ".

Cô vui vẻ hàn huyên với cậu , còn không quên nhắc đến thần tượng trong lòng cô.

" Tạ thần tiên tỷ tỷ ".

Cậu mỉm cười tươi rói.

Cô vỗ vai cậu thêm phần khích lệ cho tinh thần phấn chấn của thiếu niên , sau đó cô hướng mặt về phía cửa cung nhấc một bước chân đầu tiên.

Trân Tị Thy vừa đặt chân qua thì bị hai dòng linh lực mạnh mẽ đẩy lùi , cô nghiêm mặt lại.

Cùng lúc đó có hai tiểu đồng tử ngoảnh người xuất hiện , đồng nam khoác ngọc bích bào lạnh lẽo nói : " Các ngươi từ phương nào tới đây ?".

Đồng nữ choàng hồng bào bên cạnh gay gắt phụ hoạ theo : " Cả gan xông vào Ngọc Thanh Điện của chủ nhân , chẳng nhẽ các ngươi muốn bị phế truất đi hai chân sao !".


Cô nhìn hai tiểu đồng tử toàn thân bao phủ một luồng sát khí , nghe nói Phong Lam sơn có hai thánh thú tu vi lục giai bát thiên thọ trấn thủ , là Sơn Quy và Quyết Chẩm Xà.

Cô quan niệm , vạn nhất bất cẩn hành xử lỗ mãng sẽ có cớ sự không hay sảy đến.

Cô hoãn lại sắc thái trên khuôn mặt , giọng điệu như muốn hoà giải hiểu lầm , Trân Tị Thy cúi người hành quyền.

" Thăm hỏi hai vị tiền bối , Chu sư huynh ủy thác ta đưa người của Trúc gia đến Ngọc Thanh Điện sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho y.

Chúng ta vốn không có ý xâm phạm nơi đây ".

Cô thẳng lưng , đưa sự chú ý dồn lên người Trúc Vu Hi.

Cặp tiểu đồng tử đánh giá từ trên xuống dưới một nhỏ một lớn đứng trước mặt , Quyết Chẩm Xà thì thầm gì đó vào tai Sơn Quy , cả hai bắt đầu tụm lại bàn chuyện rồi nhìn bọn họ đưa ra quyết định.

" Chúng ta sẽ cho các ngươi vào với một điều kiện không được làm loạn tĩnh điện của chủ nhân , chỉ được ngồi ở sảnh điện đợi chủ nhân về , nếu trái quy.

Các ngươi biết mình sẽ không có kết cục tốt đẹp ".

Sơn Quy cất tiếng.

" Tuy không thấu tâm các ngươi có ý vị gì , nhưng đương nhiệm là thánh thú trấn thủ Phong Lam sơn , thực lực tức không yếu.

Một khi các ngươi lộ ra chỉ chút sát tâm , hai ta sẽ phanh thây các ngươi , vứt cho kềnh kềnh ăn ".

Quyết Chẩm Xà nhăn mày buông lời đe doạ.

" Hiểu rồi chứ ?".

Sơn Quy nheo mắt nghiêm giọng , trông không giống với phong thái của một đứa trẻ.

Dù gì hắn ta cũng đã hơn tám ngàn tuổi , chỉ là đang cư trú ở hình dáng một tiểu hài tử miệng còn chưa hoi sữa.

" Cảm tạ hai vị trao tín ".

Trân Tị Thy vui vẻ cúi người liên tục.

Cậu ở bên chứng kiến màn này kéo nhẹ y phục của cô , cảm thấy cậu có điều muốn nói cô liền ghé sát tai về phía cậu lắng nghe.

" Bọn họ trông nhỏ nhắn mà thật hung dữ , đệ hơi sợ ".

Cậu che miệng nói nhỏ đủ cho cô nghe , cô nhìn thấy ánh mắt lo lắng và bờ môi đang mím chặt của cậu không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.

Sơn Quy mặt không biểu lộ không chút xúc cảm , cậu ta nói thật nhỏ.

Còn Quyết Chẩm Xà tay chống hông tay chỉ trỏ về phía cậu , hung hăng mắng quát.

" Nè nè cái tên tiểu tử kia ! Ngươi nói ai hung dữ , nói ai nhỏ nhắn !? Có biết bọn ta hơn tám ngàn tuổi rồi chưa , gì mà bọn ta hung dữ ? Thế theo ngươi nói thế nào hiền thục hả !".

Trúc Vu Hi ngẫm nghĩ lại lúc gặp mặt lần đầu , với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người trước mặt đó của Quyết Chẩm Xà.

" Bộ đệ nói sai sao ?".

Cậu bĩu môi đưa mặt khó hiểu , vốn là muốn nói với tỷ tỷ.

" haha...".

Trong tình thế khó khăn , cô lộ ra một nụ cười gượng gạo.

Nếu nói đúng thì mất lòng hai vị thánh thú lục giai , nói sai thì lại vừa cắn rứt lương tâm mà có lỡ mất lòng tiểu Hi Hi thì sao.

" Mọi lời ngươi nói , tất cả đều sai !!".

Quyết Chẩm Xà nghiến răng nghiến lợi nhìn cậu.

" Ta rõ nói đúng ! Ngươi nhìn ngươi xem , giờ có khác gì đang cực hung dữ không !".

Cậu cũng không chịu thua bèn cãi lại.

" Ngươi !".


Quyết Chẩm Xà nghẹn họng.

Là một thiếu nữ sống hơn tám ngàn năm tuổi , chưa có kẻ nào to gan dám ở trước mặt Quyết Chẩm Xà đã kêu nàng ta hung dữ lại còn " cực hung dữ " , thật đáng giận.

" Đến đó được rồi , mời hai người vào Ngọc Thanh Điện ".

Đó là giọng nói thanh lãnh phát ra từ Sơn Quy chen ngang cuộc cãi vã , hắn ta chừa ra một lối đi đủ rộng cho hai người.

" Tạ tạ ".

Cô ngoài mặt điềm tĩnh mỉm cười là thế , trong lòng Trân Tị Thy đã sớm gào thét không thôi.

Cô hạnh phúc khi thoát khỏi biển lửa do thương trường đấu khẩu của hai người kia tạo ra.

Cứu tinh tình thế muôn năm ! Sơn Quy thánh thú đại nhân muôn năm !!

Cô dắt tay cậu đi trước , giờ đã không còn vật nào có thể cản bước được hai người tiến vào Ngọc Thanh Điện.

Theo sau là Sơn Quy và Quyết Chẩm Xà nhận nhiệm vụ chỉ đường đi thẳng đến sảnh điện Ngọc Thanh Điện.

Đúng là nơi mà đại sư huynh đỉnh Thiên Tứ Khai tịnh dưỡng , khác biệt hoàn toàn so với những cung điện nguy nga lộng lẫy của các đại sư huynh đỉnh khác.

Tuy không màu mè hoa nguyệt , nhưng lại đơn giản đến mắc tiền.

Lúc đi ngang qua hoa viên Ngọc Thanh Điện , cô lấy làm lạ vì trong hoa viên lại không có chỉ một đoá hoa , toàn bộ đều là trồng dược thảo quý hiếm.

Trân Tị Thy lên tiếng thắc mắc.

" Đại sư huynh hình như không thích hoa ?".

Sơn Quy bình thản đáp lời : " Mỹ mạo hồng trần có thể ăn ?".

" Tất nhiên không thể ".

Nhưng có thể ngắm.

" Vậy chủ nhân không cần những thứ vô dụng đó ".

Câu từ mang hàm ý lạnh lẽo , vô tâm đến tột cùng không khỏi khiến cô phải rét tâm.

" Nhưng người cũng cảm thấy nó đẹp mà ".

Cậu một bên nghe hai người hàn huyên cũng muốn góp chút mặt trong câu chuyện , Trúc Vu Hi mắt đối mắt với Sơn Quy , âm điệu trong trẻo vang lên mang vẻ thuần khiết của một hài tử.

Sơn Quy nghe cậu nói vậy , cũng không chối cãi , thuận theo đó mà đáp lời : " Đúng vậy ".

" Đến rồi , mấy người chậm chân thật đó !".

Tiếng nói lớn của Quyết Chẩm Xà vọng đằng xa kia , từ khi nào ba bọn họ ham mê buôn chuyện đến mức khiến cho nàng ta đã vượt qua nhiều bước chân , đi đến trước.

Ba người họ nhanh chân sải bước vào sảnh điện Ngọc Thanh Điện , Trân Tị Thy và Trúc Vu Hi ngồi tại đây chờ đợi đại sư huynh Chu Y Nhiên về.

Sơn Quy thay cô nhận ủy thác của chủ nhân , dùng một trong những căn phòng còn trống của Ngọc Thanh Điện , sắp xếp một chỗ nghỉ ngơi cho cậu.

Quyết Chẩm Xà cũng không có ý định theo hắn ta , chỉ muốn ở lại đây chông trừng hai người phòng ngừa bất trắc.

Cô lại chỉ cảm thấy vị Quyết Chẩm Xà này hình như đang chông mong cảnh nàng ta phanh thây cô và cậu rồi quăng cho kềnh kềnh ăn thì đúng hơn.

" Chủ nhân kị bẩn , đừng đụng chạm vô cứ vào đồ vật trong cung ngài ấy ".

Quyết Chẩm Xà nói.

" Đại sư huynh mắc bệnh sạch sẽ ư ?".


Đến đây cô khá bất ngờ , cư nhiên cũng không thấy lạ , bởi vì huynh ấy lúc nào cũng tạo ra một lớp hàn khí cấm gần quanh người.

Tuy vậy lại càng tôn lên khí chất khác những kẻ phàm phu tục tử như cách tận chín tầng mây trời.

" Chủ nhân không phải người như vậy ! ".

Ngài ấy chỉ có hơi sợ bẩn thôi.

Là thần tiên.

Cậu ngồi ngoan ngoãn chờ thần tiên lam y , cuối cùng y cũng xuất hiện mang theo một ngọn gió lạnh đến.

Cảm nhận được khí tức của chủ nhân , Sơn Quy chớp mắt đã quay lại sảnh điện Ngọc Thanh Điện , Quyết Chẩm Xà tiến tới đứng ngang người hắn ta.

Cả hai hành quyền lớn giọng.

" Cung nghênh chủ nhân trở về !!".

Y phất tay , hai người tách ra hai bên chừa lối cho chủ nhân tiến vào.

" Sắp xếp sao rồi ?".

Sơn Quy đáp : " Thưa chủ nhân , tất cả đều được an bài ổn sự ".

" Người sẽ không ở lâu , nhưng cũng phải sắp xếp chu toàn cho y ".

" Chủ nhân thỉnh an tâm ".

Chu Y Nhiên gật đầu hài lòng giao phó việc trong Ngọc Thanh Điện cho Sơn Quy và Quyết Chẩm Xà sau đó tiến tới chỗ hai người kia.

Mắt thấy y tiến lại gần , cô bối rối đứng dậy hành quyền " đại sư huynh " , Chu Y Nhiên chỉ " ừm " nhạt một tiếng.

Quay qua nhìn sinh vật yếu đuối bên cạnh cô , y lôi ra từ nạp hư giới một số món vật tất yếu khi tu tiên gồm.

Ba quyển Y Hồi Pháp tổng ba đẳng , mười lọ Bồi Nguyên Đan , ba lọ thủy dịch Sương Liên , một chiếc dao găm và một cái túi càn khôn đựng hết mấy món đồ trên.

" Cầm lấy ".

Ném cho cậu.

" Ah , cảm , cảm tạ...!".

Cậu nhanh chóng chụm lấy cái túi nhỏ mà y ném cho , hai tay táy máy muốn mở ra nhưng cố hết sức cũng chẳng mở nổi.

Cậu ngơ ngác ngước mặt nhìn y.

" Vận linh lực vào sẽ mở được túi càn khôn ".

Ý của thần tiên là dùng tiên thuật vào đây sao ?

Nhưng...

Cậu làm gì biết tiên thuật !? Bàn tay cậu run nhẹ , không dám ngẩn đầu muốn che đi cảm xúc sợ hãi.

" Nếu muốn có linh lực phải có đan điền , đầu tiên ngươi cần phải cảm nhận được vạn vật sinh linh và cả linh khí Thiên Địa , sau đó thu nạp linh khí vào trong cơ thể.

Khi nguồn linh khí trong cơ thể đạt yêu cầu tự khắc đan điền dạng khí hình thành , cùng lúc ngươi sẽ bước vào bậc luyện khí kỳ.

Luyện khí kỳ là giai đoạn nạp linh khí và chắt lọc tinh hoa Thiên Địa vào cơ thể tồn tại đan điền , đến mức nhất định sẽ đột phá bình cảnh thăng cấp tu vi.

Ngoài ra có rất nhiều dạng linh lực khác nhau , nó còn phụ thuộc vào thuộc tính linh căn.

Hiện giờ để bảo đảm không ai có thể gian lận , nên đến khi đại hội luyện thí bắt đầu , ngươi mới biết được linh căn của bản thân là gì ".

Y hiện tại không vội , cẩn thận giảng từng li cho cậu vừa đủ nghe , có thể hiểu một cách dễ dàng.

Thanh giọng Chu Y Nhiên nhẹ nhàng lại vô cùng dễ nghe.

Giống như của mẫu thân vậy.

" Cảm , cảm tạ thần tiên ".

Cậu ôm chặt túi càn khôn vào lòng , mặt mũi đỏ như trái cà chua đã lan xuống cả cái cổ mềm yếu trắng nõn của cậu.

Thì ra thần tiên hiểu cậu là phàm nhân sẽ không có linh lực , lại chẳng có ai chỉ bảo nên y là đang chỉ bảo giảng dạy cậu.

Thần tiên thật tốt !

" Tất cả đều tùy thuộc vào độ thấu hiểu của ngươi , nếu mãi không cảm nhận được vạn vật sinh linh , linh khí Thiên Địa.


Thì có lẽ tu tiên không dành cho ngươi , ở đây cũng không dành cho ngươi ".

Y nâng mắt nhìn cậu , hàn khí cấm gần lại bắt đầu toả ra.

Tuyệt nhiên rằng cậu lại miễn xung khắc với nó , ngẩn cao đầu nhìn sâu vào đồng tử xanh đậm lạnh lùng của y tự tin mà nói.

" Ta , ta sẽ cố gắng không phụ sự chỉ bảo của thần tiên !!".

Phấn hồng trên má cậu chưa vơi hết đi , để lại ít ỏi cảm xúc ngượng ngùng vương luyến nãy giờ trên khuôn mặt.

Hiện giờ Trúc Vu Hi đang nở nụ cười càng thêm rực rỡ.

" Hãy cố gắng vì bản thân ngươi , ta chưa bao giờ mong đợi gì ở ngươi cả ".

Y khẽ nhăn mày.

" Ưm !".

Nhìn bộ dáng của sinh vật yếu đuối , không biết cậu có hiểu được mà lời Chu Y Nhiên nói không.

Y không muốn ở đây nữa , chỉ để lại một câu dặn dò rồi nháy mắt biến mất.

Khi y vừa đi , cô liền nhào lại hai tay nắm chặt hai bàn tay của cậu.

Mặt kề sát vào mặt cậu , ánh nhìn sáng lóe của cô khiến cậu phải nheo mắt nhìn.

Tiếp tục đó là chương mục khoe khoang thần tượng và những lời hâm mộ cho cậu từ Trân Tị Thy.

" Đệ có cảm giác gì khi nói chuyện với đại sư huynh ! Có phải rất choáng ngợp trước phong thái nghiêm nghị chất phác của y không !".

" À tỷ tỷ–...".

Cậu chưa nói được vài lời lại bị những lời khen dành cho y của cô tước đoạt quyền lợi được nói , Trúc Vu Hi chỉ biết ngậm họng ngán ngẫm nhìn cô tiếp tục ba hoa.

" Ôi chao dung nhan thanh tú kia khi nói chuyện nghiêm túc cũng thật tuấn lãng quá !!".

" Tuy hàn khí cấm gần khiến tỷ tỷ phải bỏ chạy xa vạn trượng , nhưng tỷ vẫn muốn đứng cách vạn trượng ngắm y ".

" Đại sư huynh–...".

" Tỷ nếu không còn việc gì thì đệ đi đây ".

Cậu bĩu môi , định cất bước đi thì bị cô níu kéo lại.

" Ah , còn , ta chưa kể xong ".

Cô lâu mới không có một người kế bênh để tâm sự nên không thể để cậu chạy vụt mất.

" Ngoan ngồi đây với tỷ tỷ đi mà , tỷ muốn tâm sự thật nhiều với đệ !".

Trân Tị Thy nũng nịu , tay đập đập vào chỗ còn trống bên cạnh.

" Tâm sư thật nhiều " ? Rõ là toàn bộ đều nói về sự ái mộ dành cho thần tiên mới đúng , cậu không rảnh để nghe đâu.

" Đệ nhớ ra , đệ phải bắt đầu đi tu luyện , để mai khác nha tỷ tỷ ".

Cậu cười cười khéo chối từ cô.

" Vậy để hôm khác đi ".

Cô ủ rũ buông tay , vừa buông tay đã thấy cậu chạy nhanh đi mất khiến cô phải đông cứng tại chỗ.

" Ơ ?".

Cậu vừa đi ra từ sảnh điện Ngọc Thanh Điện đã thấy Sơn Quy đứng ngoài đợi , chủ nhân phòng cậu bị lạc đường nên giao cho y trách nhiệm dẫn đường.

" Là người ?".

Cậu thấy hắn ta trước nên cất tiếng trước , sau đó Sơn Quy lần theo âm thanh mà nhìn thấy cậu.

Hắn ta giải thích tại sao bản thân đứng đây , rồi dẫn cậu đến một căn phòng khá rộng rãi thoáng mát.

" Đây là chỗ nghỉ ngơi của ngươi , ngoài lệnh chủ nhân đưa xuống , đừng đi lung tung , Ngọc Thanh Điện không phải là nơi an toàn ".

" Cảm tạ ".

Cậu gật nhẹ đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui