Jade cười xấu xa “ Nếu như vậy thì chúng ta nên tiêu hủy bức tranh này đi, ừm, dùng lửa ấy. Bùa tạo lửa là......” Jade còn chưa đọc xong câu thần chú thì người trong tranh bỗng bừng tỉnh dậy, hoảng loạn nhìn bọn họ “ Á! Các người làm cái gì đấy?”
Fred thắc mắc nhìn Jade, ngạc nhiên về điệu bộ giả vờ của cô nàng mà cũng hiệu quả. Còn George thì bội phục.
Jade cười ngọt ngào “ Không biết ngài quý tộc đây có thể để chúng tôi tìm hiểu về bí mật sau lưng ngài không?”
“ Đằng sau ta làm gì có bí mật nào ta.......” Bức tranh làm bộ xấu hổ.
George mới học được điệu bộ của Jade biết cần làm gì, rút đũa phép ra “ Xem ra, quý ngài đây nên ngủ tiếp đi. Để tránh khi đốt lửa lên thì ngài than đau, tôi nghĩ nên dùng một bùa Ngủ, miễn cho lát nữa ngài kêu la thảm thiết.....”
“ Cái bí mật phía sau lưng ta, thật ra nó cũng không phải bí mật gì to lắm......’ Người trong tranh vội la lên “Thật ra là, ta trông coi, thật sự, thật là. Thời gian lâu quá rồi không nhớ được tốt nữa..... Từ từ để ta nhớ lại.....”
Khi anh em Weasley chờ đợi, Jade đột nhiên nói: “Quý ngài này, ông đang muốn nhờ ai giúp đỡ đấy?”
Nghe Jade nói, Anh em Weasley lập tức hiểu ra rằng đối phương đang kéo dài thời gian. Fred cười nhạt “ Tôi nói này. Nếu ông bị phát hiện là chạy trốn ngay lúc này, ông còn có thể ngăn cản chúng tôi đi vào không? Thành thật trả lời đi!”
Người trong tranh mồ hôi rơi tong tỏng. Ông ta trông coi con đường bí mật này nhiều năm rồi, không phải là chưa từng có học sinh phát hiện ra. Nhưng tất cả đều bị ông lừa để cho người đến phạt. Sau những lần như vậy, họ đều quên hết. Nên đến giờ ông vẫn an toàn, có điều lần này có vẻ hơi khó.....
George “đúng lúc” rút ra đũa phép “Blue......”
“ Dùng đũa phép gõ vào cạnh bên phải của khung tranh ba lần, nói “Trí tuệ vô địch”!” Người trong tranh nói một hơi dài.
Ba người ngó nhau, Jade chớp chớp mắt ý bảo có thể tin lời. Fred gật đầu về phía George. George liền tiến lên, dùng đũa phép gõ vào sườn phải của bức tranh, sau đó nhẹ nhàng nói “ Trí tuệ vô địch”. Bức tranh chậm rãi lắc lư, một lúc sau rời vách tường, chậm rãi lộ ra một con đường tối om, sâu hút.
George nhấc chân bước vào đó. Fred đứng trước Jade, nhìn chăm chú vào động tác của em trai. Mà Jade ở phía sau lưng thì ló đầu ra, nhận được sự bảo vệ của hai anh em trong trường hợp hơi mạo hiểm này. Tuy rằng cô nàng có khi còn lợi hại hơn so với hai cậu ta. Khi bọn họ đi hết vào rồi, bức vẽ cũng đóng lại.
Ba người đồng thanh nói thì thầm “Lumos!”
Suy nghĩ kiếm tiền mới mẻ
Ánh sáng lóe đến đâu, xuất hiện vách tường loang lổ không đều đến đó, và một cái cầu thang to lớn.
“ Không biết nó thông đến nơi vào đâu. Bức tranh ở lầu ba, cách khác chúng ta phải đi xuống à?” Fred nhìn đường rồi hỏi “ Đi không? Jade cảm thấy thể nào rồi, có phải hơi lạnh không?”
“Còn tốt.” Jade hơi run run, còn chút hơi ấm, có thể thích ứng được.
Fred tháo khăn quàng cổ xuống, quàng lên cho Jade rồi kéo tay Jade “Tốt rồi. Xuất phát nào!”
Thế là đội hình trở thành Fred đi trước, sau lưng là Jade và George đi cuối cùng.
Đi được tầm mười phút, cầu thang không còn xuất hiện mà là một con đường bằng phẳng.
“Hiện tại chúng ta đang ở đâu vậy?” George cảm nhận phương hướng không tốt, giờ có chút choáng váng.
Jade suy đoán đôi chút, lấy một phần bản đồ của Hogwarts ra “ Chắc là ở phía dưới quảng trường lâu đài, đại khái trên đầu chúng ta là Sân Quidditch.” Tuy rằng Jade thường xuyên lạc đường trong lâu đài, nhưng khả năng cảm nhận phương hướng vẫn tốt, có thể cảm giác được hướng đi từ chỗ hành lang đó đến chỗ này.
Fred huýt sáo “Thoạt nhìn thì nơi này không tệ đâu.”
“ Dựa vào hướng đi này, đích đến của chúng ta có thể là Khu rừng Cấm......” Jade ngừng lại một chút, bổ sung “ Nếu như có đường đi ra.”
“ À há! Một con đường bí mật đi tới Rừng Cấm. Nghe thật tuyệt đó, không phải sao? Anh trai?” George hưng phấn.
Fred khẽ cười, chỉnh lại cho Jade cái khăn quàng cổ bị tuột ra. “ Mặc kệ nó như thế nào, chúng ta đi tiếp thôi.”
Phía trước đi cũng không gặp vấn đề gì, không có bẫy; tuy rằng trong không khí có mùi ẩm mốc. Dù mới năm Nhất nhưng cả ba đều là phù thủy, lại có thiên tài phù thủy – Jade - đi cùng là không vấn đề gì. Đi được một tiếng đồng hồ tiếp theo, họ đã đến cửa ra đầu bên kia. Xung quanh không có lối đi bí mật hay bẫy, có lẽ cửa ra mới là vấn đề cần chú tâm nhất.
Cuối đường không phải là bức tranh, mà là một dòng chữ:
Người trí tuệ kia, tự học mới là chìa khóa dẫn đến đầu óc thông minh.
“Nó có ý gì vậy?” George cau mày, nhìn sang Fred phát hiện ra cậu ta cũng đang suy ngẫm.
Jade cau mày “ Chẳng lẽ là ngõ cụt? Mật khẩu ở lối vào là “Trí tuệ vô địch”, còn nơi này thì ghi là “Người trí tuệ”, đều nhắc đến trí tuệ. Theo lý thuyết thì ở Hogwarts, đại diện cho trí tuệ hẳn là Ravenclaw. Chắc đường bí mật này có liên quan đến họ. Mà cũng không đúng, ở cuối câu lại không phù hợp với lẽ thường.”
Fred vung đũa phép lên, dùng bùa chú kiểm tra chữ trên đó “ Phía trên các chữ có pháp thuật. Tớ đoán là có một quy tắc nào đó, hoặc cửa ra cũng yêu cầu mật khẩu.”
Jade bỗng nhiên giật mình “Tự học là chìa khóa dẫn đến đầu óc thông minh. Đối với người trí tuệ thì đấy chính là cửa ra. Tự học? Ah! Fred, George, các bồ có biết trong tiếng Latin viết “ tự học” thế nào không?
“A!” George trợn to mắt “ Không nhớ rõ. Thực tế thì tớ trước nay chưa biết nữa.”
Fred cũng cho một ánh mắt “ Xin lỗi, tớ cũng không biết.”
Jade nhíu mày “ Mình nhớ rõ tiếng Latin Ấn Âu, hệ thống tiếng Ý, thử chút xem sao.” Nói, đánh mấy chữ theo thứ tự. Cô nàng chỉ biết mấy tiếng Ý đơn giản, chỉ còn nước đoán; mong rằng chữ trên kia không có sự khác biệt lớn giữa tiếng Ý và tiếng Latin. (Ừm, tác giả cũng không hiểu tiếng Latin, phần nhiều trong giới pháp thuật đều sử dụng bùa chú có tiếng Latin, nên mạnh dạn đoán là mật khẩu để qua cửa).
Sau khi Jade viết xong, mặt tường rung động, nháy sáng và chữ bị thay đổi:
Người dũng cảm kia, sự can đảm đã mang đến cho các ngươi giấy thông hành.
Fred cười “Xem ra, bọn họ cũng biết chúng ta là Gryffindor. Thế là đã đi được rồi.”
Cậu ta vừa nói xong, vách tường đang rung rinh bỗng mở ra. Ba người ở dưới mặt đất nhiều giờ cảm nhận được không khí mát mẻ. Fred dẫn đầu đi ra ngoài, cầm đũa phép một cách cẩn thận. Nhìn điệu bộ của cậu ta không nghĩ rằng đó là một Gryffindor. Jade vad George cũng đi theo sau. Nhìn khung cảnh bên ngoài quả như dự đoán là khu vực của Rừng Cấm.
Khi bọn họ đang quan sát xung quanh, cửa phía sau đột ngột đóng lại, Jade la lên “Ôi không!”
Cửa đóng lại. Nhìn từ ngoài vào thì không có dấu vết của nơi từng là cửa, chỉ là một vách đá bình thường. Vậy đây là đường một chiều. Thế họ quay về bằng cách nào?
Fred và George lập tức kiểm tra vị trí lúc trước của cửa. Lần mò một hồi, hai người thở dài “ Xem ra lần này chúng ta phải đi qua rừng Cấm để về trường....”
“ Thôi nào! Mặc kệ thế nào, chúng ta đang đi thám hiểm mà không phải sao? Nhân lúc trời chưa tối thì nhanh xuất phát thôi.”
Cả ba có chút uể oải, sau đó là hưng phấn bước tiếp.
Đường trong rừng Cấm khá gồ ghề. Ba học sinh năm nhất không có người dẫn đường gian nan đi ra ngoài.
“ Jade có khỏe không?” Fred kéo tay cô “ Tay bồ lạnh quá. Còn em thì sao, George?”
George duỗi tay ra nắm lấy tay còn lại của Jade “Cẩn thận chút chứ.”
Lúc cả ba đang ra ngoài, tong rừng bỗng truyền ra âm thanh, giống tiếng vó ngựa. Jade ngạc nhiên nhìn anh em song sinh “ Fred, George, Các bồ có nghe thấy tiếng vó ngựa không?”
Fred biến sắc, lo lắng nói: “Chỉ sợ chúng ta đã ảnh hưởng đến nhân mã rồi.”
Lúc đang nói chuyện, một nhóm nhân mã vây xung quanh chúng tôi. Fred đứng che trước mặt Jade, George ở phía sau lưng, cả ba cẩn thận nhìn Nhân mã xung quanh.
Jade kéo kéo áo chùng của hai người, bảo họ bình tĩnh. Và cô nàng bước nửa bước, vô cùng lễ phép:” Kính chào ngài, chúng cháu là học sinh của Hogwarts. Vì một số chuyện ngoài ý muốn mà lạc đến đây, chúng cháu đoán nơi này là rừng Cấm, nhưng chúng cháu bị lạc đường. Rất xin lỗi đã quấy rầy đến sự yên tĩnh của các ngài ạ.”
Người đứng đầu nhóm Nhân mã tính cũng không xấu lắm. Ông ta nhíu mày, giọng ồm ồm:” Chuyện gì ngoài ý muốn?”
Jade mỉm cười “ Cháu đoán đây là bí mật của lâu đài Hogwarts. Thứ lỗi cho cháu không thể nói ra.”
Nghe Jade nói thế, nhóm Nhân mã vung vó ngựa lên. Fred liền đem Jade ra sau lưng bảo vệ, sắc mặt khó coi nhìn những Nhân mã xung quanh không hiền lành “ Tuy rằng câu trả lời của bạn bè tôi không hài lòng các vị nhưng cũng không thể quá đáng như thế chứ.”
Nhân mã đứng đầu nhìn cả ba “Các ngươi đúng là bạn bè chí cốt. Học sinh Hogwarts à? Dù vậy, các ngươi đã đi vào địa bàn của Nhân mã, có nên thể hiện sự thành thật và thiện ý của mình không?”
George nhìn Fred, hai cậu bé do dự nhìn nhau “ Jade, bồ đến quyết định đi.”
Được bảo vệ sau lưng, Jade đang cảm thấy rất vui. Từ nhỏ đến lớn, là một đứa bé bị bắt nạt hay đại ca nhỏ trong trường, cô nàng đều chỉ có một mình. Chưa từng có người nào bảo vệ như thế. Thật là ấm áp! Jade say mê cảm giác này. Và chính nó cũng đánh thức cô nàng, nhấc nhở cần phải hoàn thành trách nhiệm của một người bạn. Cố gắng không để hai cậu bé trước mắt này bị thương.
“ Tuy rằng tôi khác xa chủng tộc với ngài. Nhưng tôi nghĩ, mặc kệ là ai, dân tộc nào, chủng tộc nào cũng đều rất ghét kẻ phản bội nhỉ?” Jade chậm rãi nói. “ Tuy rằng chúng tôi là học sinh năm Nhất mới vào học ở Hogwarts. Đều biết rõ lâu đài là quan trọng nhất. Tôi không có ý nghi ngờ các vị. Dù sao đây cũng là bí mật của lâu đài. Dù nó đã bị chúng tôi vô tình phát hiện, nhưng chúng ta đều muốn đảm bảo nó không cho người khác biết, không phải sao?”
“ Nói vậy là các ngươi nhất quyết không nói?” Nhân mã đứng đầu nhìn từ trên cao xuống như đang quyết định sinh tử của bọn họ.
Jade cắn môi. Đành đánh cược thôi! Cô không tin Nhân mã sẽ thích kẻ phản bội. Huống chi cô nàng cũng không muốn nói ra bí mật to lớn này “ Rất xin lỗi, thật sự không thể cho các ngài biết được.”
“Nhóc con, ngươi nghĩ bạn bè ngươi cũng nghĩ thế à?” Nhân mã cầm đầu mỉm cười nhưng giọng lạnh băng.
Fred nhìn chằm chằm vào động tác của Nhân mã xung quanh, liếc qua nhìn biểu cảm của Jade, khẳng định “ Đúng thế. Lời nói của cậu ấy cũng là quyết định của tôi.”
George thì mỉm cười, nhẹ nhàng nói “ Tôi và anh trai tôi trước nay đều cùng tiến cùng lùi.”
Nhân mã đứng đầu hơi gật nhẹ, thở nhẹ “ Albus Dumbledore là bạn của bọn ta. Tuy rằng chúng ta không thích có người lạ bước vào lãnh địa, cũng không thể kiểm chứng lời các ngươi nói. Nhưng ta tạm thời tin tưởng các ngươi. Firenze! Ngươi mang bọn trẻ này đi đi. Còn những người khác theo ta trở về.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...