Tôi bị một cơn đau làm cho tỉnh giấc .
Rên rỉ đứng lên, ôm bụng đi thẳng tới toilet. Mà tâm tình của tôi trước khi vào toilet và sau khi ra toilet biến hóa rất lớn. Nó còn muốn phức tạp hơn làm món chả giò rán thịt mà còn tham lam muốn thêm mứt hoa quả vào! (món gì đây =.=’)
Trước khi đi vào, tôi cảm thấy suy sút, tuyệt vọng, thật đúng là sống không bằng chết.
Sau khi đi ra, tôi lại mờ mịt, hối hận, buồn bã, trở nên yếu đuối lạ thường -_- vì toilet nhà tôi cũng giống như là ngục giam vậy đó!
Mà nguyên nhân không có gì to tát, chỉ là của đại di mụ* của tôi rốt cục nó cũng tới thăm.
* ngày ấy của con gái
Nhớ lại vết máu đỏ bừng trên giường kia, nhớ lại tên kia bị tôi đánh mặt xanh mặt tím, cuộc đời của tôi trong nháy mắt có hơn mấy trăm sắc thái.
Tôi vô lực nghĩ nghĩ, thậm chí cũng không có sinh ra ý nghĩ "A thì ra mình không có thất thân, mình còn là một thiếu nữ băng thanh ngọc khiết"
Trinh tiết của tôi tưởng mất mà được lại, tình yêu của tôi không cánh mà bay, hai thứ đó cũng không thể triệt tiêu lẫn nhau làm cho tôi quên được nỗi buồn thất tình.
Như vậy tình yêu đâu? Nếu tình yêu mất mà được lại, tôi vẫn sẽ muốn sao?
Tôi lấy di động từ trong túi quần jean, tìm đến số của Lý Nhạc Nhiên.
Từ đêm qua đến bây giờ, hắn không có gọi cho tôi một lần, cũng không có tin nhắn nào, chẳng lẽ hắn không hiếu kỳ tôi có còn tồn tại trong cõi đời này hay sao? Vẫn là nói tôi sống hay chết, bị người bán gan lừa thận hay mất đi trinh tiết, hắn căn bản là không quan tâm chút nào.
Di động bỗng nhiên rung ong ong lên, trên màn hình là một dãy số xa lạ.
Tôi nhanh chóng nhận điện thoại, thanh âm bình tĩnh mà không có điều gì dao động, "Này."
"Tiểu thư cô khỏe chứ, chúng tôi từ công ty bảo hiểm XX, xin hỏi cô cần một phần bảo hiểm sao? Cô còn đi học sao? Kết hôn hay vẫn còn độc thân? Phải..."
Tôi lớn tiếng mắng vào điện thoại, "Cút đi, tất cả các người đều xéo ngay cho tôi!"
Tôi hung hăng cúp điện thoại. Trái tim yếu ớt dường như đã trải qua một lần rơi xuống từ độ cao ngàn mét, run run bàng hoàng, tìm trong toàn bộ thế giới lại không thấy được một cái điểm tựa nào cả. Ngón tay tôi gõ gõ trên màn hình, mở nhật ký cuộc gọi, bỗng nhiên thấy một báo cáo trong đó.
Lý Nhạc Nhiên , 1 giờ 23 phút sang hôm qua.
Cũng chỉ có thể là ngày hôm qua, một tuần trước, Lý Nhạc Nhiên không có chủ động gọi điện thoại cho tôi quá một lần.
Nhưng mà, nó ghi là ‘đã nhận’?
Tôi lại không có nhận, thế thì ai nhận ?
Chỉ có thể là…. người kia
Tôi chần chừ thật lâu sau, vẫn là nhấn gọi Lý Nhạc Nhiên. Nhạc chờ trong điện thoại vang lên một lúc lâu sau mới bắt máy.
"Mạc Phi."
"Lý Nhạc Nhiên."
"Có chuyện gì sao?"
Nghe được hắn nói lời này, tôi thật muốn cùng hắn nói chuyện thời tiết trước, rồi hỏi thăm người nhà hắn, nói bô lô ba la tất cả những gì tôi muốn biết về hắn cũng như hắn muốn biết về tôi, hoặc nói ngắn gọn một câu “Con mẹ nó!” -_-
Nhưng tôi không thể nói như vậy, tôi không cho phép tự biến mình là một người phụ nữ chanh chua chỉ biết nói tục, là một phụ nữ trong thời đại tri thức tôi phải là người cầm lên được thì bỏ xuống được (ghê chưa).
Tôi nói: "Anh có chuyện gì cần nói sao, có cái gì muốn nói thì hôm nay hãy nói cho rõ ràng, mấy hôm nay anh luôn tìm cách trốn tránh tôi, không phải sao? Khỏi cần trốn, tôi sẽ không quấn quít lấy anh đâu, nói thẳng thắn đi."
Bên kia trầm mặc vài giây, hắn một lần nữa mở miệng.
"Mạc Phi, chúng ta chia tay đi."
"Nói xong chưa?"
"Chúng ta không hợp nhau đâu."
“Ba năm trước sao anh không nói câu này, vì sao phải đợi đến ba năm sau rồi mới nói là “không hợp”? Anh mua một cái áo, mặc suốt ba năm, sau đó mới quay lại nói với chủ tiệm rằng cái áo này không hợp với mình, anh muốn người chủ tiệm phải nói gì hay đối với “yêu cầu” của anh phải giải quyết thế nào?” Tôi ngừng một chút, rồi học theo ngữ điệu của cô bán hàng, tiếp tục nói:
“Tiên sinh, bộ y phục này lúc ngài mua thì rất vừa người, rất thích hợp với ngài, hiện tại, mặc cũ rồi, chúng tôi không cho phép trả lại.” Tôi cười cười mà nghe chua xót.
“Lý Nhạc Nhiên, không thích thì không thích, anh có thể nói rõ a, anh dựa vào cái gì mà cho rằng tôi sẽ “một khóc, hai nháo, ba thắt cổ” quấn quít đòi bám lấy anh? Anh đang xem thường ai đó!”
Lại là trầm mặc, hắn nói: "Mạc Phi, anh thực sự xin lỗi em, chúng ta chia tay đi."
Tôi ngừng thở, không để mình bật khóc, "Nói xong chưa? Nói xong thì tôi cúp đây, phí điện thoại đắt mà lãng phí vì anh thật sự không đáng!”
"Mạc Phi” hắn có vẻ như có chút không kiên nhẫn, "Đều là lỗi của anh sao? Ngày hôm qua là ai nghe điện thoại, đã trễ như vậy mà các người lại ở chung một chỗ, hắn có thể là ai? ! Em nhất định phải cho anh nói rõ ra sao?"
Tôi sửng sốt, nửa ngày mới nói: "Đúng, không phải anh sai trước, là tôi! Là tôi TM** đá anh, tôi thực xin lỗi anh, Lý Nhạc Nhiên!"
**dạng chửi tục như con mẹ nó
Hắn nhẹ nhàng mà oán thán một tiếng, "Mạc Phi, chúc em hạnh phúc."
Tôi kìm nén không để ình bật khóc, ta nói với hắn câu cuối cùng, "Hạnh phúc của tôi không lien quan đến anh!"
Vừa nói xong, trong ống nghe trở thành “máy bận”.
Chúng tôi ai cũng không có gác điện thoại, di động tự ngắt kết nối. Có tin nhắn đến “Xin quý khách nạp tiền để tiếp tục cuộc gọi”.
Xem đi, lời chia tay thảm thương như vậy, đến điện thoại nó cũng không muốn nghe nữa mà 冏
Lại là một ngày trời nóng.
Buổi sáng rửa mặt, tôi nhìn mình trong gương, ấn ấn cái quầng thâm ngay mắt, hai mắt vô hồn, nhìn quả thực rất giống như bị chồng ruồng bỏ.
Tôi vừa đánh răng vừa tự nhắc nhở bản thân mình, là tôi đá Lý Nhạc Nhiên, không phải Lý Nhạc Nhiên đá tôi, hắn mới là kẻ bị vứt bỏ
~Thời điểm nghĩ như vậy, tôi dường như nhìn thấy Lỗ Tấn tiên sinh nắm tay AQ nhỏ bé đi qua, hai người còn rất ‘phong độ’, nhìn ta bằng ánh mắt đầy ẩn ý…
Tôi thậm chí còn xuống bếp làm ình một bát mỳ, ăn được hai muỗng thì có cảm giác khó có thể nuốt xuống. Nhất định là tài nghệ của tôi đã giảm.
Tôi mở máy tính lên, lên mạng nộp phí điện thoại, đang muốn tìm cái gì để coi, đại loại như scandal hay báo lá cải của một tài tử Hongkong nào đó thì điện thoại đã reo điên cuồng.
"Mạc Phi, ngày hôm qua cô đi đâu!" là tiếng của một đồng nghiệp.
"Tôi ở nhà a."
"Sáng qua Lưu tổng dặn cô đi đón tiếp một khách hàng, cô lại không tới, cuối cùng họ không đợi được, tức giận đến hủy hợp tác với chúng ta rồi!"
"A, tôi quên mất! Sao không có ai gọi điện thoại cho tôi?" Hôm qua tôi chỉ lo thất tình mà quên luôn chuyện quan trọng này a!
"Di động không liên lạc được, điện thoại trong nhà cũng không kết nối được... Haiz đừng nói nữa, Lưu Tổng đang phát hỏa kìa, cô tới đây nhanh đi!"
Tôi đi thay T-shirt, xách túi chạy cái vèo ra cửa, trước khi đi còn nhìn nhìn điện thoại trong nhà, ách, dây điện thoại không cắm.
Tôi tốt nghiệp được một năm thì đi làm ở một công ty quảng cáo, trước mắt thì tiền lương mỗi tháng được 4 ngàn, hơn nữa còn có tiền thưởng phúc lợi, tôi một mình ở thành phố B cũng coi như đủ sống.
Cửa mở, cả văn phòng lạnh cực điểm.
Tôi đứng trước mặt Lưu tổng, cúi đầu nhìn chân mình.
Hắn chậm rì rì nói: "Đứng cho ai xem? Ngồi đi."
Tôi ngồi xuống.
Lưu tổng công ty tôi là một người vô cùng tin Phật , hắn có hai thú vui tao nhã, một là họp, hai là ở sẽ giảng Phật ngữ cho những nhân viên “thấp cổ bé họng” như chúng tôi.
” Trong cảnh giới tu hành, vĩnh còn lâu mới có thể thành Phật.”
“Người vĩnh viễn che chở, xóa mờ nghịch cảnh cho chúng sinh.”
“Người vĩnh viễn muốn tha thứ cho chúng sinh, bất luận người đó làm sai thế nào, thậm chí hại người ra sao, người nhất định phải tha thứ, mới có thể có được khoái hoạt chân chính.”
“Thế giới này vốn chính là thống khổ, không có ngoại lệ.”
...
Hắn mải mê giảng những điều từ bi độ lượng, tôi nghĩ có lẽ hắn sẽ bỏ qua cho tôi không chừng.
"Nói, bắt khách hàng chờ cô cả ngày, cô đã đi đâu?" Lưu tổng quay sang hỏi tôi.
"Báo cáo Lưu tổng, tôi có chút ân oán cá nhân muốn giải quyết, không cẩn thận quên mất ngài công tác vĩ đại ngài giao a."
"Trả lời khá lớn gan đấy" Lưu tổng nghiêng người, ngón tay gõ gõ xuống mặt bàn gỗ, "Ân oán cá nhân? Tôi trả lương cho cô là để giải quyết ân oán cá nhân?"
"Lưu tổng tôi sai rồi, nhưng là nếu không giải quyết tốt ân oán cá nhân, ngài có đưa công tác cho tôi tôi cũng làm không tốt."
"Cái gì ân oán cá nhân? Ai dám cùng cô có ân oán cá nhân?" Hắn châm chọc nói.
Tôi ngẩng đầu nói: "Lưu Tổng, tôi vừa thất tình."
"Ai mà không thất tình? Tôi cũng từng thất tình, nhưng là không có tình yêu thôi!" Hắn khinh thường tôi.
"Tôi còn thất thân."
"Ai mà không thất thân? Tôi cũng…." Hắn dừng lại, nhìn về phía tôi, lén lút hỏi, "Thật sao?"
Tôi nhớ lại, hình như là giả.
Tôi cúi đầu ủy khuất nói: "Tôi còn bị đau bụng kinh."
"Tôi cũng đau...." Lưu Tổng thần sắc có chút vặn vẹo, nửa ngày hắn hét lên, "Mạc Phi cô định đùa giỡn tôi sao!"
Tôi bỗng nhiên sức cùng lực kiệt, suy yếu nói: "Lưu tổng, tôi nghĩ muốn xin từ chức."
Lưu tổng bỗng im lặng, sau một lúc lâu hắn nói: "Nghĩ xong? Hiện tại việc làm không dễ tìm."
Tôi gật đầu, "Tôi đành phải làm lại từ đầu thôi, cảm ơn ngài từ trước đến nay đã chiếu cố tôi."
“Mạc Phi a” Lưu tổng nhất thời giống như trưởng bối nói chuyện với tôi, “Thất tình thực ra không có gì lớn . Cô từng nói cô là một cô nương rất xinh đẹp, dáng người còn yểu điệu, người gặp người thích. Cũ không đi, thì cái mới sao tới được? Người ta đều tiêu sái bay nhảy một mình, cô cứ như vậy không sợ thiệt thòi a?”
Mắt tôi đỏ lên, cúi đầu không nói.
“Được”, hắn nói, “Tôi cho cô một tháng nghỉ ngơi, nếu đến lúc đó cô muốn thì hãy trở về, tôi vẫn nguyện ý thu nhận cô.”
Tôi nghẹn ngào, “Lưu tổng...”
“Trở về nghỉ ngơi, đi du lịch, thừa dịp vẫn còn trẻ, có sức mà đi nhiều một chút. Ra ngoài mở mang đầu óc, xả stress cũng được, mọi việc cần phải cẩn thận. Thế giới này rất rộng lớn, còn rất nhiều thứ xinh đẹp chờ cô khám phá.”
Tôi thất tình, lão bản của tôi lại đối tốt với tôi, cho tôi có thời gian ‘dưỡng thương’.
Vì sao vậy? Bởi vì tôi nhìn qua thật yếu ớt, tôi cần có người che chở? Là một người từng lăn lộn trên xã hội, từng trải qua nỗi đau thất tình, hắn thấu hiểu được nỗi đau này nên nguyện ý ‘cứu vớt’ tôi một lần?
“Thế giới này rất rộng lớn, còn rất nhiều thứ xinh đẹp chờ cô khám phá” mấy ngày trước Lưu tổng đã nói với tôi như vậy.
Nhưng là vì sao, tôi lại không nhìn thấy thứ gì tốt đẹp hết vậy? Một chút ánh sáng cũng không có.
Nga, tối rồi, tôi không có mở đèn
Trong đêm khuya tôi mở đèn lên, xuống giường tìm chút gì để ăn.
Mì ăn liền xúc xích hay bánh mì cũng hết rồi, cảm thấy bụng trống trơn có chút suy yếu, tôi quyết tìm thứ gì để ăn.
Nhưng tôi lục tung trong nhà thì không có gì cả, không có một miếng đồ ăn nào!
Đêm hôm khuya khoắt như thế này thì chỉ có KFC còn mở cửa.
Tôi từ trước đến nay luôn luôn thích ăn ở tiệm Fastfood, vì nó trang trí rất đẹp, màu sắc hài hòa, đồ ăn trông bắt mắt, ăn có một tí liền cảm thấy no rồi.
Lúc gọi món ăn, tôi kêu người phục vụ lấy them một cái Manh Tiểu Kỳ
"Thực xin lỗi, Manh Tiểu Kỳ không bán lẻ."
"Không thể nào! Tuần trước tôi còn mua một cái Manh Tiểu Kỳ được mà."
“Bây giờ thì không thể mua một cái, nhưng quý khách có thể mua Combo có sẵn Manh Tiểu Kỳ."
"Nga, tôi đây mua Combo, có thể đưa Manh Tiểu Kỳ cho tôi chứ?"
"Thật ngại quá, chỉ có Combo gia đình mới có thể tặng Manh Tiểu Kỳ."
Tôi suy nghĩ, Combo gia đình ít nhất cũng 4 người! Sao mình tôi mà ăn hết a.
Tôi nhìn qua bên cạnh thì thấy một đứa bé chỉ gọi một cái hamburger cùng coke, nhưng lại mua được một cái Manh Tiểu Kỳ!
Tôi đi qua hỏi người bán hàng kia, "Cô bé kia mua một cái Manh Tiểu Kỳ , vậy tôi cũng có thể mua một cái đi?"
"Chúng tôi không có Manh Tiểu Kỳ."
"Các người có! Vừa rồi cô đã bán cho cô bé đó."
Lúc này có một nhân viên cầm một cái Manh Tiểu Kỳ đi từ trong bếp ra, tôi nói: "Nhìn xem, các người có!"
Cô ta nói: "Quý khách chờ một chút, để tôi vào bếp xem thử coi còn cái nào không."
Một lát sau cô ta đi ra, nói không có .
Tôi không biết làm thế nào liền khóc lên "Dựa vào cái gì người khác có còn tôi muốn lại không có, các người khi dễ tôi a, khi dễ tôi không thể mua sao?"
Tất cả mọi người đều sửng sốt, quay lại nhìn tôi.
Tôi tiếp tục khóc, "Vốn tôi không muốn ăn Combo , các người muốn tôi mua, tôi cũng cố gắng chống đỡ đến chết rồi, bây giờ còn nói không có Manh Tiểu Kỳ...", khóc đến nỗi nói không rõ ràng.
Người phục vụ nóng nảy, khó xử nói: "Cô đừng khóc, nếu không, nếu không tôi đổi Manh Tiểu Kỳ của tôi cho cô?"
Tôi vẫn khóc, nói: "Tôi không đổi, nếu các người không bán cho tôi, tôi cũng không cần."
"Được rồi, được rồi, tôi lấy của tôi tặng cho cô, cô đừng khóc nữa." Cô ta lấy một cái Manh Tiểu Kỳ dúi vào tay tôi, nói nhỏ "Đừng khóc nữa."
Tôi nhận lấy, gật đầu: "Nín khóc"
Bên trong phòng ăn toàn bộ khách đã quên luôn chuyện ăn cơm.
Tôi lấy một cái Combo gia đình có sẵn một cái Manh Tiểu Kỳ, còn có một Manh Tiểu Kỳ free đi ra khỏi KFC, nhưng tôi vẫn thấy ủy khuất không thôi.
Phía sau dường như có người cười. Tôi xoay người, nhìn thấy một nam nhân trẻ tuổi đang đứng dựa ngay cửa xe, tạo dáng hơi bị ‘chuẩn’, nhìn tôi mà cười vui vẻ.
Có bệnh. Ở trong phòng ăn cười không đủ sao, còn phải đuổi theo ra tới đây, người này thật đúng là cố chấp.
Tôi đi qua, anh ta ở đằng sau kêu tôi "Mạc Phi!"
"..." Tôi xoay người lại, nghi ngờ nhìn hắn, "Anh là ai?"
Anh ta nhướng mày, đôi mắt hình như có chút tức giận, nâng ngón tay chỉ chỉ vào cái mặt trái xanh tím của mình, “Cái này, tính thế nào?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...