"Lý Nhạc Nhiên anh đúng là không ra gì..." Tôi bi phẫn che mặt khóc rống, tan nát cõi lòng giống như sủi cảo nhân bánh.
Tôi và bạn trai cũ Lý Nhạc Nhiên vẫn hay khát khao tương lai tốt đẹp cùng nhau, cụ thể đến thời điểm chúng tôi chọn kiểu hôn lễ trên du thuyền, áo cưới của tôi là áo cúp ngực - tuy rằng ngực tôi thuộc dạng bằng phẳng, nhưng mà không sao! Khi chính thức mặc áo cưới tôi quyết định cùng lắm là quấn thêm mấy cái khăn, hiệu qủa chắc không sai biệt lắm 囧
Nhưng hắn vẫn tỏ vẻ yêu toàn bộ điều thuộc về tôi, làm sao có thể bởi vì tôi không có dáng người 36D liền bỏ qua 36D nội hàm?
Edit by ♫laithihoanganh♫ ♀d.đ.l.q.đ♂
Hắn nói, "Mạc Phi, anh sẽ luôn luôn yêu em, tựa như yêu chính bản thân mình.”
Thằng nhãi này mạnh miệng nói ra cũng không cần viết nháp trước , trong lòng anh ta ôm cô đó, theo tôi dù cô ta bảo thủ nhất nhưng cũng nhìn ra được là loại 36E!
Tôi đau buồn, liền bắt lấy một người bên cạnh lay mạnh bả vai, "Lý Nhạc Nhiên, anh vì sao không yêu tôi?! Vì sao! Cũng bởi vì tôi không có 36E! ! ! Tôi có thể sửa a! ! !"
Một âm thanh phát lên chậm rì, "A, cô muốn sửa như thế nào?"
Tôi ngây ngẩn cả người, sửa thế nào, sửa xong vẫn là tôi sao?
Lý Nhạc Nhiên thích nữ nhân có 36E, tôi không có. Hắn khen ngợi tính khôi hài cùng thẳng thắn của tôi, đôi môi đỏ mọng nhiệt tình như lửa, mắt đẹp quyến rũ phong tình cùng đường cong lung linh trước mặt, tái nhợt thật giống như chưa ăn cơm no lúc thì nhàm chán tiêu khiển. Cơm cũng chưa ăn no, ai có tâm trạng chơi mấy trò tiêu khiển có cũng được mà không cũng không sao này?
Edit by ♫laithihoanganh♫ ♀d.đ.l.q.đ♂
Hắn là kẻ lừa đảo!
Vẫn là cái thanh âm vừa rồi kia, "Này, nhà cô ở đâu nhỉ?"
Tôi thì thào tự nói, nghe thấy lời này, bỗng nhiên lại nổi giận, "Nhà của tôi ở đâu? Anh ngay cả nhà của tôi ở đâu cũng không biết!"
Hắn nói: "Tỉnh một chút, tôi làm sao mà biết nhà cô ở đâu, tôi lại không biết cô. Này, tỉnh!"
Tôi ô ô nói: "Lý Nhạc Nhiên, anh cho anh là Tôn Ngộ Không được mời tới để cứu binh a, anh cùng lắm chỉ là Ngưu Ma Vương, đã có Thiết Phiến công chúa rồi mà còn dám ‘ăn chả’ với Ngọc Diện Hồ Ly, đáng đời con trai anh bị bắt đi làm người hầu! ... Ô ô anh khi nào thì có con, có rồi thì có phải là con trai không, Lý Nhạc Nhiên anh thật không có lương tâm, ô ô..."
Hắn thở dài một hơi, giống như thật đau đầu nói: "Quả thực không có cách nào khác để nói chuyện... Này, đợi chút! Cô đừng nôn, cô mà nôn tôi đánh cô đó! Cô lại nôn là tôi đem cô vào chợ bán... Cô ói ra..."
Edit by ♫laithihoanganh♫ ♀d.đ.l.q.đ♂
Tôi nôn đến rối tinh rối mù, khóc, "Anh dám đối với tôi như vậy tôi liền cắn lưỡi tự sát, sau đó sẽ cắn chết anh!"
Hắn: "..."
Tôi giống như nằm mơ, cảm giác như được một người nào đó bế lên xe, lại còn ngồi trên xe cả một đoạn đường.
Không biết trải qua bao lâu, trời đất bỗng quay cuồng, tôi cảm thấy mình bị người nào quăng ra ngoài, giống đằng vân giá vũ*, cuối cùng ngã trên một cái giường mềm mại.
*: cưỡi mây lướt gió
"Thực êm..."
Mặt úp xuống nệm, tôi nện vào giường, "Lý Nhạc Nhiên, anh rất TMD đà điểu
~ "
Sau đó rốt cục tôi đã ngủ.
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, đầu tôi như bị nứt ra, trong đầu dường như có từng đội từng đội thi công, cưa điện, khoan điện vang lên một khắc không ngừng. Tôi lầm bầm từ trên giường đứng lên, một tay chống giường, một tay xoa huyệt Thái Dương, vừa động một chút cảm thấy cả người đều đau.
Tôi nhìn chung quanh phòng này, ah, hình như không phải phòng tôi.
Tôi cúi đầu, hoàn hảo, quần áo trên người vẫn là quần áo của mình.
Vấn đề là, tại sao tôi lại ở đây?
Edit by ♫laithihoanganh♫ ♀d.đ.l.q.đ♂
Tôi nhớ mang máng ngày hôm qua ở trong điện thoại tôi cùng Lý Nhạc Nhiên tranh cãi ầm ĩ, tôi trách hắn một tuần không thấy bóng dáng, hắn không nói hai lời đem điện thoại cúp mất. Tôi liền thương tâm chạy tới quán bar uống rượu giải sầu, không bao lâu, trước mặt đã có hơn mười mấy cái vỏ chai rượu. Quán bar kỳ quái, nhạc rock ‘n roll rung động mạnh quả thực muốn nổ tung, tôi mắt say lờ đờ xem người, thậm chí có cả thu hoạch ngoài ý muốn.
Trong một cái góc nhỏ, có một nam nhân mặc sơ mi trắng, dính lấy cùng nữ nhân bên cạnh như keo dính, nhìn thế nào cũng giống Lý Nhạc Nhiên. Hắn ở bên tai nữ nhân cười như đang nói gì đó rồi hai người tách ra, cụng ly một cái, rượu đỏ từ từ đổ vào trong miệng.
Lắc lắc điều chỉnh ly rượu một chút, đúng rồi, Lý Nhạc Nhiên từ trước tới nay là một người đàn ông thú vị. Tôi dĩ nhiên biết.Edit by ♫laithihoanganh♫ ♀d.đ.l.q.đ♂[/color]
Hắn có gương mặt anh tuấn cùng tài ăn nói khôn khéo, mọi nữ nhân đều yêu thích hắn, thời điểm hắn theo đuổi tôi, bạn bè đều nói, nha nếu không phải là đầu óc không tốt thì chính là ánh mắt không tốt, bảo tôi đừng đồng ý, trên trời làm sao có thể rớt xuống một cái bánh bao nhân thịt được?
Mà cái tính lãng mạn cùng hài hước của hắn làm cho tôi căn bản không thể chống cự nổi, trên thực tế tôi cũng không muốn chống cự. Điều này cũng là một điều thuận theo tự nhiên, hắn theo đuổi tôi, tôi yêu hắn, chuyện này bất quá cũng tính là một sự kiện lớn một chút. Tình yêu đến, có them niềm vui, cớ gì lại không thể?
Nhưng hắn lại thay lòng, thế giới dường như thay đổi trong nháy mắt
Tôi kêu tên của hắn, "Hắc, Lý Nhạc Nhiên!"
Hắn quay đầu, trên mặt vừa có chút mờ mịt vừa có chút mê hoặc.
Tôi đưa ngón tay giữa vào mặt hắn, rượu trong tay văng ra, trong không trung tạo ra một đường cong.
Edit by ♫laithihoanganh♫ ♀d.đ.l.q.đ♂
Tầm mắt mọi người hướng theo bình rượu, tựa như ánh mắt châm chú dõi theo từng cú xoay người đưa bóng vào rổ trên sân trường. Hấp dẫn ánh mắt của mọi người, trở thành tâm điểm, nếu quả thật ném trúng, tôi chắc sẽ kiêu ngạo hãnh diện -_-
Bên trong một hồi yên tĩnh…
“Bốp” một tiếng.
Tất cả những viễn cảnh tốt đẹp, thế giới hai người hạnh phúc,… mà hắn từng hứa cho tôi… hết thảy đều nát.
Tôi suy nghĩ khó khăn, ngày hôm qua rốt cuộc đã ném trúng chưa?
Trong phòng bỗng nhiên có động tĩnh.
Tôi ngẩng đầu, trợn to mắt, trước mắt là một nam nhân trẻ tuổi từ trong phòng tắm đi ra, cả người bỗng cứng lại.
Người này giống như vừa rửa mặt xong, thân hình gầy nhưng mạnh mẽ, rắn chắc, hắn chỉ mặc một quần short trắng, lộ ra cơ ngực sáu múi săn chắc, nhìn đến vùng tam giác cấm, khụ, anh ta hẳn là có đi chụp quảng cáo quần lót =.=’
Hắn cầm trong tay một cái khăn mặt trắng, trên tóc đen như mực còn có dính vài giọt nước. Giương mắt nhìn đến tôi, anh ta như là buông lỏng một hơi, vừa nói trên má đã hiện ra hai núm đồng tiền, "Cô đã tỉnh?"
Đây là lời kịch kinh điển cỡ nào...
Mặt tôi không biến sắc, hỏi, "Anh là ai, làm sao lại ở trong phòng tôi?"
"Phòng cô?", Anh ta nhíu mày, "Cô xem lại coi phòng của ai."
"Vấn đề này lại càng lớn", tôi đờ đẫn nói, "Xin hỏi tại sao tôi lại ở trong phòng của anh."
"... Tôi còn không có tính sổ với cô", anh ta ném khăn mặt, bước chân dài tới đây, đứng trước mặt tôi, hỏi tôi, "Tiểu thư, chuyện ngày hôm qua cô còn nhớ rõ sao?"
Tôi gần như phát run, ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt hắn, "Ngày hôm qua xảy ra chuyện gì?"
Hắn, "Cô quên đã đối xử với tôi như thế nào ?"
Tôi nhìn mông lung, mờ mịt hỏi, "Tôi có thể đối xử với anh như thế nào?" Muốn như thế nào cũng sợ là anh đem tôi làm gì đi...
Anh ta giống như bị tôi làm cho tức giận đến choáng váng, chỉ chỉ gò má có hơi xanh xanh tím tím của anh.
Edit by ♫laithihoanganh♫ ♀d.đ.l.q.đ♂
Ô ô, tôi đã đối xử với người ta như thế nào ...
"Cô !", anh ta chỉ vào tôi lên án, "Ném nguyên cái chai rượu vào đây, ngay chính giữa!"
Tôi đình chỉ tâm trạng, đầu óc rốt cục bắt đầu chuyển động, do dự chỉ chỉ hắn, "Tôi, ngày hôm qua, ném trúng chính là anh?"
"Đúng, là tôi."
"...", tôi tỉnh táo lại, "Không có khả năng, tôi ném về phía góc tường không có người cơ mà!"
“Cô nói là ném về phía góc tường? Chính xác cái khỉ, tôi cách góc tường xa đến vậy mà cũng không tránh khỏi cô!"
Tôi không nhìn nổi cúi đầu nhìn tay mình, thì thào, "Mạc Phi tôi mà lại ném được bóng bay ngược?"
Anh ta giống như bị tôi làm cho tức giận đến choáng váng, phồng má thổi một hơi, "Đừng nói ném ngược hay ném xuôi, tôi bị cô vô duyên vô cớ đập một cái, còn nôn đầy cả người, hỏi nhà cô ở đâu thì cô không nói, mà lúc đó đã là nửa đêm, hỏi xem phải tính thế nào?"
Anh ta dẫn tôi tới đây? Lý Nhạc Nhiên đâu? Hắn cho người xa lạ dẫn tôi đi mà cứ yên tâm như vậy?
Tôi giống như bị bắn trúng một viên đạn ngay giữa trán, bỗng nhiên mất đi tất cả khí lực, toàn bộ thế giới đều trở nên xấu xí giống như một bãi phế liệu.
Tôi như thế nào, tôi kém cỏi như thế nào mà Lý Nhạc Nhiên có thể đối xử với tôi như vậy?
"Cô khóc cái gì? Tôi cũng chưa khóc cô khóc cái gì? Tiểu thư..." Anh ta lui ra phía sau hai bước, có ý muốn dỗ tôi nín khóc.
"Tôi khóc thì mắc mớ gì đến anh, tôi thất tình thì tôi khóc thôi!" Tôi lau nước mắt cùng anh ta tranh cãi ầm ĩ.
"Ai mà chẳng thất tình, cũng không phải thất thân, ầm ĩ cái gì?"
"Biến, anh cút đi cho tôi!"
"Cô… Người này thái độ gì, người đi cũng không phải là tôi đi!"
Tôi lấy chăn quệt lung tung mặt, vén chăn giường lên, tay run lên không khỏi cứng đờ….
Edit by ♫laithihoanganh♫ ♀d.đ.l.q.đ♂
Khăn trải giường trắng muốt, một vệt máu đỏ tươi.
Cảm giác toàn thân chua xót đau đớn, đầu ngón tay phát run, tôi cắn chặt môi, không biết nên khóc hay không nên khóc.
Vừa thất tình liền gặp phải loại chuyện vô liêm sỉ này, tôi có lẽ nên chạy tới mua xổ số.
Anh ta giống như cũng thay đổi sắc mặt, trong lúc khiếp sợ còn xen lẫn mờ mịt, anh ta mở to hai mắt nhìn về phía tôi, "Tôi..."
Tôi nhảy lên, dồn hết sức nâng tay cho hắn một quyền, ngay tại chỗ chai rượu kia đã ‘mi’ hắn.
Anh ta hét lớn một tiếng, bị ta đánh trúng nên lui ra phía sau hai bước.
Tay tôi đau điếng. Da mặt thằng nhãi này thực dày.
"Cô nghe tôi giải thích..." Anh ta bụm mặt, gương mặt ủy khuất.
Thật không biết chuyện này còn phải giải thích cái gì.
Tôi mang giày, xách túi xách, lấy ra một cọc tiền ném lung tung trên người anh ta, trong mắt gần như muốn phun lửa, "Phí phục vụ!"
Anh ta sửng sốt, đứng tại chỗ không nói ra lời.
Edit by ♫laithihoanganh♫ ♀d.đ.l.q.đ♂
Tôi đẩy anh ta ra, sập cửa đi khỏi đó.
Ánh nắng mặt trời nóng như lửa đốt.
Chật vật thuê xe về nhà. Đầu tôi rối tung lên, đôi mắt biến thành màu đen, mặt mũi như thế này mà đi lên xe bus công cộng nhất định sẽ bị quần chúng coi là phụ nữ hư hỏng, mà trên thực tế, cái từ ‘phụ nữ hư hỏng’ cũng không sai biệt với tôi lắm..
Vừa bị bạn trai cũ bắt cá hai tay, lại vừa biến thành ‘phụ nữ hư hỏng’, cuộc đời của tôi quả nhiên là muôn màu muôn vẻ.
Tôi không có rửa mặt liền nhào đến trên giường, muốn khóc nhưng ngoài ý muốn lại khóc không được. Khóe mắt khô ráp giống như trái đất hàng triệu năm thiếu đất, nước, kẽ nứt khô cạn gần như không có dấu hiệu của sự sống. Tôi mở điều hòa, đắp chăn chuẩn bị ngủ một giấc.
Bất hạnh chính là tôi đang ngủ khi không lại mơ thấy Lý Nhạc Nhiên. Rất nhiều cảnh trong mơ chợt lướt qua, thậm chí không có ý tưởng cụ thể, nhưng tôi chắc chắn mỗi cảnh mơ đều có Lý Nhạc Nhiên. Ba năm, xuân hạ thu đông lại xuân hạ thu đông, đến bây giờ,đã đến mùa hè cuối cùng.
Thời điểm hắn theo đuổi tôi lúc đại học năm 3, mỗi ngày đều cầm bó hoa hồng đỏ, dựa vào cửa xe dưới ký túc xá của tôi, chỉ thiếu điều muốn xả mấy cái cánh hồng để viết biểu ngữ thong báo cho bàn dân thiên hạ nói hắn yêu tôi.
Khi đó thực hạnh phúc a.
Khi đó Lý Nhạc Nhiên cười rộ lên, con mắt lóe sáng, tất cả trong ánh mắt hắn đều là tôi a.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...