Đại quân án binh bất động gần một tháng, An Lạc Thành là không sốt ruột một chút nào, thỉnh thoảng phái một hai đội lính nhỏ đi quấy rối một hồi, hoặc là khiêu chiến, đem Ngu quân lừa gạt ra chúng ta thì chạy, dù sao chính là không thể để cho Ngu quân nhàn rỗi.
Dực vương coi như là muốn làm động tác lớn, nàng cũng không có cách, lần trước Hoắc thống lĩnh tự ý phát hiệu lệnh khiến cho quân tâm tan rã, nàng lại không phải không nhìn thấy.
Một tháng qua, thoải mái nhất chắc là Lương Lương rồi, thứ này bị An Lạc Thành lệnh cưỡng chế, vết thương chưa khỏi hẳn, không được tham chiến.
Lại nói An Lạc Thành này là thật ôn hòa hơn nhiều, khoảng thời gian này thường xuyên đến thăm Lương Lương, còn đích thân đút nàng ăn cơm, đổi thuốc cho nàng, chậc chậc chậc, mấy nhóc con khác đều sắp trông mà thèm chết rồi, An Mãnh nhiều lần đều hận không thể lấy đao ở trên người mình rạch một đường.
Lúc này, chúng ta cơm nước xong về doanh trướng, lại nhìn thấy An Lạc Thành từ bên trong đi ra.
"Chậc chậc chậc.." Ta một tiếng cảm khái, quay đầu nhìn mấy nhóc con khác, An Mãnh không nói hai lời, một mặt phẫn uất quay đầu bước đi, đoán chừng là lại tìm đao đi tới đó.
Ta vén rèm vào trướng, Lương Lương đang ngồi ở bên giường bưng chén cháo cười khúc khích.
"Này này này, nước miếng đều phải chảy ra rồi." Ta liếc nàng một cái, đi tới bên giường ngồi xuống.
"Khụ.." Lương Lương đứa trẻ ngốc này vẫn đúng là giơ tay sờ sờ môi! Đoán chừng là đang lau nước miếng?
"Ai ya, ngươi thật đúng là hạnh phúc đó, cả ngày ở trong lều dưỡng, còn có người nào đó tự mình đút cơm, chậc chậc chậc..
Ao ước chết người khác rồi!" Ta ngửa mặt về sau, nằm vật xuống ở trên giường, vỗ cái bụng, thật là nhàn nhã.
Lương Lương hơi vểnh miệng lên, "Ngươi cũng đừng cười ta, mấy ngày này, không thể cùng các ngươi kề vai chiến đấu, ta.." "
"Này này dừng lại, cái gì có sánh vai hay không, ngươi có phải không biết gần đây mấy trận này là có bao nhiêu tẻ nhạt, khiêu khích rồi bỏ chạy, bị Ngu quân đuổi theo ở phía sau cái mông mắng chửi kêu đánh, như chuột chạy qua đường, uất ức."
An Lạc Thành này cũng thực sự là cam lòng bỏ xuống mặt mũi mà chơi.
Nha chờ chút, hình như mất mặt chính là chúng ta đó..
Vẻ mặt của Lương Lương vẫn là có chút u buồn, ưm..
"Được rồi, ngươi cũng đừng nghĩ nhiều như vậy, chờ ngươi tốt rồi, chúng ta cùng đi chiến thống khoái thì được rồi.
Đúng rồi, hôm nay thế nào? Để ta xem một chút vết thương có khép lại chưa." Nói xong, móng vuốt ta đây liền hướng tới cổ áo của Lương Lương.
"Đi." Lương Lương vỗ bỏ tay của ta, hơi chút ngượng ngùng.
"Ai nha, ngày đó nhìn cũng nhìn sờ cũng sờ rồi, còn có cái gì xấu hổ?"
"Ngươi.." Lương Lương khuôn mặt đỏ lên.
"Ai ya!" Một cước liền đem ta đạp ở trên đất, ta..
Mấy nhóc con khác nhìn lén ta, mỗi cái che miệng cười trộm.
"Cười cái mông cười cái mông." Ta đứng dậy phủi mông một cái, bĩu môi, về trên giường mình đi ngủ đây.
* * *
Không lâu lắm, ngoài trướng tiếng trống như sấm.
"Chậc..
Ai ya..
Ta đây mới vừa ngủ, làm gì a lại.." Sẽ không lại để chúng ta đi quấy rầy Ngu quân chứ, cả ngày chơi như vậy, người ta còn không có làm sao đó, ta thì phải bị dằn vặt chết trước.
Ta ngồi dậy, chậm rãi xoay người, dụi dụi con mắt.
Ôi không đúng, tiếng trống này rất dồn dập, ta lại nghe một hồi.
"Tập hợp khẩn cấp?"
Mấy nhóc con khác vừa nghe, dồn dập đứng dậy mặc quần áo tử tế.
Lương Lương đứng dậy chạy về phía ngoài trướng.
"Này này này, ngươi không cho phép.." Lời ta còn chưa nói hết, nàng chạy trốn ra ngoài trước rồi..
Nàng..
Ngoài trướng, các binh sĩ chỉnh tề xếp hàng, ai ya, xem điệu bộ này, hôm nay là nghiêm chỉnh rồi?
Trên đài điểm tướng, An Lạc Thành chắp hai tay sau lưng, quét mắt chúng tướng dưới đài, bên người cô, Cổ..
Ơ? Cổ Diễn trở về rồi?
Oa óa, Cổ Diễn trở về rồi! Nhìn vẻ mặt của An Lạc Thành, giữa lông mày lộ ra sắc mặt vui mừng, vậy đây thật sự là muốn đi làm đại sự rồi!
Uất ức một tháng, cuối cùng có thể trút giận rồi ha ha!
Này chờ chút, ta không phải là không muốn để hai bên đánh nhau sao..
Ai nha bỏ đi kệ cô đi, đánh sảng khoái rồi nói!
* * *
Lần này An Lạc Thành đích thân chọn năm mươi ngàn tinh binh, mênh mông cuồn cuộn lao tới Thương Lan Thành.
Ở dưới tình huống của đứt đoạn mất nguồn lương thảo và binh lính, Ngu quân dựa vào thành đóng giữ, dựa vào nơi hiểm yếu chống lại
Trận đánh này có thể nói kinh thiên động địa, hai quân tướng sĩ huyết chiến ba ngày ba đêm, tử thương khắp nơi, máu chảy thành sông.
Đường lui Ngu quân bị đứt, quân tâm bất ổn, phe An Lạc Thành ta tự mình dẫn đại quân, vừa mới giao thủ liền áp chế đối phương, sĩ khí càng ngày càng tăng vọt, các tướng sĩ như hổ như sói, vừa phất là không thể thu thập.
Nhưng mà đáng tiếc chính là, cuối cùng Lạc Thanh Viễn bỏ thành trốn xa, không thể bắt sống được nàng.
Tuy có tiếc nuối, nhưng đối với ta mà nói, đây là kết quả tốt nhất rồi.
Sau ba ngày.
Bên trong Thương Lan Thành, ta đứng trên tường thành, bốn phía nhìn quanh, tùy ý có thể thấy được ngói vỡ tường đổ, bên dưới thành đất đã bị máu tươi của hai quân tướng sĩ nhuộm thành màu đỏ, đặc biệt chói mắt.
Ròng rã ba ngày trôi qua, các tướng sĩ còn đang dọn dẹp xác chết trên chiến trường, lần này, ta là thật sự thấy được, dùng xác chết, chồng chất ra núi nhỏ rồi.
"Ôi..
Mạng người a, thực sự là vô thường.
Mấy ngày trước các nàng còn đang cùng chúng ta kề vai chiến đấu, trước mắt.." Ta lắc đầu thở dài một tiếng, quay đầu nhìn Lương Lương.
Nàng cũng chỉ ngây ngốc nhìn chằm chằm xác núi nơi xa.
Ta chính là cảm khái, bên chân không biết món đồ gì đụng phải ta một hồi, cúi đầu nhìn lên.
"Má ơi!" Ta một tiếng thét kinh hãi, trực tiếp thì nhảy dựng lên!
Tuy thường thấy xác chết, nhưng bên chân bất thình lình lăn qua một cái đầu lâu! Còn trợn tròn con mắt nhìn chòng chọc ta! Đặt ngươi vào, ngươi không sợ?
Ta thở hài hai hơi, hồi phục tinh thần, "M*á nó, cái quỷ gì!" Quay đầu lại nhìn lên, hai tên binh lính đang xách một bộ thân thể.
Một tên binh lính vội vàng chạy tới nhặt lên đầu lâu hãy còn lăn lộn kia.
"Ơ chờ chút." Ta kêu nàng dừng lại, nhìn kỹ một chút cái đầu kia, còn có trang phục của bộ thân thể này..
"Đây là người nào?" Đây không phải binh lính a!
Người binh sĩ kia thở dài, "Là bách tính trong thành này."
"Bách tính? Ai làm?" Con m*ẹ nó là trảm thủ a! Ai sẽ đối xử bách tính vô tội như thế? Coi như là trên chiến trường lấy mạng đổi mạng, cũng rất ít có người sẽ cố ý chém đứt đầu của quân địch a!
"Đây..
Là..
Aiz.." Binh lính lại là một tiếng thở dài.
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Lương Lương hét lên một tiếng, đúng là có chút cuống lên.
Ta quay đầu lại nhìn nàng một cái, dư quang quét thấy..
Phía sau người binh sĩ kia cũng không ít binh lính, dồn dập xách lấy từng bộ từng bộ thi thể đầy máu không đầu đi về phía ngoài thành..
Hơn nữa những thân thể kia cũng như bộ thân thể trước mắt này, đều là trang phục bình dân bách tính a!
"Là..
Vương thượng, hạ lệnh..
Đồ thành.."
"Đồ thành?" Nói thật, ta có chút khiếp sợ.
Đang yên lành, tại sao phải đồ thành? Thành cũng đã phá, đã lấy được rồi, tại sao không thể bỏ qua những bách tính vô tội kia?
Chờ chút..
Đồ thành?
Thì ra..
Mệnh lệnh đồ thành là của Dực vương?
"Hiện tại bệ hạ ở đâu? Nguyên soái thì sao? Nàng có biết chuyện này hay không?"
Bệ hạ thì ở trên phố, Nguyên soái..
Nguyên soái còn ở ngoài thành, đại khái còn không biết việc này.
"
" Nhanh nhanh nhanh, nhanh đi bẩm báo nguyên soái.
"
* * *
Cùng Lương Lương cơ hồ là chạy như bay đến trên phố, mới vừa dừng bước lại, ta thì ngây ngẩn cả người.
Trái phải đường phố song song quỳ vô số bách tính, trước mắt, đang có mấy chục tên đao phủ thủ đứng một loạt phía sau bách tính.
" Chém.
"
Hoắc thống lĩnh ra lệnh một tiếng, đao phủ bọn họ giơ lên đồ đao thật cao.
" Không được! "Lời ta mới ra miệng.
Đao phủ họ giơ tay chém xuống, trước mắt một mảnh sương máu dâng lên, mấy chục đầu lâu lăn lộn trên đất..
Liên tiếp tiếng bành bạch, những thân thể mất đi sức sống kia ngã trên mặt đất, thậm chí còn có đứa trẻ bốn, năm tuổi!
" Ngươi..
Ngươi đang làm cái gì..
"Âm thanh của ta có chút run rẩy, gấp, giận, phẫn nộ, cảm giác có chút sắp không khống chế được chính mình.
" Bản thân ngươi không biết nhìn? "Hoắc thống lĩnh không quan tâm chút nào, cúi đầu liếc nhìn xác chết đầu lâu đầy đất, nhấc chân đem đầu lâu bên chân nàng đá xa chút, còn nhổ nước miếng!
Ta cực lực khắc chế chính mình, dư quang quét nhìn Lương Lương, một mặt không thiện đi tới trước mặt Hoắc thống lĩnh.
" Ngươi..
Ngươi muốn làm gì? "Hoắc thống lĩnh lui về phía sau hai bước.
" Hai quân giao chiến luôn luôn tận lực tránh ảnh hưởng đến dân chúng vô tội, ngươi..
"Lương Lương cắn răng nghiến lợi, siết chặt quả đấm, tức giận phát run.
" Đồ thành là ý chỉ của bệ hạ, các ngươi dám to gan cãi lời hay sao? "
" Bệ hạ? Vậy ta đi tìm nói với nàng.
"M*ẹ kiếp, ngươi cho rằng ngươi mang quốc chủ ra ta sẽ sợ ngươi?
" Bệ hạ đang nghỉ ngơi, ai cũng không gặp.
"Hoắc thống lĩnh ngăn ở trước người ta, khinh bỉ liếc ta một chút, vung vung tay với những đao phủ kia một cái," Tiếp tục hành hình.
"
" Ngươi dám! "Hoắc thống lĩnh ch*ó má cái gì này thật sự coi mình là nhân vật rồi?
" Ngươi làm càn! "Nàng nhìn chằm chằm ta.
" Ngươi, đi đem quân coi giữ ngoài thành điều đến cho ta, lão tử hôm nay cũng không tin, quân doanh này, há lại là địa phương của đồ vật ngang ngược ch*ó này! "Ta cũng trợn tròn con mắt nhìn chằm chằm nàng, tiện tay chỉ tên lính.
" Ngươi..
Ngươi rất to gan! "Hoắc thống lĩnh tức đến nổ phổi giơ tay chỉ vào ta.
" Giết cho ta, giết cho ta! "
Đao phủ họ nghe vậy lại giơ lên đồ đao.
" Ta xem ai dám! "Xoay người lại giơ lên ngân thương trong tay, chỉ vào nhóm đao phủ kia.
" Ta dám! "Hoắc thống lĩnh một tiếng quát lớn, đoạt đồ đao một cái, giơ lên liền muốn chém xuống.
Fu*ck, cái này có thể nhịn?
Ta không chút do dự mũi thương vẩy một cái, đem đồ đao của nàng đánh bay, theo ngực của nàng chính là đạp một cái, cái tên này lùi về sau vài bước, đụng vào ván cửa, ngồi dưới đất che ngực.
" Ngươi..
Ngươi..
Ngươi vậy mà vì người Ngu..
Trọng thương trọng thần nước ta, ngươi..
"
" Hừ.
"Ta thu rồi thương ở phía sau lưng.
Vừa vặn ta điều mấy chục người trở về rồi.
" Ngươi nghe kỹ cho ta, trong quân doanh, dựa vào chính là năng lực, không phải quan chức, đừng tưởng rằng bệ hạ sủng hạnh ngươi, ngươi là có thể ở đây làm mưa làm gió, cũng không tìm cái cân đi cân mình có bao nhiêu cân lượng, có tư cách gì ở đây kêu đi gọi lại? "
Hoắc thống lĩnh ngồi dưới đất còn không có bò dậy, ta vừa vặn nửa cúi người, từ trên cáo nhìn xuống nhìn nàng.
" Ngươi nhớ kỹ cho ta, trong quân doanh này, không có phần ngươi nói chuyện! "Ta duỗi tay chỉ vào mũi của nàng, từng chữ từng chữ, ngữ khí tàn nhẫn, ngược lại thật sự là đem nàng chấn động rồi.
Nhìn nàng một mặt kinh hoảng kia, ta liền cảm thấy buồn nôn, tại sao có thể có người không có bản lĩnh như thế chứ? Còn có thể giả vờ như thế!
" Vậy trẫm thì sao, trong quân doanh này, còn có phần trẫm nói chuyện?"
Fu*ck! Ta nhanh chóng quay đầu nhìn lên, quốc chủ kia mặt đều đen rồi, thì đứng phía sau ta..
Nàng..
Nàng nàng..
Nàng m*á nó khi nào đến!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...