Tác giả: Tê Hạc
Edit: Sâm
*
Buổi tối, Lục Xuyên, Úc Thư và Hạ Nghi Chu đi ăn ở một nhà hàng cao cấp.
Úc Thư ngồi cạnh Hạ Nghi Chu, không còn gò bó với anh nữa.
Hai người trò chuyện rất vui vẻ, Hạ Nghi Chu là một người dí dỏm hài hước, luôn có thể chia sẻ một số điều thú vị mà anh từng trải qua với Úc Thư.
Tuy nhiên, người vui vẻ trong bữa ăn này cũng chỉ có Hạ Nghi Chu và Úc Thư.
Còn Lục Xuyên thì đen mặt nhìn chằm chằm họ, nhưng không thể dùng vũ lực mang Úc Thư đi.
"Nào, Tiểu Thư, em nếm thử món này đi, là món đặc trưng của nhà hàng này đó.
Ăn ngon lắm." Hạ Nghi Chu săn sóc gắp thức ăn cho Úc Thư, đôi mắt anh tràn đầy sự cưng chiều.
Úc Thư vui vẻ ăn món Hạ Nghi Chu gắp cho cậu, bỏ vào miệng.
Cậu phát hiện nó thật sự rất ngon, mừng rỡ nói với Hạ Nghi Chu: "Cảm ơn anh Nghi Chu, thật sự rất ngon."
"Đúng chứ, Tiểu Thư ăn thêm mấy miếng nữa đi." Hạ Nghi Chu nhìn khuôn mặt tươi cười ngọt ngào của Úc Thư, cảm thấy yêu mến chết mất, Úc Thư đúng là người khiến người ta muốn ôm vào lòng mà chiều chuộng.
Lục Xuyên ngồi cạnh Úc Thư không nhìn được hai người bên nhau vui vẻ như thế rồi mặc kệ hắn.
Hắn cảm thấy Hạ Nghi Chu đang khiêu khích mình, bèn ấu trĩ chen lời: "Vậy ư? Tôi cũng muốn nếm thử." Sau đó hắn bóp mặt Úc Thư hôn môi cậu, cạy miệng cậu cuốn lấy thức ăn mà cậu chưa kịp nuốt sang miệng mình, xem như là hình phạt cho Úc Thư vì đã bỏ bê hắn.
Hắn còn dùng lực liếm mút, lúc rời đi còn không quên nhìn Hạ Nghi Chu đầy khiêu khích.
"Cũng không tệ."
Hạ Nghi Chu nghe được ẩn ý trong đó, hành vi của Lục Xuyên như đang tuyên bố chủ quyền.
Điều này khiến Hạ Nghi Chu rất là cạn lời, không khỏi đảo mắt trong lòng.
Còn Úc Thư mới vừa hồi thần, đột nhiên đẩy Lục Xuyên ra, lấy tay lau đôi môi dính đầy nước mọt của mình.
Thật xấu hổ khi làm ra chuyện như vậy trước mặt Hạ Nghi Chu, Úc Thư không dám ngẩng mặt nhìn biểu cảm của anh.
Lần đầu tiên gặp Hạ Nghi Chu mà đã để lại cho anh ấn tượng như vậy.
Chắc chắn Hạ Nghi Chu sẽ cho rằng cậu là một người rất tùy tiện.
Nghĩ tới đây, Úc Thư cảm thấy khó chịu không thôi, hốc mắt đã ửng hồng.
Lục Xuyên và Hạ Nghi Chu đều không phát hiện biểu tình của Úc Thư, Lục Xuyên chỉ nghĩ Úc Thư đang ngượng ngùng mà thôi.
Nhưng hắn chỉ lo ghen ghét với Hạ Nghi Chu, lại quên suy nghĩ đến cảm xúc của cậu.
Hạ Nghi Chu liếc nhìn Lục Xuyên còn đang đắc chí, anh thấy nếu Úc Thư ở bên Lục Xuyên thì có hơi đáng tiếc.
Nếu Úc Thư là em trai anh, anh nhất định sẽ tìm một người tốt hơn cho cậu, ít nhất phải là một người trưởng thành chu đáo.
Úc Thư cúi đầu xấu hổ đến sắp khóc, vội vàng đứng dậy bảo: "Em...!em đi vệ sinh." Nói rồi nhân lúc họ chưa kịp phản ứng liền rời đi.
Thế nhưng Lục Xuyên vẫn không phát hiện Úc Thư không thích hợp, còn Hạ Nghi Chu đã nhận ra.
Anh bảo Lục Xuyên: "Xin lỗi, tôi cũng đi vệ sinh."
Lục Xuyên cũng không để ý lắm, còn đang dương dương tự đắc.
Hạ Nghi Chu vào phòng vệ sinh, nhìn thấy Úc Thư đang rửa mặt, không nhận ra anh vào, anh nhẹ nhàng hỏi: "Em khóc sao?"
Lúc này Úc Thư mới biết Hạ Nghi Chu cũng vào.
Cậu lau nước trên mặt, gượng cười.
Nhưng trong mắt Hạ Nghi Chu, nụ cười này còn khó coi hơn cả lúc khóc nữa, anh đau lòng nựng mặt Úc Thư, cúi đầu: "Sao em lại khóc rồi?"
"Em xin lỗi, làm ra loại chuyện như thế trước mặt anh, anh...!Anh sẽ cho rằng em là loại người tùy tiện như vậy sao?" Mặc dù Úc Thư mới làm quen với Hạ Nghi Chu được mấy tiếng đồng hồ, nhưng cậu thật sự rất thích Hạ Nghi Chu, không chỉ là cái thích đối với thần tượng.
Cậu cảm nhận được sự ấm áp của anh trai ở Hạ Nghi Chu, mà Úc Thư, người không có bạn bè hay anh chị em ruột rất mê đắm cảm giác này.
Nếu cậu có thể làm bạn với Hạ Nghi Chu thì tốt rồi, nhưng cậu không dám hy vọng xa vời.
Nếu không có Lục Xuyên thì cậu sẽ không thể quen biết Hạ Nghi Chu, cả đời này họ cũng sẽ không gặp mặt.
Cậu cảm thấy bản thân không nên tham lam như vậy.
Hạ Nghi Chu thấy Úc Thư sắp khóc, chiều chuộng xoa đầu cậu: "Úc Thư không tùy tiện chút nào hết, em vừa hiểu chuyện vừa dễ thương, còn rất ân cần dịu dàng nữa.
Đều tại tên Lục Xuyên ngu dốt đó, bắt nạt Úc Thư của chúng ta khóc mất rồi." Hạ Nghi Chu còn nháy nháy mắt, khiến Úc Thư bật cười.
Thấy cậu cười rồi Hạ Nghi Chu mới yên tâm.
Anh nhìn Úc Thư, chợt nảy ra một ý, bảo cậu: "Đêm nay em về khách sạn với anh đi, mình lén trốn đi luôn, không để tên ngu kia phát hiện." Hạ Nghi Chu tưởng tưởng đến cảnh Lục Xuyên nhảy dựng lên khi biết Úc Thư và anh bỏ trốn, khẳng định rất thú vị.
Mà Úc Thư có hơi do dự, cậu không dám hấp tấp đồng ý.
Nếu đi theo Hạ Nghi Chu thì tối nay cậu có thể trốn được một kiếp, vì cậu có linh cảm, đêm nay Lục Xuyên sẽ không để cậu ngủ sớm.
Dù sao tối qua Lục Xuyên cũng không làm được đến bước cuối cùng.
Nhưng Úc Thư cũng nghĩ đến, cậu chạy trời không khỏi nắng.
Đến lúc bị bắt được thì còn bị dày vò thảm hại hơn, tốt hơn là cậu không nên mạo hiểm.
Hạ Nghi Chu nhìn ra sự đấu tranh trong lòng Úc Thư, biết mình làm khó cậu rồi.
Anh nói tiếp: "Em không muốn cũng không sao, chỉ là anh không thích nhìn Lục Xuyên bắt nạt em, muốn để hắn sốt ruột thôi.
Được rồi, mình trở về đi."
Hạ Nghi Chu mới xoay người, Úc Thư đã nắm lấy quần áo Hạ Nghi Chu, ngượng ngùng nói: "Em xin lỗi."
"Bé ngốc, có gì phải xin lỗi." Hạ Nghi Chu véo véo mặt Úc Thư, lấy danh thiếp đưa cậu: "Sau này nếu có chuyện gì thì có thể tìm anh.
Có người bắt nạt em thì nhất định phải nói cho anh.
Anh rất quý Úc Thư đó, em rất giống em trai anh lúc còn nhỏ, nhưng nó càng lớn càng bớt đáng yêu đi rồi.
Anh muốn có một em trai dễ thương như Úc Thư cơ." Nói rồi ôm Úc Thư vào lòng, bé đáng yêu mềm mềm dẻo dẻo như thế này là thích nhất.
Úc Thư ngây ngẩn khi được Hạ Nghi Chu ôm vào lòng, cậu đỏ mặt xấu hổ.
Cậu cũng muốn có anh trai dịu dàng như Hạ Nghi Chu.
Lục Xuyên ngồi ghế đợi hồi lâu không thấy Úc Thư bọn họ trở về, nghĩ thầm, không phải Hạ Nghi Chu làm chuyện gì kỳ quái với bảo bối của hắn đó chứ.
Hắn càng nghĩ càng nôn nóng, vội đứng dậy rời khỏi phòng.
Mà hắn vừa ra cửa đã gặp phải Mục Phong, người có việc bận bị trì hoãn nên vừa mới đến tỉnh S.
Mục Phong mệt mỏi vào nhà hàng, thấy sắc mặt Lục Xuyên u ám, bèn tiến lên hỏi Lục Xuyên: "Chú đi đâu đấy? Tiểu Thư ở bên trong à?"
"Em ấy với Hạ Nghi Chu đi vệ sinh rồi, tôi đang muốn đến phòng vệ sinh tìm người.
Đã đi lâu thế rồi còn chưa quay lại, không phải tên kia làm chuyện gì với Úc Thư chứ." Lục Xuyên vừa đi vừa nói.
Mục Phong không nhịn được cười: "Chú bình tình lại đi, Hạ Nghi Chu là Omega, có thể làm gì với Úc Thư..."
Hắn còn chưa nói xong đã thấy Úc Thư và Hạ Nghi Chu ôm nhau trong phòng vệ sinh.
Lúc này không riêng gì Lục Xuyên, ngay cả Lục Phong cũng sầm mặt.
Lục Xuyên thô bạo tách họ ra, hắn đè nén lửa giận trong lòng.
Nếu Hạ Nghi Chu không phải Omega thì hắn đã đấm Hạ Nghi Chu một phát rồi.
Hạ Nghi Chu chỉnh trang lại quần áo, như cười như không nói với Lục Xuyên: "Lục tổng, không lẽ với một Omega như tôi mà cậu cũng ghen được sao? Tôi chỉ coi Úc Thư là bạn mà thôi.
Hay là, cậu chỉ mong Úc Thư không có một người bạn nào, cả ngày bị cậu nuôi nhốt trong lồng sắt hoa lệ?"
"Anh!" Lục Xuyên hoàn toàn bị chọc tức, hắn mới không muốn như thế, hắn chỉ ghen tị vì Hạ Nghi Chu được Úc Thư thích mà thôi.
Úc Thư bị hắn kéo ra sau mình sợ Lục Xuyên thật sự hiểu lầm bọn họ, cũng sợ hắn sẽ động thủ với Hạ Nghi Chu nên cậu vội ôm eo ngăn cản hắn, nôn nóng giải thích với Lục Xuyên: "Bọn tôi thật sự không có gì, anh tin tôi được không?"
Thấy Úc Thư che chở Hạ Nghi Chu đến thế, Lục Xuyên lại nhớ việc Úc Thư nói thích Hạ Nghi Chu, sau đó hai người còn ôm nhau.
Hắn thật sự rất tức giận, rất không vui, nhưng hắn không muốn làm ra chuyện khiến Úc Thư ghét.
"Bảo bối, em có biết anh ghen tị cỡ nào không? Em còn chưa từng nói thích anh, vậy mà đã nói thích anh ta." Thái độ Lục Xuyên chuyển đổi 180°, giờ hắn như một con chó lớn đáng thương thảm thiết, ôm Úc Thư vào lòng làm mọi người kinh ngạc không thôi.
"..." Úc Thư cũng đâu ngờ Lục Xuyên sẽ nói vậy, tự dưng cảm thấy Lục Xuyên thế này có chút đáng yêu, vội an ủi: "Tôi nói thích Nghi Chu không phải là loại thích đó, anh không cần phải ghen."
Sắc mặt Mục Phong cũng khá khẩm hơn, hắn thấy lời Hạ Nghi Chu nói cũng không phải vô lý.
Bọn họ không thể coi Úc Thư như chim hoàng yến được, nhốt vĩnh viễn ở trong lồng sắt.
Hắn vội vàng xin lỗi Hạ Nghi Chu: "Xin lỗi, là chúng tôi lỗ mãng rồi.
Cảm ơn cậu đã làm bạn với bảo bối của chúng tôi."
Hạ Nghi Chu đã phát hiện Mục Phong từ lâu, nhưng không biết hắn là ai và có quan hệ gì với Úc Thư.
Mà dường như anh đã nghe được ý nghĩa ẩn giấu trong câu nói của Mục Phong, cau mày hỏi: "Bảo bối của chúng tôi?"
Mục Phong cũng không nhiều lời, chỉ lễ phép mỉm cười nhìn Hạ Nghi Chu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...