Tác giả: Tê Hạc
Edit: Sâm
*
"Khử trùng? Khử trùng gì?"
"Chú nói xem? Khi bảo bối đến bệnh viện đã bị tên khốn Tần Hoài An chạm vào, bẩn hết cả rồi, đương nhiên phải khử trùng."
Tần Hoài Vũ vừa cởi cà vạt vừa đến gần Úc Thư, liếm môi nhìn Úc Thư gợi cảm trước mắt. Lúc này Tần Hoài Vũ trong mắt Úc Thư chẳng khác gì một con sói chuẩn bị ăn tươi nuốt sống con mồi, mà con mồi đó chính là cậu.
"Tôi... Tôi tắm rồi... Không bẩn mà...."
Giọng Úc Thư run run, nhìn năm người đang dần tiến đến, ánh mắt ai nấy đều rất thèm thuồng. Điều này khiến Úc Thư không khỏi sợ hãi, cậu ngồi dậy, vừa mới lui về phía sau một chút đã bị Phó Hàn Dương bắt lấy mắt cá chân, kéo cậu về phía trước, chớp mắt cậu lại bị kéo trở về.
"A!"
"Đừng trốn."
Sao có thể không trốn hả...
Nhưng lời này, sao Úc Thư dám nói ra. Tình cảnh hiện giờ khiến cậu nhớ về đống ký ức đứt đoạn vào thời kỳ phát tình, thân thể đáng xấu hổ này trở nên mẫn cảm. Buổi sáng hôm nay còn vừa làm tình, bị Mục Tu Mục Phong trêu đùa đến bất tỉnh. Hiện giờ cậu lại phải đối mặt với năm con sói đói.... Úc Thư có cảm giác sớm muộn gì cậu cũng sẽ bị bọn họ chịch chết trên giường....
Trong lúc cậu còn suy nghĩ lung tung, Tần Hoài Vũ và Lục Xuyên đã cởi đồ ngủ quần lót của Úc Thư ra, trơn bóng nằm trên giường. Trên làn da trắng nõn tinh tế vẫn còn rất nhiều dấu vết vui sướng, năm người họ nhìn mà vô cùng hài lòng. Như thể trên người Úc Thư là những con dấu tư nhân vậy.
"Hôm... Hôm nay kiểm tra xong tôi mệt quá.... Buồn ngủ lắm.... Hôm nay không làm, được không?"
Úc Thư nảy ra ý nghĩ trong lo sợ, sau đó dụi dụi mắt bằng kỹ năng diễn xuất vụng về của mình, giả bộ mình rất mệt mỏi, muốn dùng khổ nhục kế để khiến họ đau lòng, sau đó từ bỏ ý định khử trùng cho cậu.
Nhưng thủ đoạn nho nhỏ này của cậu sao có thể lừa được họ, mà ngược lại, Úc Thư nhắc đến việc kiểm tra sức khỏe lại kích thích bọn họ lần nữa. Ngoại trừ Phó Hàn Dương, những người còn lại đều bò lên giường, vây quanh Úc Thư với nụ cười chẳng chạm đến đáy mắt, nhìn chằm chằm vào cậu.
Giờ phút này, Úc Thư cảm nhận sâu sắc cảm giác bốn bề là địch.
"Ôi, bảo bối của chúng ta mệt rồi, vậy chúng ta bắt đầu nhanh lên thôi."
Bọn họ cởi áo trước, để lộ ra thân hình hoàn mỹ, đường cong cơ bắp rõ ràng, rắn chắc mạnh mẽ. Úc Thư nhìn mà thân thể cậu càng có cảm giác, dưới bụng dường như có một ngọn lửa bắt đầu bùng cháy khiến cậu không nhịn được mà nuốt nước miếng. Chỉ mới nhìn đến cơ thể gợi cảm của bọn họ, cậu bé của Úc Thư rất không biết xấu hổ mà cương cứng.
Úc Thư giấu đầu lòi đuôi dùng tay che lại dương v*t của mình, khuôn mặt đỏ ửng, ngay cả vành tai cũng đỏ, trong lòng thầm mắng bản thân:
Úc Thư, cái đồ biến thái này! Đồ không biết xấu hổ!
Năm người họ không biết vở kịch trong nội tâm Úc Thư, chỉ cảm thấy hiện giờ cậu thẹn thùng đáng yêu cực kỳ, làm lửa dục trong con mắt bọn họ càng sáng. Sau đó, năm người họ cởi cúc quần rồi móc cây thịt của họ ra. Cây thịt to lớn giận giữ trướng phồng, quy đầu tròn trịa no đủ cùng với cán thịt gân guốc đứng sừng sững uy nghiêm.
Như đang nói với Úc Thư: Thích không?
Mà sau khi Úc Thư nhìn thấy năm con quái vật khổng lồ kia, hai mắt cậu tối sầm, chỉ thiếu điều ngất ra mà thôi. Cậu biết đêm nay mình không thể trốn thoát rồi. Úc Thư đối mặt với năm con soi đói hung dữ, bỗng nghĩ tới cuộc sống của mình sẽ ra sao nếu cậu không ký hợp đồng bán mình vào ngày hôm ấy?
Nhưng cuộc đời nào có nhiều chữ nếu như vậy...
Nghĩ đến đây, Úc Thư bắt đầu cảm thấy mất mát.
Thật ra Úc Thư cũng phát hiện, cậu dần không hề bài xích bọn họ nữa. Trong hơn nửa tháng nay, Phó Hàn Dương sẽ rất nghiêm khắc và nổi giận với cậu, Úc Thư cũng sợ hắn lắm, nhưng đám Phó Hàn Dương cũng không hề đối xử tệ với cậu. Bọn họ đều đối xử vô cùng tốt với cậu, tốt đến mức Úc Thư cảm thấy không chân thực. Cuộc sống của cậu đã xảy ra biến hóa long trời lở đất, dường như cậu đang sống trong ảo mộng vậy.
Úc Thư còn chưa rõ lòng mình nghĩ thế nào, đồng thời cũng rất sợ hãi, sợ mình sẽ chìm nghỉm trong sự dịu dàng của họ. Đến khi chìm đắm hoàn toàn thì cậu mới phát hiện ra sự thật trần trụi. Đến lúc ấy, cậu còn có thể coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, tiếp tục cuộc sống với ba mình được sao?
Có lẽ, khi ấy ba cậu cũng đã có cuộc sống riêng của mình, còn cậu chỉ có thể sống cuộc sống cô đơn một mình.
Thầm nghĩ đến đây, Úc Thư trở nên vô cùng yếu ớt, hốc mắt ướt át nhìn Phó Hàn Dương đối diện cậu.
"Anh... Các anh..."
Nhìn biểu tình thương tâm khổ sợ của Úc Thư, lòng Phó Hàn Dương nhói đau. Hắn tưởng rằng họ đã làm cậu sợ hãi bèn cúi người chạm vào mặt cậu, lau đi giọt nước mắt sắp rơi xuống:
"Sao vậy?"
"Tôi sợ... Sợ tôi sẽ không trở về được nữa."
Bàn tay đang xoa má Úc Thư dừng lại, hắn cảm nhận được rõ sự bất an của cậu. Mà bốn người còn lại cũng cảm nhận được, Tần Hoài Vũ cau mày:
"Em còn muốn trở về đâu? Ở lại nơi này không được sao?"
"Một ngày nào đó các anh sẽ chán, đến lúc đó..."
"Sẽ không đâu, chúng tôi đều rất thích em, sẽ không để em rời khỏi chúng tôi. Đời này không thể."
Giọng nói Mục Tu ôn tồn mềm mại, rất có thể trấn an. Nhưng hiện giờ Úc Thư quá nhạy cảm, cũng quá tự ti, không thể tin bản thân như vậy có thể được họ thích.
"Nhưng..."
Úc Thư còn chưa nói xong đã bị Lục Xuyên cắt ngang.
"Không được, không thể cho bảo bối thời gian suy nghĩ lung tung được, nghĩ này nghĩ nọ không ngừng. Chờ tới kỳ phát tình sau của em ấy tôi chắc chắn sẽ đánh dấu hoàn toàn, để em ấy không nghĩ vớ vẩn nữa."
"..." Lòng Úc Thư rối bời, vẫn chưa tiêu hóa hết được lời nói của Lục Xuyên.
"Đồng ý."
Mục Phong tỏ vẻ tán đồng với suy nghĩ của Lục Xuyên, hắn không giỏi biểu đạt, mỗi khi muốn nói điều gì thì đều bị người khác giành mất. Vậy nên sự tồn tại của hắn thấp hơn so với người khác, nhưng hắn cũng thích Úc Thư nhiều như họ.
Tình yêu là một điều kỳ diệu, có đôi khi là tình yêu sét đánh, có đôi khi là lâu ngày sinh tình, lại có lẽ chỉ trong nháy mắt đã chìm đắm. Đợi đến khi hồi phục tinh thần, bạn có hỏi bản thân là tình yêu sét đánh hay lâu ngày sinh tình thì cũng đã phân biệt chẳng rõ.
"Lão đại, anh nhanh lên nào, đừng chiếm vị trí tốt mà lại không làm việc chứ. Nếu không thì anh nhường cho tôi nhé, nhìn thấy bé bảo bối mềm nhũn khiến tôi đau lòng quá."
Phó Hàn Dương liếc Lục Xuyên, không nói gì, cũng không nhường chỗ. Vừa rồi hắn còn đau lòng vì Úc Thư nên không để ý cậu bé của Úc Thư đã mềm xuống rồi.
Phó Hàn Dương nâng chân Úc Thư lên, sau đó Mục Phong Mục Tu nắm lấy chân Úc Thư, bắt đầu liếm mút một các khêu gợi. Họ vừa mút vừa tuốt gậy th*t của mình, thậm chí ngay cả ngón chân của Úc Thư họ cũng không tha, đầu lưỡi trơn trượt linh hỏa trêu chọc các giác quan của Úc Thư, khoái cảm đột ngột đánh úp khiến cậu tỉnh táo trở lại.
"Ưm a.... Đừng.... A ha...."
Nghe thanh âm mềm mại của Úc Thư, Phó Hàn Dương đầu, ngậm lấy cậu bé đang có xu hướng vươn mình vào miệng, mút thật mạnh, gần như hút sạch cả linh hồn Úc Thư.
"A a a.... Quá.... Kích thích.... A ưm..."
Phó Hàn Dương vừa mút làm khoái cảm trong cơ thể trở nên dữ dội và mạnh mẽ. Cậu bé lập tức cứng lên trong khoang miệng ấm áp. Phó Hàn Dương bắt đầu nuốt lấy nó, khiến trái tim Úc Thư căng và trướng đầy, đồng thời cũng có chút chua xót.
Ảnh hưởng từ thị giác cùng các giác quan đánh sâu vào Úc Thư khiến cậu không còn thời gian nghĩ đến những việc khác, cậu chỉ có thể há miệng lơ đãng rên rỉ, không kịp nuốt nước bọt tràn ra ngoài. Khoái cảm mãnh liệt đã cọ rửa toàn thân của Úc Thư.
Âm thanh chụt chụt khi dương v*t cậu bị Phó Hàn Dương liếm mút vang lên, kích thích đến thính giác của cậu, cơn sướng không chỉ đến từ cơ thể mà còn đến từ cả trái tim cậu.
"A ha... Ưm a.... Sướng.... sướng quá.... A ư....."
"Khà khà, lần đầu lão đại làm cho bảo bối, nhìn bảo bối sướng đến mức chảy nước miếng rồi kìa. Nào, bảo bối liếm cho anh đi, để anh dùng con *** này khử trùng miệng cho em. Lão đại cũng dùng miệng khử trùng cho cậu bé của em đấy, mỗi người đều sẽ khử trùng cho em, yên tâm nhé."
Lục Xuyên nói rồi đặt đầu Úc Thư gối lên đùi mình để cậu có thể liếm dương v*t của hắn. Thật ra, Lục Xuyên nói sai rồi, đây không phải lần đầu Phó Hàn Dương khẩu giao cho Úc Thư, chỉ là đúng lúc hắn không ở đây, lần đầu hắn thấy mà thôi. Còn Tần Hoài Vũ nắm bàn tay Úc Thư, để nó sục cho gậy th*t của mình, rồi vươn tay véo đầu v* Úc Thư, bắt đầu xoa nắn.
Miệng Úc Thư bị cây thịt nhét đầy, rõ ràng đã nói chỉ liếm một chút, không ngờ liếm được vài cái thì Lục Xuyên đã đút cây thịt đâm rút trong miệng cậu rồi.
"Quá.... Ư.... To quá.... A ha.... Ức...."
Tần Hoài Vũ cúi người ngầm đầu ti mẫn cảm của Úc Thư, hắn mút như đang hút sữa, dùng sức mút mát làm đầu v* sưng đỏ. Trên dưới Úc Thư đều bị bú liếm, khoái cảm điên cuồng bay lên tận trời, khiến cậu hét lên không rõ tiếng.
"A a a.... Không..... Không chịu nổi.... Ưm a...."
"Bảo bối, vậy là không được đâu. Bây giờ đã không chịu nổi, đợi lát nữa còn có điều sung sướng hơn đang chờ em đấy."
Lục Xuyên nắm đầu Úc Thư, có chút thô lỗ thọc rút trong miệng cậu. Có điều hắn không vào quá sâu, sẽ không làm Úc Thư bị thương. Chỉ trong chốc lát, miệng Úc Thư đã trở nên cực kỳ đau nhức.
"Ư... A ha...."
Lúc trước Úc Thư chỉ có bốn bề là địch, hiện giờ đã thành tám hướng là địch.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...