Tác dụng của yêu là sống lâu

Hoá ra ý câu "cô ta không phải người" của Lâm Miêu Miêu là thế à?
 
Không phải "cô ta là quỷ" như bọn cậu nghĩ?
 
Đường Du nhíu mày: "Vì sao cô bé kia lại thích chơi búp bê thế nhỉ?"

 
Đây là điều khiến người ta khó hiểu nhất. Hai lần cùng chơi búp bê, trên người cô bé đều thay đổi vài điểm giống con búp bê ấy, ví dụ như ki - mô - nô hay là mái tóc, những điều này có liên hệ gì không?
 
Lâm Miêu Miêu lắc đầu, có vẻ đã mệt lả: "Tôi... tôi không biết. Hôm nay tôi theo dõi Dung phu nhân thì thấy mấy việc như vậy, sau đó khi cô ta phát hiện tôi lúc đang tắm thì nhốt tôi lại."
 
Thẩm Dịch Châu đột nhiên nói: "Chúng tôi nghĩ cần cho cô biết, Dung phu nhân này không phải người. Sau này cô tránh xa cô ta ra một chút. Ở trong game, nếu NPC là quỷ thì có thể giết người."
 
Lâm Miêu Miêu kinh ngạc mở to hai mắt, ngón tay trắng bệch, suýt nữa bóp méo cốc giấy trong tay: "...trong trò chơi này, NPC còn có thể giết người! Người sáng lập Làng Quỷ điên rồi sao? Hắn không sợ sẽ có người khởi tố à?"
 
Hiện tại đã là thế kỉ hai mươi ba, khoa học kĩ thuật rất phát triển, nhưng sự quý trọng mạng sống con người cũng tăng lên. Đây chỉ là một trò chơi nhằm kích thích adrenalin của người chơi mà thôi, còn có thể làm đến mức này ư? Họ không sợ sao?
 
Thẩm Dịch Châu không nhúc nhích mà nhìn cô, vẻ mặt hơi lạnh nhạt: "Ai biết được."
 
Đường Du nhìn biểu tình trên mặt Thẩm Dịch Châu, đột nhiên cảm thấy, Thẩm Dịch Châu cất giấu rất nhiều bí mật.
 

"Có thể không liên quan đến người sáng lập game." Đường Du phá vỡ bầu không khí kì quái. Cậu nhìn Lâm Miêu Miêu: "Nếu cô sợ thì có thể đăng xuất mà, tôi nhớ trò này có thể đăng xuất bất cứ lúc nào?"
 
Đường Du nhận nhiệm vụ sửa bug nên cũng biết chút chút về đội làm game bên ngoài. Người làm game và người thảo luận chi phí với cậu là người rất hiền lành và dịu dàng.

 
Vì thế cậu không tin họ sẽ tạo ra một trò chơi không an toàn.
 
Lâm Miêu Miêu cắn môi: "Còn các anh thì sao?"
 
Thật ra cô đã hối hận khi chơi trò này rồi. Cô chưa từng nghĩ mình sẽ phải trải qua nhiều việc đáng sợ như vậy.
 
Rõ ràng chỉ vì hiếu kì nhất thời, nên cô mới chơi...
 
Cô sai rồi, có một số việc vốn không nên bắt đầu.
 
Đây cũng là lần chơi đầu tiên của Đường Du. Cậu không biết nếu đồng đội đăng xuất thì trò chơi sẽ bị ảnh hưởng thế nào, vì vậy đành nhìn Thẩm Dịch Châu.
 
Thẩm Dịch Châu rũ mắt: "Đăng xuất thì đăng xuất. Sau khi cô thoát game, chúng tôi cũng chẳng bị sao cả, nhưng manh mối do cô phát hiện và những sự cố về sau đều sẽ đổ hết lên đầu chúng tôi, nên cô không cần lo lắng gì cả."
 
Lâm Miêu Miêu hình như hơi do dự. Cô co ro, ôm lấy hai đầu gối của mình: "Tôi suy nghĩ lại một chút..."
 
Lúc ăn cơm tối, chỉ có Thẩm Dịch Châu và Đường Du xuống tầng. Bọn họ không thấy Lâm Miêu Miêu, còn Dung Vân và Dung phu nhân đều ở đây, vẻ mặt vẫn như cũ. Dung phu nhân vẫn quan tâm chăm sóc chồng, cô con gái cũng không xuất hiện, nhưng hình như mọi người đã quên mất sự tồn tại của cô bé ấy.
 
Cơm nước xong xuôi, mọi người trở về phòng. Biệt thự rộng lớn là vậy, bây giờ lại yên tĩnh đáng sợ.
 
Đường Du về phòng mình, sau khi rửa mặt xong thì ngồi trên giường hút thuốc. Một lúc sau cậu đứng dậy, sang phòng bên gõ cửa phòng Thẩm Dịch Châu.
 
Thẩm Dịch Châu mở cửa cho cậu. Đường Du hỏi: "Tâm sự được không?"
 

Thẩm Dịch Châu mỉm cười: "Được."
 
Hắn tránh sang một bên, nhường đường cho Đường Du vào phòng.
 
Thẩm Dịch Châu tựa vào cửa, tư thế hơi biếng nhác: "Muốn hỏi gì thì cứ hỏi, bây giờ chỉ có hai chúng ta thôi."
 
Đường Du ngước mắt nhìn hắn: "Sao anh không đăng xuất?"
 
Thẩm Dịch Châu không thèm đảo mắt: "Vậy sao cậu không đăng xuất?"
 
Vì sao cậu không đăng xuất... Bởi vì đây là công việc của cậu mà.
 
Hơn nữa, quỷ thì có gì mà sợ, những thứ này chẳng qua chỉ là cốt truyện hư cấu mà thôi, cậu là một người đàn ông trưởng thành, có gì mà phải sợ.
 
Nhưng không thể nói lí do này với một người xa lạ mới chỉ quen nhau chưa đến hai ngày, vì thế Đường Du hàm hồ nói: "Tôi có lí do của tôi."
 
Thẩm Dịch Châu gật đầu, cũng không hỏi thêm, giọng nói nhàn nhạt: "Tôi cũng vậy."
 
Đường Du lặng lẽ nhìn hắn một lúc. Ánh đèn chiếu lên một bên khuôn mặt Thẩm Dịch Châu. Nụ cười mỉm thường trực dường như đã nhạt đi, khi hắn bày ra vẻ mặt trầm tĩnh sẽ cho người ta cảm giác lạnh lùng, là loại cảm giác cảnh cáo người khác chớ có tới gần.
 
Bỗng nhiên, Đường Du bình tĩnh nói: "Đây không phải lần thứ hai anh chơi trò này."
 
Hắn quá lão luyện, nắm chắc quy tắc và tình huống dị biến, xử lý chúng thản nhiên như không. Đây không phải trạng thái mà người mới chỉ chơi có hai lần có thể đạt được.
 

Thẩm Dịch Châu cũng không chối: "Đúng là không phải. Tôi không ngừng chơi trò này hai lần, theo như tôi nói, thì tôi nghiên cứu trò này gần nửa năm rồi, số lần chơi tổng cộng là vài trăm lần."
 
Khi ba người gặp nhau lần đầu ở phòng khách, hắn muốn tránh phiền phức không đáng có nên giả vờ mình cũng là tân thủ(*).
 
(*) Tân thủ: Người chơi mới.
 
Đường Du kinh ngạc: "Lâu vậy sao?"
 
Từ khi Làng Quỷ ra mắt rồi đưa vào thị trường, cùng lắm cũng chỉ mới một năm rưỡi.
 
Thẩm Dịch Châu đổi tư thế đứng, dựa lưng vào tường, đôi chân thon dài nhẹ nhàng gác lên nhau, tư thế này giúp hắn có vẻ đang thả lỏng: "Tôi không chơi cho vui, nhưng mà bây giờ chưa nói cho cậu được, sau này có cơ hội thì nói sau. Vừa lúc cậu tới tìm tôi, tôi cũng có vài việc muốn nói với cậu."
 
Đường Du nhìn hắn: "Cái gì?"
 
Thẩm Dịch Châu không trả lời ngay mà hỏi lại: "Cậu hiểu trò chơi này đến đâu?"
 
Đường Du suy nghĩ một chút rồi thành thật trả lời: "Không nhiều, tôi cũng không thích chơi game."
 
"Y như tôi nghĩ." Một nụ cười chợt thoáng qua trên khuôn mặt Thẩm Dịch Châu, nhưng sau đó hắn đã đổi đề tài: "Tôi không biết vì sao cậu lại tiến vào trò chơi này, nhưng tốt nhất là rút càng sớm càng tốt! Tránh xa trò chơi này ra, nó thật sự có thể giết người."
 
Khuôn mặt Đường Du trống rỗng trong nháy mắt, như thể không hiểu hắn đang nói gì. Cậu đờ đẫn hỏi: "...cái gì?"
 
"Chính mắt tôi thấy," Thẩm Dịch Châu xoa xoa mi tâm: "Cậu có biết quy tắc của trò chơi này không?"
 
Đường Du cảm thấy như mình đang đi vào một thế giới khác, tất cả mọi chuyện đều trở nên cực kì khó hiểu: "Nhưng mà, nói vậy cũng không đúng... lúc tôi đăng nhập vào trò chơi, hệ thống nói là trò chơi có sắp xếp bảo vệ bằng máy, nếu như gặp nguy hiểm, hệ thống sẽ biết để ép người chơi đăng xuất ra ngoài..."
 
Thẩm Dịch Châu đi tới trước mặt cậu, ngắt lời: "Đó là lời nói của người quản lí, trong trò chơi này, thứ không đáng tin nhất là lời nói của quản lí, nếu không ngay đến lúc chết cậu vẫn sẽ không hiểu vì sao mình chết."
 
Đường Du như mất đi năng lực ngôn ngữ, không biết nên phản ứng như thế nào, chỉ cảm thấy người người như bị ngâm trong nước đá, lạnh đến thấu xương.

 
Sao lại như vậy?
 
Vì sao?
 
Rốt cục là có chuyện gì xảy ra?
 
Thẩm Dịch Châu ngồi xổm xuống trước mặt cậu, sau đó lấy ra ba tờ giấy, vết vào đó rồi đưa đến trước mặt Đường Du: "Dựa vào kinh nghiệm nửa năm nay của tôi, mọi vật sống trong trò chơi này đều chia thành ba loại. Theo cốt truyện thì NPC chủ yếu có hai loại, một loại là Quỷ Bài, một loại là Nhân Bài. NPC là Quỷ Bài thì có thể giết người. Có điều ngày đầu tiên trong trò chơi, chúng không thể giết người, đây chính là phúc lợi của người chơi. Qua ngày đầu tiên, mỗi ngày chúng có thể giết một người. Nhân Bài là NPC chỉ tồn tại để tạo thành cốt truyện, nên không thể giết người."
 
Đường Du há miệng, nghe thấy âm thanh yếu ớt của chính mình vang lên: "...Vậy chúng ta là gì?"
 
Thẩm Dịch Châu mở ra tờ giấy thứ ba, trầm mặc nhìn chằm chằm nó một lúc lâu. Đường Du đã sắp sửa khảm hình ảnh kia vào mắt mình, Thẩm Dịch Châu mới chậm rãi nói: "Chúng ta là Ngư Bài. Người là dao thớt, chúng ta là Ngư Bài - thịt cá, hoặc là chờ bị giết, hoặc là dành thời gian phá giải cốt truyện, chỉ có hai con đường này thôi."
 
Đường Du không nói gì, tâm trí cậu đang cực kì hỗn loạn, cả người lạnh như băng, dường như không có chút nhiệt độ nào.
 
"Đây là... đây là phạm pháp, Làng Quỷ..." Đường Du cũng không biết mình đang nói cái gì, cũng không biết mình có thể nói cái gì.
 
Thẩm Dịch Châu không nói chuyện, chỉ đứng lên vỗ vai cậu một cái.
 
Đường Du chậm chạp không kịp phản ứng, cố gắng thay đổi suy nghĩ của mình. Cậu cảm thấy nỗi sợ đang lan tràn khắp thân thể, tự như chất độc không ngừng xâm nhập trái tim cậu.
 
Một lát sau, cậu nghe thấy thanh âm khàn khàn của Thẩm Dịch Châu -
 
"Hôm nay là ngày thứ hai."
 
NPC Quỷ Bài chỉ không giết người vào ngày đầu tiên.
 
Nói cách khác, từ hôm nay trở đi, bọn chúng có thể thoả sức chém giết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận