Ngày thứ hai, sau khi ăn sáng xong, Dung Vân tới phòng luyện đàn, Dung phu nhân thì đi lên tầng.
Ba người bàn luận một lát, quyết định chia làm hai nhóm: Lâm Miêu Miêu đi theo dõi Dung phu nhân, nhìn xem tinh thần cô ta có gì khác lạ không; còn Đường Du và Thẩm Dịch Châu đi tìm Dung Vân, thử hỏi dò xem y có biết gì về bức ảnh kia không.
Chia nhiệm vụ xong, Đường Du và Thẩm Dịch Châu cùng đi đến phòng đàn. Phòng đàn ở tầng một, dựa sát nhà cảnh trồng hoa, không gian vừa thanh nhã lại vừa âm u.
Bên trong có tiếng đàn đứt quãng truyền ra, lúc có lúc không, giống như đàn được một lát lại nghỉ một lát, thỉnh thoảng còn có âm thanh sắc nhọn, nốt nhạc như đang phản ánh tâm trạng của người chơi đàn.
Thẩm Dịch Châu gõ cửa. Tiếng đàn trong phòng thoáng chốc im bặt. Thanh âm của Dung Vân vang lên: "Mời vào."
Hai người cùng vào. Đây là một căn phòng vô cùng trống trải. Sàn gỗ được đánh bóng bằng sáp, dưới ánh mặt trời trông sáng bóng như gương, gần như có thể soi được cả bóng người. Phòng có cửa sổ sát mặt đất rất to, ở đó đặt một cây đàn dương cần. Dung Vân ngồi trên ghế chơi đàn, vẻ mặt không có gì bất thường.
Nếu như hôm qua y còn bất an sợ hãi, thì hôm nay đã bình tĩnh lại. Y an tĩnh ngồi đó, dường như không có bất kì phiền não nào.
Thẩm Dịch Châu đi vào phòng, lặng lẽ đánh giá xung quanh.
Đường Du đi tới trước mặt Dung Vân: "Chào ngài."
Dung Vân: "Buổi sáng tốt lành."
Đường Du đi thẳng vào vấn đề, lấy một tấm hình từ trong túi ra, đưa tới trước mặt Dung Vân: "Hôm qua chúng tôi tìm được tấm ảnh này bên cạnh đàn dương cầm, người trong ảnh là ngài phải không?"
Tay Dung Vân đang đặt trên phím đàn, lúc này lại chậm rãi buông thõng, để lên đầu gối. Ánh mắt y rơi xuống tấm ảnh cũ kia, hơi hơi run rẩy. Từ góc nhìn bên cạnh, gò má của y trắng như tuyết, thể như đã hoàn toàn đóng băng.
Y bình tĩnh nhìn nó một lát. Thời gian yên lặng trôi qua từng chút một. Dường như có gì đó rất căng thẳng, bầu không khí trở nên vô cùng khẩn trương.
Thấy y có vẻ không định mở miệng, Đường Du đang do dự xem có nên hỏi chuyện khác để tìm ra manh mối hay không thì Dung Vân đã lên tiếng, thanh âm khàn khàn: "Đúng vậy."
Đường Du sửng sốt. Cậu nhanh chóng hỏi tiếp câu thứ hai: "Tấm ảnh này hình như được chụp trong một cuộc thi dương cầm, có vẻ như là trên sân khấu. Ngài có nhớ nó được chụp từ bao giờ không?"
Trong chốc lát, dường như Dung Vẫn đã hốt hoảng. Nhưng y vẫn nhẹ nhàng trả lời: "Năm tôi mười tám tuổi, ở một cuộc so tài dương cầm."
Không hiểu vì sao, khi nói câu này, ánh mắt y lại đượm vẻ hoài niệm.
Không ngờ lại dò hỏi thuận lợi như vậy, Đường Du thừa thắng xông lên: "Trong cuộc thi này, ngài là người thắng?"
Dung Vân cuối cùng cũng dời mắt khỏi tấm ảnh, nhìn về phía Đường Du. Vẻ mặt y có hơi kì lạ, nhưng sau đó y chậm rãi lắc đầu: "Không, tôi chỉ đứng thứ tư."
Đường Du chăm chú nhìn y: "Người đứng nhất là ai?"
Dung Vân chợt trầm mặc.
Đường Du: "Ngài đã quên, hay không muốn nói?"
Dung Vân nghiêng đầu, đưa tay vuốt ve đàn dương cầm trước mặt. Đó rõ ràng là tư thế từ chối nói chuyện.
Thực ra Đường Du chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, để xem xem có thể thu được nhiều thông tin hữu dụng hơn không, không ngờ lại thu được nhiều hơn dự liệu.
Đường Du đang định nói gì đó, Thẩm Dịch Châu đã đi tới, lấy ảnh chụp trong tay cậu. Hắn nhìn về phía Dung Vân, dứt khoát hỏi: "Thiếu niên cùng ngài ôm hôn là ai?"
Dung Vân vẫn im lặng. Y cắn chặt khớp hàm, không nói một lời.
Thẩm Dịch Châu: "Anh ta không phải người đứng thứ nhất sao?"
Khuôn mặt của thiếu niên trong ảnh chỉ còn một nửa, không thể nhìn rõ toàn bộ dung mạo của anh. Nhưng có thể nhận ra, anh ta mặc một bộ tây trang giống Dung Vân. Hơn nữa trên sân khấu, vẻ mặt hai người đều rất vui vẻ. Chắc chắn trong hai người bọn họ, có một người đạt quán quân.
Nhưng Dung Vân lại nói, y chỉ đứng thứ tư.
Cũng không loại trừ trường hợp thiếu niên kia không tham dự. Có thể anh ta chỉ đơn giản là vì người yêu đoạt giải mà vui vẻ, vì thế mới lên sâu khấu ôm Dung Vân.
Nhưng nhìn biểu cảm trong bức ảnh này, tư thế của Dung Vân hơi bị động. Y ngước đầu lên, trên mặt tuy mang ý cười, nhưng lại bị thiếu niên ôm vào trong lòng.
Cái hôn này, không giống như vì y mà vui vẻ, ngược lại, giống như y đang vì thiếu niên kia mà vui sướng.
- đây là cảm giác mà bức ảnh mang lại.
Đối mặt với Thẩm Dịch Châu, Dung Vân lại làm như không nghe thấy. Ngón tay thon dài thong thả lướt trên phím đàn đen trắng.
Đướng Du khẽ hít vào một thời: "Chúng ta làm gì đây?"
Thẩm Dịch Châu lại rất bình tĩnh: "Không hỏi được thì đi tìm đầu mối khác."
Đường Du gật đầu, chuẩn bị ra khỏi phòng tập đàn. Nhưng đúng lúc này, Dung Vân chợt gọi bọn họ lại.
Thẩm Dịch Châu quay đầu. Dung Vân nhìn bức ảnh cũ trong tay hắn: "Bức ảnh kia... có thể để lại cho tôi không?"
Đường Du hơi sửng sốt. Cậu nhìn Thẩm Dịch Châu, không ngờ Thẩm Dịch Châu nhanh chóng từ chối: "Không."
Dung Vân hồn xiêu phách lạc "ồ" một tiếng, sau đó tiếp tục nghiêng đầu, như một con rối mà ấn ấn phím đàn.
Còn Đường Du, cậu lại được thấy một mặt khác của Thẩm Dịch Châu.
Nếu là người bình thường, khi đối mặt với sự việc ma quái mà còn bị nhân vật chính yêu cầu, nhất định sẽ run rẩy làm theo. Thế nhưng Thẩm Dịch Châu không chỉ từ chối, mà còn vênh vênh váo váo từ chối, như kiểu "đồ này tôi nhặt thì là đồ của tôi, sao phải đưa cho anh làm gì."
Hai người ra khỏi phòng. Thẩm Dịch Châu như đang suy nghĩ gì đó: "Những thông tin thu được từ bức ảnh này tạm thời chỉ có thế, chúng ta đổi hướng điều tra đi..."
Hắn còn chưa nói hết, bỗng nhiên lại đụng phải gì đó, lảo đảo suýt ngã.
Đường Du tay lanh mắt lẹ đỡ lấy hắn, thấp giọng hỏi: "Anh có sao không?"
Thẩm Dịch Châu lắc đầu, sau đó cúi đầu nhìn xuống.
Cô bé mặc váy trắng, tóc tai bù xù đang ôm búp bê, ngẩng đầu nhìn hắn.
Hôm qua Đường Du đã bị cô bé này cho ăn đủ, nhất thời cảm thấy ê hết cả răng. Cậu nắm tay Thẩm Dịch Châu, muốn kéo hắn đi. Thế nhưng thân hình cô bé nhanh như chớp chặn đường họ, giơ con búp bê mặt ki - mô - nô trong tay lên: "Anh trai ơi, chơi búp bê với em đi!"
Mục tiêu của nó là Đường Du.
Đường Du căng thẳng, trong mắt lộ ra một tia cảnh giác. Hai tay cậu thả xuôi, theo bản năng muốn từ chối, nhưng Thẩm Dịch Châu lại mỉm cười. Hắn kéo Đường Du ra sau lưng, sau đó cúi người nói: "Chơi búp bê? Được, anh thích chơi búp bê lắm."
Nói xong liền tự tay cầm lấy búp bê, cười tủm tỉm: "Chơi thế nào? Hay là em đặt quy tắc chơi thử xem?"
Đường Du vốn muốn tránh con búp bê kia, thấp giọng mắng: "Anh điên rồi à? Hôm qua..."
Cậu còn chưa nói xong, Thẩm Dịch Châu đã giơ ngón trỏ lên môi, suỵt một tiếng. Hắn nháy mắt với cậu, sóng mắt lưu chuyển vẻ săn sóc: "Ngoan ngoãn đứng yên, để xem anh trai đây lấy lại danh dự cho em thế nào."
Đường Du trầm mặc: "..."
Sao cứ cảm thấy có gì đó không đúng nhỉ?
Cô bé lấy từ đằng sau ra một cây lược bằng gỗ đào rất to, còn có một cái dây thun màu đen: "Giúp búp bê của em chải tóc! Tóc búp bê thường không được chải gọn, mẹ biết sẽ mắng em."
Thẩm Dịch Châu cầm lấy, múa máy hai tay trên tóc búp bê: "Chải tóc không gọn? Em luôn tự chải tóc sao?"
Đường Du đứng bên cạnh chú ý quan sát tư thế chải tóc của Thẩm Dịch Châu. Cậu muốn nhắc hắn đừng làm đau búp bê, nhưng một giây tiếp theo, Đường Du kinh ngạc mở to hai mắt.
Chỉ thấy mười ngón tay của Thẩm Dịch Châu di chuyển thoăn thoắt, như thể đã có nghề từ trước, bện tóc búp bê cực kì thành thục.
Đường Du lại rơi vào trầm mặc: "..."
Đều là thẳng nam, vì sao Thẩm Dịch Châu lại ưu tú như vậy.
Cô bé cũng nhìn chằm chằm động tác của Thẩm Dịch Châu, có lẽ vì không thấy hắn phạm lỗi gì, cô bé trả lời: "Sau khi mẹ mới đến, em đều tự chải tóc. Mẹ nói trẻ ngoan đều tự chải tóc hết, tóc chải không gọn thì sẽ bị phạt."
Nghe xong lời này, trong đầu Đường Du nhanh chóng hiện lên câu nói hôm qua cô bé nói với mình - sau khi mẹ của em đi mất, em chưa từng chải tóc ngay ngắn.
Cô bé vừa nói... mẹ mới?
Chẳng lẽ Dung phu nhân bây giờ không phải Dung phu nhân đích thực? Hay là Dung Vân đã li dị, Dung phu nhân hiện tại là vợ hai của y?
Đầu óc Đường Du bắt đầu hoạt động hết công suất.
Thẩm Dịch Châu cúi đầu bện tóc. Bím tóc xinh đẹp dần thành hình trong tay hắn. Hắn tiếp tục hỏi: "Nói vậy là, mẹ mới đối xử với em không tốt?"
Cô bé gật đầu.
Thẩm Dịch Châu nở nụ cười: "Vậy mẹ em đi bao giờ vậy? Cô ấy đi đâu rồi?"
Cô bé chậm rãi chớp mắt, hơi hơi nghiêng đầu. Tóc của cô bé rất lộn xộn, vì động tác này mà xoã đến cả bả vai. Cô bé nghịch nghịch lọn tóc mềm mại, bỗng nhiên mỉm cười: "Em không biết. Em không có mẹ cũ, em chỉ có một mẹ thôi. Em yêu mẹ lắm. Trẻ ngoan không được nói dối, nói dối thì sẽ bị phạt."
Động tác của Thẩm Dịch Châu hơi ngừng lại. Đúng lúc này, búp bê trong tay hắn bỗng nhiên giật mình một cái rất khẽ, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên.
Đường Du đứng cạnh sợ mất mật. Cậu phát hiện trong mắt búp bê bắt đầu có chất lỏng màu đỏ. Cậu lập tức kéo Thẩm Dịch Châu: "Anh nhẹ tay thôi, đừng làm đau nó!"
"Ồ," Thẩm Dịch Châu cúi đầu, mặt đối mặt với búp bê, vẻ mặt thay đổi: "Búp bê của em bắt đầu chảy máu này."
Trong nháy mắt, sắc mặt cô bé thay đổi còn nhanh hơn cả lật sách, trở nên cực kì dữ tợn. Cô bé giận dữ hét to: "Anh làm cậu ấy đau, anh làm cậu ấy đau - sao anh lại làm cậu ấy đau!?"
"Làm cậu ấy đau?" Thẩm Dịch Châu ngạc nhiên: "Anh còn chưa làm gì mà."
Đường Du kéo tay hắn, chuẩn bị sẵn sàng chạy. Nhưng động tác tiếp theo của Thẩm Dịch Châu suýt nữa khiến cậu ngạc nhiên đến mức rớt cả hai tròng mắt ra ngoài.
Thẩm Dịch Châu dứt khoát vặn đầu búp bê, khiến cho nó đầu một nơi thân một nơi, vẻ mặt vô tội: "Chết rùi, tay chân anh vụng quá, không cẩn thận rồi."
Đường Du thật sự muốn quỳ xuống. Da đầu cậu tê rần, suýt nữa nổ thành một chùm pháp hoa: "!!!"
Xong, bọn họ quay vào ô xác lạnh!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...