Nhìn vẻ mặt một lời khó nói hết của cậu, Thẩm Dịch Châu không nhịn được mà khẽ cười. Hắn đến bên Đường Du, đưa tay vò tóc cậu: "Đùa chút thôi."
Đường Du cắn môi, không được tự nhiên sờ sờ tóc mình, sau đó hỏi: "Thế anh xử lí như thế nào?"
"Cậu không nghe kĩ lời Dung Vân à?" Thẩm Dịch Châu thở dài: "Trong trò chơi này nếu không nghe kĩ những lời NPC nói, sao có thể thoát ra được? Ai, may mà cậu gặp được tôi, nếu là người khác thì phải làm sao bây giờ ta."
Đường Du trầm mặc một chút.
Vì sao cậu thấy ngữ khí của hắn cứ là lạ thế nào...
Không đợi Đường Du nghĩ ra lạ ở chỗ nào, Thẩm Dịch Châu đã đàng hoàng giải thích: "Y nói có ba việc kì quái xảy ra ở nhà này, đầu tiên là tay của y, thứ hai là con gái y có tâm lí bài xích với mẹ của nó, nhớ không?"
Đường Du chăm chú nghe, suy nghĩ một chút rồi giật mình: "A, nên anh lấy Dung phu nhân ra doạ cô bé?"
Thẩm Dịch Châu uể oải ngáp: "Tôi thử nghiệm chút thôi, không ngờ cô bé sợ mẹ thật."
"Có lẽ đó không phải mẹ cô bé chăng." Đường Du nhớ lại lời cô bé nói với cậu. Dù cô không nó rõ ràng là thật hay giả, song Đường Du cảm giác, cô bé đang nói thật.
Cậu và Thẩm Dịch Châu cùng thảo luận về việc vừa xảy ra trước cửa một chút.
Thẩm Dịch Châu nghe xong, trầm ngâm suy nghĩ trong chốc lát: "Vậy Dung phu nhân này có vấn đề."
Đường Du: "Chúng ta có nên tìm hiểu một chút không?"
"Không phải bây giờ." Thẩm Dịch Châu chỉ đồng hồ treo tường: "Chúng ta nghỉ một chút, đợi ăn cơm tối luôn. Chuyện này để mai nói tiếp."
Đường Du đáp "được", sau đó trở về phòng. Nhưng chưa được vài phút, cậu lại quay về lối cũ, trên mặt có chút do dự và thấp thỏm. Cậu kiên trì nói với Thẩm Dịch Châu: "À, trong phòng tôi toàn máu là máu... tôi ở lại chỗ anh nghỉ một chút được không?"
Thẩm Dịch Châu cười cười, vô cùng hào phóng: "Được, tặng cậu luôn cái ghê xô pha đấy."
***
Lúc ăn cơm tối, một nhà ba người có mặt đầy đủ. Con gái gia chủ ôm búp bê, khuôn mặt sạch sẽ, tựa như chuyện lúc chiều chưa từng xảy ra.
Đường Du chú ý, tóc con búp bê trên tay cô bé đang xoã ra.
Còn Dung Vân vẫn như trước, dù đã qua giờ nghỉ trưa, khuôn mặt vẫn vô cùng mỏi mệt, tinh thần y có vẻ rất tệ.
Mà Lâm Miêu Miêu trải qua nửa ngày ở nơi này, đến giờ đã kịp thời thích ứng, không còn quá sợ nữa, ăn uống hăng say.
Sau khi cơm tối xong, quản gia thu dọn bát đũa. Dung phu nhân nhìn các vị khách, chậm rãi nói: "Sau sáu giờ tối, các vị không nên ra khỏi cửa, nhất định phải ở trong phòng của mình. Chồng tôi bị suy nhược thần kinh, không thể nghe tiếng người, cũng không thể tiếp xúc với ánh sáng."
Hoá ra là vậy, bảo sao tầng hai lại u ám như thế.
Ba người trở về phòng mình. Đường Du vào phòng nhìn một chút, máu vẫn còn, cậu thử lấy nước rửa nhưng vô ích. Máu này không rửa được, ngược lại khi có nước vào, máu đã khô bèn chậm rãi tan ra, chảy trên mặt đất giống như dòng nước có sinh mệnh.
Đường Du hết cách, đành gõ cửa phòng Thẩm Dịch Châu lần nữa.
Thời tiết nơi này rất kì quái. Rõ ràng không phải mùa đông, nhưng vừa qua sáu giờ, sắc trời đã tối đen. Hành lang u ám giờ phút này tối đen như mực, giơ tay ra không thấy được năm ngón. Bọn Đường Du như bị giam vào một cái rương đen không có ánh sáng, không khí cực kì ngột ngạt khó chịu.
Hai người rửa mặt xong, Đường Du nằm trên ghế xô pha mềm mại, nhưng không ngủ được.
Thẩm Dịch Châu trên giường thì ngược lại, ngủ rất ngon giấc; nhưng thấy cậu trở mình liên tục, hắn bèn đề nghị: "Nếu cậu không ngủ được thì chúng ta tâm sự vậy?"
Đêm dài đằng đẵng, có người cùng cậu nói chuyện quả thật rất tốt.
Đường Du đáp một tiếng: "Ừm."
Thẩm Dịch Châu nhìn đỉnh màn trên đầu, đôi mắt đen sáng rực, không có vẻ gì là buồn ngủ: "Bên ngoài cậu làm việc gì?"
Đường Du: "Lập trình viên, viết chương trình các thứ."
"À, lập trình viên." Trong bóng đêm, Thẩm Dịch Châu nhìn cậu: "Lập trình viên các cậu hình như rất khó tìm bạn gái?"
Đây là một chuyện rất đau lòng. Đối với đa số các lập trình viên, dù muốn nhưng cũng rất khó có thể tìm được bạn gái, sợ là phải sống ế đến già. Theo lý thuyết của bọn cậu, khi yêu, không chỉ phải đối mặt với câu hỏi tình cảm của bạn gái: Nếu em và mẹ anh cùng rơi xuống sông thì anh sẽ cứu ai; mà còn phải đối mặt với câu hỏi liên quan đến cuộc sống mưu sinh - giữa em và game, anh thấy cái nào quan trọng hơn?
Hay vấn đề này đều vô cùng nan giải, già trẻ lớn bé, có rất nhiều lập trình viên đã giơ tay xin hàng.
Hẹn hò bình thường thì không nói, nhưng nếu có bạn trai là lập trình viên trò chơi, sinh hoạt hàng ngày đều gắn chặt với cái máy tính, làm gì có bạn gái nào chịu nổi.
Đường Du chưa từng có bạn gái, nhưng khi nghĩ tới việc này, cậu vẫn thở dài một hơi: "Đúng vậy."
Khoé môi Thẩm Dịch Châu khẽ khàng cong lên một chút: "Rất tốt."
Đường Du tưởng mình nghe nhầm, nghiêng đầu nhìn hắn: "Anh nói gì cơ?"
Thẩm Dịch Châu cực kì vô tội: "Ừm? Tôi vừa nói gì à? Chắc không phải đâu nhỉ."
Đường Du hoài nghi nhìn hắn một lúc, nhưng xung quanh đều là bóng đêm đen như mực, không thể nhìn thấy gì cả. Cậu cũng không cố tra hỏi nữa: "Ừm, vậy anh làm gì?"
Thẩm Dịch Châu: "Nói ra thì hơi phức tạp, cậu cứ hiểu đơn giản là kĩ thuật viên sửa máy tính."
Không hiểu tại sao khi nói lời này, giọng hắn có vẻ lạnh nhạt, như thể không muốn nói quá kĩ.
Đường Du cảm thấy như vậy, vì thế im lặng một lúc. Lát sau liền cảm thấy mê man, cơn buồn ngủ đang kéo đến; đúng lúc cậu đang chuẩn bị ngủ, Thẩm Dịch Châu chợt gọi tên cậu: "Đường Du."
Đường Du mơ mơ hồ hồ trả lời: "Ừm?"
"Đừng ngủ sâu quá, đêm nay có chuyện."
Khi Thẩm Dịch Châu nói câu này, Đường Du đã không còn ý thức, vì vậy cậu không trả lời.
Đến nửa đêm, quả thực có chuyện lạ xảy ra.
Khoảnh khắc tiếng chuông điểm mười hai giờ vang lên, đàn dương cầm đặt trong phòng khách đột nhiên bắt đầu đàn tấu; thể như âm thanh của ma quỷ, rất lâu không ngừng, tiếng đàn rất mạnh mẽ, mỗi một âm tiết vang lên trong không khí, giống như một hòn đá bị ném xuống hồ nước sâu, vọng lại với âm lượng gấp trăm ngàn lần trong biệt thự.
Đường Du bừng tỉnh, nhưng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Thẩm Dịch Châu nhanh tay mở đèn, tia sáng dìu dịu trải đầy mặt đất, phản chiếu lên đôi mắt của hắn, tản ra ánh sáng dịu dàng.
Đường Du dụi mắt, ngồi dậy trên ghế xô pha. Chăn mền trên người cậu trượt ra. Thẩm Dịch Châu cũng rời giường đến bên cạnh cậu: "Cậu tỉnh chưa?"
Đường Du nhìn hắn. Thẩm Dịch Châu đang cách cậu rất gần. Ngũ quan thẳng tắp, đường nét sắc sảo, ánh sáng dường như khiến đường cong trên thân thể hắn trở nên nhu hoà hơn rất nhiều, mang lại cho người ta cảm giác thân thiết an tâm. Hắn ngồi bên ghế xô pha, cúi người nhìn cậu. Đôi mắt hắn đen nhánh lại trong suốt, giống như ngọc thạch đen bóng.
Trong chớp mắt, Đường Du giống như bị điện giật. Dường như mọi thứ xung quanh cậu đều đang biến mất, thời gian như quay ngược lại một ngày nào đó trong quá khứ, trong dòng nước lũ, một thân ảnh cao ráo đứng lặng người, sau đó chậm rãi lấy lại tinh thần, đối mặt với Đường Du - đó rõ ràng là khuôn mặt của Thẩm Dịch Châu.
Bên tai cậu dường như chỉ có nước chảy mênh mang, tất thảy khung cảnh chung quanh đều trở nên xa xôi mơ hồ.
Đường Du có chút hoảng hốt: "Thẩm Dịch Châu? Có phải tôi đã từng gặp anh ở đâu rồi không?"
Thẩm Dịch Châu thoáng sửng sốt, chưa kịp nói gì thì Đường Du đã lấy lại tinh thần. Cậu dùng sức chớp chớp mắt, ảo giác ban nãy nhanh chóng biến mất.
Cậu rời khỏi ghế xô pha, nở nụ cười với Thẩm Dịch Châu: "Không có ý gì đâu, vừa này là tôi nằm mơ thôi, anh đừng để ý. Tôi nghe thấy có tiếng đàn, chúng ta xuống xem một chút không?"
Thẩm Dịch Châu nhanh chóng thu lại cảm xúc trong đáy mắt, "ừ" một tiếng: "Đây là việc kì quái thứ ba mà Dung Vân nói."
Hai người đi ra cửa, đúng lúc trông thấy Lâm Miêu Miêu đang núp sau cửa phòng, bộ dáng muốn hỏi nhưng lại không dám. Thấy hai người đi tới, cô như nhìn thấy vị cứu tinh: "Cuối cùng các anh cũng ra! Khúc dương cầm này nghe sợ quá!"
Đường Du thuận miệng an ủi cô một câu. Cả bọn đi dọc hành lang ra ngoài, lại đi qua cửa của một căn phòng khác. Ánh sáng xuyên qua cánh cửa khép hờ, rạch lên mặt đất.
Cùng lúc ấy, ba người còn nghe thấy tiếng gào khóc từ trong phòng truyền ra. Thanh âm kia rất quen thuộc, là Dung Vân. Đường Du và Thẩm Dịch Châu liếc nhau. Hắn đưa tay nhẹ nhàng gõ cửa.
Người mở cửa là Dung phu nhân. Không hiểu vì sao, khuôn mặt cô trong đêm hôm khuya khoắt nom tái nhợt mỏi mệt, ngay cả đôi môi cũng không có chút huyết sắc. Cô nhìn bọn họ, thản nhiên nói: "Không phải tôi đã nói sau sáu giờ tối đừng ra khỏi cửa sao?"
Nhưng mà cô vừa dứt lời, Dung Vân sau lưng cô nghẹn ngào nói: "Có phải khách của anh không? Mau để họ vào đây!"
Dung phu nhân tất nhiên rất nghe lời Dung Vân. Y vừa nói xong, dù cô không tình nguyện, nhưng cũng chầm chậm tránh ra, để bọn họ đi vào.
Đường Du đang chuẩn bị vào xem xét tình huống, Thẩm Dịch Châu đằng sau chợt kéo nhẹ áo cậu, ghé tai nói khẽ: "Cậu và Lâm Miêu Miêu vào xem trước, tôi xuống dưới tầng xem đàn dương cầm."
Năng lực của Thẩm Dịch Châu rất mạnh, Đường Du cũng không khuyên ngăn, nhẹ nhàng gật đầu: "Được, anh cẩn thận nhé."
Thẩm Dịch Châu cười với cậu, sau đó bước nhanh xuống tầng.
Đường Du và Lâm Miêu Miêu đi vào phòng ngủ của vợ chồng Dung Vân. Vừa bước vào cửa, Đường Du đã ngửi thấy một thứ mùi rất khó chịu. Sau đó, cậu nhanh chóng biết mùi tanh và cảm giác ẩm ướt trên tầng hai này bắt nguồn từ đâu - bắt nguồn từ phòng ngủ của vợ chồng họ.
Mùi hương quá nồng, sau khi Đường Du vào cửa, cậu cảm tưởng như không phải mình vừa bước vào một căn phòng, mà giống như đang đi vào một mộ phần được chôn sâu dưới bùn đất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...