Sự thật chứng minh, Đường Du là một thanh niên chỉ biết chạy code này kia, hoàn toàn không đánh lại một phụ nữ nông thôn quanh năm làm việc đồng áng; cậu chẳng phản kháng nổi, đành để nàng kéo mình về.
Mà vì tránh khiến cho người khác nghi ngờ, Trần Giải và Nguyên Bạch cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Đường Du bị lôi đi.
Bên ngoài trại có hàng rào, những nóc nhà nho nhỏ nhìn qua hình như là làm bằng gỗ, trên đó chất rất nhiều cỏ khô, mỗi nhà đều có hai tầng, nhiều nhất là ba. Đếm qua số lượng có thể đoán ra nhân khẩu ở đây cũng không nhiều.
Lúc này sắc trời đã tối, có vài hộ gia đình đã bật đèn, từng đụn khói bắt đầu bay lên từ ống khói.
Người phụ nữ dắt Đường Du về một căn nhà nhỏ, sau đó lại lải nhải một lúc lâu nữa, Đường Du bày ra vẻ mặt điềm đạm đáng yêu, cái gì cũng đồng ý.
Thấy Đường Du có vẻ như không muốn tự gây tổn thương cho bản thân nữa, người phụ nữ mới yên tâm mà cẩn thận trở về nhà mình.
Đường Du đi vào ngôi nhà trước mặt. Người phụ nữ nói đây là nhà cậu, về sớm chút để nấu cơm, chăm sóc người đàn ông của cậu.
Trong nhà không có đèn điện, vừa bước vào cửa, một luồng khí khô ráo tức thì phả vào mặt. Đường Du sờ soạng đốt đèn dầu lên, việc đầu tiên cậu làm là soi gương, khi phát hiện ra mình nhìn vẫn vậy mới thở dài một hơi.
Chỉ cần không phải là con gái thì cái gì cũng dễ nói.
Y phục đã ướt hết cả, dính lên người rất khó chịu. Đường Du đổ nước vào thùng gỗ rồi đi tìm quần áo, lúc tìm quần áo, cậu không dám nhìn đám váy hoa màu sắc sặc sỡ, cầm một bộ áo dài màu xanh sau đó ung dung thong thả đi tắm rửa.
Lúc này cậu đột nhiên lại nghe thấy tiếng bước chân truyền tới từ cửa chính. Đường Du giật mình, theo bản năng quay đầu lại nhìn: "Ai đó?"
Cậu không nhìn thấy gì. Từ phòng tắm đến cửa chính cách nhau một khoảng, huống chi còn có môt cánh cửa nữa, có điều Đường Du lại nghe thấy tiếng bước chân đang di chuyển về phía này, cuối cùng dừng trước cửa phòng tắm. Ánh sáng của đèn dầu chiếu xuống, ôm lấy sườn mặt của người nọ.
Đường Du tiện tay kéo áo, muốn nhanh chóng thay đồ ra ngoài, hơn nữa cậu cũng đã tắm đủ rồi, ai biết “thứ” vừa vào là người hay quỷ chứ.
Khi cậu còn đang nghĩ thế, người ngoài cửa đã mở miệng, thanh âm rất êm tai: "Đường Du?"
Đường Du nhận ra giọng nói này, là Thẩm Dịch Châu.
Trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng trở về vị trí cũ. Đường Du mặc quần áo xong xuôi, nhưng không sao thắt được cái dây lưng phiền phức này, chỉ có thể buộc lung tung cho xong rồi ra ngoài: "Tôi đây."
Bộ quần áo Thẩm Dịch Châu mặc không khác của cậu mấy. Nếu là người khác, mặc áo choàng rộng như vậy chắc chắn sẽ có vẻ mập mạp, nhưng ở trên người hắn lại có khí chất xuất chúng, người cũng cao thon.
Thẩm Dịch Châu nhìn cậu, yết hầu nhẹ nhàng lên xuống, vẻ mặt vẫn bình tĩnh thờ ơ: "Cậu về lúc nào vậy?"
Quần áo này thực sự quá phức tạp, Đường Du chỉ có thể lấy tay giữ cho y phục không tuột xuống, trên người lúc này còn tản ra hơi nước do vừa tắm xong, khuôn mặt trắng nõn, nhìn qua giống một thư sinh nhã nhặn tuấn tú.
Nghe xong câu này, Đường Du chần chừ một lát: "Về...? Anh... anh không phải là..."
Chính là người đàn ông tính tình cương liệt của A Ngọc!
Cậu chưa nói hết câu nhưng suy nghĩ đã viết hết cả lên mặt, Thẩm Dịch Châu biết câu cậu chưa nói xong kia là gì, hắn gật đầu: "Là tôi."
Đường Du: "..."
Cậu cảm giác mình không còn gì để nói, biểu tình có chút tan vỡ: "Tôi là đàn ông, vì sao hệ thống lại cho tôi nhập vai thành con gái..."
Cậu thực sự không thể tiếp nhận thân phận mới của mình: một cô nương suýt bị thất thân.
“Có lẽ là do yêu cầu của cốt truyện." Thẩm Dịch Châu vẫn cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt không hề di chuyển: "Trong mỗi phó bản, cốt truyện và nhân vật không độc lập với nhau, người chơi chỉ có thể xuất hiện trong cốt truyện của phó bản, trường hợp của cậu cũng không phải đến giờ mới có. Có thể vì nhân vật nam trong cốt truyện này đã bị dùng hết rồi, vì thế hệ thống để cậu nhập vai một cô gái."
Đường Du yên lặng tiêu hoá lời giải thích này, sau đó gật đầu: "Được rồi, tôi không nói chuyện này nữa. Trên đường về tôi thấy Nguyên Bạch và Trần Giải, sao giờ anh mới về?"
Thẩm Dịch Châu: "Vì tôi phát hiện ra một việc."
Đường Du: "Ừm?"
Vẻ mặt Thẩm Dịch Châu chưa bao giờ âm trầm đến vậy: "Trong phó bản này ngoài chúng ta ra còn có cả những đội chơi khác."
"Những đội chơi khác?" Đường Du phản ứng rất nhanh: "Mọi người cùng vào một phó bản?"
Thẩm Dịch Châu: "Đúng. Tình huống này rất phức tạp."
Vẻ mặt Thẩm Dịch Châu thực sự quá nghiêm trọng, đây là lần đầu tiên Đường Du thấy dáng vẻ này của hắn, không khỏi căng thẳng: "Vì sao?"
Nếu có cả những đội khác, người nhiều sức lớn, mọi người cùng khai thác cốt truyện sẽ nhanh hơn, chẳng lẽ không phải chuyện tốt ư?
"Vì sẽ xuất hiện đố kị." Thẩm Dịch Châu nói: "Bình thường trong trò chơi sẽ có người chủ trương tranh đoạt, các tin tức trong phó bản cũng sẽ không vì nhiều người tham gia mà giảm bớt, ngược lại, khi tới nơi này kiếm điểm để cứu sống chính mình, dục vọng của con người sẽ càng bị phóng đại thêm, có vài người thậm chí còn không từ thủ đoạn."
Người chơi khi mới vào phó bản đều nằm ở thế yếu, trong số ba nhân vật: nhân bài, quỷ bài và ngư bài, ngư bài là vô dụng nhất, hầu như chỉ có thể ngồi yên chờ chết. Có điều phó bản cũng có hạn chế, ngày đầu tiên sẽ không có người chết, bắt đầu từ ngày thứ hai, mỗi ngày quỷ bài có thể giết một người.
Nói cách khác, sao có thể đảm bảo rằng mình sẽ sống được thêm một ngày nữa?
Rất đơn giản - chỉ cần mỗi ngày đều có người chết là được. Chỉ cần người chết kia không phải mình, mình sẽ có cơ hội chống chọi đến cuối cùng, hơn nữa manh mối khai thác của người chết sẽ được chuyển qua cho người ra tay, điểm chơi cũng vậy, chỉ cần sống sót thoát khỏi phó bản, đó chính là người thắng lớn nhất.
Sẽ có vài người có suy nghĩ như vậy.
Mà cái khiến người ta sợ hãi chính là, suy nghĩ này hoàn toàn có thể thực hiện được, cũng là phương pháp kiếm điểm chơi nhanh nhất, đồng thời không phải chịu bất cứ sự trừng phạt nào.
Trong bóng đêm tăm tối, ma quỷ nơi vực sâu dữ tợn mỉm cười, chậm rãi quay đầu sang, hoá ra đó lại là dung nhan con người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...