Tác dụng của yêu là sống lâu

Thẩm Dịch Châu đã phổ cập kiến thức cho cậu, NPC Quỷ Bài là quỷ, nhưng trước khi là quỷ thì cũng là người, sau khi chết bọn họ mới thành quỷ.
 
Đường Du chần chờ một chút: "... vậy em chết như thế nào?"
 
Cô bé chậm rãi cong khoé môi, sau đó nhẹ nhàng nói: "Em chết lâu lắm rồi, em đợi ở trên gác này, nhưng không ai đến thăm em..."

 
Có thể vì sợ đã quen nên Đường Du cũng không có phản ứng gì lớn lắm: "Em chết trên gác sao? Ai giết em?"
 
Cô bé từ từ xoay người, nhìn về phía giá hành hình. Đường Du tưởng nó muốn đứng cạnh giá hành hình, nhưng bước chân cô bé chuyển hướng đi đến ngăn tủ lớn cạnh đó rồi ngừng lại.
 
Đường Du bỗng có một dự cảm rất xấu, người cậu cứng đờ: "...thi thể của em ở đó?!"
 
Cô bé cười một tiếng, không tỏ rõ thái độ: "Anh không đến xem thì sao biết được?"
 
Đường Du bèn đi lên, trong lòng niệm mấy lần câu "đắc tội rồi", sau đó kéo tủ ra.
 
Khi nhìn rõ bên trong có cái gì, cậu suýt nữa sợ đến mức phát bệnh tim!
 
Trong ngăn kéo là một đống thịt băm, còn có cả nội tạng, khớp xương, một màu đỏ tươi bị nhét lung tung vào bên trong.
 

Đường Du phản xạ có điều kiện lập tức đóng cửa tủ lại.
 
Cô bé đứng bên cạnh chậm rãi nói: "Đây là em và mẹ cũ, thật tốt vì mẹ và em không phải xa nhau, thật tốt."

 
Mẹ cũ - cô bé từng nhắc đến người này rất nhiều lần. Cô bé cũng nói mẹ cũ đã chết lâu rồi, mẹ mới và mẹ cũ có dáng dấp giống nhau.
 
Đường Du vẫn chưa hoàn hồn, vì thế cậu lùi lại mấy bước. Chợt khi ánh mắt chuyển tới giá hành hình, cậu nhìn thấy chẳng biết tự bao giờ trên đó đã có một người phụ nữ bị trói tóc tai bù xù, cả người đầy máu, mái tóc dài nhếch nhác xoã xuống che kín gò má.
 
Có lẽ nhận ra ánh mắt của Đường Du, cô ta bỗng nhiên ngẩng lên nhìn cậu. Trên mặt cô ta không có da, nơi vốn phải là mắt giờ đây chỉ có hai con ngươi trần trụi.
 
Đường Du: "...Đệt."
 
Cậu liên tục lùi về phía sau, mãi đến khi lùi đến cửa, suýt nữa đã hụt chân mà ngã.
 
Xung quanh người phụ nữ có rất nhiều ruồi, chúng vừa bay vừa phát ra tiếng vo ve.
 
Nhưng cô ta không để ý, chỉ nhìn về phía Đường Du, chậm rãi mở miệng: "Cậu có thấy da của tôi đâu không?"
 
Lần này Đường Du phản ứng kịp thời. Ban nãy cậu mở ngăn kéo ra chỉ thấy thịt và nội tạng, không có da! Nói cách khác, da của cô bé và mẹ đều đã bị lột ra!
 
Tức là Dung phu nhân hiện tại giết hai người họ, sau đó lột da Dung phu nhân này khoác lên người?!
 
Như thể chứng thực suy đoán của cậu, đôi môi đỏ thẫm của người phụ nữ mở ra, nhẹ nhàng nói: "Cậu giúp tôi hỏi Thịnh Ý một chút, hỏi xem da của tôi hắn dùng có tốt không?"
 
Đường Du còn chưa kịp phản ứng, chân cậu lúc đầu đang đứng vững lúc này lại đạp lên khoảng không, cả người ngã xuống.
 
Cậu chạy tới ngã rẽ mới dừng lại. Đầu cậu nặng nề đụng phải tường, Đường Du chỉ cảm thấy trước mắt mình toàn sao là sao, không nhìn rõ bất cứ thứ gì, toàn thân bủn rủn như sắp tan rã.
 
Người phụ nữ lại đeo bám dai dẳng như hình với bóng, rõ ràng khoảng cách đã xa như vậy, nhưng giọng nói của cô ta truyền tới vô cùng rõ ràng, lại có vẻ âm u đáng sợ: "Giúp tôi nói với hắn, thù của hai mẹ con tôi, một ngày nào đó, chúng tôi sẽ bắt hắn phải trả!"
 
"Cạch" một tiếng, cửa hành lang mở ra, có chút ánh sáng yếu ớt chiếu vào.
 
Đường Du chật vật đứng dậy rồi lảo đảo đi xuống.
 
Vừa đến tầng hai, cậu dùng hết sức đóng cánh cửa kia lại rồi tựa lên tường nặng nề thở dốc.
 
Một lát sau, Đường Du thấy tâm trạng đã ổn định mới lấy quyển nhật kí ở trong ngực ra.
 
***
 
Một ngày trôi qua rất nhanh. Thời gian tiếp theo, Đường Du dành thời gian kiểm tra toàn bộ tầng một và tầng hai, nhưng không có phát hiện gì mới.
 
Rất nhanh đã đến giờ cơm tối, Thẩm Dịch Châu biến mất cả ngày, Dung Vân và Dung phu nhân đều xuất hiện, Lâm Miêu Miêu cũng ngồi bên bàn ăn.
 
Trong lúc ăn cơm, Dung phu nhân vẫn phẫn hận nhìn Thẩm Dịch Châu. Khuôn mặt cô ta có chút dữ tợn, sự kì quái này ngay cả Dung Vân cũng chú ý, còn ân cần hỏi cô ta có chuyện gì vậy, nhưng Dung phu nhân vẫn không nói gì.
 

Sau khi cơm nước xong, mọi người chuẩn bị giải tán. Dung Vân chợt gõ bàn, y nói: "Phiền mọi người chờ một chút, tôi có việc muốn nói."
 
Tinh thần Lâm Miêu Miêu không tốt lắm, nhìn thì có vẻ vẫn bị việc không thể đăng xuất đả kích tinh thần, vì thế mặt cô dại ra.
 
Thẩm Dịch Châu vẫn một bộ dáng điềm nhiên không việc gì.
 
Lúc đầu Đường Du muốn tìm Thẩm Dịch Châu nói chuyện, nhưng nghe y nói vậy cũng chỉ có thể ráng nhịn nghe y nói hết.
 
Dung Vân hắng giọng: "Chuyện là buổi diễn tấu của tôi sẽ bắt đầu vào ngày mai, mọi người có thể tới không?"
 
Đây là buổi diễn cuối cùng của y.
 
Đường Du chưa kịp nói gì thì Thẩm Dịch Châu đã cười: "Diễn tấu? Nhất định chúng tôi sẽ tham dự rồi."
 
Tâm trạng Dung Vân không tệ, vì thế cũng cười: "Được, vậy sáng mai mọi người đều tới nhé, tôi hi vọng không ai vắng mặt."
 
Thẩm Dịch Châu: "Tất nhiên."
 
Sau khi nói xong, Dung Vân và Dung phu nhân cùng nhau rời đi.
 
Thẩm Dịch Châu cũng đứng dậy chuẩn bị đi. Đường Du và Lâm Miêu Miêu theo sát phía sau.
 
Đi cạnh Thẩm Dịch Châu, Đường Du lúc này mới hỏi: "Sao anh lại đồng ý với y?"
 
Thanh âm Thẩm Dịch Châu nhàn nhạt: "Phó bản này sắp kết thúc rồi, cốt truyện đã phát triển không sai biệt lắm. Đợt lát nữa về phòng tôi nói cho nghe."
 
Lâm Miêu Miêu lúc đầu không hào hứng lắm, nhưng sau khi nghe thấy Thẩm Dịch Châu nói vậy hai mắt liền toả sáng, nhịn không được mà hỏi: "Chúng ta có thể thoát ra ngay lập tức sao?"
 
Thẩm Dịch Châu quay đầu nhìn cô gật đầu rồi dặn dò: "Tối nay cô đừng ra khỏi phòng, dù có nghe thấy bất kì âm thành gì cũng không nên ra ngoài."
 

Mặc dù Lâm Miêu Miêu không hiểu rõ lời này có ý gì, nhưng cô cũng không phải rất muốn biết, vì vậy chỉ ngoan ngoãn gật đầu sau đó về phòng mình.
 
Thẩm Dịch Châu mở cửa phòng mình, khi Đường Du vào xong hắn mới đóng cửa.
 
Đường Du lấy quyển nhật kí ra, hắng giọng nói: "Thẩm Dịch Châu, hôm nay tôi phát hiện ra một manh mối rất quan trọng! Anh biết không, thực ra Dung phu nhân chính là..."
 
Cậu còn chưa nói hết, Thẩm Dịch Châu đã ngắt lời: "Là người đàn ông ôm hôn Dung Vân trong bức ảnh kia?"
 
Đường Du giống như một cái khinh khí cầu bị đâm, khí bên trong xì hết cả ra, mắt cậu mở to: "Sao anh biết?"
 
Mặt Thẩm Dịch Châu không chút thay đổi: "À, cái này hả, vì tôi xốc váy hắn lên."
 
Đường Du: "Đệt, còn có loại thao tác này sao?" Cậu hơi hoang mang.
 
Thẩm Dịch Châu nhìn cậu, tiếp tục bổ sung: "Sau đó thấy thứ đó dưới váy của hắn khá lớn, liên tưởng đến người tình nam của Dung Vân nên tôi đoán được. Không có gì bất ngờ xảy ra, người tình của y đã chết? Cô bé nói mẹ cũ của nó cũng sớm chết rồi, thực ra cô bé cũng đã chết luôn, mẹ con họ chết hẳn là có liên quan đến người đàn ông kia?"
 
Đường Du: "...Đúng vậy."
 
Cậu lấy quyển nhật kí ra đưa cho Thẩm Dịch Châu, sự vui vẻ ban nãy cũng xìu xuống. Cậu cảm thấy cả ngày hôm nay mình không tìm được cái gì hữu ích, không bằng Thẩm Dịch Châu đi vén váy người khác.
 
Đường Du rất trắng, khuôn mặt rất dễ khiến cho người ta có cảm tình, mặt mày thanh tú, trong lòng nghĩ gì đều viết cả lên mặt. Nhìn vẻ mặt cậu biến hoá liên tục, Thẩm Dịch Châu nín cười, nhẹ nhàng vuốt ve tóc cậu: "Hôm nay cậu tìm được vật này à? Tuyệt, giỏi quá."
 
Mắt Đường Du phút chốc sáng rực, có chút ngượng ngùng sờ sờ mũi.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận