Trở lại chỗ ngồi, hai người đều không nói chuyện.Có thể trở thành nhà hàng nổi danh, hương vị thật sự rất ngon.
Hạ Cẩm Tây một lòng ăn cơm, Trịnh Tiêu ăn cùng cô, động tác không nhanh không chậm.
Hạ Cẩm Tây ăn đến khi gần xong, Trịnh Tiêu đột nhiên cầm tờ khăn giấy, sau đó lấy một cây bút từ trong túi, viết chữ lên trên đó.
Hạ Cẩm Tây nhìn tay cô ấy, cổ tay Trịnh Tiêu rất nhỏ, lúc dùng sức gân cốt hiện rõ ràng, có cảm giác đẹp đẽ sắc bén.
Trịnh Tiêu viết xong, cô ấy đưa tờ giấy tới trước mặt Hạ Cẩm Tây.
"Dán nguyện vọng"
"Nay Trịnh Tiêu thiếu Hạ Cẩm Tây một nguyện vọng, thực hiện bất cứ lúc nào."
"Ngày xx tháng xx năm xx"
Hạ Cẩm Tây cười rộ lên, cô không nhận tờ giấy đó, giương mắt hỏi Trịnh Tiêu: "Tôi đòi nguyện vọng với cô khi nào?"
"Cái này tương đối giá trị." Trịnh Tiêu nói, "Cô có thể chậm rãi suy nghĩ."
Hạ Cẩm Tây hiểu rõ, nhảy lầu không thành, đây là Trịnh Tiêu nợ cô lời xin lỗi.
Hạ Cẩm Tây tiếp nhận tờ giấy, cẩn thận gấp lại.
"Chữ không tệ." Cô nói.
"Cảm ơn." Trịnh Tiêu cất bút, yên tĩnh ngồi.
Hai người lại lâm vào trầm mặc, cũng là thời điểm nên tạm biệt.
Kỳ thật Hạ Cẩm Tây hiện tại có một nguyện vọng, chính là ở gian phòng dưới lầu, sảng khoái một phen lại đi.
Nhưng dựa vào danh dự của mình để dùng việc này đổi lấy nguyện vọng, cũng quá đáng tiếc.
Thời điểm phải đưa ra quyết định thì không thể do dự, Hạ Cẩm Tây đứng lên: "Không có việc gì nữa thì tôi trở về."
Trịnh Tiêu cũng đứng lên: "Được."
Hạ Cẩm Tây dừng một chút, vẫn là nói: "Hy vọng chúng ta không cần gặp lại."
Gặp mặt đều không phải chuyện tốt gì, chi bằng không gặp.
Hạ Cẩm Tây cầm lấy túi, rời khỏi chỗ ngồi, lập tức đi ra ngoài.
Mấy ngày tiếp theo, Trâu Y Na cùng Hạ Cẩm Tây vướng vào chuyện của chương trình tạp kỹ.
Hạ Cẩm Tây quả thật tìm được chương trình tạp kỹ thích hợp, chỉ là cô có chút không yên tâm với Trâu Y Na, vẫn không dám định việc này ra.
Đây là một chương trình tạp kỹ đã lên sóng nhiều năm trên truyền hình địa phương dành cho người nổi tiếng tương tác với nhau, tiết mục nổi tiếng, số người xem nhiều.
Vì làm cho tiết mục trở nên có ý nghĩa hơn, mỗi một kỳ đều sẽ giới thiệu một hai nền văn hóa hoặc là nghề nghiệp bên lề.
Một kỳ tiết mục sẽ mời nhiều khách quý có danh tiếng, cũng sẽ có những nghệ sĩ nổi cùng nghiệp dư tham dự.
Có một nghệ sĩ đầu tiên mà Hạ Cẩm Tây quản lý, từng tham gia chương trình này hai lần, cho nên Hạ Cẩm Tây cũng xem như quen thuộc với đạo diễn.
Vị đạo diễn này khá lớn tuổi, làm việc thực nghiêm túc, tuy rằng thường xuyên tiếp xúc với những người nổi tiếng, nhưng từ trước đến nay đều sẽ không hạ thấp tiêu chuẩn xét duyệt của mình, mọi thứ lên chương trình, cần phải là chuyên nghiệp, không thể giở trò bịp bợm.
Vì thế, thừa dịp đoàn huấn luyện nghỉ ngơi ngày, Hạ Cẩm Tây đặc biệt đi đón Trâu Y Na ra.
Trâu Y Na thực hưng phấn: "Chị Cẩm Tây! Chúng ta nên đi đâu? Chúng ta đi nơi nào cũng được! Em mỗi thời mỗi khắc đều có chuẩn bị!"
"Đừng cả ngày đọc khẩu hiệu." Hạ Cẩm Tây khởi động xe, "Về nhà đi dạo."
"Nhà nào?" Trâu Y Na có chút ngốc.
"Em còn có thể có mấy cái nhà?" Hạ Cẩm Tây mở bản đồ ra, "Nhà em ở thành phố Bắc đúng không?"
Trâu Y Na hét lên một tiếng, sợ tới mức ngây người.
Sau đó xe của Hạ Cẩm Tây không thể chạy được, Trâu Y Na ôm cánh tay cô lại rồi bắt đầu tiến hành kiểm điểm bản thân sâu sắc, từ giữa trưa ăn nhiều hơn một miếng cơm, đến sau lưng nói bậy một câu với người khác, tất cả đều giải thích rành mạch.
Hạ Cẩm Tây: "......"
Trâu Y Na: "Chị Cẩm Tây, chỉ như vậy.
Gần đây em cũng chỉ trải qua những việc này, em có làm sai chuyện gì khác em cũng không biết.
Có vấn đề gì thì chị phải nói với em, em nhỏ tuổi không có kinh nghiệm, chỉ cần chị đừng đuổi em đi, em có thể sửa, em rất cố gắng, em tập nhảy đến mức bàn chân đều thành màu xanh............"
Nói tới đây, bi thương tràn ra từ trong lòng, oa một tiếng khóc lên.
Hạ Cẩm Tây: "......"
Hạ Cẩm Tây: "Không ngờ em rất có sức tưởng tượng."
Trâu Y Na lau đôi mắt: "Em không nên không biết tự lượng sức mình, em không nên yêu cầu nhiều như vậy ......"
"Được rồi." Hạ Cẩm Tây rốt cuộc đánh gãy lời nói của cô ấy, "Chị không phải muốn đưa em về nhà, chị đến nhà em xem ít đồ vật.
Em không phải nói muốn tham gia chương trình tạp kỹ sao? Chị phải đi xét duyệt một chút."
"Ah!" Nước mắt Trâu Y Na lập tức ngừng lại, "Thể loại gia đình? Thể loại sinh hoạt? Có thể có thể đều có thể, ba em rất thú vị......"
Hạ Cẩm Tây: "《 Chăm chỉ học tập 》 ."
Trâu Y Na lại ngây dại lần nữa.
Hạ Cẩm Tây rốt cuộc có thể thuận lợi lái xe, khi xe dừng ở cửa chung cư, Trâu Y Na nắm tay Hạ Cẩm Tây, giọng nói run rẩy: "Chị Cẩm Tây, chị thật tốt, chị đối với em thật tốt, em có tài đức gì......"
Hạ Cẩm Tây lạnh lùng vô tình: "Chị đối với em không phải có ý đó."
Trâu Y Na lập tức buông lỏng tay cô ra, mặt đỏ giống như con cua chín: "Chị, em không phải có ý đó......"
Hạ Cẩm Tây cũng không để ý cô ấy có ý đó hay không, cô đẩy cửa xuống xe, nói: "Dẫn đường đi."
Nhanh chóng kết thúc bầu không khí xấu hổ.
Trâu Y Na một đường chạy chầm chậm dẫn Hạ Cẩm Tây vào cửa nhà mình, ba mẹ đều đi làm không ở nhà, ngôi nhà song lập hơn hai trăm mét vuông được thu dọn sạch sẽ, nhìn thực ấm áp.
Ở trên xe suy nghĩ một đường, Trâu Y Na đã hiểu rõ Hạ Cẩm Tây muốn làm gì.
Nhà nhà đều biết 《 Chăm chỉ học tập 》, Trâu Y Na cũng có xem qua.
Cô ấy chạy qua mở cửa phòng ngủ của mình ra: "Chị Cẩm Tây, đây là phòng em."
Hạ Cẩm Tây đi theo vào, màu sắc trong phòng không phải hồng nhạt thì chính là lam nhạt, phối màu rất công chúa.
Trâu Y Na giơ tay đẩy cửa tủ quần áo của mình: "Chị Cẩm Tây, đây là đồ mặc hằng ngày của em."
Hạ Cẩm Tây gật gật đầu.
Trâu Y Na lại nhảy đến bên kia, đẩy cửa bên kia ra: "Đây là trang phục lolita, đồng phục nữ sinh trung học, đồ cổ trang......"
Hạ Cẩm Tây nhướng nhướng chân mày: "Không tiêu ít tiền của ba mẹ ha?"
Trâu Y Na nhếch miệng cười: "Chỉ nhìn dọa người thôi, em mua mấy này kỳ thật đều không đắt tiền."
Cô ấy tiếp tục giới thiệu cho Hạ Cẩm Tây: "Trang phục cosplay tương đối khoa trương, cho nên không đặt ở bên này, đều ở phòng chứa đồ lầu hai."
"Ừm." Hạ Cẩm Tây ở trong phòng vòng một vòng, hỏi cô ấy, "Búp bê đâu?"
Trâu Y Na: "Ah."
Hạ Cẩm Tây nói: "Quan trọng là búp bê, những cái khác đều đã lên chương trình."
Trâu Y Na đá dép lê dẫm lên ghế: "Chị Cẩm Tây chờ một chút, em không ở nhà sợ chúng nó bị vàng cho nên bỏ vào hộp......"
Hạ Cẩm Tây xem cô ấy lảo đảo lắc lư như vậy, đỡ cô ấy một phen.
Trâu Y Na đưa xuống từng cái rương từng cái rương, có lẽ bởi vì có chút cố hết sức, mặt vẫn luôn hồng hồng.
"Còn có linh kiện!" Xuống ghế, cô ấy lại chạy tới bên kia.
Đến khi lấy tất cả đồ vật đến đây, trên mặt đất đã bày một đống.
Trâu Y Na có hơn hai mươi con búp bê, đều bằng nhựa, căn cứ tỉ lệ cùng đặc điểm khuôn mặt, cho dù Hạ Cẩm Tây là người không chơi cũng có thể nhìn ra được thời đại đã thay đổi.
"Hai con này cổ điển hơn, hai con này đắt hơn." Trâu Y Na giới thiệu cho cô, "Nếu lên chương trình, không biết yêu cầu mang mấy con.
Con này bị mất lớp trang điểm rồi, nếu chọn con này, em sẽ nhờ bạn hỗ trợ trang điểm."
Hạ Cẩm Tây chụp mấy tấm ảnh: "Có thể."
Trâu Y Na khẩn trương mà nhìn cô.
Hạ Cẩm Tây: "Chị sẽ liên hệ tổ chương trình trước."
"Được được được." Trâu Y Na chà xát tay, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên báo đáp đại ân đại đức này như thế nào, "Chị Cẩm Tây, chị, chị thích búp bê không? Nếu chị thích, chị tùy tiện chọn, thích cái nào thì lấy cái đó......"
Hạ Cẩm Tây bẹp bẹp miệng: "Không thích."
Có búp bê mang gương mặt của cô đã được giải thưởng quốc tế lớn mà cô cũng không thích, huống chi mấy này.
Nghĩ đến đây, Hạ Cẩm Tây đột nhiên phản ứng lên một việc.
"Vậy là em biết Trịnh Tiêu?"
Trâu Y Na hoảng loạn vô cùng: "Ah......"
Hạ Cẩm Tây: "Em chơi búp bê cũng không phải một ngày hai ngày, khẳng định biết cô ấy.
ảnh chụp của cô ấy cũng công khai rồi chứ?"
Trâu Y Na: "Ah......"
Sắc mặt Hạ Cẩm Tây lạnh xuống: "Sẽ không nói sao?"
Trâu Y Na chỉ phải dùng giọng nói run rẩy giải thích: "Biết, quen biết.
Không, không phải.
Là em, em biết cô ấy.
Cho nên ngày đó, em thực kinh ngạc."
"Kinh ngạc cái gì?" Hạ Cẩm Tây hỏi.
"Liền......" Trâu Y Na lắc lư hai tay qua lại, "Hai người không phải người cùng một thế giới, cho nên, liền, thực kinh ngạc."
Hai người không phải người cùng một thế giới.
Hạ Cẩm Tây híp híp mắt, cảm thấy Trâu Y Na thật là nói một lời trúng đích.
Theo lý cô và Trịnh Tiêu nên được xem là quen thuộc, nhưng nghĩ đến Trịnh Tiêu, cô luôn cảm thấy xa xôi, cảm thấy không rõ, cảm thấy không thể lấy logic của mình để nghiền ngẫm về cô ấy.
Hôm nay mặt trời rất chói, ánh sáng trong phòng ngủ của Trâu Y Na rất tốt, Hạ Cẩm Tây nhìn búp bê đầy đất, nghĩ đây là đồ vật trong thế giới của Trịnh Tiêu, trong lòng liền bốc lên một cảm xúc khó có thể nói rõ.
Cô kéo ghế ra ngồi xuống một bên, tầm mắt dừng trên người những con búp bê nhựa: "Vậy em nói đi, cô ấy ở thế giới gì?"
Trâu Y Na: "Cái này......!Cũng không phải đơn giản nói hai ba lần, chính là......!Trịnh Tiêu, cô ấy tương đối đặc biệt......"
Hạ Cẩm Tây chỉ chỉ ghế bên kia: "Chậm rãi nói."
Trâu Y Na nhẹ nhàng nhảy qua.
Vì thế Hạ Cẩm Tây lại nghe Trâu Y Na nói về Trịnh Tiêu trong hai giờ.
Một số nội dung Hạ Cẩm Tây đã nghe từ Phàn Phàm, nhưng một cái truyền thuyết nổi danh trong giới, luôn có rất nhiều chuyện xưa, rất nhiều góc độ, Hạ Cẩm Tây chưa từng nghe qua.
Phàn Phàm nói phần lớn là một ít chuyện về công việc, mà Trâu Y Na chuyên chú về lĩnh vực cá nhân, nói không ít tin đồn.
"So với người khác nói cô ấy là tiên nữ, em càng cảm thấy cô ấy là lãng tử." Trâu Y Na tổng kết nói, "Xấu xa là theo ý nghĩa thông thường, nhưng cô ấy hẳn là xấu xa theo kiểu thật sự lãng mạn."
"Nhưng những việc này đều là việc lúc trước, hiện tại em vào giới giải trí, cũng biết rất nhiều tin đồn đều là tin đồn vô căn cứ, không thể tin." Trâu Y Na dừng một chút, tra di động, "Đã lâu không chú ý, em nhìn xem gần đây cô ấy có ra cái gì hay không......"
Hạ Cẩm Tây chụp lấy tay cô ấy.
Lỗ tai Trâu Y Na nháy mắt biến hồng: "Chị Cẩm Tây......"
Hạ Cẩm Tây nắm rất chặt, ngoài miệng nói nghe rất chính đáng: "Tham gia chương trình này đó là được, hiện tại em đang ở thời kỳ mấu chốt, phải chuyên tâm làm việc, đoàn huấn luyện thu di động của các em không phải không có lý do."
"Dạ." Trâu Y Na nhanh chóng cất di động, "Em ngày thường chỉ nhắn tin cho ba mẹ báo bình an, nói chuyện phiếm với chị Cẩm Tây, không lên mạng."
"Tiếp tục duy trì." Hạ Cẩm Tây vỗ vỗ mu bàn tay cô ấy, dời tay đi.
Trước khi ba mẹ của Trâu Y Na trở về, Hạ Cẩm Tây đã đi khỏi.
Trâu Y Na ở lại trong nhà cùng gia đình ăn bữa cơm, Hạ Cẩm Tây lái xe lang thang không có mục tiêu mà đi.
Ngày thường không quan tâm tới phương diện này, từ trước đến nay không chú ý, một khi mở cánh cổng lớn của một thế giới mới ra, trên đôi mắt dường như bị gắn thêm máy dò, bất cứ lúc nào cũng có thể bắt được tin tức liên quan.
Khi xe dừng lại, Hạ Cẩm Tây thực sự có chút kinh ngạc, vốn dĩ trên con đường trước kia cô thường đi, thế mà lại có một cửa hàng búp bê.
Hạ Cẩm Tây xuống xe, đi dạo trong tiệm.
Nhân viên cửa hàng giới thiệu cửa hàng đại lý của mình có nhiều búp bê, đầy đủ mọi phong cách.
Hạ Cẩm Tây xem qua từng con, những con búp bê tinh xảo trong tủ kính có lớn có bé, có trắng có đen, mặc kệ là khuôn mặt Châu Á hay Châu Âu, đều thật xinh đẹp.
Nhưng không có cái chọc trúng vào trái tim của cô kia.
Lại nói tiếp khả năng hơi tự luyến, nhưng Hạ Cẩm Tây nhìn búp bê một buổi trưa, trong đầu đều là nghĩ đến《 Tây 》.
Còn có ai, có thể so với 《 Tây 》 khiến cho tim cô đập gia tốc, huyết mạch sôi sục đâu?
Thậm chí Hạ Cẩm Tây cảm thấy hơi hối hận, lúc trước chỉ nhìn《 Tây 》 liếc mắt một cái, đã chạy trối chết..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...