Hạ Cẩm Tây ở trong nhà Trịnh Tiêu đến ngày thứ 22, trợ lý gọi điện thoại cho cô.
"Chuyện gì?" Hạ Cẩm Tây mang tai nghe, đang giúp Trịnh Tiêu cắt tấm ván gỗ.
"Chị Cẩm Tây," trợ lý kêu cô một tiếng, do dự nói, "Có người tới công ty tìm chị."
"Bảo họ gọi điện thoại cho chị." Hiện tại Hạ Cẩm Tây cảm thấy mình không còn là người của UM nữa, nên không muốn dùng nhân viên của UM, nếu tìm cô, cô có đồng ý nhận cuộc điện thoại này không, có muốn xử lý không, đợi lát nữa gọi đến sẽ biết.
"Dì ấy nói không biết số điện thoại......" Trợ lý rốt cuộc nói ra, "Là mẹ của chị."
Hạ Cẩm Tây sửng sốt.
Trợ lý: "Em nói chị không ở công ty, dì nói nếu đi ra ngoài có thể chờ.
Em nói chị đã đi công tác, dì nhờ em hỗ trợ gọi điện thoại cho chị."
Hạ Cẩm Tây buông lỏng tay, Trịnh Tiêu ngẩng đầu nhìn về phía cô, cũng dừng việc trên tay.
Hạ Cẩm Tây cúi đầu, nhìn vân gỗ xinh đẹp trong tầm mắt: "Đưa số điện thoại của chị cho mẹ, để mẹ chị tự gọi."
"Dạ, em đi nói một chút." Trợ lý cúp điện thoại.
Trịnh Tiêu hỏi Hạ Cẩm Tây: "Ai?"
"Không có gì." Hạ Cẩm Tây xoay người đi ra ngoài, "Em đừng vội, đợi lát nữa chị trở vào chúng ta cùng nhau làm tiếp."
Trịnh Tiêu không cản cô, chỉ nói khi cô sắp bước hai chân ra ngoài cửa: "Bên ngoài nóng, chị đi phòng bếp."
Hạ Cẩm Tây giơ cánh tay vào trong không khí oi bức, đột nhiên quay đầu, nói: "Là mẹ chị."
"Ừm." Trịnh Tiêu đáp lời.
Điện thoại vang lên, một dãy số xa lạ không được lưu, Hạ Cẩm Tây hỏi Trịnh Tiêu: "Em cảm thấy chị rất nhát gan sao?"
"Không." Trịnh Tiêu lắc đầu, "Kiên trì với lựa chọn trong lòng mình mới là dũng cảm."
Hạ Cẩm Tây cong lên khóe miệng cười cười, chân đã bước ra lại lui trở về.
Trong phòng độ ấm thoải mái, Hạ Cẩm Tây ngồi xuống trên sô pha, nói: "Em có thể nghe, canh gà* của em thực sự hiệu quả."
(*Là những lời nói, câu chuyện truyền động lực.)
"Được." Trịnh Tiêu kéo ghế nhỏ ở một bên, yên yên tĩnh tĩnh ngồi xuống.
Hạ Cẩm Tây nhận điện thoại, bên kia quả thật là mẹ của cô, bà mở màn bằng câu "Con dạo này có khỏe không" vẫn giống như mọi lần, Hạ Cẩm Tây cũng trả lời như mọi lần: "Khá tốt."
Hai người nói chuyện vài câu, Hạ Cẩm Tây chờ bà tiến vào chủ đề chính, hoặc đưa điện thoại cho người bên cạnh, nói "Con nói với ba con".
Tựa như quá khứ.
Nhưng Ngô Tú Mai không chuyển điện thoại, thời gian bà hỏi han hôm nay khá lâu, cuối cùng thật sự không còn gì để nói, lúc này mới do do dự dự hỏi: "Tây Tây à, hiện tại con ở đâu vậy?"
Hạ Cẩm Tây cảm thấy không cần phải nói dối đi công tác, vì thế nói trắng ra: "Ở nhà của bạn gái con."
Bên kia điện thoại dừng một chút, thực mau lại nói: "Ở thành phố Bắc sao?"
Hạ Cẩm Tây: "Dạ."
Ngô Tú Mai: "Mẹ có thể đến nhìn xem không?"
Hạ Cẩm Tây cười: "Mẹ, mẹ muốn nhìn cái gì? Con cảm thấy nơi này khả năng có hình ảnh mà mẹ không muốn nhìn thấy đâu, có chuyện gì mẹ nói trong điện thoại cho con là được."
Bên kia yên tĩnh trong chốc lát, đến lúc Hạ Cẩm Tây sắp không còn kiên nhẫn, âm thanh mới vang lên: "Mẹ đến chỗ con ở tìm con, không tìm thấy."
Trong giọng nói của Ngô Tú Mai hỗn loạn một ít hổ thẹn cùng khó xử: "Con nói không muốn nhận điện thoại của chúng ta, cho nên me không dám gọi điện thoại."
"Mẹ thật sự không có biện pháp, mới đến công ty tìm con.
Mẹ có một số việc, muốn gặp mặt con nói, trong điện thoại thật sự khó nói."
Hạ Cẩm Tây hít một hơi thật dài: "Mẹ tới thành phố Bắc mấy ngày rồi?"
Ngô Tú Mai: "Hai ngày."
Hạ Cẩm Tây: "Kêu ba hay em trai đưa mẹ đi dạo chơi đi."
Ngô Tú Mai nóng nảy: "Họ không tới, một mình mẹ tới."
Hạ Cẩm Tây có chút kinh ngạc: "Một mình mẹ tới? vậy họ biết mẹ tới không?"
Ngô Tú Mai: "Không biết."
Hạ Cẩm Tây nhìn về phía Trịnh Tiêu, Trịnh Tiêu làm động tác ok với cô, ý bảo cô tùy ý, thế nào đều được.
Trịnh Tiêu luôn luôn như vậy, Hạ Cẩm Tây cảm thấy mình thật sự xâm nhập lãnh địa tư nhân của Trịnh Tiêu, khi việc này xảy ra, trong tiềm thức liền cảm thấy, Trịnh Tiêu sẽ đồng ý, cô làm cái gì Trịnh Tiêu đều sẽ đồng ý, cô làm cái gì Trịnh Tiêu đều sẽ ủng hộ.
Điều này đặc biệt khiến cho Hạ Cẩm Tây thêm sức mạnh, trong lòng trước sau đều có một dòng nước nhẹ nhàng chảy, khiến cô cảm thấy xảy ra chuyện gì cũng không ghê gớm.
Vì thế cô nói: "Được, có thể gặp mặt, nhưng chỉ gặp tại nhà của bạn gái con, mẹ xem được không?"
Đây là muốn biểu đạt sự kiên quyết của mình, đang thị uy, đang lôi kéo mối quan hệ vĩnh viễn đứng ở mặt đối lập này.
Nhưng ngoài ý muốn, Ngô Tú Mai nói: "Được, được, khá tốt."
Hạ Cẩm Tây thật muốn hỏi bà khá tốt cái gì, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng, dù sao đáp án sẽ không phải là đáp án cô muốn, cần gì phải tìm không thoải mái cho mình.
Hạ Cẩm Tây gửi địa chỉ bằng tin nhắn, thời gian gặp vào chiều nay.
Sau khi cúp điện thoại, Trịnh Tiêu hỏi cô: "Mẹ thích ăn gì?"
Hạ Cẩm Tây giữ tay cô ấy lại, nói: "Không cần xen vào, mẹ sẽ không ở lâu đâu."
Trịnh Tiêu muốn nói, Hạ Cẩm Tây mau chóng chuyển đề tài: "Có phải em nấu cơm cho người ta thành nghiện rồi không? Hay chị hoàn toàn nghỉ việc ở UM, hai ta mở cái Nông Gia Nhạc ở đây, em nấu cơm, chị chiêu đãi.
Dựa vào tài nghệ của em, tuyệt đối không thành vấn đề."
Trịnh Tiêu: "Được thôi."
Hạ Cẩm Tây giơ tay xoa đầu cô ấy: "Được con khỉ, chị bảo em mở Nông Gia Nhạc, fans của em không phải sẽ ăn tươi nuốt sống chị."
Trịnh Tiêu: "Em không có fans."
Hạ Cẩm Tây: "Chị là fan lớn nhất của em."
Hai giờ sau, Hạ Cẩm Tây ở giao lộ thấy được Ngô Tú Mai, cảm thấy toàn bộ hình ảnh đều giống như đã từng quen biết.
Bà trốn đi đến nơi này của Hạ Cẩm Tây, có lẽ ngoại trừ hưởng thụ sinh hoạt, còn muốn đối mặt với quá khứ, với bối cảnh của mình, hoàn toàn thoát ly khỏi câu chuyện xưa tăm tối kia.
Ngô Tú Mai vẫn hỏi han cô như cũ, hỏi một chút về thời tiết có nóng không, ăn cơm có thuận tiện không, gần đây có vất vả không.
Hạ Cẩm Tây trả lời từng câu dựa theo tình huống chân thật, nói đến Trịnh Tiêu làm cơm, cô cười nói: "Em ấy là đầu bếp giỏi nhất mà con thấy từ trước đến giờ."
Ngô Tú Mai nhìn cô, ánh mắt phức tạp nhưng mang tia sáng mỏng manh.
Trịnh Tiêu chờ trước cửa, nhìn thấy người, hơi hơi khom lưng nói: "Chào dì."
Ngô Tú Mai thẳng thắn sống lưng, không né tránh giống như lần trước, bà nhìn thẳng Trịnh Tiêu, đáp lại cô ấy: "Chào con."
Trịnh Tiêu chớp chớp mắt: "Vào nhà đi, bên ngoài rất nóng."
Ngô Tú Mai một bên đi theo Hạ Cẩm Tây vào trong, một bên nói: "Dì chỉ đến xem Tây Tây, nói mấy câu liền đi."
Hạ Cẩm Tây không lên tiếng, mấy người vào phòng khách, trong phòng vẫn giữ dáng vẻ vừa rồi.
Tầm mắt Ngô Tú Mai phiêu phiêu, gật đầu nói: "Khá tốt, nhà ở bình dân, thoải mái hơn rất nhiều so với nhà lầu cao tầng trong thành phố."
Hạ Cẩm Tây cũng cảm thấy như vậy, cô hào phóng khen bạn gái mình: "Tiêu Tiêu từ trước đến nay đều biết hưởng thụ cuộc sống."
Trịnh Tiêu hỏi bà: "Dì muốn uống cái gì?"
Ngô Tú Mai xua tay: "Không cần, không cần, dì chỉ muốn nói mấy câu."
Hạ Cẩm Tây tự mình đi rót nước sôi để nguội, để trước mặt Ngô Tú Mai: "Mẹ, có chuyện gì mẹ liền nói đi."
Ngô Tú Mai nhìn nhìn Trịnh Tiêu, Hạ Cẩm Tây cũng chớp mắt nhìn, không bảo Trịnh Tiêu rời đi.
Trịnh Tiêu ngồi xuống trên sô pha, bên cạnh Hạ Cẩm Tây, Ngô Tú Mai đột nhiên phất phất tay, tựa như ném xuống một thứ gì đó, giọng điệu cũng trở nên ngay thẳng lên: "Mẹ thấy hai đứa thật sự khá tốt, Tây Tây dạo này đã mập lên."
Nói xong lập tức bổ sung thêm câu: "Không phải nói mập kiểu khó coi, là gương mặt tròn, sắc mặt tốt, nhìn càng xinh đẹp."
"Dạ." Trịnh Tiêu lúc này tiếp lời, cô ấy quay đầu nhìn Hạ Cẩm Tây, "Thật sự xinh đẹp."
Gương mặt Ngô Tú Mai hơi hồng lên, nắm chặt ngón tay, nói: "Lần này mẹ tới chủ yếu là muốn nhìn xem hai đứa một lát, công việc của Tây Tây xảy ra chút vấn đề, nhưng mẹ không hiểu, mẹ đây có một ít tiền, đều là lúc trước Tây Tây đưa......"
Ngô Tú Mai cầm tấm thẻ từ trong túi đặt lên trên bàn: "Số tiền này đối với hai đứa mà nói khả năng không nhiều lắm, nhưng có một chút cũng tốt, lúc khẩn cấp có thể dùng."
Hạ Cẩm Tây nhíu mày, không nói gì.
Trịnh Tiêu nắm lấy ngón tay lạnh lẽo bởi vì cảm xúc dao động của cô, nói với Ngô Tú Mai: "Dì à, công việc của Cẩm Tây hiện tại quả thật xảy ra chút vấn đề, nhưng vấn đề không nghiêm trọng, chị ấy có thể giải quyết, lúc nào cần trợ giúp, con cũng sẽ giúp chị ấy.
Về phương diện kinh tế chúng con không bị ảnh hưởng gì."
Ngô Tú Mai giật giật khóe miệng, nét mặt buồn bã: "Nhưng dì chỉ có chừng đó tiền......"
"Không cần," Lúc này Hạ Cẩm Tây lên tiếng, "Con không thiếu chút tiền ấy, mẹ lấy về đi."
"Tây Tây!" Ngô Tú Mai đề cao giọng nói, nước mắt lập tức tích tụ, "Mẹ già rồi, mẹ lại làm không được việc gì, số tiền này vốn dĩ không nên bắt con, con đi làm nhiều năm như vậy, mọi thứ có được đều là tự con kiếm, mẹ đã không cho con được một phân tiền nào, mẹ thật sự không xứng làm mẹ......"
"Được rồi." Hạ Cẩm Tây đánh gãy lời nói của bà, giọng điệu lạnh lùng, "Mẹ không cần làm bộ dạng này, những lời này không còn tác dụng uy hiếp gì đối với con bây giờ đâu, có việc nói việc, có điều kiện nói điều kiện, như vậy sẽ không lãng phí thời gian của chúng ta."
Nước mắt của Ngô Tú Mai rào rạt chảy xuống: "Mẹ không phải muốn uy hiếp con, mẹ không có điều kiện gì, trước kia đều là mẹ sai rồi, mẹ chỉ muốn đền bù......"
"Con không cần mẹ đền bù!" Hạ Cẩm Tây đột nhiên lớn tiếng, cảm xúc kích động lên, "Sao mẹ không sớm làm đi! Lúc con cần mẹ, mẹ có nói một câu vì con không! Hiện tại con không cần! Con có rất nhiều tiền, có người yêu con, mấy người không thể uy hiếp con được......"
Hạ Cẩm Tây chỉ chỉ cửa: "Mẹ trở về đi, còn chuyện gì thì nói với luật sư của con, mấy người đã biết số điện thoại của hắn."
Ngô Tú Mai dùng sức lắc đầu, bà nắm lấy túi của mình, không chạm vào tấm thẻ ở trên bàn kia: "Con không muốn thấy mẹ, về sau mẹ sẽ không làm phiền con.
Mẹ tới để đưa cái này cho con.
Mẹ và ba con đã ly hôn, chúng ta không ở căn nhà của con nữa, mẹ thật sự không có yêu cầu, không có điều kiện.
Mẹ thực xin lỗi con, mẹ chỉ hy vọng sau này con sống thật tốt."
Thân thể Hạ Cẩm Tây bắt đầu run lên, Trịnh Tiêu ôm lấy eo cô cho cô chống đỡ, Hạ Cẩm Tây nói không ra lời, Ngô Tú Mai cũng không chờ đến khi cô trả lời.
"Con không cần tức giận, mẹ đi đây."
Bà xoay người ra khỏi cửa, bước chân thực mau biến mất trong sân.
Thân thể Hạ Cẩm Tây càng run càng lợi hại, rốt cuộc nhịn không được nữa ngồi xổm xuống, lên tiếng khóc lớn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...