Chân Mộng là của Tinh Nguyên, nếu muốn hỏi kết quả thi đấu vẫn chưa được công bố này, nói đơn giản cũng đơn giản, nói không dễ dàng cũng không dễ dàng.
Còn phải xem tìm được đúng người hay không, có thể hợp lý hoá nhu cầu của mình hay không.
Hạ Cẩm Tây nghĩ nghĩ, cảm thấy việc này nên gây ra chút rắc rối sẽ tốt hơn.
Lúc trước Tinh Nguyên muốn đào Trâu Y Na, chính là thả ra tin tức rõ ràng, trước tiên chờ đợi U xảy ra nội chiến một chút, rồi mượn cơ hội xuống đao.
Sau đó Hạ Cẩm Tây giao việc này cho quản lý Pan của Trâu Y Na đi xử lý, cụ thể chi tiết cô cũng không hỏi lại.
Nhưng thù vẫn thật sự nhớ kỹ.
Hạ Cẩm Tây đối với công việc từ trước đến nay có thù tất báo.
Dù sao cô cũng đang nhàn rỗi, thỏa mãn tình thú, tạo ra một chút hỗn loạn, cũng không sao cả.
Vì thế cô không lén lút tìm ai, trực tiếp dùng di động công việc đăng tin lên trang cá nhân ở WeChat:
【 Coi trọng cô gái trẻ này, ai có thể giới thiệu một chút được không ~[ nháy mắt ][ nháy mắt ][ nháy mắt ]】
Kèm hình là tấm ảnh thi đấu của Chân Mộng.
Đăng tin lên chỉ vài giây, phía dưới liền có rất nhiều like cùng bình luận.
【???? 】
【!!!! 】
【 Chị không bình thường 】
【 Giám đốc Hạ lợi hại! 】
【 Có thể dự kiến được một trận gió tanh mưa máu】
【 tôi thấy hưng phấn rồi 】
【 Ai quen biết ai quen biết, mau cho giám đốc Hạ Phương thức liên hệ! 】
【 Đánh lên đánh lên 】
【 Mọi người không cần đánh nữa! 】
......
Hạ Cẩm Tây ôm di động, ha hả cười rộ lên.
Trịnh Tiêu tiến đến trước mặt cô: "Chuyện gì vui vậy?"
Hạ Cẩm Tây nhìn bộ dáng muốn nhìn lại không dám nhìn của cô ấy, dứt khoát đưa điện thoại đến trước mặt cô ấy: "Tôi đã đăng lên trang cá nhân."
Trịnh Tiêu thấy rõ nội dung: "!!!!"
Hạ Cẩm Tây giải thích nói: "Lúc trước Tinh Nguyên muốn đào Trâu Y Na, tôi thuận tiện báo thù."
Trịnh Tiêu hỏi Hạ Cẩm Tây: "Cô thật sự coi trọng Chân Mộng sao?"
Hạ Cẩm Tây nhìn cô ấy liếc mắt một cái: "Không phải cô thích sao?"
Trịnh Tiêu: "Cũng được."
Hạ Cẩm Tây nhìn cô ấy, Trịnh Tiêu lập tức sửa miệng không ngại ngùng: "Không thích."
Hạ Cẩm Tây cười lên tiếng.
"Cô nương này không tệ." Hạ Cẩm Tây nói, "Chúng ta thuận theo tự nhiên đi, xem có được một chút niềm vui ngoài ý muốn hay không."
Trịnh Tiêu giơ tay lên xoa xoa bả vai cô: "Hiện tại đã rất vui ngoài ý muốn rồi, đến giờ, không ngủ được sao?"
Hạ Cẩm Tây gật gật đầu, tâm tình sung sướng: "Ngủ."
Trịnh Tiêu: "Vậy tôi......"
Hạ Cẩm Tây thoải mái hào phóng nói: "Ngủ chung một giường đi, có người làm ấm giường rất thoải mái."
"Vậy cô chờ một lát." Trịnh Tiêu lập tức chạy vội tới trước giường, đá dép lê xốc chăn lên, sau đó nằm vào bên trong khoảng nửa phút liền lăn, nửa phút liền lăn.
Giống như cái trục lăn của máy giặt.
Hạ Cẩm Tây cười đến đau bụng: "Cô đang......làm ấm giường sao?"
"Đúng rồi." Trịnh Tiêu lăn theo mép giường trả lời cô, "Như vậy có lẽ sẽ mau một chút."
Hạ Cẩm Tây bước hai bước đi qua bổ nhào lên giường, hợp với tấm chăn ngăn chặn cô ấy lại: "Đừng lăn lộn, đáng yêu như vậy sẽ làm lòng người không chịu được."
Trịnh Tiêu chớp chớp đôi mắt to, Hạ Cẩm Tây xoay người vào trong chăn, đưa lưng về phía cô ấy: "Ngủ ngon."
Trịnh Tiêu ôm lấy cô, đầu dán sau cổ cô: "Ngủ ngon."
Một giấc ngủ tỉnh, di động của Hạ Cẩm Tây hiện lên rất nhiều tin tức về Chân Mộng.
Có người tò mò nguyên nhân và kết quả có thể xảy ra của việc này, có người chỉ đơn giản dựa theo hiểu biết của mình mà trợ giúp Hạ Cẩm Tây, đương nhiên, lấy các mối quan hệ cùng vị trí của cô, tự nhiên dễ như trở bàn tay mà lấy được phương thức liên hệ của Chân Mộng.
Hạ Cẩm Tây lưu số điện thoại kia, sau đó trả lời từng câu hỏi han của mọi người.
Trong đó người nhảy nhót hăng say nhất đương nhiên là Từ Tinh Tinh, từ sau khi Từ Tinh Tinh ở trong văn phòng cô ngẫu nhiên gặp được Trịnh Tiêu, đã một đoạn thời gian dài, không có quan tâm đến vấn đề tình cảm của cô.
【 Sao cậu lại thế này? 】
【 Coi trọng là coi trọng kiểu gì vậy? 】
【 Không phải cậu không quen người trong giới sao? 】
【 Đây cũng không phải kiểu cậu thích mà.
】
【 Tuy rằng vừa nhìn liền biết cô gái đó là gei.
】
【 rốt cuộc là cậu chuẩn bị đánh nhau với Tinh Nguyên hay định làm một trận Romeo và Juliet ? 】
【 Ai kia làm sao bây giờ hả 】
Hạ Cẩm Tây cười cười, trả lời cô ấy: 【 Ai kia? 】
Từ Tinh Tinh: 【 Ai kia đấy! 】
Hạ Cẩm Tây: 【 Cậu đang nói ai vậy, mình không biết gif】
Từ Tinh Tinh: 【 Không thể nói 】
Từ Tinh Tinh: 【 Cậu đừng giả ngu 】
Từ Tinh Tinh: 【 Hay là cậu đã đá cô ấy rồi bắt đầu cuộc sống mới? 】
Từ Tinh Tinh: 【 Cậu thật sự coi trọng Chân Mộng à wow 】
Từ Tinh Tinh: 【 Mình phải nhìn kỹ xem cô gái nhỏ này là yêu nghiệt phương nào lại có thể đem cậu ra khỏi cái hố ma thuật kia】
Hạ Cẩm Tây: 【 Được rồi mà 】
Hạ Cẩm Tây: 【 Mình chỉ là có một chút chuyện liên quan đến công việc 】
Từ Tinh Tinh: 【 Quỷ mới tin cậu 】
Từ Tinh Tinh: 【 Khi nào trở về, mình muốn tâm sự với cậu 】
Hạ Cẩm Tây: 【 Tạm thời không trở về được, chưa hết bận đâu.
】
Thật sự chưa hết bận, trên tay vẫn còn công việc, còn Trịnh Tiêu nằm bên cạnh.
Vốn dĩ mấy công việc này không cần thiết để cô phải tự mình chạy đi, cô cũng không thích đi công tác, nhưng ở bên ngoài cùng Trịnh Tiêu có loại cảm giác tản mạn tự do, Hạ Cẩm Tây thích cảm giác này.
Trịnh Tiêu giật giật, Hạ Cẩm Tây kết thúc cuộc nói chuyện, quay đầu nhìn cô ấy.
Trịnh Tiêu cố gắng rất lâu mới mở bừng mắt, mơ mơ màng màng đối diện tầm mắt cô.
Hạ Cẩm Tây cười đến đôi mắt cong cong, hỏi cô ấy: "Tỉnh rồi?"
Trịnh Tiêu từ trong cổ họng phát ra một tiếng rầm rì.
Hạ Cẩm Tây nhéo nhéo khuôn mặt cô ấy: "Vậy rời giường đi, đánh răng rửa mặt ăn cơm sáng, sau đó chúng ta bay đến thành phố H."
Lúc này Trịnh Tiêu thanh tỉnh lại rất nhiều: "Ừm."
Bữa sáng được khách sạn đưa đến tận phòng cho khách, hai người ngồi trên bàn ăn, chậm rì rì ăn cơm.
Trịnh Tiêu hỏi Hạ Cẩm Tây: "Cô tìm ra đáp án rồi?"
"Ừm." Hạ Cẩm Tây nói, "Tôi thắng."
Trịnh Tiêu gật gật đầu: "Tốt giám đốc Hạ."
Hạ Cẩm Tây: "Cô không nghi ngờ đáp án không có chứng cứ này một chút nào sao?"
Trịnh Tiêu nhướng mày: "Tôi tin cô."
Kỳ thật tin hay không có gì khác nhau đâu, trong hai người mặc kệ ai thắng, đều là cùng một điều kiện.
Một người muốn người ta đi theo bên mình, một người khác cam tâm tình nguyện đi theo bên người ta, trường hợp của ai cũng được ổn thỏa.
Nhưng Trịnh Tiêu nói "Tôi tin cô", làm Hạ Cẩm Tây vui vẻ.
Công việc của Hạ Cẩm Tây là tạo ra ngôi sao, công việc của ngôi sao là tạo ra giấc mơ, Hạ Cẩm Tây chế tạo rất nhiều "Giấc mơ của hàng ngàn thiếu nữ", vốn dĩ cho rằng dựa theo bản lĩnh cáo già xảo quyệt dày dạn kinh nghiệm của cô, thì sẽ không có khả năng bị hormone kiểm soát, trở thành một người mù quáng trong tình yêu.
Nhưng tình cảm, quả thật không thể nào nói được.
Hiện tại cô chính là một cô gái ngốc nghếch, Trịnh Tiêu chính là ngôi sao độc quyền của cô.
Hai người ăn cơm nước xong liền xuất phát đến sân bay, trên đường đi Hạ Cẩm Tây chia sẻ nội dung công việc cho Trịnh Tiêu, để cô ấy có thể sắm vai vị trí trợ lý này giống như đúc.
Trên đường, Trịnh Tiêu thay cô đặt phòng khách sạn sau khi xuống máy bay, gọi trước tài xế riêng cho hai ngày này, sửa sang lại kỷ yếu của hội nghị sắp phải dùng, còn xoa vai bóp chân, đấm lưng pha nước cho Hạ Cẩm Tây.
Hạ Cẩm Tây vô cùng hưởng thụ, vô cùng khiếp sợ.
Khiếp sợ đồng thời còn có một chút lo lắng, bởi vì người hiện tại cô đang sai sử là Trịnh Tiêu - người sẽ không bao trở thành người máy cho dù có làm một trăm công việc.
Sau khi xuống máy bay, Hạ Cẩm Tây ngồi trên xe mà Trịnh Tiêu đã gọi, đến khách sạn mà Trịnh Tiêu đã đặt.
Cô nhịn không được hỏi Trịnh Tiêu: "Công tác buồn tẻ nhàm chán như vậy sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của cô không?"
"Sẽ không." Trịnh Tiêu trả lời cô rất nhanh, "Tôi thực vui vẻ."
Hạ Cẩm Tây có chút biết rõ còn cố hỏi: "Vui vẻ cái gì?"
Trịnh Tiêu nhìn cô, tạm dừng vài giây mới nói: "Tôi đạt được rất nhiều linh cảm."
Trái tim Hạ Cẩm Tây đập nhanh, Trịnh Tiêu đột nhiên cười rộ lên.
Trịnh Tiêu nhìn ra Hạ Cẩm Tây đang lo sợ bất an khẩn trương, Hạ Cẩm Tây nhìn ra Trịnh Tiêu đang kiêu ngạo vì được sủng ái.
Hạ Cẩm Tây cảm thấy tức giận, lại cảm thấy ngượng ngùng, cảm thấy vui vẻ, lại cảm thấy chua lòm.
Cô kéo Trịnh Tiêu đến, không màng có tài xế ở đây, nhéo nhéo tất cả những nơi lộ ra bên ngoài quần áo của cô ấy một lần.
Trịnh Tiêu cong cong mi mắt, mặc cho cô chơi đùa, giãy giụa nhưng không né, đôi mắt ướt dầm dề cũng không xin tha.
Thật sự làm cho Hạ Cẩm Tây cuồn cuộn nhiệt huyết, tựa như thiếu niên 17-18 tuổi tràn đầy năng lượng.
Bởi vì có trợ lý như Trịnh Tiêu, tốc độ xử lý công tác của Hạ Cẩm Tây nhanh hơn ngoài ý muốn.
Thủ đoạn đẩy mạnh công việc của Trịnh Tiêu vô cùng trực tiếp, hẹn trao đổi là trao đổi, tuyệt đối không lãng phí một phút nào để khách sáo, mỗi cuộc gọi điện thoại đến, Hạ Cẩm Tây ở bên cạnh nghe thấy đều âm thầm tặc lưỡi.
Nhưng cô mặc kệ để Trịnh Tiêu thực hiện, tựa như cô muốn cho Trịnh Tiêu biết về trạng thái làm việc của cô, cô cũng muốn biết về trạng thái làm việc của Trịnh Tiêu.
Trong thế giới của người trưởng thành, công việc là một phần rất quan trọng, có thể nhìn thấy được rất nhiều phẩm chất bị che giấu bên ngoài cuộc sống.
Hạ Cẩm Tây rất hứng thú với việc được hiểu hơn từng chút từng chút về Trịnh Tiêu.
Cô cũng rất hứng thú với mọi hoàn cảnh khi cô cùng Trịnh Tiêu ở chung với nhau.
Công tác không hề bị rối tung lên, vốn dĩ Hạ Cẩm Tây chuẩn bị ba ngày để thu phục hợp đồng, nhưng 24 giờ sau khi bay đến thành phố H đã đàm phán thành công.
Thời điểm ký tên bắt tay với người phụ trách bên phía đối phương rồi ra khỏi office building, Hạ Cẩm Tây có loại cảm giác "Mẹ ơi đây mới là một người quản lý chuyên nghiệp tài giỏi".
Hiển nhiên, Trịnh Tiêu ở bên cạnh cũng đang dương dương tự đắc chính vì điều này.
Hạ Cẩm Tây kéo một chút lý trí còn sót lại về: "Cô đây là áp chế khách hàng."
Trịnh Tiêu: "Đây là thực lực của công ty cô."
Hạ Cẩm Tây: "Thực lực cũng có một ngày lép vế."
Trịnh Tiêu móc di động ra: "Vì suy xét lâu dài, đêm nay giám đốc Hạ muốn tổ chức một bữa tiệc không? Vị trí nào, hoạt động gì, những người vừa rồi tham dự hội nghị, nếu mời giám đốc Triệu vậy chắc không thể mời giám đốc Trần, cô xem nên chia ra mời, hay chỉ mời một người thôi?"
Hạ Cẩm Tây: "Ah, như vậy à, tôi vốn dĩ tính toán cùng người nào đó đi đến Hoa Cốc nổi danh của thành phố H chơi, xem ra phải vì công tác......"
"Không có công tác." Trịnh Tiêu đánh gãy lời nói của cô, ném điện thoại vào trong túi, dắt lấy tay cô, "Bây giờ chúng ta đi đi, buổi tối đến cắm trại ở Hoa Cốc, thuê hai cái lều trại cho một người hay một lều trại cho hai người?"
Hạ Cẩm Tây: "Vì suy xét lâu dài ......"
Trịnh Tiêu: "Lúc ấy nói sau, U thất bại thì vẫn còn công ty khác, công nhân ưu tú của giai cấp vô sản vĩnh viễn đều sẽ có cuộc sống tốt đẹp."
Hạ Cẩm Tây: "Tôi nói chính là vì suy xét lâu dài, tôi chọn hai cái lều trại cho một người."
Trịnh Tiêu dừng lại, chớp chớp mắt, biểu tình trên mặt thay đổi bất thường, đột nhiên liền ôm lấy cánh tay Hạ Cẩm Tây.
"Ah hu hu chị gái ơi em sợ hãi, trong núi có sói, em không dám ngủ một mình ~~".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...