Tác Dụng Chậm FULL


Trịnh Tiêu nở nụ cười.
Nói dối bị vạch trần ngay trước mặt, cũng không làm cô ấy xấu hổ, cô ấy cười đến đôi mắt cong lên, miệng cũng là độ cung xinh đẹp vui vẻ.
"Cô hẹn tối trước." Cô ấy nói giọng mềm như bông, "Tôi thấy có người đương nhiên không vui."
Lần đầu tiên Hạ Cẩm Tây nhìn thấy cô ấy cười như vậy, cũng là lần đầu tiên nghe cô ấy làm nũng nói lời vô lại như vậy với người, trong đầu xoay hai vòng, mới kéo bầu không khí trở lại quỹ đạo.
"Không sao cả, việc này không quan trọng." Cô xê dịch qua bên cạnh, cố gắng kéo ra khoảng cách giữa hai người, làm vẻ mặt bình thản nói, "Nếu đến sớm, vậy chúng ta sớm một chút bắt đầu."
"Được." Trịnh Tiêu nhìn cô, ngồi thẳng sống lưng.
"Tôi hẹn cô chủ yếu là muốn nói một chút về việc tác phẩm 《 Tây 》 của cô xâm phạm quyền chân dung của tôi......"
Hạ Cẩm Tây mới vừa vô đề, liền bị Trịnh Tiêu cắt đứt: "Tôi không có nha."
Hạ Cẩm Tây nhướng mày, Trịnh Tiêu nói tiếp: "Quyền chân dung là quyền lợi công dân có thể đồng ý hoặc không đồng ý người khác lợi dụng chân dung của mình.

Pháp luật quy định, chưa được công dân đồng ý không được sử dụng chân dung của công dân.

Tác phẩm nhiếp ảnh tư liệu, búp bê nếu quay chụp không có sự đồng ý của chủ sở hữu quyền chân dung, trên nguyên tắc không thể công bố, triển lãm, cho dù là triển lãm không có mục đích lợi nhuận.

[1]"
Trịnh Tiêu vui vẻ đọc điều khoản xong, buông tay: "Tôi không có sử dụng búp bê của cô hay là tác phẩm nhiếp ảnh tư liệu nha."
Hạ Cẩm Tây kéo kéo khóe miệng: "Trí nhớ không tồi ha."
Trịnh Tiêu: "Trên đường tới mới vừa tra, ngày mai là đã quên."
Hạ Cẩm Tây gật gật đầu, lúc lại cầm ly cà phê lên, thân mình liền nghiêng qua đây, cọ tới bả vai Trịnh Tiêu.
Cô lại buông ly xuống, nhưng vai vẫn còn cọ.
Khi hơi cong eo nói chuyện với Trịnh Tiêu như vậy, khoảng cách giữa hai người đặc biệt gần.
Tuy rằng người giống như đã không phải là người kia, nhưng hơi thở vẫn là hơi thở quen thuộc.
Khoảng cách này ở trong dĩ vãng, đều là muốn hôn môi.
Thân thể có ký ức, Hạ Cẩm Tây có loại xúc động này, cô tin tưởng Trịnh Tiêu cũng có giống như cô.

Trịnh Tiêu chớp chớp mắt, yết hầu hoạt động gần như không thể nghe thấy.
Hạ Cẩm Tây lúc này mới mở miệng, dùng tiếng nói mềm mềm nhẹ nhẹ nói: "Vậy cô nói xem, 《 Tây 》 có phải được nặn dựa theo tôi hay không?"
Trịnh Tiêu trả lời cô: "Cô là muse* của tôi."

(*Chỉ một người hoặc tinh thần mang lại cảm hứng cho nhà văn, họa sĩ, v.v.

những ý tưởng và mong muốn tạo ra các tác phẩm.

Muse còn có nghĩa là nàng thơ.)
Hạ Cẩm Tây giật giật vai, cố tình cọ xát một chút: "Thích tôi như vậy à, nặn giống nhau như đúc, lúc tôi nhìn đến còn hoảng sợ đó."
Trịnh Tiêu: "Đã trải qua rất nhiều xử lý nghệ thuật."
Hạ Cẩm Tây thở dài: "Ai, cô nói cô dựa theo tôi mà nặn cũng thôi đi, cô cũng không nặn trạng thái bình thường một chút.

Những biểu hiện đó có thể cho mọi người xem sao? Có người cũng nhận ra được, đuổi theo tôi hỏi có phải là tôi hay không, dọa tôi không xem được triển lãm mà phải chạy trốn."
Lời của Hạ Cẩm Tây nói chính là thật, nhưng Trịnh Tiêu cũng không nói tiếp.
Cô ấy thậm chí xoay thân qua nhìn đồ ngọt trên bàn, sau đó giơ tay xắn miếng bánh quy nhỏ, nhét vào trong miệng mình.
Nhai nhai, bộ dáng rất hưởng thụ.
Biểu cảm giả vờ chọc ghẹo của Hạ Cẩm Tây đã không còn giữ được nữa, cô nhìn chằm chằm Trịnh Tiêu, nhìn cô ấy ăn xong một miếng, lại xắn thêm một miếng khác.
Lúc xắn miếng thứ ba, Trịnh Tiêu rốt cuộc nhìn về phía cô, hơi hơi mở to mắt, bộ dáng nghi hoặc lại nhát gan: "Không thể ăn sao? Xin lỗi, cái bánh quy này ăn rất ngon."
Hạ Cẩm Tây: "......"
Hạ Cẩm Tây nâng nâng cằm: "Cô ăn đi."
Trịnh Tiêu không nhanh không chậm lại ăn hai miếng, hơn nữa còn giơ tay kêu người phục vụ đặt đồ uống.
Hạ Cẩm Tây không muốn ngồi chung một chỗ với cô ấy, Hạ Cẩm Tây sợ chính mình giơ tay, sẽ bóp chết Trịnh Tiêu.
Hạ Cẩm Tây đứng dậy, đi qua ghế đối diện.
Trịnh Tiêu ăn uống no đủ, mí mắt vừa nhấc, nói: "Cô không chân thành."
Hạ Cẩm Tây cười lạnh ra tiếng.
Trịnh Tiêu chỉ chỉ túi của cô: "Cô đang dụ tôi nói, cô đang ghi âm."
Hạ Cẩm Tây giơ tay vào trong túi, ném bút ghi âm tới trên mặt bàn.
Đèn hiển thị sáng lên, cô đúng là đang ghi âm.
Loại chuyện này đã xử lý rất nhiều, phòng bị đã trở thành thói quen.

Dựa theo quan hệ hiện tại của hai người, Hạ Cẩm Tây cũng không cảm thấy ghi âm có gì là sai.
"Hiện tại chân thành không?" Hạ Cẩm Tây nói, "Vì bảo đảm đàm phán tiến hành thuận lợi, vì bảo đảm kẻ lừa đảo sẽ không trở mặt không thừa nhận, đối thoại tiếp theo của chúng ta sẽ bị ghi âm."

Trịnh Tiêu gật gật đầu: "Chân thành."
Hạ Cẩm Tây: "Sự thật là ở đây, 《 Tây 》 là cô nặn dựa theo tôi, tên cũng là lấy dựa theo tên tôi.

Chuyện này có xúc phạm tới quyền lợi của tôi hay không trong lòng cô tự hiểu rõ, tuy rằng pháp luật ở phương diện này còn không quá hoàn thiện, nhưng kết quả thế nào, vậy đợi kiện tụng xong mới biết được."
Trịnh Tiêu: "Ừm."
Hạ Cẩm Tây: "Tôi tìm cô, cô đồng ý, thuyết minh chúng ta đều có ý đồ giải quyết riêng.

Tôi không muốn hình tượng của mình bị hao tổn, cô hẳn là cũng không hy vọng tác phẩm của mình mang một bối cảnh không vẻ vang.

Cho nên tôi đưa ra yêu cầu của tôi, hủy triển lãm 《 Tây 》, hơn nữa phải hứa hẹn không trưng bày nữa."
Trịnh Tiêu mở miệng xen vào một câu: "Tôi cũng có yêu cầu."
Hạ Cẩm Tây: "Cô nói."
Trịnh Tiêu: "Làm bạn gái tôi."
Hạ Cẩm Tây: "......"
Trịnh Tiêu mỉm cười nói: "Làm bạn gái tôi, thì sẽ không phải là bối cảnh không vẻ vang."
Hạ Cẩm Tây bị sự vô sỉ của cô ấy làm cho khiếp sợ, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói cái gì cho tốt.
Lúc Trịnh Tiêu nói lời này, biểu tình có thể xem là nghiêm túc, nhưng cũng có thể cho là tùy tiện.
Cô ấy duy trì một hình ảnh cá nhân thật sự nhất quán cho tới bây giờ, đó chính là cảm xúc vĩnh viễn đều không phong phú.
Thế cho nên cô không có cách nào thông qua ngôn ngữ, hành động của người này để phán đoán nội tâm của người này rốt cuộc là suy nghĩ cái gì, có tức giận hay không, có sợ hãi hay không, hoặc là nói, có thật sự có ý tứ đó với Hạ Cẩm Tây hay không.
Hạ Cẩm Tây ở trong giới lăn lộn nhiều năm như vậy, biết vô số người, lần đầu tiên đụng phải người khó có thể nắm bắt như vậy, không thể tìm ra logic.
Cô cảm thấy mình không cần tiếp tục nói chuyện với Trịnh Tiêu nữa, cô cũng không thích bị người khác uy hiếp, vì thế lấy lại bút ghi âm đứng lên, để lại câu "Gặp ở toà án", liền dẫm lên giày cao gót mười centimet của mình, lấy tư thế nữ vương lạnh lùng vô tình ra khỏi tiệm cà phê.
Hơn nữa không có tính tiền.
Đối đãi với kẻ thù, không cần tính tiền.
Trịnh Tiêu không vội vã đi, cô ấy ngồi trên ghế một lát.
Không ăn, cũng không uống, hương vị đồ ăn của cửa hàng này thực bình thường, còn không bằng chén mì cô nấu vào giữa trưa.
Cô đang hấp thụ hương vị còn lưu lại của Hạ Cẩm Tây ở bên cạnh.
Hạ Cẩm Tây vẫn thường dùng nước hoa, nhưng cô không dùng cùng một loại, gần như mỗi lần gặp mặt, đều có hương vị mới.

Điều này sẽ làm cho Trịnh Tiêu tràn ngập chờ mong.
Thời gian không còn sớm lắm, đồ ăn đều đã lạnh.

Trịnh Tiêu tính tiền ra tiệm cà phê, trên đường về gọi điện thoại cho bên triển lãm.
Không đến 8 giờ, Hạ Cẩm Tây đã tới nhà.
Đây vốn là thời gian hai người hẹn gặp mặt, hiện tại cô cũng đã tức giận mà trở về.
Ở trong công ty luyện được kỹ năng, làm cho cô có bao nhiêu tức giận đều có thể nhịn lại ở trước công chúng, nhưng về nhà thì không cần thiết phải nhịn nữa.
Hạ Cẩm Tây một đường đi vào, một đường cởi quần áo trói buộc trên người ra.
Dép lê cũng không có mang, để chân trần như vậy đạp lên sàn, đi tới trước bao cát.
Mang găng tay boxing vào, đấm tới một quyền, bao cát nặng nề đột nhiên lắc lư.

Nếu đây là thân thể nhỏ bé của Trịnh Tiêu, đã nằm sấp xuống đất gào khóc.
Đấm bốc rồi tắm rửa xong, thời gian vẫn chưa muộn.
Hạ Cẩm Tây nằm trong ổ chăn gọi điện thoại cho bộ phận pháp vụ, sau đó lại liên hệ Từ Tinh Tinh, nói bản thân muốn quen biết người bạn kia.
Người trung gian lúc trước đã đẩy mạnh tiêu thụ Trịnh Tiêu cho Từ Tinh Tinh.
Trên mặt Từ Tinh Tinh có chút không nhịn được: "Cậu ấy thật sự khá tốt, cậu ấy cũng là bị lừa."
"Mình không có trách cô ấy, chỉ là muốn biết thêm nhiều tin tức." Hạ Cẩm Tây hút ngụm thuốc lá điện tử, "Rốt cuộc biết người biết ta trăm trận trăm thắng."
Từ Tinh Tinh: "Vậy không cần cố tình như vậy đâu, nếu cuối tuần này cậu rảnh, chúng ta cùng đi uống rượu."
Hạ Cẩm Tây: "Có thể."
Vì vậy mọi việc được định xong.
Tới buổi tối thứ bảy, Hạ Cẩm Tây cố ý đến muộn hai mươi phút.
Trước khi đi vào tới ghế dài, không đợi cô mở miệng hỏi, cô gái đã đứng lên từ chỗ ngồi, khom lưng cúi đầu với hai cô: "Giám đốc Hạ, thật sự rất xin lỗi, tôi không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy."
Thái độ có thể so với những thực tập sinh mới vừa tiến vào công ty.
Chỉ là vóc dáng của cô gái này không cao, còn rất mập, cách ăn mặc cũng đơn giản chính là áo lông với quần dài, có chút không thích hợp với bầu không khí xa hoa truỵ lạc ở quán bar.
Hạ Cẩm Tây thật đúng là không nghĩ tới, bạn của Trịnh Tiêu sẽ là một người như thế này.
Cô ăn mềm không ăn cứng, lập tức cũng không dám nói gì, giơ tay đỡ cô ấy một chút: "Không cần như vậy, hôm nay chỉ là ra ngoài chơi."
Cô gái ngẩng đầu lên, Từ Tinh Tinh giới thiệu nói: "Cẩm Tây, đây là Phàn Phàm.

Phàn Phàm, giám đốc Hạ mà cậu rất quen thuộc."
"Ừm." Phàn Phàm lên tiếng, lại một cái khom lưng, "Thật sự rất xin lỗi."
"Ai ai ai, cô không cần như vậy đâu." Hạ Cẩm Tây nhanh chóng lôi kéo cánh tay cô ấy ngồi xuống, "Đã nói là tới uống rượu."
Phàn Phàm ngồi xuống, không thoải mái mà vặn vẹo, Hạ Cẩm Tây phát hiện trước mặt cô ấy là một ly nước trái cây.
"Uống cái này sao?" Hạ Cẩm Tây hỏi.

Phàn Phàm duỗi tay ra, lấy một chai rượu trước mặt Từ Tinh Tinh: "Tôi uống rượu."
Từ Tinh Tinh túm túm tay áo Hạ Cẩm Tây: "Lão Hạ, cậu ấy không thể......"
Phàn Phàm đánh gãy lời nói của cô ấy: "Mình có thể uống!"
Hạ Cẩm Tây cười rộ lên, cô nâng nâng cằm nói: "Chai rượu cô lấy chính là chai có độ cồn thấp nhất nha."
Phàn Phàm quay đầu, nhìn chằm chằm đống rượu kia: "Vậy cao nhất là cái nào?"
Hạ Cẩm Tây lấy chai rượu trong tay cô ấy đi.
Kỳ thật độ cồn của chai rượu này không thấp, Phàn Phàm thật sự không biết uống rượu, nếu một màn vừa rồi chỉ là hai người này diễn, vậy Hạ Cẩm Tây sẽ kiến nghị Từ Tinh Tinh cùng Phàn Phàm cùng nhau debut.
Cô không muốn làm Phàn Phàm sợ, quyết định nói ra lời: "Tôi thật sự không có ý trách cô, nhưng tôi muốn hỏi thăm cô một ít tin tức của Trịnh Tiêu."
Phàn Phàm vội vàng gật đầu: "Cô nói đi giám đốc Hạ."
Hạ Cẩm Tây hỏi: "Lúc sau Trịnh Tiêu có trả lời tin nhắn của cô không?"
Phàn Phàm nói: "Trả lời, trả lời tin nhắn, cũng trả lời điện thoại, cậu ấy nói sẽ liên hệ cô."
Từ Tinh Tinh nhìn về phía Hạ Cẩm Tây, Hạ Cẩm Tây thừa nhận: "Cô ấy đã liên hệ tôi."
Phàn Phàm khẩn trương mím mím môi, Từ Tinh Tinh tiến tới trước duỗi duỗi cổ hỏi: "Thế nào?"
Hạ Cẩm Tây không muốn nói như vậy, nhưng chỉ có mấy chữ này có thể lời ít ý nhiều biểu đạt tâm tình của cô: "Tức chết mình."
Phàn Phàm vỗ đùi: "Thế này đúng rồi!"
Hạ Cẩm Tây: "???"
Phàn Phàm: "Chỉ có khi Tiêu Tiêu thật sự xem cô là bạn mới có thể chọc tức cô."
Hạ Cẩm Tây: "????"
Phàn Phàm: "Lời Tiêu Tiêu nói cô không thể tin hết, nhưng cũng không thể không tin, đôi khi cô phải nghe đúng hướng, đôi khi phải nghe theo hướng ngược lại."
Hạ Cẩm Tây: "?????"
Phàn Phàm: "Lúc thoạt nhìn cậu ấy lạnh nhạt khả năng lại thực nhiệt tình, lúc thoạt nhìn cường ngạnh khả năng lại thực mềm mại, cậu ấy......"
Hạ Cẩm Tây đánh gãy lời nói của cô ấy: "Cô ấy huyền bí như vậy, rốt cuộc tôi phải làm thế nào để phán đoán được là thật hay là giả, nên tin hay là không tin?"
Phàn Phàm nhìn cô, nghiêm trang: "Từ tâm."
Hạ Cẩm Tây: "......"
Phàn Phàm: "Cô phải kết hợp ngữ cảnh trên dưới, cùng với bầu không khí ngay lúc đó, để hiểu rõ.

Nói ví dụ......!Không bằng giám đốc Hạ lấy cái ví dụ."
Hạ Cẩm Tây: "Cô ấy uy hiếp tôi, muốn tôi làm bạn gái cô ấy mới bằng lòng hủy triển lãm 《 Tây 》."
Phàn Phàm móc di động ra: "Vậy 《 Tây 》 đã được hủy triển lãm chưa?"
Hạ Cẩm Tây cười nhạo: "Sao có thể, nếu cô ấy có thể hủy triển lãm, tôi......"
Phàn Phàm giương mắt ngơ ngác nhìn cô: "Cậu ấy hủy triển lãm rồi."
Nửa câu sau của Hạ Cẩm Tây mắc kẹt trong yết hầu, bị sặc đến ho khan lên..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui