Thú Thành nằm ở Bắc Uyên, là nơi giao nhau giữa Sở Quốc cùng Nam Quốc, việc nơi đây vốn không ai quản lý, đạo phỉ hoành hành. Từ sau khi Nam Quốc cùng Sở Quốc kết minh, thành Thú này đã sớm bị người quên lãng dần dần hiển lộ ra tầm quan trọng.
Tháng 2 năm 18 Bắc lịch, Bắc Uyên phái binh sĩ tiến tới chiếm giữ Thú Thành, trong vòng 3 tháng, đạo phỉ trong vùng cơ hồ đều bị tiêu diệt, và sau khi đánh lùi quân đội Nam Quốc bất ngờ đánh vào, thì Hoàng Thượng Nhiễm Mục Kì hạ lệnh xây dựng Thú Thành trở thành một quận, chính thức đem Thú Thành nhét vào bản đồ của Bắc Uyên.
Sau ba ngày liên tục rơi tuyết, Thú Thành bị tuyết bao trùm một lớp thật dày. Tuy ngày hôm nay trời có nắng, thế nhưng gió lạnh đến xương làm cho dân chúng chỉ muốn tránh ở trong nhà, không hề muốn bước ra khỏi cửa nửa bước. Nhóm vệ binh trên tường thành mặc cho giá lạnh vẫn cẩn thận tuần tra. Quân kỷ của đội quân tiến vào chiếm giữ Thú Thành được thiếp lập rất nghiêm khắc, cũng không quấy rầy dân chúng, đối với sự xuất hiện của nhóm binh sĩ này, dân chúng ở đây có thể nói là hoan nghênh khắp nơi.
Mà ngay tại thời tiết lạnh như vậy, ở ngoài cửa thành lại có một người chỉ mặc áo lót, nhiệt khí đầy người đang vật lộn với một con ngựa. Chỉ thấy con ngựa kia nâng chân trước cao lên đá vào người nọ, người nọ cũng không hoảng không vội, lăn một vòng tránh thoát, tiếp theo ôm lấy cổ ngựa vật nó ngã ra ngoài. Con ngựa cũng là phản ứng cực nhanh, sau khi ngã xuống lập tức đứng lên, nhấc chân đạp qua, hai tay người nọ đỡ lấy vó ngựa đang hướng về phía mình, dưới chân dùng lực, làm cho cả người mình chôn vùi vào trong tuyết. Con ngựa hí lên một tiếng, chân trước lại dùng sức, một bộ dáng nhất định phải áp chết người nọ.
Một người ăn mặc cực kỳ kín, đi lên tường thành, nhìn xuống người ở phía dưới đang vật lộn đến cực kỳ vui vẻ, hét lên: “Điện hạ, Vương gia gởi thư.”
Người nọ vừa nghe như vậy, bàn tay đang muốn ôm cổ ngựa dừng lại một chút, tiếp theo người nọ liền bị ngựa đạp một cước văng ngã lên trên mặt đất.
“Tướng Quân.” Nhiễm Mặc Phong nằm trên mặt đất, vỗ vỗ đầu ngựa, nói cho đối phương biết hôm nay dừng ở đây, nó túm bờm ngựa đứng lên, cũng không cầm xiêm y bị ném dưới đất lên, đi thẳng vào trong thành. Con ngựa chưa đánh đã nghiền vẫy vẫy đầu, phì mũi một cái, ngậm lấy xiên y của tiểu chủ tử, chạy nhanh qua đó.
Tùy ý khoát ngoại sam lên, Nhiễm Mặc Phong không hề sợ lạnh ngồi ở sau án thư mở thư của phụ vương vừa gửi ra. Từ sau khi dẫn binh chiếm lĩnh Thú Thành, nó vẫn đóng quân tại nơi này, đến nay cũng đã 2 năm. Trước khi xuất chinh, hoàng bá phong nó là “Bình Dương Tướng quân”. Mà phụ vương thân là Đại tướng quân thì ở lại kinh thành, cùng hoàng bá điều binh khiển tướng, và đến các thành trấn quan trọng tuần tra.
Sở Quốc nuốt Yến Quốc, cùng Nam Quốc kết minh, lại dẹp xong bốn thành quận của Kim Quốc, mặc dù dưới sự trợ giúp của Bắc Uyên, Kim Quốc đoạt lại những thành quận đó, thế nhưng không khí đại chiến đã tràn ngập thiên hạ. Đối với Bắc Uyên bị bốn nước vây ở trung tâm mà nói, thế cục càng thêm hiểm trở.
Nhiễm Mục Lân không muốn quay về kinh, nhưng lo lắng cho đại cục, hắn không thể không nhịn đau mà từ biệt con, mang theo Tiểu Hổ rời đi. Tiết Kì cùng Dịch vẫn ở lại Nhân Xương, sau khi Nhiễm Mặc Phong bình định Thú Thành, Nhiễm Lạc Nhân không để ý mọi người phản đối mang theo Xích Đan chạy tới Thú Thành, để Xích Đồng theo Tiểu Hổ trở về kinh.
Bất quá hai tháng trước, sau khi Nhiễm Lạc Nhân nhận được một phong thư từ kinh thành gởi tới, thì quyết định quay về kinh, để Xích Đan ở lại, sau 3 ngày thu xếp được mấy trăm binh sĩ hộ tốn trở về kinh. Nếu theo ý của Nhiễm Mặc Phong, thì Xích Đan tốt nhất cũng trở về. Cuộc sống ở Thú Thành gian khổ, một khi chiến sự nổi lên sẽ rất nguy hiểm, thế nhưng nói thế nào đi nữa Xích Đan cũng không chịu trở về, cứ dùng hai mắt rưng rưng mà nhìn chằm chằm nó, cuối cùng Nhiễm Mặc Phong cũng tùy gã.
Xem xong thư của phụ vương, đôi mắt dị sắc của Nhiễm Mặc Phong lưu chuyển, phụ vương rất nhớ nó, mà nó cũng thế. Trong thư phụ vương nói – vào ngày tết sẽ tới Thú Thành thăm nó, Nhiễm Mặc Phong tính tính ngày, còn hai tháng nữa, trong đôi mắt sáng ngời chứa đựng vui sướng mà không ai có thể phát hiện. Một lát sau, có một người đi đến, tuy đã mặc 6 tầng áo, nhưng vẫn lạnh đến run cằm cặp.
“Phu tử, ngài quay về kinh đi.”
Khấu Tuyên lắc đầu: “Năm nay tuyết rất lớn, ta lo lắng dân du mục của Khương tộc, Man tộc cùng Hồ tộc sẽ vì tránh né tuyết mà tiến vào Thú Thành. Tiểu Phong, dạo gần đây phải tăng mạnh tuần tra, phải để phòng Sở Quốc hoặc Nam Quốc nhân cơ hội này xuất binh.” Quân đội Sở Quốc vốn đã là quân đội thiện chiến dũng mạnh nhất trong thiên hạ, hiện giờ Sở Quốc cùng Man tộc kết minh, nên được Man tộc trợ giúp, có thể nói là như hổ thêm cánh. Từ sau khi từ quan tới Nhân Xương, Khấu Tuyên vẫn đi theo bên người Nhiễm Mặc Phong, cho dù lần này Nhiễm Mặc Phong đóng ở Thú Thành, gã cũng đi theo tới đây. Nhưng gã là người phía nam, cực kỳ sợ lạnh, mặc dù sống ở Nhân Xương gần chín năm, nhưng gã vẫn không thể quen với cái rét lạnh của phương bắc.
“Vài năm gần đây, Khương tộc cùng Hồ tộc bị Man tộc chèn ép đến cực kỳ lợi hại, thủ lĩnh Man tộc Kha Nhĩ Đa phái binh giết hại mười mấy bộ lạc của Khương tộc cùng Hồ tộc. Cừu hận của ngoại tộc so với người Hán, cũng rất khó hóa giải. Tuy Khương tộc cùng Hồ tộc nhỏ yếu, nhưng nếu được bọn họ ủng hộ, thì ít nhất trong vòng ba năm chúng ta có thể tạm thời không cần lo lắng về Khương tộc cùng Hồ tộc.” Một người vẫn một mực ngồi ở trong phòng sưởi ấm lên tiếng. Dung mạo người này bình thường, búi tóc bó cao, khóe mắt hơi xếch, khuôn mặt trầm tĩnh làm cho người ta có một loại cảm giác nghiêm cẩn. Hai chân được chăn ấm phủ lên không có bàn chân, cũng không có bắp chân. Ngồi bên cạnh gã là một nam tử đầu trọc, gương mặt thật thà. Hai người này chính là quân sư Ứng Diên cùng Đạm Thạch nhà gã bị Nhiễm Mặc Phong bắt được nhưng không có giết chết.
Năm đó sau khi bắt được bọn họ, Nhiễm Mục Lân từng hạ lệnh xử tử bọn họ. Nhưng hai người vừa nhìn thấy Nhiễm Mặc Phong liền mong muốn lấy mạng của mình đổi lấy mạnh của đối phương, làm cho nó do dự, nếu lưu lại thì sợ gây nguy hiểm cho phụ vương, sau cùng Nhiễm Mặc Phong quyết định đem bọn họ cột ở bên người, dễ dàng giám thị. Sau khi đóng tại Thú Thành, liền đưa bọn họ tới đây. Cũng không biết từ khi nào, thỉnh thường Ứng Diên sẽ nói cho Nhiễm Mặc Phong một ít đề nghị, Nhiễm Mặc Phong cũng không cự tuyệt. Tóm lại, thân phận của hai người này rất là đặc thù.
“Ta thì không lo lắng Man tộc, hiện tại ta lo lắng chính là Vệ Quốc. Tuy hai năm trước Vệ Quốc cùng Bắc Uyên kết minh, nhưng vẫn cảm thấy trên phương diện này có âm mưu gì đó. Hai năm này, Quảng Nghiêu Vũ luôn miệng nói Nam Quốc vô sỉ, nhưng không có một chút ý tứ xuất binh, lại nói nghị hòa nghị hòa. Ta mới không tin hắn sợ Sở Quốc. Tới một mức độ nào đó, Quảng Nghiêu Vũ cùng An Lăng cũng là sàn sàn như nhau, dã tâm của hắn so với An Lăng cũng chẳng nhỏ hơn gì.” Một nam tử khác ở trong phòng lên tiếng. Gã chôn mình trên ghế nằm của Nhiễm Mặc Phong, bộ dáng tuấn tú, đang dùng cái giũa tu sửa móng tay, đối với người này mà nói bàn tay của gã so với mạng của gã còn đáng giá hơn. (=.=)
Phòng ngủ của Nhiễm Mặc Phong cơ hồ đều là Xích Đan ở, nếu nó không ở bên ngoài tuần tra, thì chính là luyện công, thời gian còn lại thì ở tại thư phòng nghiên cứu chiến sự, nghỉ ngơi cũng là ở trên ghế nằm trong thư phòng, rất ít khi quay về phòng ngủ. Đối với nó một ngày chỉ ngủ hai canh giờ mà nói, ngủ ở thư phòng sẽ thuận tiện hơn.
Nam tử vừa nói, tên là Lục U, là khi Nhiễm Mặc Phong dẫn binh tiến đến Thú Thành thì gặp được ở trên đường. Lúc ấy gã đói đến té xĩu ở trên đường, được Nhiễm Mặc Phong cứu. Sở dĩ bị đói đến té xĩu, là vì gã bị trộm mất túi tiền, nhưng sĩ diện không muốn tìm người cứu giúp. “Tình nguyện đói chết, cũng không vì năm đấu thóc mà khom lưng” – đây là lí do thoái thác sau khi gã tỉnh lại nói ra. Tóm lại, là một tên tính tình quái dị, vừa thích chưng diện, vừa cao ngạo. Lúc gặp Nhiễm Mặc Phong, gã nhất thời không biết phải đi nơi nào, nên cứ đi theo nó, và vẫn theo tới hiện giờ.
Khi ba người này nói chuyện, Nhiễm Mặc Phong đã mở bản đồ ra, và đang nhìn. Nó đã mười lăm tuổi, chiều cao cũng sắp vượt qua Nhiễm Mục Lân, nhưng vẫn rất gầy gò.
“Báo ──, Tướng quân, kinh thành gởi thư tới.” Một binh sĩ xốc màn lên đi vào. Đạm Thạch đứng dậy cầm lấy, rồi giao cho Nhiễm Mặc Phong. Vừa thấy là thư của Nhiễm Lạc Nhân, nó lập tức mở ra. Xem xong thư, trên mặt nó nhìn không ra buồn vui, chính là giao thư cho Khấu Tuyên. Đối phương nghi hoặc mà xem thư, rồi kinh ngạc hô lên.
“Chuyện gì?” Ứng Diên cùng Lục U hỏi.
“Thư của Tam điện hạ nói rằng Man tộc phái sứ giả tới thương lượng muốn cùng Bắc Uyên thông hôn, vương tử Man tộc Sa Dĩ Đát coi trọng trưởng công chúa.” Khấu Tuyên nhíu chặt mi tâm.
“Hắn đã gặp qua trưởng công chúa?” Lục U kỳ quái hỏi.
“Hai năm trước, khi bệ hạ tổ chức thọ yến, vương tử Man tộc cùng tam hoàng tử Sở Quốc An Trọng Thiên đã đến Bắc Uyên để chúc thọ bệ hạ.”
Lục U buông cái giũa xuống, y ngửi được một tia âm mưu.
“Vị Trong cung kia đồng ý?” Đối với Hoàng Thượng Bắc Uyên, Ứng Diên vẫn xưng hô như thế.
“Sở Quốc phái người đảm đương thuyết khách.” Giao thư cho Lục U, Khấu Tuyên nhìn về phía Nhiễm Mặc Phong, “Tiểu Phong, cửa hôn sự này bệ hạ nhất định phải quyết ý, bằng không sẽ cùng lúc đắc tội với Man tộc và Sở Quốc. Chuyện này ở mặt ngoài xem ra là cầu hôn, nhưng trên thực tế là Sở Quốc lợi dụng Man tộc thử thách Hoàng Thượng. Tuy thánh chỉ còn không ban ra, nhưng vì Bắc Uyên, có lẽ chỉ vài ngày nữa là bệ hạ sẽ hạ chỉ, mà có lẽ hiện tại đã hạ chỉ.”
Lục U nở nụ cười, giao thư cho Đạm Thạch, để gã đưa cho Ứng Diên. “Đáp ứng, tự nhiên sẽ tiện nghi cho Man tộc, sau này khi xuất binh đánh Sở Quốc cùng Man tộc, nhưng vì công chúa, mà bệ hạ cũng phải có điều cố kỵ; không đáp ứng, man tộc sẽ có cớ để xuất binh đánh Bắc Uyên. Không thể không nói, chiêu này quá đĩnh.”
Nhiễm Mặc Phong vẫn nhìn chằm chằm bản đồ, bất quá lại nhìn về nơi giao nhau giữa Sở Quốc cùng Bắc Uyên. “Phu tử, viết thư cho Lạc Nhân đi. Nếu hoàng bá đáp ứng, lập tức phái người nói cho ta biết.” Đầu ngón tay ở trên một cái khe núi nơi hai nước giao nhau ở trên mặt bản đồ vòng hai vòng, Nhiễm Mặc Phong lên tiếng. Khấu Tuyên không có hỏi nhiều, liền đi đến án thư lấy giấy bút.
Làm phu tử của Nhiễm Mặc Phong, Khấu Tuyên cực kỳ hiểu rõ nó. Nhiễm Mặc Phong sẽ không giải thích với người khác về hành vi của nó, không phải không muốn, mà là nó không biết cách nói. Tựa như công chiếm Thú Thành, cũng là nó đột nhiên đưa ra, không hề giải thích, mang một đội quân hùng mạnh tiến tới. Ở trên chuyện đánh giặc, Nhiễm Mặc Phong được trời ban cho trực giác rất nhạy, bất quá nó không biết cách nói ra, ngoại trừ phụ vương của nó, nó không quen giải thích với người khác.
“Chuyện này khẳng định sẽ làm cho bệ hạ nổi giận.” Lục U nói xong, lại tiếp tục tu sửa móng tay. (=.=)
——
Kinh thành, hoàng cung, tẩm cung hoàng hậu.
Hoàng hậu ôm nữ nhi đang âm thầm rơi lệ mà khóc ròng, thái tử Nhiễm Lạc Thành với vẻ mặt vẻ lo lắng mà ngồi ở đối diện, hai đấm nắm chặt. Ngay tại vừa rồi, Hoàng Thượng Nhiễm Mục Kì đã hạ chỉ, đồng ý hôn sự giữa trưởng công chúa Nhiễm Tiên và Sa Dĩ Đát. Một tháng sau, trưởng công chúa sẽ được sứ giả của Man tộc hộ tống tới Man tộc, do tứ Hoàng Tử Nhiễm Lạc Nghĩa hộ tống trưởng công chúa xuất giá. Nhiễm Lạc Thành cũng muốn đi, nhưng hắn là thái tử, yêu cầu này bị bác bỏ.
“Mẫu hậu, hoàng tỷ, con sẽ lại đi cầu phụ hoàng, thỉnh người thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.” Nhiễm Lạc Thành nói, sáng nay hắn không quan tâm là sẽ chọc giận phụ hoàng, mà cần xin phụ hoàng thu hồi thánh chỉ, thậm chí ra tay đánh vài tên quan viên đồng ý việc này, gồm cả Thái úy Trương Chiêu Xương.
“Đừng, Thành Nhi.” Sắc mặt Hoàng hậu tái nhợt, lên tiếng khuyên nhủ con, “Phụ hoàng con đối với chuyện này cũng hết cách. Bọn người Trương Thái úy nói đúng, nếu phụ hoàng con không đáp ứng, Sở Quốc cùng Man tộc nhất định sẽ mượn cơ hội này để tấn công Bắc Uyên. Phụ hoàng con cũng là bất đắc dĩ.”
“Sao Trương Chiêu Xương không nói để cho Nhiễm Thu qua đó đi?! Không phải chất nữ của hắn, đương nhiên hắn sẽ không đau lòng!” Nhiễm Lạc Thành gầm nhẹ, “Đừng cho là con không biết hắn đang đánh cái chủ ý gì!” Tự sau khi hắn quay về cung, những người đó liền nơi nơi tìm hắn gây phiền toái, tuy bên ngoài cũng không gây ra những vấn đề to lớn gì, nhưng hắn tinh tường hiểu rõ.
“Lạc Thành, đừng nói lung tung!” Hoàng hậu kinh hoảng mà nhìn nhìn ngoài cửa, tiếp theo đứng dậy, ra lệnh cho người bên ngoài lui xuống hết, đóng cửa lại.
“Mẫu hậu, con không sợ bọn họ, cùng lắm thì con lại quay về Hòe Bình, dù sao con cũng không ham ở lại kinh thành.”
“Con đi rồi, thì mẫu hậu sẽ sao đây? Còn ngoại công của con nữa?!”
Nhiễm Lạc Thành há to miệng, rồi oán hận mà ngậm miệng lại. Đúng vậy, hắn đi rồi, thì mẫu hậu cùng ngoại công sẽ sao đây? Hiện giờ tỷ tỷ xuất giá, hắn càng phải ở lại trong cung.
“Lạc Thành, hoàng thúc con đối với chuyện này cũng chưa nói đáp ứng hay không đáp ứng, con không nhìn ra là có ý gì sao?” Lau khô nước mắt, hoàng hậu thấp giọng hỏi.
Nhiễm Lạc Thành gật gật đầu. Phụ hoàng đối với chuyện này cũng rất nổi giận, cho nên hoàng thúc cũng không thể nói cái gì.
“Mẫu hậu, con không muốn..... Bộ dạng của người kia thật đáng sợ...... Mẫu hậu, ta không muốn.....” Nhiễm Tiên thấp giọng khóclên. Người kia so với hoàng đệ Mặc Phong còn đáng sợ hơn, đi tới đó rồi, nàng nhất định sẽ bị đánh chết. Man tộc, đó là nơi ăn thịt người, hơn nữa còn cách Bắc Uyên rất xa.
“Tiên Nhi!” Trong mắt Hoàng hậu đã không còn nước mắt, nàng cực kỳ kiên cường. “Con là công chúa, con phải tới đó, mà sau đó con càng không thể để cho phụ hoàng con khó xử. Vì Ngũ gia, con cũng không hể tùy hứng!”
“Mẫu hậu....” Nhiễm Tiên khóc lớn lên. Tâm Nhiễm Lạc Thành vì tỷ tỷ mà đau nhức không thôi, hai tròng mắt hắn đỏ ngầu, nhưng cũng phải bó tay. Thánh chỉ đã ban ra.
—–
Trong Vô Tam điện, Nhiễm Mục Kì không cảm xúc mà đứng trên ban công, mặc cho gió lạnh thấm đến tận xương, người phía sau cầm áo lông cừu khoát lên cho y.
“Trú, giết An Lăng.” Lời nói lạnh lẽo.
“Kì, chuyện trong thiên hạ đã sớm được định sẵn. Dịch, ta, Uyên, có thể giết người, nhưng không thể quản chuyện trong thiên hạ.” Biết người này không vui, nhưng hắn không thể đáp ứng.
“Không phải ngươi là ma sao? Vì sao không thể quản chuyện trong thiên hạ?” Nhiễm Mục Kì xoay người, trong mắt là lửa giận. Không ai có thể vũ nhục y, Sở Quốc khinh người quá đáng!
“Hết thảy đã được định sẵn, ta không biết định sẵn kia là cái gì, nhưng ta không thể nhúng tay vào chuyện trong thiên hạ.”
“Sao lại là chuyện của thiên hạ?! Đây là chuyện của trẫm!” Rất muốn tránh khỏi ôm ấp của người này, đuổi hắn đi. Nhưng trước khi buộc miệng nói ra, lý trí của Nhiễm Mục Kì đã trở lại.”Ta sẽ không ép buộc ngươi.” Y rất hiểu người này, nếu có thể ra tay, thì chẳng cần y lên tiếng. Chẳng lẽ thực sự không có cách nào sao?
Trong mắt Trú phát ra ánh sáng bạc, hắn ngẩng đầu nhìn trời, tựa hồ thấy được chủ nhân của hắn.
——
Đêm khuya, Nhiễm Mặc Phong còn chưa ngủ, nó ở một mình trong thư phòng.
“Quỷ một, quỷ hai.”
“Có thuộc hạ.” Hai người đang canh giữ ở ngoài phòng liền bước vào, đóng cửa lại.
“Phái ba mươi quỷ sĩ đến vùng Cam Trữ cốc đi. Có động tĩnh gì thì lập tức hồi báo.”
“Dạ.”
“Quỷ hai.”
“Có thuộc hạ.”
“Lập tức đem phong thư này chuyển tới tay phụ vương ta.”
“Dạ.”
Sau khi hai người đi ra ngoài, Nhiễm Mặc Phong lại mở một trang giấy trắng ra, cầm bút lên, nhưng một lúc lâu cũng không viết được chữ nào. Qua thêm một hồi nữa, nó mới viết.
Lạc Nhân
Ta tốt lắm
Nhiễm Mặc Phong
Xếp giấy lại, phái người gửi đến kinh thành, sau đó Nhiễm Mặc Phong lại cầm bút. Lần này là nó viết thư riêng cho phụ vương, nên nó phải suy nghĩ cẩn thận.
Quỷ một, quỷ hai, còn có quỷ ba quỷ bốn v.v.v. Hai năm trước, sau khi Nhiễm Mặc Phong một mình dẫn binh đi, thì nó mới biết được từ khi nó năm tuổi, phụ vương đã lệnh cho Mạch Khiêm âm thầm xây dựng cho nó một quân đội ước chừng 6 ngàn người. Ngoài ra, còn bồi dưỡng cho nó khoảng hai trăm tử sĩ. Nhiễm Mục Lân không giết Nhiễm Lạc Thành, cũng không có nghĩa là hắn sẽ không lo lắng tương tai về sau của con. Đội quân sáu ngàn người cùng hai trăm tử sĩ, là tư binh của Nhiễm Mặc Phong, một khi nó có nguy hiểm, đội quân này có thể một địch một trăm sẽ trở thành lưỡi dao sắc bén trong tay nó. Nhiễm Mặc Phong đem những người này trà trộn vào trong sáu vạn binh mã ở Thú Thành, cũng tự mình đặt tên cho những người này là Quỷ quân, tử sĩ là Quỷ sĩ.
Khi trời sắp sáng, Nhiễm Mặc Phong mới nằm xuống ghế nằm mà ngủ một chút. Ngoài phòng đại tuyết bay tán loạn, tựa hồ dự báo sắp có chuyện kinh thiên động địa xảy ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...