Nhiễm Mục Lân tâm tư phức tạp ôm vai con đi vào Vô Tam điện, hắn nghĩ rằng phải gặp một chút trắc trở mới có thể gặp được hoàng huynh, không ngờ rằng bọn họ vừa bước tới cửa tẩm cung của hoàng huynh, thì cửa phòng liền mở ra. Người mở cửa không phải thị vệ, mà là Trú – người đang “nhốt” Nhiễm Mục Kì.
“Trú tiên nhân.” Nhiễm Mục Lân hai tay ôm quyền. Trú lách người qua để cho hai người đi vào, sau đó đóng cửa lại.
Trong phòng, không khí không có trầm buồn như trong tưởng tượng, cánh cửa ở ban công mở rộng ra, đón lấy gió lạnh thổi vào nhè nhẹ, mùi vị đông y thoang thoảng biểu hiện ra người trong phòng vẫn chưa khoẻ lại. Ngay khi nhìn thấy người từ trên ghế nằm đứng dậy, Nhiễm Mục Lân vội bước nhanh tới, ôm chặt lấy người đó.
“Hoàng huynh, đệ đã trở về.” Người trong lòng hắn vẫn là suy nhược như vậy, thế nhưng trong đôi mắt đã có thần thái mà nhiều năm nay không có.
“Cuối cùng đã chịu trở lại? Huynh gửi đi nhiều thư như vậy, mà đệ lại xem như không thấy, phải phạt.” Dùng sức ôm lấy đệ đệ đã tám năm không gặp, Nhiễm Mục Kì nói một câu đầy trách móc, thế nhưng trong mắt lại ẩm ướt. Tiếp theo, y buông hai tay ra, nhìn về phía người còn lại, vươn tay ngoắc ngoắc.
“Phong Nhi, lại đây.”
Nhiễm Mặc Phong đi qua.
Trong mắt Nhiễm Mục Kì hiện lên kinh ngạc, sờ đầu chất nhi nói: “Phong Nhi, hoàng bá không gặp con tám năm, con đã lớn thế này a.” Nói xong, y vỗ nhẹ nhẹ lên mặt Nhiễm Mặc Phong, “Trở nên hấp dẫn rất nhiều a.”
“Hoàng bá.” Người nào đó không vui, không thích bị người ta nói xinh đẹp.
Nhiễm Mục Kì ‘ha ha’ cười rộ lên, dung mạo nguyên bản đã cực kỳ tuấn mỹ lại càng thêm mỹ diễm, y ôm lấy chất nhi, cảm thán nói: “Phong Nhi, nếu không nhờ đôi mắt của con, hoàng bá sẽ không nhận ra con a. Ngày qua thật mau, mới đó mà Phong Nhi đã mười ba tuổi.” Y nhìn về phía đệ đệ đang rất vui vẻ, nói: “Mục Lân, qua hai năm nữa, Phong Nhi đã trưởng thành, đến lúc đó, người cầu hôn sẽ đạp nát cửa phủ của đệ mất.”
Mặt Nhiễm Mục Lân nháy mắt đen xì, lớn tiếng nói: “Lão tử của nó còn chưa thú đây, nó có gì mà vội.”
“Ha hả.....” Nhiễm Mục Kì chế nhạo hỏi, “Nói như thế, đệ đã có người trong lòng?”
“Hoàng huynh......” Kéo đứa con lại, Nhiễm Mục Lân giả vờ tức giận, nói, “Đừng nói hoàng huynh cả ngày quá nhàn rỗi nên đã nghĩ ra chuyện gì đó gây khó dễ cho đệ chứ?” Hắn còn chưa quên chuyện tám năm trước hoàng huynh ép buộc hắn thú thê.
“Hừ, đệ còn dám nói.” Nhiễm Mục Kì vịnh vào tay của người nào đó đưa tới, rồi từ từ ngồi xuống, “Huynh gửi cho đệ nhiều thư như vậy, sao đệ không trở lại? Hiện giờ còn dám nói huynh làm khó dễ đệ, không phải đệ vẫn mặc kệ huynh chết hay sống sao?”
Nhiễm Mục Lân liếc mắt nhìn bàn tay của hoàng huynh đặt ở trên tay Trú một cái, cười cười, nói: “Hoàng huynh, ở biên quan có trăm thứ cần phải sửa chữa phục hưng, đệ không tìm được cơ hội thoát thân. Hơn nữa cho dù đệ trở về, cũng vô dụng, chỉ có Dịch với Tiết Kì trở về mới được. Nhưng hai người đó lại không chịu trở về, đệ cũng là bất đắc dĩ a.”
“Theo huynh thấy đệ ở biên quan tự do tự tại, nên không muốn trở về.” Nhiễm Mục Kì bất mãn mà trừng mắt nhìn bào đệ, sau đó nhìn về phía Nhiễm Mặc Phong vừa cười vừa ngoắc, “Phong Nhi, lại đây với hoàng bá.”
Kéo người vừa bước tới ngồi xuống bên người mình, trong lời nói của Nhiễm Mục Kì chứa đầy ẩn ý: “Cũng chỉ có mỗi mình Phong Nhi là không đa tâm thôi, còn một đám các ngươi trong bụng đều là 7 quẹo 8 cua, toàn là nghĩ cách làm sao tính kế với ta.”
“Hoàng huynh, lời này của ngài là đang oan uổng cho thần đệ a.” Nhiễm Mục Lân vừa nghe xong, liền vội vàng lên tiếng xin khoan dung, “Hoàng huynh muốn làm thế nào để hết giận đều được, thần đệ sai rồi, sau này hoàng huynh muốn thần đệ làm cái gì, thần đệ nhất định muôn lần chết không chối từ.”
“Huynh muốn đệ để Phong Nhi ở lại bên người huynh được chứ?” Nhiễm Mục Kì ôm sát chất nhi, bỡn cợt hỏi.
Nhiễm Mục Lân sờ sờ đầu, cười mỉa hai tiếng: “Hoàng huynh...... Ngoại trừ Phong Nhi ra, cái gì cũng đều được.”
“Còn nói muôn lần chết không chối từ, ngay cả Phong Nhi mà cũng luyến tiếc cho huynh.” Nhiễm Mục Kì quyết tâm giáo huấn tên đệ đệ mặc kệ y chết sống một phen.
“Phong Nhi là vận mệnh của đệ, hoàng huynh nhiều con như vậy, mà đệ chỉ có một đứa duy nhất này, ngài nỡ lòng nào để cho thần đệ ở biên quan lẻ loi hiu quạnh sao?” Biết hoàng huynh là không cam lòng, muốn hết giận, nên Nhiễm Mục Lân bày ra khuôn mặt tươi cười, thỉnh thoảng nhìn về phía Trú lặng yên không nói. Trong lòng hắn rất thắc mắc: Trú tiên nhân lạnh thì có lạnh, nhưng chẳng giống như trong thư hoàng huynh vẫn hay nói là vô lễ không phép tắc a. Nhìn khi hoàng huynh muốn ngồi xuống, hắn còn đưa tay ra đỡ lấy, rất là săn sóc.
“Nếu ở biên quan lẻ loi hiu quạnh, vì sao không trở về kinh, còn kéo theo Phong Nhi ở biên quan chịu khổ.” Nhiễm Mục Kì không đành lòng trách cứ đệ đệ thêm nữa, chỉ chỉ ở bên cạnh mình, Nhiễm Mục Lân vội vàng đi qua, ngồi xuống.
“Mục Lân, quay về kinh đi, biên quan có nhiều tướng lãnh như vậy, bọn họ phần lớn là người của đệ, đệ còn sợ cái gì?” Lần này sinh bệnh, y cảm thấy bên người mình thiếu một người để tâm sự. Người kia trừ bỏ làm cho y tức giận ra, còn có mặt nào có thể dùng chứ. Thoáng nhúc nhích hạ thân một cái, Nhiễm Mục Kì nhẫn xuống cảm giác không khỏe, dựa người ra sau, nửa nằm nửa ngồi.
Nhiễm Mục Lân nghĩ rằng hoàng huynh vẫn còn đang bệnh, nói: “Hoàng huynh, mấy năm nay biên quan đã được củng cố rất nhiều. Sau này đệ sẽ thường xuyên quay về kinh, giúp huynh xử lý triều chính, huynh cứ an tâm mà điều dưỡng đi.” Hoàng huynh chỉ có một người đệ đệ là hắn, khi cần thiết, hắn sẽ quay về kinh ở một thời gian. Thứ nhất là ở cùng hoàng huynh, thứ hai...... sự việc kia đã đến lúc hắn phải tiến hành rồi. Nghĩ đến đây, trong lòng Nhiễm Mục Lân đối với hoàng huynh xin lỗi ngàn lần.
“Lần này trở về, đệ tính ở bao lâu?” Nhiễm Mục Kì hỏi.
“Biên quan cũng không có đại sự gì, đệ tính ở lại một năm rưỡi rồi mới đi lại.” Nhiễm Mục Lân vừa nói xong, hai mắt Nhiễm Mục Kì liền phát sáng.
“Đệ đã nói vậy, không được bỏ đi sớm đó.”
“Đệ nào dám lừa hoàng huynh chứ.”
Hàn quang trong mắt Trú bắn thẳng tới nơi bàn tay của hai người huynh đệ nắm cùng một chỗ. Nhưng hắn cũng chẳng nói cái gì hay làm cái gì, tiếp theo hắn liếc mắt nhìn Nhiễm Mặc Phong đang ngửa đầu nhìn hắn, rồi xoay người đi ra ngoài, hắn sợ tiếp tục nhìn nữa thì hắn sẽ đổi ý mất. Thực không nên đồng ý với người nọ là không nói cho mọi người biết quan hệ của bọn họ!
Thấy Trú đột nhiên bỏ đi, Nhiễm Mục Lân đang muốn lên tiếng hỏi, thì bị hoàng huynh ngăn lại.
“Cứ để cho hắn đi đi.” Nhiễm Mục Kì nhìn cũng không thèm nhìn người đang bỏ đi ra ngoài, lạnh lùng giải thích, “Hắn luôn như thế, không cần để ý đến hắn.”
Nhiễm Mục Lân líu lưỡi, nhỏ giọng hỏi: “Hoàng huynh, ngài cùng Trú tiên nhân.... vẫn không hợp nhau sao? Hay là đệ nghĩ cách làm cho hắn quay về núi nhé?”
Thân mình Nhiễm Mục Kì chấn động một cái, miệng há ra rồi ngậm lại, qua một lúc, y mới nói: “Hắn là loại người không ai có thể chịu được. Không cần để ý đến hắn, trừ bỏ có hơi kỳ quái ra, những cái khác huynh vẫn chịu đựng được. Thân mình Lạc Nhân đã tốt lên rất nhiều, không còn hở một chút là thở hổn hển nữa, thậm chí còn có thể tập võ. Hắn...... Cũng giúp huynh không ít, hắn không muốn đi, thì cứ kệ hắn đi.” Không có nói cho đệ đệ biết quan hệ giữa y với người nọ, Nhiễm Mục Kì tránh nặng tìm nhẹ nói.
Thấy hoàng huynh cũng không phải là miễn cưỡng chính mình, Nhiễm Mục Lân cũng yên lòng, tiếp theo hắn do dự nói: “Hoàng huynh, có chuyện này thần đệ muốn nói cho ngài biết.”
“Chuyện gì?” Thấy sắc mặt hắn âm trầm, Nhiễm Mục Kì nhíu mi hỏi.
“Đế lăng bị trộm.”
Hắn vừa nói xong, Nhiễm Mục Kì liền bật người ngồi dậy, sắc mặt trắng bệch: “Đế lăng bị trộm? Có mất cái gì không?” Y ôm chặt lấy bụng, thở hổn hển không ngừng.
Nhiễm Mục Lân ôm lấy hoàng huynh, cười nói: “Hoàng huynh nhất định sẽ không ngờ được đã mất cái gì đâu. Thi cốt của hai người kia bị trộm. Quan tài của bọn họ bị phá hủy sạch sẽ. Hoàng huynh, còn một chuyện nữa, mộ của Nhiễm Mục Hưu cũng bị hủy, thi cốt cũng biến mất.”
Tay không ý thức mà túm chặt lấy xiêm y, Nhiễm Mục Kì dựa vào trên vai hoàng đệ, khàn khàn hỏi: “Thi cốt bị trộm?” Là ai? Là ai trộm thi cốt của bọn họ? Hai mắt y nhìn về phía cửa phòng đóng chặt.
“Hoàng huynh, mặc kệ là người phương nào làm, đệ nhất định phải trọng thưởng cho người đó, hắn trộm rất chuẩn a.” Nếu không phải hắn không lấy được bản đồ thiết kế cơ quan của Đế lăng, thì hắn đã sớm làm như thế.
“Mục Lân......” Đặt đầu lên trên vai Nhiễm Mục Lân, Nhiễm Mục Kì nhắm mắt lại, nước mắt trào ra. Ba người đó là kẻ mà y thống hận nhất, mộ phần của bọn họ bị người phá hủy, thi cốt bị trộm đi, y rốt cuộc không cần phải mỗi năm cắn răng đi tới Đế lăng tế bái người nam nhân mà y hận không thể nghiền nát xương thành tro kia.
“Hoàng huynh, bọn họ đã chết, tuy có hơi muộn, nhưng bọn họ cũng coi như là chết không có chỗ chôn. Hoàng huynh, huynh là Hoàng Thượng, Bắc Uyên là của huynh, đệ hứa với huynh – trong tương lai không xa đệ sẽ làm cho cả thiên hạ này đều là của huynh. Không ai có thể thương tổn huynh lần nữa. Hoàng huynh, bọn họ đã chết, ngay cả thi cốt của chính mình cũng không thể giữ được, bọn họ chết không toàn thay. Hiện tại huynh có đệ, không đến vài năm nữa, huynh còn có Phong Nhi, huynh có thể làm Hoàng Thượng nhàn rỗi của huynh, chuyện quá khứ nên quên hết đi, không thể quên được cũng phải cố quên. Hoàng huynh, đừng để cho hai tên súc sinh đã chết kia thương tổn huynh nữa. Đệ sẽ phái người lén đi tìm thi cốt của ba người kia, để cho hoàng huynh tự tay nghiền nát xương cốt của bọn họ thành tro.” Hắn cũng không hối hận chính tay mình đã đâm chết phụ hoàng, người như vậy không xứng làm phụ hoàng của bọn họ, hắn chỉ hối hận sao không sớm giết chết gã.
“Không cần......” Ngẩng đầu, người khóe mắt ướt át ảm đạm cười, “Huynh nhìn thi cốt của bọn họ cũng cảm thấy ghê tởm. Nếu bị trộm, nói không chừng cũng chẳng có kết cục tốt gì. Có người thay huynh xả giận, huynh cần gì phải tự tìm phiền não. Mục Lân, truyền ý chỉ của huynh, chuyện này để cho Diệp Trung Tường phụ trách điều tra. Thái độ làm người của hắn ngay thẳng, để hắn điều tra là thích hợp nhất. Gần đây huynh đều không có vào triều, không biết dạo này trong triều có ai đó không an phận không, nhân cơ hội này bảo hắn tra sét những tham quan ô lại này, miễn cho bọn họ cả ngày không có việc gì làm.”
“Diệp đại nhân khẳng định sẽ tra không ra là ai làm.” Nhiễm Mục Lân cười nói.
“Mục Lân….” trong thanh âm của Nhiễm Mục Kì chứa đựng suy yếu, “Huynh sẽ nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa, đệ đã trở lại, chuyện trong triều liền giao cho đệ.”
“Hoàng huynh cứ an tâm nghỉ ngơi đi.” Thấy hoàng huynh mệt mỏi, Nhiễm Mục Lân đứng lên, “Đệ với Phong Nhi về phủ trước, tối nay chúng ta sẽ tiến cung dùng bữa với hoàng huynh.”
“Mục Lân, ở lại trong cung đi. Đệ và huynh đã tám năm không gặp nhau, đừng vừa mới trở lại, mà đã ở xa như vậy. Lạc Nhân mong Phong Nhi trở về mỗi ngày, ở lại trong cung, để hai đứa nó nói chuyện với nhau cũng dễ dàng, đừng quay về phủ.” Không để cho Nhiễm Mục Lân cự tuyệt, y hướng ra ngoài gọi, “Hỉ Nhạc, đem căn phòng bên cạnh thu dọn sạch sẽ để Vương gia cùng thế tử điện hạ vào ở.”
“Dạ, bệ hạ.” Hỉ Nhạc ở ngoài cửa đáp.
Nhiễm Mục Lân cũng không thật sự nghĩ rằng mình sẽ quay về phủ, nên cũng không từ chối, hắn lại ôm chặt lấy hoàng huynh một lúc, rồi kéo con đi ra ngoài. Ngoài cửa, Trú lạnh mặt đứng ở đó, khi thấy hai người bọn họ đi ra, lập tức đi vào phòng, cũng đóng cửa lại.
“Phụ vương?” Nhiễm Mặc Phong có chút lo lắng.
“Phong Nhi, con tới chỗ của Lạc Nhân kia đi, chút nữa phụ vương sẽ đi tìm con.” Nhiễm Mục Lân buông tay con ra.
“Ân.” Không một chút nghi ngờ hắn, Nhiễm Mặc Phong bước đi.
Nó vừa đi, Nhiễm Mục Lân xoay người nhìn Hỉ Nhạc nói: “Hỉ công công, ngươi theo bổn vương qua đây, bổn vương có chuyện hỏi ngươi.”
“Dạ, Vương gia.”
——–
Trong tẩm cung của Nhiễm Mục Kì, y đang dựa vào trong lòng Trú, hai tay ôm lấy thắt lưng của hắn, im lặng nhắm mắt. Trú khẽ vuốt tóc dài của y, hàn ý trong mắt hơi rút lui một chút, nhưng vẫn đang rất không vui.
“Ngươi cùng Nhiễm Mục Lân, quá thân cận.” Đợi một lúc lâu, cũng không thấy người trong lòng mình lên tiếng, Trú nói.
“Mục Lân là hoàng đệ của ta.” Nhiễm Mục Kì buồn bả nói, giọng nói khàn khàn.
Nâng mặt y lên, Trú nhíu mi: “Chuyện gì?”
Nhìn cặp mắt luôn lạnh như băng kia, Nhiễm Mục Kì nâng tay lên vuốt ve nó. Tay y bị người nắm chặt, nhìn ra tâm tình y không tốt, Trú ép hỏi: “Chuyện gì?”
“Trú, đế lăng......” Mới vừa mở miệng, môi đã bị chặn. Đợi đến khi y thở hồng hộc, hai gò má phiếm hồng, người cường thế mới chịu buông y ra.
“Không được quá thân cận với Nhiễm Mục Lân như vậy nữa.” Trú cũng không nói chuyện Đế lăng, tựa hồ hắn chỉ để ý việc này.
“Có phải ngươi làm hay không?” Dựa vào trên ghế nằm, Nhiễm Mục Kì hỏi, không cho người này lảng tránh.
Trú cúi người xuống phủ lên trên người y, cởi vạt áo của y ra, cắn cắn xương quai xanh của y: “Nói, sẽ không quá thân cận với Nhiễm Mục Lân như vậy nữa.” Không chỉ có ôm, thậm chí còn mặc cho đối phương chạm vào y, không thể chấp nhận được.
“Ngươi lấy thi cốt đó làm gì?” Nút áo từng nút từng nút bị cởi ra, Nhiễm Mục Kì vẫn không nản mà kiên trì hỏi. Hai tay y ôm lấy người bắt đầu ở trên người mình “tiến hành ngược đãi”.
“Ngươi để cho hắn chạm ngươi một lần, ta sẽ khiến cho ngươi một ngày không thể xuống giường.”
Quần áo rơi rụng ở bên ghế nằm, người nào đó vẫn không trả lời ở trên ngực của người đã muốn động tình lưu lại dấu vết của mình, mà nơi đó đã có rất nhiều điểm xanh tím.
“Trộm thi cốt của tiên hoàng ….Trẫm phải phán ngươi tử tội, bị ngũ mã phanh thay.” Hai chân bị mạnh mẻ mở rộng, y không một chút chống cự mặc cho người xâm nhập.
“Ở trước mặt phu quân của mình, cùng người khác tình chàng ý thiếp, nên phán tội gì?” Rút ngón tay vẫn chưa khuếch trương được ra, người bị dấm chua đốt cháy bước xuống ghế nằm, đi lấy cao trơn.
Người trần truồng nằm ở trên ghế nằm, giương mắt nhìn nam nhân đang phẫn nộ đi từ phòng trong ra, nhếch môi nói: “‘Người khác’ mà ngươi nói đó là bào đệ của trẫm a, với lại trẫm chỉ có phi tử, không có phu quân.” Lời vừa dứt, thân mình y liền bị đè nặng, hậu nhị vẫn đang đau nhức bị người mạnh mẽ tiến vào. Nam nhân bị phủ định thân phận tính toán làm cho “thê tử” của hắn nhớ lại đêm tân hôn của bọn họ.
Hai tay y ở nháy mắt bị tiến vào liền nắm chặt lấy hai vai của nam nhân, móng tay cắm thật sâu vào đó. Trên gương mặt vì đau mà trở nên trắng bệch lại hiện lên tươi cười thản nhiên, người đang thịnh nộ nhìn thấy liền dừng lại việc mạnh mẽ tiến vào.
“Trú...... Có phải ngươi trộm không?” Biết rõ là người này làm, nhưng vẫn muốn nghe chính miệng hắn nói ra.
Chậm rãi rút lợi khí của mình ra, cầm lấy cao trơn, người nào đó khó được kiên nhẫn mà từ từ khuếch trương. Hắn gặm cắn lên xương quai xanh đã loang lổ đầy hôn ngân, lạnh giọng hỏi: “Phải thì thế nào? Không phải thì thế nào? Ngươi cứ tiếp tục làm Hoàng Thượng của ngươi, nhưng đám nữ nhân kia, nếu ngươi dám chạm vào dù chỉ một người, ta sẽ giết tất cả nữ nhân cùng đứa nhỏ của ngươi, hủy đi Bắc Uyên của ngươi.”
Dũng đạo vừa mới bị khi dễ đêm qua vẫn còn sưng đỏ trướng đau, tuy dùng kì quả, nên không có miệng vết thương, cũng giảm bớt rất nhiều thống khổ, thế nhưng mỗi ngày đều hoan ái vẫn làm cho Nhiễm Mục Kì có chút ăn không tiêu. Ngón tay dính cao trơn quấy phá trong cơ thể căn bản không đủ để làm cho y thoải mái, nhưng mặc kệ y có bao nhiêu đau đớn, Trú tình nguyện mỗi ngày hái kì quả chữa thương cho y, cũng không nguyện dùng quá nhiều cao trơn, ghen tị của hắn đã tới mức không cho phép bất cứ thứ gì ngoài cái thứ cứng rắn của hắn tiến vào trong cơ thể Nhiễm Mục Kì.
“Trú, đủ rồi.” Bắt lấy tay của Trú, Nhiễm Mục Kì lên tiếng mời gọi. Đôi mắt y lưu chuyển, mị hoặc mê người, lại che dấu tâm tư khó đoán.
Bàn tay lạnh lẻo cầm lấy yếu ớt của y, Trú nhẹ nhàng luật động.
“Nói ngươi muốn ta.”
“Ta muốn ngươi.” Không có chần chờ.
Khóe môi hắn nhếch lên, Trú đỡ lấy dục vọng của mình chậm rãi tiến vào dũng đạo cực kỳ chặt hẹp kia. Người dưới thân hắn đau đến mặt trắng bệch, nhưng động tác tiến vào của hắn vẫn không dừng lại.
“Trú, đêm nay ta muốn tới chỗ sơn động kia.”
“Đêm đầu” của y là ở trong sơn động đó bị người này lấy đi. Cái nỗi đau khắc cốt đó, y cả đời cũng không bao giờ quên được.
Toàn bộ lợi khí của hắn đã xâm nhập vào nơi còn chưa hoàn toàn ướt át kia, hàn quang trong mắt Trú đã biến mất từ lâu. Cùng người dưới thân triền hôn một lúc thật lâu, hắn mới chậm rãi chuyển động.
“Nhiều lần như thế, ngươi còn chưa thích ứng.” Đợi cho hai gò má của người dưới thân trở nên phấn hồng, người bị dục hỏa đốt cháy bắt đầu luật động mãnh liệt. Cũng không nói có đi hay không đi, hai tay Trú nắm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của người bị bệnh mà trở nên gầy yếu, lực đạo của mỗi lần đỉnh nhập đều đánh đến tận cùng sâu trong linh hồn của người này.
“A! Trú...... Ân ngô...... Mục Lân cùng Phong Nhi...... Có thể, nghe được......” Khó khăn mà nhẫn xuống tiếng rên rỉ để nói ra một câu đứt quãng, Nhiễm Mục Kì che miệng lại, không muốn người ở phòng cách vách nghe được thanh âm của y.
“Ta chính là muốn cho bọn họ nghe được.” Lấy tay che miệng của Nhiễm Mục Kì ra, Trú ở trong dũng đạo dần dần ướt át mềm mại mà luật động hết sức mãnh liệt.
“Ân...... A a...... Ngươi này...... Hỗn, ngô a......”
Môi của một người gặm cắn lên bờ ngực trắng nõn lưu lại những dấu vết thuộc về riêng mình, tay trái của Trú tận tình an ủi yếu ớt thẳng đứng của “thê tử”. Dục vọng đỏ thẩm dữ tợn ở nơi mảnh mai mềm yếu mà dã man ra vào. Phía sau lung, một con rồng trắng cưỡi mây múa lượn cắn lên cánh của một con phượng hoàng, nghĩ muốn bắt kéo nó vào vực sâu không đáy.
—-
Sau khi hỏi Hỉ Nhạc xong, Nhiễm Mục Lân nhíu chặt mi tâm ở trong phòng đi qua đi lại. Hắn có thể khẳng định hoàng huynh đã nhớ lại tất cả, bằng không sẽ không bị bệnh ói mửa như vậy. Nhưng vì sao hoàng huynh lại đột nhiên thay đổi thái độ với Trú? Thôi, chuyện này tạm thời nói sau, hiện tại hắn muốn biết rõ chính là Trú rốt cuộc đối với hoàng huynh ôm loại tâm tư gì, vừa rồi ánh mắt của Trú nhìn hắn làm cho trong lòng hắn đập lộp bộp. Nghĩ đến đây, Nhiễm Mục Lân nhịn không được mắng lên, hắn biết thế nào Dịch cùng Tiết Kì cũng sẽ quay về kinh so với hắn trể hơn, hai người này hận không thể dính chặt vào cùng nhau, nhưng chẳng lẽ không hiểu thế nào là nặng là nhẹ sao?
“Ngô...... A......”
Đột nhiên một trận rên rỉ như có như không theo ban công truyền vào, Nhiễm Mục Lân cẩn thận lắng nghe, sau một lát sắc mặt hắn đại biến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...